Trên đường về phòng nghỉ, Chu Thiệu Chi hỏi Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, cẩn thận hồi tưởng cảnh quay vừa rồi của bọn họ, một lát sau, cô mới nói với Chu Thiệu Chi.
"Kì thật em cảm thấy cí một chi tiết giống như quay chưa được tốt."
Chu Thiệu Chi không nói chuyện, chỉ là cười cười.
Bạc Kha Nhiễm thấy bộ dáng hắn như vậy, giống như minh bạch cái gì.
"Xem ra anh đã sớm nhận ra."
Chu Thiệu Chi: "Kì thật cũng không phải sớm đã nhận ra, chín là vừa rồi cẩn thận nghĩ lại mới phát hiện được."
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay xoa xoa cằm: "Nếu không cảnh này chúng ta quay lại một lần nữa? Anh thấy thế nào?"
Chu Thiệu Chi nhún vai: "Anh đương nhiên không có ý kiến."
Dứt lời, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng cười.
"Đi thôi, lần đó.."
Bạc Kha Nhiễm đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ở đẳng trước.
Ở dưới ánh đèn huỳnh quang, ngũ quan người nọ phá lệ rõ ràng, thâm thúy lại mang theo vài phần trầm ổn.
Mà gương mặt này không phải là người cô ngày nhớ đêm mong sao?
Thẩm Dữ.
Một khắc kia, Bạc Kha Nhiễm dường như cảm thấy xung quanh đều trở nên ngừng lại, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, trong mắt cô giờ này chỉ có thân ảnh của người nam nhân đang đến gần chỗ cô.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh bước đến gần, trái tim bên trong quần áo bang bang nhảy loạn, nếu không phải chung quanh có người, cô thật sự sợ mình sẽ không khống chế được vội vàng dùng tay ấn trái tim của mình xuống.
Đây rõ ràng là động tác giấu đầu lòi đuôi.
"Thẩm đạo, ngài làm sao lại đến đây?" Nhân viên công tác dẫn đường cho anh thấy nghi hoặc mà hỏi.