“Ồ, có người kìa, chào bạn mới cùng phòng.” Cô gái có dáng người cao cao vừa mỉm cừoi vừa chào hỏi cô, tính cách xem ra rất dễ gần.
“Xin chào.” Cô gái kia cũng chào cô.
“Chào các cậu.”
“Mình tên Dương Hi, người ở thành phố.”
“Mình là Chu Vận, người Tân Xuyên.”
“Còn tớ là Giang Lộc, người Lâm Thành.”
Sau khi giới thiệu xong, mọi người đã coi nhau như người quen. Vì có quá nhiều đồ đạc làm nên mọi người bắt tay vào sắp xếp, lâu lâu lại nói đôi câu.
Không lâu sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng bánh xe vali.
Một cô gái kéo vali, đeo chiếc khẩu trang to đang đứng ở cửa.
Ba người theo phản xạ nhìn qua. Giang Lộc vốn ngồi xổm bên giường sắp xếp đồ đạc, lập tức đứng lên, nhào về phía cô bạn kia.
“Kim Quất!”
Kim Quất bị Giang Lộc ôm lấy cổ, cổ cô thiếu điều muốn gãy.
“Mẹ kiếp, bà đã che kín vậy rồi mà mày vẫn nhận ra?” Kim Quất tháo khẩu trang xuống.
Giang Lộc đấm cô ấy: “Vô nghĩa, mẹ nó dù mày có hóa thành tro bụi, tao cũng nhận ra được!”
“Tao còn tưởng mấy tháng không gặp, mày quên tao rồi chứ?”
“Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó.”
Hai người cùng giơ nắm đấm ra rồi chạm vào nhau.
Dương Hi và Chu Vận mơ màng nhìn hai cô. Vừa rồi bọn cô còn tưởng Giang Lộc mềm yếu, bởi vì cô ấy nhỏ nhắn nhất trong ba người, ít nói, nhìn cũng trẻ tuổi, giống như một đứa em gái.
Bây giờ cô ấy hoàn toàn trái ngược với khi nãy.
Kim Quất cũng nhận ra ánh mắt của hai cô bạn trong ký túc xá.
“Tôi là Kim Quất.” Kim Quất lạnh lùng mở miệng, gật đầu với các cô.
Tính cách Kim Quất luôn như thế. Giang Lộc chơi với cô ấy lâu nên cũng biết rõ, cô ấy không giỏi trong việc giao tiếp với người khác. Nói đúng hơn là không thích.
“Tên cậu ấy là Kim Quất, mình và cậu ấy là bạn học cấp ba, cũng là bạn thân.”
Dương Hi cùng Chu Vận vội vàng gật đầu.
Không hiểu sao, các cô cảm thấy khí chất của cô gái tên Kim Quất này rất mạnh mẽ, nhìn không dễ để ở chung.
Các cô cũng phát hiện ra, lúc cô ấy nhìn Giang Lộc, ánh mắt vô cùng ấm áp, nhưng sau khi rời khỏi liền trở nên bình đạm, thậm chí có chút lạnh nhạt, cả người tràn đầy khí chất chị đại.
“Xin chào, mình tên là Dương Hi.”
“Mình là Chu Vận.”
Giang Lộc và Kim Quất vào phòng tắm xếp đồ đạc.
“Sao mày có thể vào đây học?”
Kim Quất xoay người lại: “Không phải tao nói rồi sao, mày học đại học nào, tao sẽ học ở đấy ”
Giang Lộc không khỏi mỉm cười, ban đầu cô tưởng cô ấy chỉ giỡn thôi, không hề nghĩ cô ấy lại nói thật.
“Tao cứ nghĩ mày đùa thôi?”
“Tao đùa với mày khi nào?”
Giang Lộc nghiêng đầu, cô suy nghĩ một chút, hình như… Kim Quất chưa từng đùa giỡn với cô, những gì cô ấy nói cô ấy đều sẽ làm được.
“Hơn nữa, trên thế giới này không có cái gì mà tiền không giải quyết được.”
Khi Kim Quất nói với Kim Tiều, mình muốn đến Đại học Khoa học và Công nghệ Tân Xuyên. Cha cô không nói hai lời, lập tức lấy cho cô giấy thông báo nhập học, cho nên nói tiền là thứ tốt nhất.
Kim Quất nhún vai, cười nói với cô: “Đúng thế, mày cũng có thể nghĩ như vậy. ”
Chờ mọi người sắp xếp xong cũng đã đến giờ cơm.
“Nếu không, chúng ta đi ăn cơm đi?” Chu Vận đề nghị nói.
Hôm nay là ngày khai giảng. Sau này mọi người là bạn cùng phòng, cũng là bạn cùng lớp, ở chung với nhau bốn năm.
“Đi thôi.” Giang Lộc gật đầu.
Giang Lộc đồng ý, Kim Quất sẽ không từ chối.
Vì thế bốn người trong ký túc xá đi ăn bữa cơm đầu tiên.
Vị trí địa lý của Đại học Khoa học và Công nghệ rất tốt. Sau khi ra cổng trường, gần đó toàn là khu ẩm thực, bốn người suy nghĩ một chút, quyết định đi ăn đồ Tứ Xuyên.
Đúng với sở thích của bốn người là ăn cay.
Trong bữa ăn, mọi người thêm Wechat với nhau rồi lập nhóm chat của ký túc xá.
Dương Hi thay đổi tên nhóm.
“Tứ đại mỹ nhân của Đại học Khoa học và Công nghệ Tân Xuyên.”
Hơn mười một giờ, sân trường vẫn rộn rã tiếng nói chuyện, đèn đuốc sáng rực rỡ.
Ở làm đại học làm gì có sinh viên nào đi ngủ trước mười hai giờ. Đặc biệt hôm nay là ngày khai giảng, đoán chừng náo loạn đến nửa đêm cũng chưa nghỉ ngơi.
Sau khi giặt quần áo xong, Giang Lộc và Kim Quất ngồi ở ngoài ban công phơi quần áo.
Kim Quất đột nhiên dừng động tác, nghiêng đầu nhìn Giang Lộc.
Vẻ mặt nghiêm túc khiến Giang Lộc cảm thấy hơi lạ, vì thế cô nghi hoặc nhìn lại.
“Sao mày nhìn tao lạ thế?”
“Chuyện đó… Tao nghe Hứa Trung nói rồi. ”
Hôm nay Hứa Trung mới nói cho cô nghe. Lúc ở trên máy bay, cả người cô đều ngây ngốc, cô có rất nhiều lời muốn nói với Giang Lộc. Nhưng khi gặp mặt, cô lại chẳng thốt lên lời, mà hai người cũng chưa có cơ hội ở riêng.
Động tác phơi quần áo của Giang Lộc cũng dừng lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô lại tiếp tục làm.
“Sao mày không nói tao biết?”
“Thật ra cũng chẳng có gì để nói. Hơn nữa, hiện tại mọi chuyện đã trôi qua rồi mà?”
“Nhưng khi ấy mày đã sợ hãi đến mức nào. Nghĩ đi nghĩ lại, tao thật sự không đủ tư cách làm bạn mày. Ai đời bạn mình khác thường mà lại không nhận ra chứ.”
“Không phải. Kim Quất à, mày không biết đâu, được làm bạn với mày, tao cảm thấy mình rất may mắn.”
Kim Quất buông quần áo trong tay xuống, sau đó ôm chặt cô mà không báo trước.
Đã lâu rồi cô không ôm Giang Lộc thật chặt.
Giang Lộc duỗi tay vỗ lưng cô ấy: “Ấy, làm gì vậy, lừa tình quá, tao buồn nôn. ”
“Những lúc mày cần tao, tao lại không ở cạnh mày.”
Kim Quất rất ít khi thể hiện cảm xúc của mình, nhưng một khi đã làm, điều đó chứng tỏ cô ấy thật sự đang rất buồn.
“Đừng có vậy, sau này mày cứ ở cạnh tao là được rồi mà?”
Kim Quất buông cô ra, chọc chọc vào trán cô.
“Được, tao hứa với mày.”
Hai người nhìn nhau bật cười.
Sau khi phơi quần áo xong, hai người ghé vào lan can ban công. Sân thể dục ở xa xa vẫn còn sáng đèn, đứng ở đây có thể nghe được sự náo nhiệt ở nơi đó.
Ban đêm không nóng như ban ngày, gió đêm thổi qua mặt vô cùng mát mẻ.
“Tiểu Lộc, Trần Châu đã ba mươi mốt tuổi rồi.”
Giang Lộc nghiêng đầu: “Ừm, đúng vậy. ”
“Ba mươi mốt đó nha, mày học đại học bốn năm. Nếu như anh ấy chờ mày, đến lúc đó chắc đã ba mươi lăm rồi.”
Giang Lộc hơi ngạc nhiên, quả thật cô chưa từng nghĩ về vấn đề tuổi tác.
“Ba mươi lăm à?”
“Ừ, đợi đến ba mươi lăm rồi mới kết hôn hay sao?”
Giang Lộc trầm mặc một lúc: “Bây giờ tao chưa đi đăng ký kết hôn được. ”
“Haizz.” Kim Quất thở dài một hơi.
“Mày đừng nói tao. Mày thì sao, mày với Hứa Trung tính thế nào?”
“Ừm, tao nghĩ rồi, nếu tốt nghiệp xong mà tao vẫn còn quen anh ấy thì tao sẽ kết hôn.”
“Mày chấp nhận anh ấy rồi à?”
“Ừm, không phải mày cũng vậy à, chấp nhận Trần Châu.”
“Quên đi, nói mày nghe cũng chẳng giải quyết được gì. Dù sao, chúng ta mới là học năm nhất. Hơn nữa, bọn họ là đàn ông, đợi mấy năm nữa cũng có sao đâu? ”
Kim Quất cũng duỗi tay ra, nhắm mắt lại: “Đúng vậy, thật tuyệt vời. ”
Giang Lộc nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Kết hôn à?
Đúng vậy, chờ cô tốt nghiệp đại học, Trần Châu đã ba mươi lăm tuổi.
Bốn năm, đủ bốn năm.
Cuộc sống đại học bắt đầu từ đây.
Ở đại học không bận rộn như bọn họ nghĩ, có lẽ vì mới học năm nhất nên việc học xem ra tương đối nhẹ nhàng, chương trình học mỗi ngày không nhiều lắm.
Mỗi cuối tuần Lương Thục Ngôn đều gọi điện thoại cho Giang Lộc. Tuy không có gì để nói, nhưng cô vẫn bắt máy.
Cơ bản là Lương Thục Ngôn nói cô nghe.
Bà thường hỏi cô sống thế nào, có thiếu tiền sinh hoạt hay bất cứ thứ gì không.
Cô không thiếu tiền sinh hoạt, bởi vì việc học của năm nhất không nhiều nên cô cũng có thời gian rảnh để đi làm việc bán thời gian, đủ để cô tiêu vặt.
Huống chi cô còn có Trần Châu. Lúc anh biết cô đi làm liền phản đối kịch liệt.
Anh nói anh có thể nuôi cô, bây giờ cô chỉ cần học cho tốt.
Cô lại không muốn như vậy. Cô biết anh có tiền, hoàn toàn tự nguyện nuôi cô, nhưng cô vẫn muốn tự lực cánh sinh, không muốn cái gì cũng dựa vào anh, nhất là ở chuyện tiền bạc.
Giang Lộc là người rất cố chấp, chỉ cần cô quyết định chuyện gì thì nhất quyết không thay đổi. Cho dù Trần Châu có đau lòng thế nào, cũng chỉ có thể để cô đi.
Trần Châu nghe người ta nói trong ký túc xá sinh viên đại học có một quy tắc.
Các cô gái trong ký túc xá, mặc kệ ai có bạn trai đều phải mời mọi người trong phòng ăn bữa cơm.
“Anh Châu, anh thấy thế nào?”
“Đương nhiên là mời cơm rồi.”
Trần Châu liếc Hứa Trung: “Tôi mời trước.”
“Sao anh lại mời trước?” Hứa Trung nghi hoặc hỏi.
“Ừ, vì tôi là…”
“Đội trưởng của cậu.”
Hứa Trung nhìn người nào đó da mặt dày, không nói nên lời.
Cho nên cứ như vậy, hai người kia trong ký túc xá đều biết bọn cô có bạn trai.
“Tớ còn tưởng chúng ta đều giống nhau, nhưng các cậu nhanh như vậy liền cho chúng tớ biết, hoá ra chúng ta khác nhau một trời một vực.” Dương Hi đau lòng nói.
“Đúng vậy, chúng ta không giống nhau, mỗi người đều bất đồng…”
Chu Vận ngâm nga hát, khiến cho ba người đều bật cười.
“Chu Vận, đủ rồi đó.” Kim Quất bất lực nhìn cô ấy.
Chu Vận là mầm non hài hước trong ký túc xá của các cô, mỗi lần đều làm ra những chuyện dở khóc dở cười. Nhưng không thể không thừa nhận, nhờ có cô ấy mà mọi người có rất nhiều niềm vui.
Thân nhau hơn một tháng.
Đám người Dương Hi biết một điều.
Ban đầu cứ nghĩ Kim Quất lạnh lùng, khó ở chung. Sau khi chơi thân mới phát hiện, mặc dù cô ấy lạnh nhạt, nhưng rất trọng nghĩa khí và trượng nghĩa.
Giang Lộc tuy hiền lành, nhưng lạnh nhạt hơn cả Kim Quất, với ai cô ấy đều giữ thái độ bình dị gần gũi. Các cô biết, cô ấy càng cười đùa dễ gần thì càng khó tiếp cận, khó bước vào trong trái tim cô ấy.
“Đúng rồi, cuối tuần này, các cậu có về nhà không?” Dương Hi hỏi.
Giang Lộc và Kim Quất nhìn nhau, sau đó bất lực gật đầu.
Thật ra hai cô cũng không muốn về đâu. Nhưng nếu không về, hai người kia chắc chắn sẽ tới cổng trường chặn đường như lần trước.
Đôi khi sự thật rất khác biệt, hai người này cộng lại đều gần sáu mươi tuổi, sao lại có thể ấu trĩ đến vậy?
“Bé Vận à, chúng ta đi thôi, để cho các cậu ấy đến với thế giới hai người đi, còn chúng ta đến với thế giới hai người độc thân.” Dương Hy đặt tay lên vai Chu Vận, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bọn cô nhìn Dương Hi và Chu Vận, hai người đã bỏ xa các cô.
Kỳ thật bọn cô cũng là bất đắc dĩ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT