Ánh lửa bập bùng heo hút trong đêm tỏa ra thứ ánh sáng ma quái kì lạ, một bóng người ngồi thờ ơ bên ngọn lửa, mái tóc tím buông dài thoang thoảng trong gió đông lạnh buốt. Cô đưa tay qua ngọn lửa dài, đợi lửa la liếm lên đôi tay trắng nõn gầy guộc, khóe môi còn vươn ý cười ngạo mạn, ánh mắt đen huyền sắc xảo sáng lên tia mê hoặc lòng người. Xung quanh cô còn vang tiếng nhạc dai dẳng thăm sâu .

-Ma Kết, đến lúc rồi,ta trở về thôi!- chàng trai với mái tóc bạch kim thản nhiên cước bộ lại gần cô, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi, ở vành miệng còn lưu lại vết máu đã khô. Chàng trai chậm rãi ngồi xuống, tiện tay vơ thêm vài que củi cho vào ngọn lửa, trong đôi mắt xanh lá dị thường ánh lên màu đỏ lập lòe, khẽ trầm ngâm.

-Còn chưa đã! Việc gì phải vội?- Cô gái bỉu môi, phất tay làm tàn tro bay tứ tung vào người ngồi đối diện, bật cười khanh khách.

-Thôi đi!!!- Chàng trai né người sang bên, cái chau mày ra chiều bất mãn -Chúng ta đã đi 2 tháng rồi, em không sợ Yết ở nhà có người mới hay sao?

-Gì chứ?! Yết dám sao?-Cô gái gân cổ lên cãi, ánh nhìn kiên cường xuyên thẳng tâm can, long lanh dễ vỡ.

Chàng trai phủi phủi bụi trên đầu, không dám nhìn cô em gái, bâng quơ nói:

- Gì mà không dám chứ…

Không gian dần chìm vào im tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của chiếc lá mùa thu rụng về với đất mẹ, lâu lâu lại âm vang rả rích tiếng côn trùng gọi bầy gọi bạn. Có một con gió thổi qua làm chàng trai run rẫy, trời dần về đông nhưng mồ hôi lạnh vẫn rịn ra đều đều trên khuôn mặt thanh tú ấy, mi tâm giật giật thể hiện nỗi bất an đang đến ngày càng gần.

-ĐI!!!!!-Giọng nói sắc lạnh vang vọng, tiếng gió thay đổi ngày một mạnh. “Phành phạch” Ma Kết mạnh mẽ bay lên. Để lại đằng sau Bạch Dương thở phào nhẹ nhỏm như vừa thoát được một kiếp nạn.

-Ê! Tính không chờ anh à?-Bạch Dương giang rộng đôi cánh đen tuyền, cuống quýt đuổi theo đứa em gái bướng bĩnh, bất mãn thì thầm:

-Em có thể bỏ đi cái tính la sát ấy được không?

“Bặc”-một chiếc lông chim màu tím sắc mảnh lao vào Bạch Dương như tên bắn. Anh giật mình xoay người né tránh nhưng không kịp, một vệt máu dài hiện lên trên cánh tay, đau rát. Bạch Dương khẽ nhăn mặt, hét toáng:

-Em có phải là em gái anh không thế?????????????????????????

Ma Kết ngừng lao về phía trước, quay mình đối diện thẳng với Bạch Dương, nụ cười ranh ác hiện lên trên gương mặt tưởng chừng chất phát, thiện lương. Hơi thở lạnh lẽo thoát ra từ người cô làm cho bất cứ ai cũng không dọa mà run như cầy sấy. Cô thâm trầm nhìn Bạch Dương, vươn ngón tay còn kẹp chặt chiếc lông bén ngót, ngọt ngào lên tiếng:

-Anh còn muốn thử???

-À không!-Bạch Dương gượng gạo cười cầu hòa, đưa tay lau nhanh giọt mồ hôi rịn ra trên trán, sợ hãi than-Tuyệt đối không!

-Tốt! –Ma Kết gật đầu vẻ thỏa mãn- Giờ thì đi nhanh lên, em không muốn trể đâu!

-Ai chứ? Ai bỉu chính em cứ khăn khăn ở lại?-Bạch Dương chu chu môi, uất ức.

-Anh nói gì??-Ma Kết liếc nhìn Bạch Dương, giọng nói gầm gừ đe dọa-Nói lại thử em nghe!

-Không!!!-Bạch Dương hét lên , cố gắng mở to đôi mắt tròn vô thơ ngây vô tội nhìn cô, ngoan hiền như đứa trẻ-Anh có nói gì đâu chứ?

Ma Kết nghi ngờ quay đầu, đằng hắng giọng:

-Đếm đến 1,2,3 anh mà còn không đi…- Cô nhấn mạnh từng âm, từng chữ, ánh mắt thoáng qua tia nguy hiểm-Em giết!!!

“vù” Câu nói của Ma Kết vừa dứt, chỉ nghe tiếng xẹt rất nhanh, thân ảnh của Bạch Dương chỉ còn là một cái bóng .

Ma Kết mĩm cười, vội vàng đuổi theo Bạch Dương.

Ánh lửa vẫn bập bùng sáng trong đêm tối…

Một con vật nhỏ bé bay nhanh vào ngọn lửa.

Lửa ùa vào tâm can.

Lửa thiêu đốt thân xác.

Con thiêu thân trở thành tro bụi.

Nó được gì? Ngoài những nỗi đau, cả tinh thần…và thể xác…

Có lẽ vì nó đã biết, nó không thể có được người nó yêu.

Vì cơ thể nhỏ bé không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa…

Đau bên ngoài, ta tạm thời quên mất nổi đau bên trong…

Hay… nỗi đau bên trong, bùng cháy thêm nỗi đau bên ngoài…

Gì cũng vậy thôi…cuối cùng chỉ mình nó tổn thương…

Tòa lâu đài hiện ra dưới ánh trăng tròn vàng vành vạch, mang hơi thở huyền bí như xa như gần, như hư như thực.Đó là tòa lâu đài được xây bằng kiểu cổ, theo phong cách phương tây, ẩn hiện gì đó chút trang nghiêm và ma quái. Nó được xây dựng vào khoảng thế kỉ mười bốn, gồm tổng cộng 20 tòa nhà lớn nhỏ,tháp chuông rộng lớn cùng một đường hầm ăn sâu vào lòng đất. Tòa lâu đài dày kín rêu phong, một số cửa kính đã vỡ, hoang sơ,lạnh lẽo. Nó ẩn sâu trong cánh rừng già ngàn năm tuổi nên rất ít người có thể đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ, lạng mãn của nó. Mà nếu như có đến, thì người đó cũng rất khó có cơ hội quay về bởi nơi đây được mệnh danh là “Tòa nhà của quỷ dữ””nơi cư trú của những hồn ma” “Thánh địa ma cà rồng”.

Nó quỳ xuống, ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn thẳng người trên điện, mĩm cười thanh khiết:

-Lần đầu tiên gặp mặt, rất vui được nhìn thấy ngươi, Vampire King!

Hắn ở trên cao nhìn xuống thân ảnh trắng trong, nhỏ bé, yếu ớt nhưng nổi rõ vẽ quật cường. Tay đong đưa ly rượu chứa một chất lỏng đỏ thẳm, đặc sệt. Khóe môi nhếch lên không hiện rõ ý cười, giọng điệu lười nhác, châm chọc:

-Không ngờ có ngày cô cũng thảm bại thê lương đến thế?! Giây phút quỳ mọt dưới chân ta, ngươi cảm thấy thế nào? Bảo Bình…

Nó cũng cười cùng hắn, nhưng ngoài vẻ châm chọc, nụ cười của nó còn đong đầy sự kinh tởm, miệt thị thứ xấu xa:

- Không tồi cho lắm! Được hân hạnh gặp ngươi đối với ta cũng một loại ác đức!? Chắc ngày sau ta phải nổ lực hơn nữa, giết thêm thật nhiều vampire tích ác đức để gặp ngươi dài dài.

- Muốn gặp ta nhiều vậy sao?- Hắn dựa vào thành ghế, ánh mắt gian xảo bắn về phía người quỳ trên điện, như đang toan tính điều gì.

- Rất muốn!-Đường cong trên khóe môi nó ngày càng đậm, khẽ gằn từng tiếng-Muốn gặp để giết ngươi!

“HAHA” hắn cười nghoặt nghẽo, đưa tay vò vò mái tóc xanh tím mượt mà như tơ, tựa một đứa trẻ ngây thơ vui vẽ. Nhưng giọng nói hắn phút chốc lại lạnh lẽo giống hầm băng ngàn năm từ cõi địa ngục vọng về:

- Chờ xem bản lĩnh của ngươi!!!

Nó quay đi không nhìn mặt hắn, nhanh chóng kiếm tìm trong đám vampire đứng chen chúc ở đại sảnh dáng hình ai đó. Lại 100 năm nữa trôi qua, bao nhiêu lãnh địa của vampire nó cũng đều thử qua, nào là chà trộn, nào là đóng giả, nào là xông thẳng vào quyết chiến. Đôi tay nó hắn bao nhiêu vết sẹo dài và sâu, nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy đau. Có lẽ vì những nỗi đau ấy thấm gì so với tổn thương mà nó mang trong lòng. Bất cứ lúc nào cũng âm ỉ, bất cứ lúc nào cũng nhức nhói, bất cứ lúc nào cũng xót xa…

-Ngươi tìm gì?-Hắn hỏi vang vọng bên tai nó, ẩn chứa chút gì đó khó chịu. Chưa một người nào dám đối diện với chúa tể ma cà rồng lại có thể thờ ơ như nó. Nó chán sống rồi chắc.

Nó nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đầy những tơ máu, giọng nói run rẩy vô vọng cố tìm câu trả lời cho hỏi mà dường như nó đã nắm rõ phần nào đáp án:

-Ở đây, có Yết không???

Nó đã cố tìm từng vampire một trong đại sảnh, toàn những gương mặt xa lạ. Không một ai là Yết cả, thậm chí giống một xíu thôi cũng không có. Tại sao? Yết trốn kĩ như thế, là sợ gặp mặt nó 1 lần nữa sao?...

-Có!- một tiếng nói của hắn như đâm sâu vào lí trí khiến đầu nó tê buốt. Nhất thời, nó gương đôi mắt mơ hồ sắp khóc nhìn hắn, niềm vui sướng vỡ òa khiến từng giọt nước mắt rơi rơi trên gò má của nó, nghẹn ngào. Nó đã ao ước tiếng nói ấy từ 1 thế kỉ qua, và giờ nó đã trở thành hiện thực, hiện thực ảo vộng hệt như 1 giấc mơ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play