“Nhưng em không muốn ở bên cạnh chú.” Nghe vậy, sắc mặt Trần Châu trầm xuống.
Anh nắm lấy cổ tay cô, nói: “Không được!”
Giang Lộc lườm lại anh: “Ngang ngược.”
Trần Châu tiến lại gần, hôn nhẹ lên trán cô.
“Cũng chỉ ngang ngược với một mình em.”
Nói rồi, anh lại dán môi lên môi cô. Lần này, Trần Châu không hề ngang ngược áp bức như vừa nãy mà dịu dàng triền miên, nhẹ nhàng mút lấy môi cô, sau đó khẽ cắn yêu một cái. Giang Lộc hơi hé miệng, hai người dây dưa không ngừng.
Vì chênh lệch chiều cao nên Giang Lộc cứ ngẩng đầu hoài như vậy cũng mỏi. Mà Trần Châu cũng không dễ chịu hơn là bao, anh khom người xuống, dứt khoát bế cả người cô lên. Giang Lộc giật mình kêu một tiếng.
“Ngoan, ôm chặt lấy eo của anh.” Anh ghé sát lại bên môi cô, hơi thở có chút gấp gáp.
Gương mặt Giang Lộc đỏ bừng, cô hơi xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy eo của anh. Đôi tay to lớn của Trần Châu ôm chặt lấy lưng cô, đề phòng cô ngã xuống đất.
Anh ôm Giang Lộc bước đến bên sofa, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè xuống.
“Ọt ọt…”
Bụng của Giang Lộc kêu lên không đúng lúc. Trần Châu cọ cọ lên trán cô, thấp giọng cười ra tiếng.
Giang Lộc sờ sờ cái bụng vừa phát ra âm thanh, sắc mặt ngượng ngùng, ánh mắt cũng lúng túng. Trần Châu cười cười, dùng tay bao phủ lên đôi tay nhỏ bé của cô.
Giang Lộc cụp mắt, lầm bầm một câu.
Khóe môi Trần Châu mang theo ý cười, nhìn cô gái nhỏ ngại ngùng dưới thân, cuối cùng vẫn không nhịn được, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô một lần nữa.
“Được rồi, vậy anh đi nấu cơm cho em.” Nói xong, anh vuốt ve gò má của cô một cái rồi mới đứng dậy.
Giang Lộc vẫn nằm trên sofa, đôi mắt trong veo ngập nước, trên má vẫn còn hơi ửng đỏ, nhất thời khiến người nào đó miệng đắng lưỡi khô.
Con bé này thực sự không biết là mình quyến rũ đến mức nào, khiến người luôn tự hào rằng khả năng kiểm soát bản thân mình rất giỏi như anh bị hạ gục không chỉ một hai lần.
Trần Châu sợ mình biến thành sói đói lao tới lần nữa, nên vội vàng quay người lại.
“Muốn ăn gì nào?” Anh vừa bước đến nhà bếp vừa hỏi. Ánh mắt Giang Lộc ngẩn ngơ một hồi, nghe anh gọi, lập tức ngồi dậy, lật đật đuổi theo.
“Anh nấu cái gì thì em ăn cái đó.”
Trần Châu mỉm cười, cô nhóc này dễ nuôi thật.
Ăn cơm xong, Trần Châu đem bát đi rửa, để Giang Lộc đi tắm trước.
Giang Lộc tắm xong, mặc quần áo vào, cô cẩn thận mở cửa nhà tắm, chỉ hé ra một khe nhỏ, Trần Châu đang đứng đưa lưng về phía cô, bận rộn dọn dẹp.
Thính lực anh hơn người, nghe thấy tiếng mở cửa là quay người lại.
Gò má của cô gái nhỏ đỏ bừng, cô đang đứng cạnh cửa, dùng đôi mắt trong suốt long lanh nhưng lại vô cùng mê người nhìn anh. Giang Lộc không ngờ anh lại thính tai như vậy, đột nhiên xoay người lại, làm cô hơi hoảng hốt.
Cô ngượng ngùng bước ra.
“Em tắm xong rồi hả?”
“Anh rửa chén xong rồi à?”
Hai người gần như cùng lúc thốt lên. Nói xong, cả anh và cô đều bật cười, trong mắt của Trần Châu còn mang theo một chút yêu chiều khó mà phát hiện.
Người đàn ông này là của cô, chỉ là của một mình cô. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Lộc trở nên ấm áp.
Giang Lộc cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa, cô chạy về phía người đàn ông, như một chú chim nhỏ lao vào vòng tay anh, đôi tay mảnh khảnh dùng sức ôm chặt.
Cô vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ, thứ mềm mại trước ngực dán vào lồng ngực anh. Bàn tay của Trần Châu bắt đầu trở nên nóng rực.
“Trần Châu, em thực sự rất thích anh!”
Cô gái nhỏ vùi đầu vào lồng ngực anh, giọng nói vô cùng mềm mại. Trần Châu cố gắng áp chế những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, vừa ôm vừa xoa xoa đầu cô.
“Ừm, anh biết, anh cũng vậy.”
Khóe miệng Giang Lộc cong lên. Cô nghĩ, gặp được Trần Châu, thực sự là một niềm hạnh phúc vô cùng to lớn.
“Được rồi, đi ngủ đi, mai còn phải đi học.”
Giang Lộc từ trong lòng anh chui ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn anh.
“Vậy mai anh phải đưa em đi học.” Cô làm nũng.
Trần Châu khẽ gật đầu, anh đột nhiên nghĩ lại cảnh tượng sáng nay. Sáng nay cô không cho anh đưa đến trường, mà đi cùng cậu thanh niên kia. Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Châu trầm xuống.
Giang Lộc thấy sắc mặt anh thay đổi, lập tức nghi hoặc.
“Anh làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Em và cậu ta là thế nào?”
Nếu anh nhớ không nhầm, lần đầu tiên anh gặp cô, cậu thanh niên đó đưa cô về. Sau đó anh còn bắt gặp hai người họ đi cùng nhau rất nhiều lần.
Lần trước vào đồn cảnh sát cũng là vì cậu ta.
Hôm nay lại là cậu ta đưa cô đi học, lúc tan học cũng là cậu ta đưa về.
Hơn nữa, ánh mắt của cậu thanh niên kia khiến anh rất khó chịu, thực sự rất khó chịu.
“Anh đang ghen đấy à?” Giang Lộc dường như đã nhận ra điều gì đó, cô cười, khóe mắt cong lên.
Nụ cười của cô gian manh như một chú cáo, Trần Châu không nhịn được mà đưa tay nhéo lên gò má cô.
“Ừ, vậy nên sau này đừng thân thiết với cậu ta quá, anh sẽ ghen đấy.”
Giang Lộc phì cười. Trần Châu có cần kiêu ngạo như vậy không?
Cô chọt chọt vào eo anh, rồi bất ngờ đẩy anh ra.
“Em biết rồi, chú Trần.”
Nói xong, sợ anh lại mở giọng dạy dỗ, cô vội vàng chạy vào phòng.
Anh bị cô đẩy một cái, suýt chút nữa là đứng không vững. Trần Châu bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là một con yêu tinh lém lỉnh.
Giang Lộc đứng dựa vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của anh đi về phía nhà tắm. Lúc này, cô mới mở cửa phòng ra, ngó nghiêng ngó dọc một lúc rồi mới chạy vào phòng ngủ bên cạnh.
Trần Châu tắm xong, anh bước ra khỏi nhà tắm, dùng khăn lau khô tóc. Lúc anh đi ngang qua phòng cô, đôi chân vô thức dừng lại.
Hôm nay mệt mỏi thế, chắc là cô đã ngủ rồi chứ nhỉ? Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của anh cong lên. Nghĩ lại, Trần Châu đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn bại trong tay một cô bé.
Trên đời này, đúng là không đoán trước được điều gì.
Trần Châu tắt đèn phòng khách xong rồi bước về phía phòng mình. Trong phòng không hề bật đèn, rèm cũng không mở, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, khiến căn phòng mơ hồ có chút ánh sáng.
Vừa bước vào phòng, đôi mắt lạnh như băng của Trần Châu lập tức quét về phía giường. Dường như anh đã nhìn ra điều gì đó.
Trong chăn có người.
“Còn muốn trốn?”
Anh lên tiếng, nhưng người đó không trả lời.
“Còn không ra thì anh xách em lên đấy.” Nói rồi, anh thật sự bước về phía cô.
“Phạch!”
Chiếc chăn đột nhiên bị kéo ra, Giang Lộc đang nằm trên giường, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
“Không vui gì cả.”
Trần Châu bật cười, đi đến bên mép giường, ngồi xuống.
“Em làm gì vậy, sao không ngủ? Muộn rồi còn náo loạn gì nữa?”
Giang Lộc cau mày, nhích lại dựa vào lòng anh.
“Em muốn ngủ cùng anh, có được không?” Cô hỏi nhỏ.
“Cái gì?” Cơ thể Trần Châu cứng đờ. Giang Lộc nhắc lại: “Em muốn ngủ cùng anh.”
Trần Châu dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, cô nhóc này có biết mình đang nói gì không vậy?
Trước đây hai người còn chưa xác nhận quan hệ, cho dù thế nào anh cũng phải kiềm chế bản thân mình. Nhưng hiện tại đã chính thức ở bên nhau, cô lại còn đang nằm trong lòng…
Người đẹp nằm trong chăn, muốn lấy mạng anh phải không?
“Tiểu Lộc, ngoan, về phòng ngủ đi.”
Giang Lộc lắc đầu, sau đó không chút do dự chui ra khỏi lòng anh, dựa vào thành giường, nói: “Em không muốn, chúng ta là người yêu, tại sao không thể ngủ chung?”
“Ý anh không phải vậy.”
“Em còn không sợ bản thân chịu thiệt, không lẽ anh lại sợ?”
“Sao có thể chứ?”
“Vậy thì em mặc kệ, em muốn ngủ ở đây, em cứ ngủ ở đây đấy.”
Cô bắt đầu làm nũng, Trần Châu thở dài.
Thôi được, anh cũng biết tính khí của cô, cô đã cố chấp như vậy, nếu cứ tiếp tục tranh cãi, khiến cô giận, anh lại phải đi dỗ dành.
Thế là anh kéo chăn qua đắp cho cô, thỏa hiệp: “Được rồi, ngủ thì ngủ, ngủ là được chứ gì.”
Khóe môi Giang Lộc cong lên, nhưng sau đó, cô lại đạp hết chăn anh vừa đắp cho cô ra.
“Nóng lắm, em không muốn đắp.”
Cô vừa đạp một cái, váy ngủ trên người cũng bị kéo lên, kéo đến tận gần bắp đùi, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn. Dưới ánh trăng dìu dịu, đôi chân cô trông giống như một loại ngọc thượng hạng vậy. Trần Châu nghiêng đầu, hít sâu một hơi, sau đó ngồi dậy.
“Được rồi, thì không đắp.” Trần Châu vừa nói vừa kéo váy xuống che đùi cho cô.
Giang Lộc nghiêng đầu nhìn động tác của anh, trong lòng ấm áp. Người đàn ông thế này sao cô lại không yêu chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT