Ban đêm, Trần Châu bị tiếng chuông inh ỏi của các cuộc điện thoại đánh thức.
Anh mơ màng đưa tay lên vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
“Alo?”
Giọng điệu của anh có chút không kiên nhẫn, từ giọng nói ở đầu dây bên kia, anh đã biết ai nửa đêm vừa gọi cho anh.
Tuy nhiên hôm nay, trước khi đưa đội về nước, anh còn cố ý dặn rằng dù trời có sập tối nay cũng đừng quấy rầy giấc ngủ của anh, nhưng nửa đêm, điện thoại đổ chuông liên tục, tất cả đều gọi về nhà của anh.
Lá gan quả thật rất lớn
“Mẹ kiếp, trời mà không sập ngày mai ta sẽ giết ngươi…”
Trần Châu thốt ra một lời ác độc trước khi nghe máy, nửa giây sau mới mở mắt ra, trong đầu đột nhiên tỉnh táo hơn nửa.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ai?”
Trần Châu vội vàng lục trong túi áo hồi lâu, vất vả lấy điện thoại di động ra nhưng lại phát hiện điện thoại không biết đã tắt máy từ lúc nào.
Sự thù địch của giây trước tan biến trong chốc lát.
Khi Trần Châu lái xe đến cục cảnh sát, anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ngồi trên ghế sopha ở hành lang ngay khi anh vừa bước vào cửa.
Dưới chân là một chiếc vali màu đen, tay cầm một ly nước ấm, lặng lẽ cúi đầu, thấy anh bước vào liền khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt của hai người chạm vào nhau trong khoảng không.
Giang Lộc hung hăng để cốc nước ấm trong tay xuống, chạy về phía anh không nói lời nào.
Trần Châu đồng thời cũng sải bước về phía cô, khi khoảng cách giữa hai người chưa đến 10 cm, anh dùng bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ghì chặt cô vào trong lòng.
Giang Lộc cũng giang tay ra dùng sức ôm lấy cổ anh.
Trần Châu ôm chặt quá làm cô thở không ra hơi, đành phải buông lỏng cổ Trần Châu, vươn tay đẩy vai anh một chút, Trần Châu nhận thấy, anh cũng hơi thả lỏng, để cô có thể nhìn thẳng vào mình.
Mới hơn nửa tháng không gặp, anh cảm thấy cô tựa hồ gầy đi không ít, vòng tay ôm chặt lấy cô, hai má hình như đều gầy hơn phân nửa, cằm cô so với lần cuối cùng gặp, cũng không biết nhọn hơn bao nhiêu.
Nhìn cô như vậy không khỏi khiến anh đau lòng.
“Sao lại gầy hơn như vậy? Chẳng lẽ em không chăm sóc bản thân sao?”
Ngày đêm cô mong nhớ anh như vậy, hiện tại đã ở ngay trước mặt, có thể tùy ý chạm vào anh, nghĩ đến lo lắng cùng sợ hãi bấy lâu nay, Giang Lộc sống mũi cay cay.
“Trần Châu, em đã xem tin tức…”
Trần Châu sững sờ, như đang nghĩ đến tin tức mà cô đang nói.
Một lúc sau, anh mới phản ứng lại.
Anh đưa tay xoa trán cô, “Anh đã làm những gì đã hứa với em.”
Giang Lộc che sống mũi, “Em cũng đã làm những gì đã hứa với anh.”
Anh nói sẽ đến bên em.
Vì vậy, anh ở đây.
Lúc này, mấy người chung quanh đều đã nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm
Này này này…
Người đang ôm cô gái nhỏ trước mặt họ, thực sự là đội trưởng tàn nhẫn và vô tình của họ ư?
Bọn họ đi theo Trần Châu nhiều năm nay, còn chưa từng thấy Trần Châu thân mật tiếp xúc với người khác giới nào, bình thường hễ có cô nào muốn dựa vào hắn, hắn luôn trốn nhanh hơn bất cứ ai, giống như những cô gái xinh đẹp như hoa kia là dịch bệnh vậy.
Mà bây giờ…
Bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trong lòng bàn tay Trần Châu, có thể tưởng tượng được khi anh ôm cô gái này, đến tột cùng dùng bao nhiêu sức lực.
Có lẽ tầm mắt của mấy người đó quá mức kinh ngạc, cho dù là quay mặt đi chỗ khác, Giang Lộc cũng có thể mơ hồ phát hiện, sau lưng có bao nhiêu ánh mắt sắc bén.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn mấy người họ một cái.
Trần Châu cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua.
Từ sau khi ánh mắt chuyển đến trên người bọn họ, lại trở nên ôn nhu đáng kể.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Nhìn cái gì, không có chuyện gì làm sao?”
Mấy người bọn họ không khỏi cảm thấy ớn lạnh, sau đó không hẹn mà cùng ho khan vài tiếng, liền tự giác đi làm những việc không cần thiết của mình.
Tốc độ biến sắc của đội trưởng bọn họ thật sự đúng là tắc kè hoa, giây trước thì vô cùng ôn nhu, nhưng giây sau thì sát khí bức người, làm việc dưới trướng anh ta quả thật không dễ dàng chút nào.
Trần Châu một tay xách va li, tay kia nắm lấy tay Giang Lộc bước ra ngoài.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi chứng kiến cảnh Trần Châu dẫn cô gái nhỏ ra khỏi đồn cảnh sát, phản ứng đầu tiên của bọn họ trong lúc bận rộn là lấy điện thoại di động ra nhắn vào nhóm chat.
“Mẹ kiếp! Tin tức nóng bỏng đây!!! ”
“Đội trưởng Trần nửa đêm đến đồn cảnh sát đón một cô bé về!!!!.”
“Mau mau mau, nhìn đi, hình đây! Hình đây ”
“…”
Đêm nay, đám đông náo nhiệt hẳn lên.
Có ảnh và một núi bằng chứng rõ rành rành.
Họ bắt đầu ngửi thấy mùi dấm chua của tình yêu!
Sau khi vào cửa, Trần Châu lấy ra một đôi dép nữ từ trong tủ giày bên cạnh.
Giây sau nhìn thấy Giang Lộc hơi nhíu mày, anh không khỏi cảm thấy thú vị, vươn tay búng trán cô.
“Đừng nghĩ lung tung, cái này là vừa mới mua.”
“Tại sao lại mua dép nữ?”
Trần Châu liếc cô một cái rồi không nói gì: “Nghĩ gì vậy?”
Giang Lộc cúi xuống nhìn chiếc dép lê đang đi, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Trần Châu nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên, đưa tay xoa xoa đầu cô hai cái, “Còn không mau vào.”
“Đến đây.”
Trần Châu kéo vali vào phòng ngủ, Giang Lộc tò mò quan sát căn nhà Trần Châu.
Hình thức căn hộ, tông màu chủ đạo thiên về xám, đen và trắng, vô hình chung là sự lạnh lẽo, không có nhiều đồ đạc nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, không khó để thấy được phong cách của gia chủ.
“Em đói rồi, anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em.” Giọng Trần Châu từ trong phòng ngủ vọng ra.
Giang Lộc nghĩ vừa rồi ở đồn cảnh sát, trước khi Trần Châu đến, cô đã nói chuyện với cảnh sát một lúc, nghe nói vì vụ án này cả đội mấy đêm nay đều không chợp mắt.
Mà vừa rồi lúc Trần Châu đến đồn cảnh sát, cô cũng nhận thấy sự thâm quầng dưới mắt anh và đôi mắt đỏ ngầu trong hốc mắt, cả người đều mệt mỏi.
“Em không đói, lúc ở trên tàu đã ăn cơm rồi, bây giờ em muốn đi ngủ.” Cô đáp lại Trần Châu trong phòng ngủ.
Vừa dứt lời, Trần Châu liền đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn Giang Lộc đột nhiên cong môi, sau đó đi về phía cô, duỗi tay, ôm lấy bờ vai gầy của cô, dẫn cô đi về phía phòng bếp.
“Vậy thì anh đói, em ăn cùng anh đi.”
Trần Châu làm món mì trứng cà chua đơn giản.
Hai người ăn vội bát mì nóng hổi, sau khi dọn dẹp xong bọn họ nằm trên giường cũng đã gần rạng sáng.
Giang Lộc dựa vào bả vai rộng lớn của Trần Châu, theo thói quen đặt một tay bên hông anh, trong khi Trần Châu một tay giữ vai cô, cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, hai người quấn chặt vào nhau. Một người đã thức trắng nhiều đêm, và người kia đã ở trên tàu hơn mười tiếng đồng hồ.
Ôm chặt lấy nhau, không nói lời nào, cảm giác an tâm, hai người đều ăn ý không quấy rầy đối phương, nhắm mắt lại, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ vô cùng êm đềm.
Giang Lộc tỉnh lại trước, Trần Châu vẫn còn đang ngủ say, nhưng cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Những ngón tay trắng nõn xẹt qua lông mày, vẻ lạnh lùng thường ngày của anh mất dần sau giấc ngủ, đường nét kiên nghị ban đầu của anh dường như thả lỏng đi rất nhiều.
Hai người không gặp nhau đã hơn nửa tháng, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy hơn nửa tháng đó dường như đã trôi qua một thế kỷ.
Có lẽ đây là điều người ta vẫn luôn nói, một ngày dài như ba thu, nghĩ xong, Giang Lộ không khỏi mỉm cười.
Cô nâng người lên, hôn lên đôi mắt thâm quầng đầy đau khổ của anh, sau đó cẩn thận di chuyển cánh tay anh đang đặt trên eo cô, nhấc chăn bước ra khỏi giường.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ tràn vào qua lớp rèm dày, tạo thành nhiều vầng sáng nhỏ đầy màu sắc trên mặt đất.
Giang Lộc đi chân trần, cô vươn tay nắm lấy hai bên rèm cửa, dùng sức nhẹ mở ra, rèm cửa từ từ kéo ra hai bên.
Ánh mặt trời ấm áp tràn vào trong chốc lát, chiếu lên đôi má trắng nõn và thanh tú của Giang Lộc. Ánh nắng ấm áp không chói mắt mà ngược lại rất thoải mái. Tâm tình trong nháy mắt trở nên thư thái vô cùng, ngay cả hít thở cũng trở nên sảng khoái.
Đột nhiên, giống như một loại thần giao cách cảm, Giang Lộc chậm rãi quay đầu lại dưới ánh nắng ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT