Ngọc Khê nhìn Minh Châu đang đứng trước mặt mình, một thân sam y tơ lụa màu hồng nhạt, hoa văn bên ngoài làn váy được thêu bằng ngân tuyến màu vàng, khuôn mặt luôn luôn trong sáng thuần khiết giờ được trang điểm tinh xảo.
Đây là Minh Châu sao, thật xa lạ.
Đôi mắt của nàng ấy bây giờ không giống như lúc trước trong suốt nữa, bên trong sóng ngầm bắt đầu khởi động, là quyền lợi dục vọng, dù sao một khi đã có được thứ này trong tay thì sẽ rất khó mà buông bỏ.
Minh Châu biến thành như vậy, nàng đã sớm có dự cảm, chỉ là trước kia luôn ôm một tia may mắn mà thôi.
"Không có, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, ta không có quyền bình phán lựa chọn của ngươi." Ngọc Khê thản nhiên trả lời.
"A Khê, không phải ngươi còn giận ta chứ?"
Ngọc Khê vẫn không nói chuyện, chỉ là lạnh nhạt mà nhìn nàng ấy.
Minh Châu bị ánh mắt lạnh nhạt của Ngọc Khê nhìn đến không được tự nhiên.
Đôi mắt Ngọc Khê quá mức bình tĩnh, quá mức lạnh nhạt, không ai đoán được trong nội tâm nàng đang nghĩ gì.
"Minh Châu nương nương chê cười, ngài là ái phi của thái tử, Ngọc Khê bất quá chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao có thể sinh khí với ngài?"
"A Khê, ngươi đừng như vậy được không, đừng không để ý đến ta, ngươi có biết không, ta không thể không có ngươi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tỷ muội tình thâm.."
"Tỷ muội tình thâm?" Ngọc Khê tự giễu cười cười.
Thanh âm Minh Châu nhất thời ngưng bặt.
Ngọc Khê lạnh nhạt nhìn nàng ta.
"Nếu ngươi thật sự nghĩ chúng ta là tỷ muội, sẽ không lợi dụng ta giúp thái tử đi tính kế tam hoàng tử."
Hô hấp Minh Châu bị kiềm hãm lại, nàng ta gian nan mở miệng.
"Ngươi, ngươi đều biết?"
Ngọc Khê nhìn bộ dạng nàng ta, không muốn tiếp tục nói chuyện.
"Nếu Minh Châu nương nương không có chuyện gì nữa, nô tì xin phép cáo lui."
Ngọc Khê hướng nàng ta phúc thân một cái, sau đó xoay người rời đi.
Minh Châu nhìn theo bóng dáng cao gầy lại kiên định của nàng, đáy mắt nổi lên một tầng sương, thời điểm lợi dụng nàng, bản thân đã sớm biết được kết quả như vậy.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Ngọc Khê là người có tính tình như thế nào, không một ai so với nàng ta hiểu hơn, nàng ta vẫn luôn nói, Ngọc Khê là người không giống với các nàng, nàng ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng thất kinh của Ngọc Khê, mặc kệ là chuyện gì đều rất thành thạo.
Đa số mọi lúc nàng ấy giống như dòng suối.
Ôn hòa, róc rách.
Nhưng nàng ta lại biết, nàng ấy là nước, cũng là băng.
Lạnh lùng, quyết tuyệt.
Hôm nay rời khỏi, nàng ta cùng Ngọc Khê rốt cuộc không trở về được, mười mấy năm bên nhau hôm nay hoàn toàn chặt đứt.
"Nương nương, nên trở về thôi."
Phía sau vang lên tiếng nói của cung nữ, Minh Châu phục hồi lại tinh thần, thân hình khẽ nhúc nhích, mà thân ảnh Ngọc Khê cũng từ trong tầm mắt nàng ta biến mất không thấy đâu.
Nàng ta biết rõ không thể quay về, nhưng nàng ta vẫn làm như vậy, nàng ta không bỏ, đã từng có khổ sở, có áy náy, nhưng là duy nhất không có hối hận.
Nếu cho nàng ta một cơ hội nữa, nàng ta vẫn lựa chọn như vậy.
Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, từ khi bị giam cầm trong hoàng thành này, chưa từng có một khắc trời trong xanh thẳm nắng như vậy.
Nhân các hữu mệnh, ai cũng không thể cưỡng cầu ai.
Sương mù trong mắt Minh Châu dần tán đi, nàng ta xoay người lại, trong mắt đã bình tĩnh lại không còn một tia cảm xúc.
"Quay về đi."
"Vâng, nương nương."
**
Sau khi cảnh diễn của Bạc Kha Nhiễm chấm dứt, cô lui ra phí sau tiếp tục nhìn Lục Hi Hòa diễn.
Đang nhìn, cô nhạy bén nhận thấy có một ánh mắt nóng rực đang dừng ở trên người mình.
Không cần nhìn, cô cũng biết người nọ là ai,
Biết rõ anh đang nhìn cô, nhưng là ánh mắt của cô đều không một lần dừng lại trên người anh.
"Kha Nhiễm."
Lúc này Nguyễn lệ từ bên kia đi đến.
Đứng ở xa xa, Thẩm Dữ không hề chớp mắt nhìn Nguyễn Lệ đang nói chuyện với Bạc Kha Nhiễm, mày không khỏi nhăn lại.
Em ấy đây là đang làm sao vậy?
Cô ấy hôm nay không một lần nhìn đến anh, hoàn toàn làm bộ không nhìn thấy.
Rõ ràng hôm nay buổi sáng còn rất tốt, anh cũng nhận ra được cô thật vất vả mới mở lòng ra tiếp nhận anh.
Nhưng là trực giác nói cho anh biết, khẳng định là có chuyện gì ảnh hưởng tới cô.
Bạc Kha Nhiễm bị ánh mắt cực nóng của Thẩm Dữ nhìn đến mức có chút khó chịu, giống như mũi nhọn đâm vào lưng.
"Lệ tỷ, em đi toilet."
Nguyễn Lệ phất phất tay với cô: "Đi đi."
Thẩm Dữ nhạy bén cảm nhận được có người tới gần, anh xoay người lại, liền nhìn thấy Cố Hựu đang đứng cách mình không xa.
Cố Hựu thật không ngờ Thẩm Dữ xoay người lại, lập tức bị ánh mắt sắc bén của anh dọa sợ, trái tim đập đến kinh hoảng.
Nhìn thấy là Cố Hựu, đáy mắt băng lãnh của Thẩm Dữ hơi hơi tán đi.
Tiểu tử này gần đây biểu hiện không tồi, tương đối hài lòng, nhưng anh như trước vẫn không phản ứng với hắn, chính là bản thân xoay người sang chỗ khác.
Cố Hựu trộm đưa tay vỗ vỗ ngực mình.
Này cũng quá dọa người đi?
Hắn cảm giác được chính mình bị Thẩm Dữ liếc một cái liền giống như trong lòng muốn xuất hiện bóng mà tâm lý luôn rồi.
Cố Hựu nuốt nuốt nước miếng, sau đó thật cẩn thận đi đến chỗ Thẩm Dữ.
"Việc này.. Thẩm đạo?"
"Ừ."
Có Hựu đứng bên người Thẩm Dữ, tự nhiên có thể nhìn ra anh vừa rồi đang nhìn ai.
"Hôm nay Liễu tiểu thư đến thăm ban đi?"
Thẩm Dữ lạnh nhạt nhìn hắn, không nói chuyện.
Thấy thế, trong lòng Cố Hựu càng thêm run rẩy, hắn cắn chặt răng, vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục nói.
"Tôi nghe người khác thảo luận một ít chuyện bát quái, không biết Thẩm đạo có hứng thú nghe một chút hay không?"
"Không rảnh.."
"Là nói về anh với Liễu tiểu thư."
Cố Hựu thốt ra lời này, mày Thẩm Dữ liền nhăn lại, vài giây sau, Cố Hựu nghe được tiếng nói của anh.
"Nói nghe xem."
"Hôm nay thời điểm đến phim trường, chính là không khéo nghe được một câu, nói là Thẩm đạo cùng Liễu tiểu thư có phải.." Cố Hựu cố ý nói một nửa.
Thẩm Dữ nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Là cái gì?"
Cố Hựu giật mình một cái, làm sao còn dám thừa nước đục thả câu, vội vàng đem mọi chuyện sáng nay nghe được thuật lại một lần.
Đương nhiên, hắn vẫn là có bỏ vào chút dấm chua, điểm thêm chút lửa.
Hắn nhìn về phía Thẩm Dữ, cả khuôn mặt đều đen như đáy nồi, nội tâm lạnh run, khuôn mặt Thẩm đạo cũng quá đáng sợ đi?
"Tôi đã biết, cậu đi lo chuyện của mình đi." Thẩm Dữ nghiêng đầu nói với hắn.
"Được, được." Cố Hựu thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao hắn muốn biểu đạt ý tứ của mình cho Thẩm Dữ biết, về phần anh có hiểu hay không thì là chuyện của anh, bất quá nhìn sắc mặt của anh, phỏng chừng mục đích đã đạt được.
Một khi đã như vậy, không bằng hắn nhanh rời đi sớm một chút, đứng chỗ này thật quá áp lực, thật quá đáng sợ, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cố Hựu đi chưa được hai bước, liền nghe Thẩm Dữ ở đằng sau gọi lại.
"Cố Hựu."
Cố Hựu trong lòng lộp bộp một cái, dừng bước xoay người lại, cố gắng giơ lên khuôn mặt tươi cười.
"Thẩm.. Thẩm đạo.. cón có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì.." Thẩm Dữ nói.
Cố Hựu trộm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng vừa mới hạ một hơi, giây tiếp theo liền bị kéo lên.
"Có một số việc, vẫn là không cần quá thông minh, tôi tin tưởng cậu, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Phía sau lưng Cố Hựu đổ một trận mồ hôi lạnh, thậm chí hắn còn cảm nhận quần áo vừa mới thay ở sau lưng đều ướt nhẹp.
"Hiểu được, hiểu được." Hắn vội vàng gật đầu không ngừng.
Thẩm Dừ vừa lòng gật đầu: "Được rồi, đi đi."
".. Thẩm đạo hẹn gặp lại."
Cố Hựu như thế nào không rõ, anh đã nói đến như vậy mà hắn còn không hiểu sao.
Hiện tại mà nói, xem ra Thẩm đạo đã biết hắn biết chuyện của hai người, cho nên đây là cảnh cáo hắn không được nói lung tung.
Đương nhiên hắn cũng không phải là kẻ ngốc, loại chuyện như thế này sao hắn có thể nói, nếu muốn nói, hắn đã sớm để lộ rồi, làm sao còn chờ đến bây giờ, hơn nữa, nhìn thái độ Thẩm Dữ, chỉ sợ quan hệ của bọn họ không tầm thường, ít nhất ở trong lòng Thẩm đạo, Bạc Kha Nhiễm chiếm vị trí rất quan trọng.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào, có cho hắn cũng không dám.
Bất quá, hiện tại hắn có được tính là đang ôm đùi Thẩm đạo không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT