Giọng điệu chắc chắn của cô, khiến anh rất vui vẻ, anh bước tới cửa sổ, mở cửa ra, nhìn về phía trường học.
Sân trường đèn đuốc sáng trưng, cơn gió đêm từ từ thổi qua, mơ hồ cuốn theo tiếng người ồn ào đến đây.
“Tan học rồi.” Anh nói.
Mới vừa nói xong, đầu dây bên kia cũng im lặng vài giây, anh ý thức được lời nói của mình có vấn đề.
“Sao anh biết?” Cô nghi ngờ hỏi.
Đôi mắt sắc bén lóe lên, lúc này Trần Châu ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Anh đoán, đến giờ này rồi, không thể bắt các em học ở lại học nữa chứ.”
“Dạ, nhưng anh đoán sai rồi, vài phút trước, em vẫn còn ở trong lớp.”
“Trễ vậy?”
“Anh không học cấp 3 à? Lúc học mười hai, anh không học bù sao?”
Trần Châu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời.
“Không có.”
Lúc đó thật sự anh không có học bù.
“Thật hạnh phúc.” Giang Lộc cảm thán.
Cô nói chuyện với Trần Châu suốt quãng đường, bất tri bất giác đã tới ký túc xá, sau khi quẹt thẻ, một tay cầm điện thoại, một tay ôm sách bước lên lầu.
Khi đi qua hành lang, cô thấy An Tiểu Phỉ và các bạn học khác trong lớp, trên tay cầm chậu rửa mặt, chắc là chuẩn bị xuống nhà tắm dưới lầu tắm rửa.
Cô chỉ thoáng nhìn cô ta, rồi tiếp tục nói chuyện với Trần Châu.
An Tiểu Phỉ hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, thấy cô đang nghe điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, xem ra đang rất vui vẻ.
Giang Lộc rất đẹp, đặc biệt là khi cô đứng thẳng người.
Cô mặc bộ đồ thể dục sọc xanh sọc trắng bình thường của trường học, rõ ràng đều là đồng phục, nhưng cô mặc lên lại đẹp đến khó tả, mái tóc dài mượt mà tuỳ ý buộc đuôi ngựa.
Vừa nãy ngẩng đầu Giang Lộc đã thấy cô ta, nhưng chỉ liếc mắt, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại như không có chuyện gì, xem cô ta như không khí, cô luôn như vậy, dù ở quá khứ hay hiện tại, đều không coi ai ra gì.
Trước tới giờ Giang Lộc chẳng thèm để cô ta vào mắt, chẳng sợ bây giờ cô đã tuột dốc không phanh, nhưng mà dựa vào đâu, hiện tại có tư cách gì mà khinh thường cô ta?
Nghĩ đến đây, An Tiểu Phỉ bùng lên một ngọn lửa ghen ghét, ngọn lửa thiêu đốt huỷ diệt cô ta, hai mắt bất giác nheo lại.
Ngay khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cô ta bất ngờ đùa giỡn với cô gái bên cạnh, chuẩn bị bước ngang qua, cô ta mượn lực của cô gái, dùng sức đâm vào người Giang Lộc.
Giang Lộc sớm nhận thấy ý đồ xấu của An Tiểu Phỉ, bởi vì người muốn làm chuyện xấu, thần khí (*) xung quanh người đấy sẽ thay đổi, lúc cô ta đột nhiên lao đến, cô hơi nghiêng người né sang một bên.
(*)Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
An Tiểu Phỉ không may mắn như vậy, cô ta muôn đâm vào cô,nên đã dùng hết sức, nhưng không ngờ cô lại tránh được, cô ta loạng choạng va vào vách tường.
Bả vai tức khắc đau nhức, tay mềm nhũn, chậu rửa mặt rơi xuống đất, quần áo và đồ dùng tắm rửa văng tứ tung, không may, chai sữa tắm rơi trúng mu bàn chân cô ta.
Lúc đó, cả người và vẻ mặt cô ta đều thay đổi, vì cơn đau dữ dội, ngũ quan không tính là thanh tú, nhăn nhó xấu không thể tả.
Bạn học nữ bên cạnh cũng hoảng sợ, còn nghĩ vừa nãy tại mình đẩy quá mạnh, nên cô ấy mới ngã nặng như vậy, cô cuống quít bỏ đồ trong tay xuống, đỡ An Tiểu Phỉ dậy.
Cái trò ba xu này, chỉ có người có IQ như cô ta mới nghĩ ra, IQ như thế mà đòi đấu với cô, đúng là mất mặt xấu hổ.
Giang Lộc liếc cô ta, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, khóe miệng cong lên giễu cợt, sau đó rời đi không quay đầu lại.
Ở đầu dây bên kia, Trần Châu nghe thấy âm thanh loảng xoảng thì hơi kinh ngạc.
“Sao thế, có chuyện gì vậy em?”
Giang Lộc nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ là có một con chuột chạy lung tung, làm đổ đồ thôi.”
“Trường em còn có chuột à?”
“Cũng không phải, trường em…” Giang Lộc dừng lại vài giây, sau đó tiếp tục nói “Cái gì cũng có.”
Lời nói của Giang Lộc đều rơi vào tai An Tiểu Phỉ, gương mặt đỏ lên vì đau đớn, giờ càng thêm đỏ bừng, cô ta cảm thấy xấu hổ còn có tức giận.
Cô ta che mu bàn chân, nhìn chằm chằm tấm lưng mảnh khảnh, hận không thể đục ra một lỗ trên đó.
“Tiểu Phỉ, cậu không sao chứ?” Cô gái bên cạnh lo lắng hỏi.
Vừa rồi trong đầu toàn là dáng vẻ đau đớn của An Tiểu Phỉ, cũng không để ý Giang Lộc nói gì.
An Tiểu Phỉ ngẩng đầu thoáng nhìn cô bạn này, cố nén lửa giận đang bùng phát.
“Không sao đâu.”
“Tớ đỡ cậu đứng đậy nhé?” Cô gái cẩn thận hỏi.
“Ừ, được rồi, cảm ơn cậu.”
“Tiểu Phỉ, cậu thật tốt.”
“Ai bảo tụi mình là bạn bè chứ.” An Tiểu Phỉ mỉm cười.
Giang Lộc nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của bọn họ, ý cười châm chọc ở khóe miệng rộng thêm một chút.
Đúng là đồ ngốc, sợ lúc bị bán còn giúp cô ta đếm tiền.
*
Trở vào phòng, Giang Lộc ngồi ở mép giường, vươn tay ôm con hươu bông, ngón tay xoa xoa lớp lông mềm mại.
“Trần Châu, ngày mốt anh đến thăm em được không?”
“Ngày mốt sao?
“Dạ, ngày mốt em có thể ra khỏi trường từ lúc năm giờ đến sáu giờ.”
“Được, anh sẽ đến gặp em.”
Nghe được câu trả lời của anh, cô lập tức nở nụ cười.
“Vậy được, em đợi anh.”
“Chậm chút, Tiểu Phỉ, cậu đi chậm một chút.”
Đang nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng bước chân, hóa ra là cô bạn kia đỡ An Tiểu Phỉ về phòng, cũng đúng, ngã như vậy chắc không thể xuống lầu được.
“Thôi nhé, em cúp máy trước, sắp đến giờ tắt đèn rồi.”
“Ừ, em nhớ đi ngủ sớm nghe chưa?”
”Dạ.”
Cô vừa cúp máy, cô gái kia đã đỡ An Tiểu Phỉ đi vào.
An Tiểu Phỉ xem ra té rất nặng, cả đường về cứ đi cà nhắc.
“Tới rồi, ngồi xuống giường đi.” Cô gái đỡ cô ta ngồi xuống.
“Cậu chờ tớ nhé, tớ quay lại lấy chậu của hai đứa mình.”
“Được.”
Sau khi cô bạn đó đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người họ, cách nhau một cái bàn, không ai nói với ai, không khí xung quanh có chút căng thẳng, dường như đều ngưng trệ lại.
An Tiểu Phỉ nhìn Giang Lộc lười biếng dựa vào đầu giường, trên đùi để con hươu bông lông xù, cúi đầu đọc sách, vẻ mặt bình thản đọc từng chữ, không biết đang đọc thật, hay là giả vờ.
Vừa nãy lúc mới bước vào, hình như nghe được Giang Lộc nói gì đó.
Ngày mốt tới gặp em? Cô bảo ai đến gặp mình?
Ánh mắt cô ta quá mức nóng bỏng, dù muốn bỏ qua cũng không được.
“Tôi biết tôi đẹp, cậu không cần nhìn chằm chằm tôi, cứ nhìn tôi như vậy, cậu cũng không đẹp được vậy đâu.” Cô không ngẩng đầu, vừa nói vừa thuận tay lật sang trang khác.
An Tiểu Phỉ lập tức mở to mắt, vẻ mặt càng khó coi, thậm chí có chút nhăn nhó.
“Mày… mày nói bậy gì đấy?”
Nói bậy?
Giang Lộc hơi cong môi, tay lật sang trang khác.
“Ai cũng thích nhìn người đẹp, bao gồm cả tôi, nhưng… hình như tôi không muốn nhìn cậu.”
An Tiểu Phỉ bực bội, Giang Lộc có ý gì, sao cô ta lại không hiểu, không phải chê cô ta xấu nên lười nhìn sao?
An Tiểu Phỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm nặng nề.
“Giang Lộc! Mày đừng có quá đáng.”
Giang Lộc đóng sách lại để lên bàn, hơi nghiêng đầu, dừng lại vài giây, như đang nghĩ xem nên trả lời cô ta thế nào.
Một lúc lâu sau, An Tiểu Phỉ nghe được một tiếng “Ồ” không mặn không nhạt.
Giọng điệu Giang Lộc khiến cô ta càng thêm khó chịu, nhưng Giang Lộc lại không thèm để ý, đặt hươu bông lên đầu giường, đứng dậy xuống giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tắm.
Cô ta cứ thế nhìn cô dọn đồ, Giang Lộc đưa lưng về phía cô ta, cũng cảm nhận được ánh mắt hận không thể ăn thịt người.
Nhưng cô vẫn ung dung dọn đồ, sau khi dọn xong, cô liền đi về phía cửa.
Lúc ra khỏi cửa phòng, cô đột nhiên dừng lại.
An Tiểu Phỉ không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn theo thói quen nhìn cô.
“An Tiểu Phỉ.” Cô đột nhiên mở miệng.
An Tiểu Phỉ hơi sửng sốt.
Lâu lắm mới nghe tên mình từ trong miệng Giang Lộc.
“Muốn tôi đừng quá đáng cũng được thôi, trước hết, mong cậu hãy giữ tốt cái thân cậu, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng khiêu khích tôi, bằng không tôi sẽ cho cậu biết thế nào là an phận thủ thường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT