Xung quanh tối đen như mực, màu tối của đêm đen như hoằn sâu
vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, khiến cô bất giác run rẩy. Cô nghẹn ngào
cất tiếng gọi, bất kì ai mà cô quen biết. Sự sợ hãi đổ ập vào cô. Và cô khóc.
Cô gái nhỏ ngẩn ngơ , cô hoàn toàn không biết tại sao cô lại ở đây, trong cái địa
phương tăm tối ngu ngốc này, nơi ánh sáng một chút cũng chẳng len lõi vào được.
Ngay cả khi cô cố đứng dậy và bước đi cả quãng đường dài, cô vẫn không thể tìm
thấy chút hy vọng le lói nào đó về sự sống.
-Mẹ ơi…. cha ơi…
Cô khe khẽ cất tiếng gọi, chưa bao giờ cô cảm thấy cần họ
như lúc này. Ở đây tựa một nhà lao đóng kín cửa, phong tỏa mọi giác quan của
con người. Đơn độc , buồn bã và đầy ưu thương. Nhận ra hương ẩm mốc neo bám
trên bức tường trước mặt, cô nhẹ đưa tay chạm hờ lên nó. Một lớp rêu nhớt nhát
tiếp xúc với cơ thể làm cô bất chợt rùng mình. Cô gái nhỏ dựa vào tường, mệt mỏi
trượt dài ngồi bệt xuống nền đất . Hơi lạnh luồn lách thấm đẫm da thịt, cô vươn
mình kéo dài chiếc váy đang mặc trên người, khẩn trương siết chặt. Tà áo trắng
mỏng manh chẳng thể làm cô ấm thêm một chút, nhưng cô thấy tâm hồn mình bỗng
nhiên nhẹ bẫng, vì trên chiếc áo vẫn vương mùi hương của mẹ. Mùi tử lan dịu
dàng.
Cô thở nhẹ, hơi thở tạo thành làn khói mỏng vấn víu rồi từ từ
tan biến trong hư không. Mọi thứ trở nên mơ hồ đầy mộng ảo. Cô không biết mình
đã ở đây bao lâu rồi, đã cố gắng tìm bao nhiêu cách để thoát khỏi nơi đây? Vẫn
là vô vọng, vô vọng đến tận cùng. Đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, cô thèm
khát biết bao vòng tay ôm siết của mẹ, hơi ấm áp vững trải của cha, ngay cả cái
hun chụt thật kêu vào má của Tiểu Song ngày nào cô ghét cay ghét đắng cũng trở
nên đáng khát khao. Cô chỉ mới 18 tuổi, và cô sẽ bỏ mạng nơi đây. Một cái chết
lãng xẹt nhất cô từng thấy.
“Cộp” Cô nghe thấy tiếng động, của một đôi giày va vào nền
đá. Đôi tai nhỏ dỏng cao vui mừng, cô bật dậy nhìn quanh, buột miệng gọi:
- Cha?
Chẳng có ai trả lời cô. Không gian yên tĩnh vọng lại chính lời
nói cô tự phát ra. Cô bỉu môi, thật sự vốn làm gì có người, chỉ là do cô quá
khao khát sinh ra ảo ảnh triền miên.
“cộp” tiếng động phát ra lần nữa, rõ mồn một. Cô gái nhỏ ùa
chạy vào nơi phát ra âm thanh, khẩn trương hét:
-Cha? Mẹ? Tiểu Song? … Dù có là ai thì đứng lại một chút được
không? Tôi cần giúp đỡ…
Trong đáy mắt nhạt nhòa cô phát hiện ra mình vừa nhìn thấy một
ai đó. Chiếc đèn cầy phút chốc lóe sáng khiến cô bất giác nhíu mày. Một hành
lang dài thườn thượt đâm vào võng mạt cô. Trước mắt cô là bóng người với đôi
cánh đen tuyền sâu thẩm. Người ấy quay lưng về phía cô, thản nhiên bước đi, chậm
rãi, từ tốn. Cô giật mình, đó chính xác là một đôi cánh, một đôi cánh đẹp đẽ?!
Người ấy là người phải không?! Hay là ma quỷ?!
Người ấy dần bước rời xa cô, tự nhiên không khỏi làm cô thấy
nhói. Cô nhận ra mình không cô đơn ở nơi quái quỷ này, dù người ấy có là thứ gì
đi nữa, vẫn sẽ là người cô muốn ở bên.
Đơn giản vì anh ta xuất hiện vào lúc cô cần ai đó nhất…
Không do dự, cô chạy thật nhanh về phía hắn ta, cất tiếng gọi:
-Này… Này…
Hắn ta không quay lại, hoặc là không nghe, hoặc là giả vờ
không nghe, hoặc là không thấy, hoặc là giả vờ xem cô không tồn tại. Mà cho dù
có là lý do nào đi nữa, cô cũng không muốn vứt bỏ hy vọng nhỏ nhoi duy nhất của
mình.
Cô chạy theo hắn. Còn hắn cứ chậm rãi bước đi. Không gian
yên tĩnh lắng đọng tiếng bước chân của hai người. Cô mệt mỏi chống tay vào đầu
gối thở hồng hộc, tức giận chửi thề:
- Mẹ kiếp!!!
Dù cô có cố gắng chạy hết sức đi chăng nữa, cô vẫn không bao
giờ có thể đuổi kịp hắn. Nhiều lúc đã đến gần thật gần, ngỡ như cứ vươn tay là
níu được, vậy mà trong phút chốc đôi tay cô lại ngẫn ngơ… Hắn ở đó, là một người
hoàn toàn xa lạ, nhưng luôn làm cô khao khát kiếm tìm. Hắn đặt trong tim cô những
cảm xúc chẳng thể gọi thành tên…
Bóng lưng ấy thật thân quen, thân quen tới mức làm cô bật
khóc. Giọt nước mắt lẵng lặng rơi rớt qua bờ mi, bất chợt khiến cô ngỡ ngàng,
cô khóc vì hắn sao? Khóc vì người cô chưa bao giờ gặp? Khóc chỉ vì những nhói
đau trong lòng???
Cô lại chạy, dẫu biết dù có chạy đến thế nào vẫn không thể bắt
kịp hắn. Cô chạy với ước mong mơ hồ khó nói nào đó. Cho tới khi hơi thở dâng từng
hồi khó nhọc, và nước mắt khỏa lấp ánh sáng cùng đường…
Giờ đây, ngay cả lúc thở, lồng ngực cũng dồn ép đau đớn đến
mức cô bật rên rĩ.
Đôi chân cô mỏi nhừ tê tái, bàn chân đầy vết xước rách tược
rướm máu.
Cô ngã xuống, run rẫy gọi tên ai đó không thành lời:
-Thiên…Yết…
___________________________________
Nó mở mắt, ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu qua tàn cây loang
lỗ xuống mặt đất, ngịch ngợm đậu trên khuôn mặt trắng trong ngây thơ. Nó nhíu
nhẹ rèm mi, mệt mõi dụi mắt. Từng giọt mồ hôi tròn trĩnh lăn dài qua gò má.
“Thì ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng…”
Nó nằm dài trên một mảnh tường đổ đầy rêu bám, sâu trong
cánh từng già ngàn năm tuổi. Có lẽ nơi đây từng có một tòa lâu đài hùng vĩ,
nhưng vì lý do nào đó đã trở thành một đống tro tàn. Nó hay đến nơi đây dạo
chơi, chẳng biết vì sao nữa, nhưng nơi đây cho nó cảm giác bình yên và thân thuộc
đến lạ lùng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo vài bông hoa bồ công anh
nhỏ neo đậu trên vai nó, nó khúc khích cười, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán. Nó
nhớ về giấc mơ kia… giấc mơ khó hiểu chân thật giữa đời thường. Cảm xúc đến thật
đến nỗi đến giờ nó vẫn thấy nhói đau…
“Thiên…yết…”
Tại sao trong lúc tuyệt vọng tận cùng, nó lại cất tiếng gọi
cái tên đó? Không phải Cha? Không phải Mẹ? Không phải Tiểu Song? Mà là Thiên Yết???
Đó có phải là người trong tiềm thức nó luôn day dứt nhớ mong?
Kí ức trong nó trống rổng hư ảo, từng mảng từng mảng là những
chuỗi chấp vá mơ hồ, nó biết nó đã đánh mất những kỉ niệm quan trọng nào đó, ở
đâu đây…
-Thiên…Yết…- Nó khe khẽ nhắc lại cái tên từ sâu nơi tâm trí,
trái tim vô thức bỗng dưng nhói lên một cái, lệch nhịp.
-Bảo Bảo…- Nó cứng người, ai đó vừa gọi nó, từ phía sau,
cùng vòng tay ấm áp. Giọng nói thật trầm và… thật quen.
______________________________
- Giải à! Có vẻ đến lúc rồi nhỉ? – Ma Kết đến bên cạnh anh,
khẽ vòng tay qua người anh, ôm chặt.
Người đàn ông trung niên mĩm cười, đôi mắt mù lòa cong nhẹ,
đưa bàn tay thô ráp xoa nhẹ mái tóc mềm của người phụ nữ bên cạnh, thì thầm:
- Chuyện phải đến sẽ đến thôi…
- Ừm!- Cô gật đầu, im lặng. Dư vị ở quá khứ thỉnh thoảng vẫn
dâng trào khiến khóe mắt cô rơi lệ. Chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa buông bỏ
được sao? Người cô yêu ấy…
- Ma Kết… em có muốn nghe câu truyện này không?- Nắng chiều
về, ghé qua khuôn mặt người đàn ông phúc hậu. Nụ cười trên khuôn miệng ông nhạt
nhòa, vàng rụm tươi nguyên. Hương tử lan dịu dàng vấn víu nơi chóp mũi. Tiếng
piano từ đâu đó vang lên nhẹ nhàng như rót vào tai người người hàng mật ngọt.
- Truyện gì vậy?- cô khép nhẹ rèm my dày, ngã đầu trên vai
anh, mái tóc điểm bạc mượt mà đổ trên người anh tạo thành dòng suối nhỏ, lấp
lánh trong ánh nắng tinh khôi.
- Truyện về một chàng trai, đã yêu ai đó bằng cả cuộc sống bản
thân mình…
Giọng anh nhẹ, miên man buồn, gãy gọn gió chiều thu.
Đóa bồ công anh nhẹ quay vòng trong gió, nó đáp cánh xuống
bãi đất đầy cỏ, là cỏ bốn lá, những cây cỏ hoang mang yêu thương và may mắn cho
tất cả mọi người…
Chuyện kể:
Vào 250 năm trước, có một chàng trai rất xinh đẹp,vẻ đẹp của
chàng làm bao nhiêu cô gái đắm say. Nhưng duy nhất, chàng trai vẫn chỉ yêu một
cô gái. Cô gái này không đẹp, cô có một đôi mắt tím tròn trong veo, màu tím man
mác buồn như màu của đóa hoa violet…
Tình yêu của họ đẹp tựa một câu truyện cổ tích có thật trên
đời, dù nhiều lúc cãi nhau, giận hờn vô cớ… Đến chính họ cũng biết, chẳng thứ
gì chia cắt được họ, trong tim đối phương luôn dành một chỗ rộng thật rộng cho
riêng mình…
Tình yêu của họ khiến ai cũng phải ghen tị.
Nhưng rồi…
Một buổi tối nọ, bầu trời u ám lạ thường, chàng trai dạo bước
trên con đường lớn vắng bóng người qua lại. Anh chăm chú với chiếc điện thoại
trong tay, có vẽ như anh muốn nghe thấy tiếng nói của người mình yêu.
Đúng lúc đó, một chiếc xe tải lao tới, cuốn phăng chàng trai
theo guồng quay nghiệt ngã của định mệnh. Chàng trai nằm đó, trên nền đất lạnh,
tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại, làn máu rỉ dài nhuộm đỏ cả khuôn mặt…
Hôm ấy, mưa to lắm…
Chàng trai dùm hết sức lực cuối cùng, gọi cho người mình
yêu. Đau đớn khiến chàng trai như muốn ngã quỵ. Từng tiếng tút dài kéo anh vào
sâu trong giấc ngủ không hồi kết. Lần cuối cùng, chàng trai khoa khát được nghe
giọng nói người anh yêu thương nhất.
( Alô?)
Cô gái đã bắt máy, giọng chàng trai nhạt nhòa theo làn mưa,
người ta thấy nụ cười chợt xuất hiện trên đôi môi lạnh lùng:
-Em đang ở đâu vậy?
(Em à? Em đang ở ngoài đường.)
-Vậy à?...
(Yết! Anh đang ở đâu thế???)
-Anh đang ở gần em…
Mưa vô tình rơi dày trên con người đáng thương, máu hòa
thành dòng chảy tràn đầy rẫy trên khắp con đường tội lỗi. Chàng trai run rẫy,
anh bắt đầu thấy sợ, không phải vì thần chết đang hiện diện trước mặt, mà là vì
anh sợ buộc phải rời xa người anh yêu…
(Anh chỉ giỏi xạo sự…)
-Đồ ngốc, Bảo Bảo… Nhắm mắt lại…đếm 1,2,3…anh sẽ đến bên em…
(Thật chứ???)
-Thật…
(Anh thề đi!)
-Thề…
(Này…1…2…3… Yết!? Anh đâu??)
Chiếc điện thoại rơi xuống nền đất, chàng trai mệt mỏi ngã đầu,
bây giờ đến sức lực để nhấc điện thoại lên anh còn chẳng có. Chàng trai đã chẳng
còn sức để bảo vệ người mình yêu.
Anh đã ước, dù có phải đánh đỗi tất cả, anh chỉ mong mình có
thể sống thêm được một lần, để được ở cạnh cô.
Điều ước vô nghĩa cuối cùng giữa lưng chừng hạnh phúc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT