Thái hậu hạ chỉ dụ phong tỏa chuyện hoàng thượng trúng độc, nhưng người có lòng vẫn có thể nghe thấy!

Nhu Phúc cung, đuổi lui tất cả cung nữ thái giám, tiếng cãi vả liên tiếp! Liễu Nhu tát Vũ phi ‘ chát ’, gương mặt mềm mại của Vũ phi lập tức hiện lên dấu tay đỏ! Vũ phi bụm mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Liễu Nhu!

Liễu Nhu đánh đòn phủ đầu, nhiều tiếng chất vấn: “Tiện nhân, không phải ngươi nói không lấy tánh mạng của hắn sao? Tại sao lại trúng độc?”

Vũ phi lạnh lùng nhếch miệng, cười nhạo Liễu Nhu ngây thơ ngu xuẩn, châm chọc nói: “Nữ nhân ngu xuẩn, độc do chính ngươi bỏ, hôm nay không phân tốt xấu chất vấn ta còn ra tay đả thương người, ngươi có tư cách gì!”

“Ngươi. . . .” Liễu Nhu bị người nói chỗ đau, vô lực đánh trả! Nhưng nàng vẫn chết không nhận nợ, tuyệt không ôm đồm vấn đề lên thân mình. Liễu Nhu đưa tay bóp cổ mềm của Vũ phi, rống giận: “Mau giao thuốc giải ra đây!”

Sắc mặt Vũ phi không hề thay đổi, tay ngọc khoác lên trên tay Liễu Nhu, buông lỏng sự kềm chế của tay Liễu Nhu, cổ áo của Vũ phi thoái khỏi tay Liễu Nhu, Vũ phi châm chọc cười, cười nhạo Liễu Nhu không biết tự lượng sức mình!

Liễu Nhu không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm tay mình, lại nhìn bộ dáng mặt không đổi tim không đập của Vũ phi, hoàn toàn không thể tin! Chợt, sắc mặt Vũ phi biến lạnh, lời nói lãnh khốc vô tình từ trong đôi môi mềm mại của nàng khạc ra: “Không có thuốc giải! Chờ nhặt xác cho hắn!”

“Ngươi. . . . .” tay phải của Liễu Nhu bị Vũ phi kiềm chế, nàng mở tay trái ra, một chưởng tập kích về phía Vũ phi, không nghĩ tới lại bị Vũ phi dễ dàng chặn lại, còn đánh Liễu Nhu một chưởng ngã xuống đất!

Vũ phi nhìn máu tươi chảy xuôi khóe miệng Liễu Nhu, nụ cười lạnh như băng hiện lên ở trên mặt nàng, đôi tay khoanh ở trước ngực, hừ lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình! Chuyện đã đến bước này, ngươi không cách nào quay đầu lại! Hoặc là tiếp tục hạ độc, hoặc là chết!”

Vũ phi nặng nề khạc ra chữ cuối cùng, Liễu Nhu nằm trên mặt đất, phẫn hận nhìn chằm chằm Vũ phi ngang ngược càn rỡ, Liễu Nhu cắn môi dưới cho đến ra máu cũng không nhả ra, con ngươi nàng không ngừng xoay tròn qua trái, tự hỏi quan hệ lợi hại trong đó! Vũ phi là thủ hạ của chủ tử, thân phận của chủ nhân thần bí, Liễu Nhu không biết lai lịch chủ nhân, càng không phải là đối thủ của chủ nhân, nếu như nàng đối đầu với chủ nhân thì chỉ có một con đường chết.

Nhưng muốn tự tay hạ độc hại chết biểu ca, Liễu Nhu không đành lòng! Nàng mâu thuẫn giãy giụa ở trong vũng bùn.

Chợt, thanh âm non nớt truyền đến, kèm theo tiếng bước chân vội vã: “Mẫu phi. . . . Mẫu phi, ngài ở đâu?”

Liễu Nhu cả kinh thất sắc, sao tiểu hoàng tử lại tới? Mà Vũ phi thì nhìn có chút hả hê! Một người nhỏ nhắn đã chạy tới, khi nhìn thấy miệng mẫu phi chảy máu tươi nằm trên mặt đất, tiểu hoàng tử sợ, bước nhỏ xông lên nằm ở trên người Liễu Nhu, nóng nảy kêu gọi: “Mẫu phi thế nào? Mẫu phi!”

Liễu Nhu suy yếu cười một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu nhi tử, an ủi: “Mẫu phi không có sao! Chỉ ngã một cái!”

Tiểu hoàng tử nửa tin nửa ngờ, mắt to ảo não nhìn chằm chằm, lúc này, Vũ phi đi tới đứng ở trước người hắn, dịu dàng nói: “Tiểu hoàng tử ngoan! Mẫu phi ngươi nói không sai, truyền thái y đến xem là biết không sao!”

“Có thật không? Vũ phi nương nương!” Tiểu hoàng tử không xác định hỏi. Vũ phi không nhìn ánh mắt phẫn hận của Liễu Nhu, mỉm cười gật đầu, cho tiểu hoàng tử một viên thuốc an tâm.

Vũ phi nhìn Liễu Nhu, cười thần bí, cho Liễu Nhu một vấn đề khó lựa chọn: “nhi tử hoạt bát khéo léo, phu quân thoi thóp một hơi, ngươi sẽ chọn ai? Hi vọng ngươi mau sớm cho ta trả lời chắc chắn! Ngươi biết. . . . Ta từ trước đến giờ không có kiên nhẫn!”

“Ngươi. . . .” Trừ hận, Liễu Nhu không còn lời phản bác, Vũ phi tiêu sái đứng lên, liếc nàng một cái, rời đi không quay đầu lại.

Tiểu nhân hèn hạ, cư nhiên dùng nhi tử uy hiếp nàng! Một là con trai hoài thai mười tháng thật vất vả mới sinh ra, một là phu quân trong lòng yêu thương! Liễu Nhu lâm vào tình cảnh khó xử, không biết nên như thế nào cho phải?

Nàng cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nhi tử khéo léo, Liễu Nhu làm một quyết định! Nàng tự hỏi nghiệp chướng nặng nề! Vì nhi tử nàng không thể không làm ra kết thúc.

Cả hoàng cung bao phủ trong lo lắng, bọn cung nữ thái giám rối rít suy đoán, tốp năm tốp ba nghị luận nói huyên thuyên, này lúc Bích Ngọc bưng tổ yến vừa đúng đi qua ngự thư phòng, phía sau núi giả truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt, nàng thả chậm bước chân, nghiêng tai nghe lén! Quả nhiên nghe được mấy cung nữ đang nghị luận: “Nghe nói bệnh tình hoàng thượng nguy kịch!”

Một cung nữ khác nói: “Lời không thể nói lung tung, nếu như bị chủ tử nghe được sẽ chém đầu đấy!”

Nàng không phải đe dọa, hoàng cung vốn chính là chỗ ăn tươi nuốt sống, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!

Cung nữ tung lời đồn đắc ý nói: “Đây cũng không phải là đe dọa, ta biết một tiểu thái giám hắn đang hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, lời của hắn chẳng lẽ giả?”

Thấy nàng tự tin kiên quyết như thế, những người khác nửa tin nửa ngờ! Chợt một thanh âm giận dữ làm các nàg sợ tới mức chột dạ cúi đầu, Bích Ngọc xông lên, mắng: “Nói cái gì đó? Không muốn sống à? Đợi ta bẩm báo Quý Phi, nhốt các ngươi vào trong phòng giam cả đời không thấy mặt trời!”

Mấy cung nữ nghe cảnh cáo này, đều sợ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, cầu xin tha thứ: “Tỷ tỷ tha mạng! Tụi nô tỳ không dám nữa! Cầu xin tỷ tỷ đừng nói với Quý Phi nương nương. . . . “

Bích Ngọc nhíu mày, nàng cũng chỉ hù dọa họ, không phải thật lòng đưa họ vào chỗ chết! Nhưng giọng nói vẫn hung ác: “Họa là từ ở miệng mà ra! Quản tốt miệng của chính mình, nếu không lần sau sẽ không may mắn như vậy!”

Nói xong, Bích Ngọc cao ngạo cất bước đi đến Nhu Phúc cung, mấy cung nữ nghe tiếng bước chân rời đi của nàng, đều len lén ngẩng đầu lên hận hận nhìn chằm chằm bóng lưng Bích Ngọc! Trong miệng lầu bầu cái gì!

Trong Nhu Phúc cung, tiểu hoàng tử được bà vú mang đi ra ngoài chơi, Liễu Nhu một thân một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, Liễu Nhu thật bình tĩnh nhìn hình người mỹ lệ trong kính, ánh mắt rút đi dục vọng hung ác ghen tỵ, chỉ để lại một mảnh trong suốt, giống như Liễu Nhu đơn thuần đáng yêu năm đó lại trở về rồi, việc đời phù phiếm, bù không được năm tháng trôi qua.

Liễu Nhu từ từ cầm lên cây lược gỗ, lẳng lặng chia ra ba búi tóc đen! Sau đó chọn lựa một cây ngọc trâm trong vô số trâm cài, toàn thân trong suốt, trắng noãn không tỳ vết! Cắm ở trên búi tóc, Liễu Nhu cười nhạt một tiếng, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cả Bích Ngọc đẩy cửa vào cũng không biết, Bích Ngọc đi tới trông thấy Liễu Nhu khác thường, ngây ngẩn cả người. Nhưng rất nhanh bận rộn mình chuyện, Bích Ngọc vừa cầm tổ yến đặt lên bàn, không chút để ý hỏi: “Hôm nay nương nương trang điểm nhẹ nhàng, rất khác trước kia!”

“Vậy sao?” Liễu Nhu cười, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “So với trước kia thì cái nào đẹp hơn?”

Bích Ngọc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, tính toán tâm tư của chủ tử là cách sinh tồn ở trong hoàng cung, Bích Ngọc cười đi tới, nói: “Nương nương trước kia quần áo hoa lệ, cao quý, hiện tại thanh khiết nhẹ nhàng! Cân sức ngang tài không phân cao thấp.”

Tư tưởng bằng nhau, không khen không chê, vừa lấy lòng chủ tử cũng không đụng chạm chủ tử. Liễu Nhu nhếch miệng, trong lòng thê lương, thì ra nàng đi lên ghế cao nhất trong hậu cung, lấy được quyền thế địa vị nhưng không có một người thật lòng đối với nàng.

Nhưng việc này không thể tránh khỏi, Liễu Nhu khẽ cúi đầu, chậm rãi chải từng lọn tóc, phân phó nói: “Lui ra!”

Bích Ngọc khom người, nói: “Nô tỳ cáo lui!”, khi Bích Ngọc sắp ra cửa, lại quay đầu lại dặn dò: “nương nương, nô tỳ đặt tổ yến lên bàn rồi !”

“Ừ!” Liễu Nhu gật đầu, Bích Ngọc ra cửa, Liễu Nhu để lược xuống, mắt chăm chú nhìn tổ yến trên bàn cùng chén không giống chén tổ yến như đúc bên cạnh, như có điều suy nghĩ.

Nàng yên lặng đi tới, nuốt từng chút tổ yến vào trong bụng, sau đó đổ cháo vào trong chén, sau đó đập vỡ cái chén giống như đúc, bỏ vào bao bố, ném dô góc giường.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng xong, Liễu Nhu như không có chuyện gì xảy ra bưng ‘ tổ yến ’ đi tới tẩm cung hoàng thượng, nghe thái y nói hoàng thượng tỉnh nhưng thân thể vẫn suy yếu không chịu nổi, chỉ có thể nằm ở trên giường, triều chính cũng tạm để ở một bên.

Tẩm cung của hoàng thượng, bên ngoài có trọng binh canh giữ, Ám Dạ dẫn đầu cung kính đứng ở cửa tẩm cung, Liễu Nhu đi tới liền bị ngăn cản, Ám Dạ không kiêu ngạo không tự ti nói: “Xin nương nương dừng bước, Thái hậu hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đi vào!”

Liễu Nhu yếu ớt mở miệng: “Đây là tổ yến thái hậu nương nương phân phó đưa tới cho hoàng thượng!”, đưa tên thái hậu ra, Ám Dạ chỉ đành phải ngoan ngoãn để Liễu Nhu đi vào!

Đẩy cửa ra đi vào, xa xa nhìn màn vải che giường rồng, giường rồng này từng là vinh dự ngàn vạn cô gái tranh nhau leo lên, hôm nay đế vương lại nằm thoi thóp một hơi, có thể thấy được đời người bi thương!

Hiên Viên Triệt dựng lỗ tai lên nghe tiếng bước chân, hắn khẽ nghiêng đầu, thử kêu: “Mẫu hậu?”

Thanh âm dịu dàng của Liễu Nhu kèm theo tiếng bước chân đến gần hắn: “hoàng thượng, thái y nói thân thể hoàng thượng suy yếu khó có thể ăn cơm! Cho nên nô tì nấu một chén cháo cho ngài!”

Hiên Viên Triệt không có lên tiếng, Liễu Nhu vén rèm lên, lúc liếc thấy mặt tiều tụy mà gầy yếu của hắn, Liễu Nhu thương tiếc, khe khẽ thở dài, nói: “nô tì đỡ ngài đứng lên!”, vừa nói vừa đỡ Hiên Viên Triệt dậy tựa vào trên mép giường, cũng tỉ mỉ kế cái gối sau lưng hắn, khiến hắn thoải mái hơn.

Liễu Nhu múc một muỗng cháo đặt ở khóe miệng Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt kinh ngạc nhìn Liễu Nhu giờ phút này, giống như trở lại thời thiếu niên, khi đó Liễu Nhu vô dục vô cầu, hồn nhiên thiện lương. Nhưng thời gian chuyển dời nàng dần dần thay đổi, vì sao hôm nay nàng khác thường như thế? Trong lòng Hiên Viên Triệt tràn đầy nghi vấn!

“Khụ khụ khụ. . . .” Hiên Viên Triệt bị sặc, ho khan không ngừng, kìm nén đến mặt đỏ bừng, hắn gian nan nuốt cháo trong miệng, Liễu Nhu lấy ra một cái khăn thận trọng lau vết bẩn ở khóe miệng cho hắn, cũng nhỏ giọng oán giận: “Hoàng thượng ăn cẩn thận một chút!”

Một loại tình cảm di chuyển giữa họ, không giống quá khứ, Liễu Nhu luôn thích quấn hắn, nhưng bây giờ hắn ăn cháo xong, Liễu Nhu dìu nằm xuống đắp kín mền, không hề lưu luyến rời đi!

Liễu Nhu thả chậm bước chân, ngồi yên ở lương đình trong Ngự Hoa Viên, yên lặng chờ đợi nên người tới! Chỉ chốc lát sau, Vũ phi đỏ rực yêu mị lắc lắc eo thon đi về phía Liễu Nhu, Vũ phi cười xinh đẹp!

Vũ phi đứng ở trước mặt Liễu Nhu, trên cao nhìn xuống nàng, cười đến rất đắc ý, nói: “Làm không tệ! Chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn cống hiến thay chúng ta, mạng con trai ngoan của ngươi sẽ giữ được.”

Liễu Nhu bỏ lại chén không, mặt không vẻ gì gặp thoáng qua Vũ phi, từ đầu đến cuối không nói một lời, Vũ phi nhún nhún vai không sao cả, nụ cười thần bí như ẩn như hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play