Cô đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn dòng người đến rồi đy, những người đó nếu không phải ai cũng hăng hái bước đy thật nhanh thì sẽ đem lại một cảm giác thật không chân thực và vô lực. Giống như thế giới phồn hoa bên ngoài kia chăng đầy sự rối ren lại cách với nơi cô đang đứng đây rất nhiều những bức tường thủy tinh thật dày, thật xa, chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào mà chẳng thể vào bước vào bên trong, vĩnh viễn sẽ không thể nào cảm nhận được sự ấm áp.
Căn phòng này là quà tốt nghiệp của phụ thân mua tặng cho cô. Ông đã rất hào hứng và tự hào vì cô, đối với ông cô là đứa con gái bảo bối đầy trân quý. Cho dù là cô cỡ nào ỷ lại, cỡ nào không hiểu phép, cỡ nào tính khí ngang ngược, ông vĩnh viễn như vậy, coi cô là bảo bối của mình. Thật không giống với ai kia, không thể nào chịu nổi tính khí cũng như sự trẻ con của cô. Thân thể lại bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn không biết đến từ đâu, cảm thấy vừa chua xót vừa khổ sở. Cô ôm bụng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Thuốc đâu? Cô khom người, run run quay lại nơi tủ đầu giường có để thuốc. Mấy ngày nay tần suất phát tác ngày càng thường xuyên, giống như nỗi đau đớn tuyệt vọng khi ấy.
Cô chậm rãi nuốt viên thuốc để nó dịu bớt nỗi đau, từ dưới gối lấy ra một bức ảnh cũ, cứ thế nhìn chăm chú vào đó như bị thôi miên, mãi đến một lúc lâu sau mới cảm giác bình phục. Một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe môi, cô đem tấm ảnh áp vào ngực mình.
Một tràng âm thanh mềm mại bỗng dưng vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh vốn có trong căn phòng. Trên màn hình di động hiện ra một dãy số lạ, cô lẳng lặng nhìn vào nó, tựa hồ có chút thất thần. Số này của cô, căn bản là không có ai biết cả, trừ cha cô; nhưng nếu là số của cha thì cô đã thuộc làu làu rồi. Tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên, cô lúc này mới dè chừng ấn nút trả lời.
" Xin chào, cô là Uông Thủy Mạt --- Uông tiểu thư sao?". Ở đầu phía bên kia là giọng của một người đàn ông có phần chờ đợi. Trong lồng ngực cô chợt có gì đó rung động, không biết là thất vọng hay hy vọng. Cô hơi thở ra một chút rồi mới trả lời :" Là tôi. Xin hỏi ai đó ạ?". Âm thanh của đối phương nhẹ nhàng nhưng rõ ràng :" Cô hẳn là không nhớ tôi rồi. Tôi chính là người hôm đó dạy cô chơi golf đó---". Lúc này cô mới thốt ra :" Là cậu? Vu Bách Thiên?". Cô làm sao mà quên được? Chưa cần nói đến người đó là em họ anh, mà ngay cả hình dáng cũng có sự tương đồng. Nhất là nụ cười, nụ cười của hắn rất giống với anh, giống như ánh mặt trời California tỏa sáng ngày ấy.
Vu Bách Thiên bật cười, thanh âm xuyên thấu qua điện thoại rơi vào tai cô, tựa hồ có chút chấn động :" Thật cảm ơn vì còn nhớ tôi". Cô ngược lại lại chẳng biết phải trả lời như thế nào. Hắn giống như rất hứng khởi liền nói :" Hôm nay cô có rảnh không?". Đôi mắt cô chuyển hướng sang phía bên giường nơi vẫn còn đặt lọ thuốc, nói :" Thật ngại quá nhưng tôi hôm nay có việc rồi". Đầu bên kia dừng một chút rồi mới tiếp tục :" Không sao, tôi chỉ muốn rủ cô đy đánh golf thôi. Phải cho cô biết rằng cô chơi thật sự khá đó".
Cô nghĩ rằng mình với anh ta sẽ không có chuyện gì quan hệ với nhau cả. Giống như hai năm trước anh rời đy, từ đấy về sau không một liên hệ nào cả, nhẹ nhàng mà bước ra khỏi cuộc sống của cô. Giờ đây cô không muốn có bất kỳ sự liên hệ nào với anh, hay em họ anh.
Cô chậm rãi bước ra ngoài đường, con đường này giống với con đường cô đã từng bước đy ở Mỹ. Người đy đường luôn là thế, vội vàng rảo bước, nhưng cô thì lại vô cùng lạc lõng. Bởi vì mất đy anh, toàn bộ thế giới của cô dường như không còn ánh nắng, mọi nơi đều chỉ thấy một màu đen ảm đạm. Cô biết rằng tình yêu vẫn còn và thật sâu đậm, hơn cả chính tình yêu dành cho bản thân mình. Anh vẫn nói rằng cô thường hay ỷ lại, thường hay không biết nghe lời, lại còn nói cô rất quá đáng, ngay cả việc anh cùng nữ bạn học ở cùng một chỗ cũng không cho. Chẳng lẽ anh còn không biết đối với người khác anh thật sự rất hấp dẫn sao? Chẳng lẽ anh không biết trong mắt biết bao người phụ nữ tràn ngập sự ngưỡng mộ khi nhìn anh sao?
Anh nói cô quá trẻ con, mỗi lần tức giận đều là anh phải dỗ dành. Anh nghĩ cô là bạn gái anh thì hẳn sẽ phải biết và thông cảm với anh, sẽ nên là dành cho những khoảng không gian riêng tư nhất định. Thế nhưng nếu hai người yêu nhau ở cùng với nhau thì chắc hẳn đều muốn chia sẻ mọi niềm vui hạnh phúc với nhau chứ? Nhưng anh không cho là như vậy, anh rất ít khi biểu đạt nội tâm của mình. Thậm chí cũng không nói rằng anh yêu cô. Chỉ có cô tự hiểu, tự cảm nhận mà thôi, nếu không phải vì yêu thì anh sẽ dễ dàng chấp nhận tình yêu và sự chung đụng giữa hai người sao?
Nhưng cô đã sai lầm, khi hai người ở chung vẫn luôn là cô nhân nhượng đối với anh. Anh không muốn nấu ăn, cô sẽ học cách nấu ăn. Lúc mới bắt đầu cô luôn bị thương tích đầy mình. Điều này cũng dễ hiểu, trước đây cô chưa từng biết nấu ăn, ngày còn bé khi gia đình chưa có điều kiện vẫn là cha chuẩn bị 3 bữa hàng ngày cho cô. Đến khi lớn gia đình giàu có thì trong nhà sẽ có bảo mẫu, chuyện gì cũng không đến cô động tay vào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh cô lại cam tâm tình nguyện nấu nướng, cho dù phá hư mọi đồ vật trong bếp hay nguyên liệu nấu ăn thì trong lòng vẫn cảm nhận được dòng suốt mát của hạnh phúc, mãi mãi không có điểm dừng. Anh không thích công khai chuyện yêu đương ở trường học, cô chấp nhận và không bao giờ nhắc tới. Anh không thích cô chơi với Lâu Lục kiều, cô từ đó về sau chưa hề có liên lạc với cô bạn thân. Thế nhưng anh thì sao? Những việc cô không muốn anh làm thì anh sẽ không làm sao? Anh luôn đem những lời cô nói như gió thổi bên tai --- nhưng tận sâu cô vẫn tin tưởng rằng anh yêu cô. Tuy rằng lúc đó trong tình yêu người chủ động vĩnh viễn là cô.
Thế nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, anh đã từng chủ động nói chia tay một lần. Khi ấy hai người còn chưa ở chung với nhau, lại vì 1 cô bạn học của anh mà cãi nhau một trận nảy lửa. Anh hùng hổ lao ra khỏi cửa, cô sống chết bám chặt không cho anh đy. Anh ngăn cô rồi tuyên bố :" Nếu không tin tưởng thì chia tay". Rồi cứ như thế, hai người không còn tay trong tay nữa. Đến cuối thì sao? Vẫn là cô không chịu được, hàng ngày đều gửi thư, nhắn tin, gọi điện cho anh…vẫn như khi hai người còn yêu nhau. Thế nên mọi chuyện lại quay lại quỹ đạo của nó, người yêu nhau sẽ trở về bên nhau.
Một tràng âm thanh kéo cô quay trở về với thực tại, tập trung trở lại thì phát hiện ở trước mặt là một chiếc xe Jeep nhãn hiệu Subaru. Hé gương mặt tươi cười qua lớp kính xe, tựa hồ có chuyện vui chính là Vu Bách Thiên, hắn cười thúc giục cô :" Nhanh lên xe đy, chỗ nào không thể dừng được. Nếu không sẽ bị phạt đó!"
Chờ cô lên xe xong mới kịp hỏi hắn :" Cậu tại sao lại đến chỗ này?". Vu Bách Thiên thản nhiên lái xe, hé ra nụ cười rất rộng, nói :" Hữu duyên sẽ gặp nhau". Điểm này thật không giống với người ấy, người ấy vĩnh viễn sẽ ẩn nụ cười, cuối cùng chỉ nhìn thấy khóe môi cong lên mà thôi. Hắn quay đầu lại hỏi :" Cô đy đâu để tôi đưa đy luôn?". Cô suy tư một chút rồi đọc cho hắn địa điểm. Một phút trầm ngâm sau hắn nói tiếp :" Bây giờ đang là giờ cao điểm, mọi đường chắc sẽ đều kẹt xe". Hiện giờ đúng là giờ tan tầm cao điểm, dân số Thượng Hải lại đông nên rất nhiều xe đổ ra đường, chuyện kẹt xe cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Cô đáp lại bằng một nụ cười nhợt nhạt thiếu sức sống :" Không sao đâu. Tôi cũng không vội. Đến chỗ giao thì có thể cho tôi xuống được rồi". Chỗ thuốc cô có vẫn còn dùng được trong 2 tuần nữa nên không cần gấp gáp gặp bác sĩ làm gì. Vu Bách Thiên lúc này đã tự mình quyết định, nói với cô :" Hôm nay thật may mới gặp được cô, thế nào cũng phải mời cô một bữa. Hoặc nếu không muốn thì cô mời tôi, coi như công tôi đã đưa cô đy". Lời này nói ra làm sao mà có thể từ chối được, xem ra cô chỉ còn có thể gật đầu, mà nhìn nụ cười của hắn như vậy thật khó mà có thể nói không.
Đối với Bách Thiên mà nói, không hiểu sao cô lại xuất hiện một cảm giác gần gũi và thân thiện. Có lẽ tình cảm này xuất phát từ rất nhiều năm trước khi cô còn ở chung với anh, đã hơn một lần thấy anh nói đến người em này. Anh nói hai người trước kia thực nghịch ngợm, luôn cùng nhau gây sự, cùng chịu phạt nếu gây rắc rối. Chính vì vậy mà trong lòng cô đã sớm dành cho người em họ này những suy nghĩ tốt đẹp. Còn bây giờ tuy không còn dùng thân phận là bạn gái anh mà đối diện với hắn, thế nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn tồn tại những cảm nhận tốt đẹp ngày ấy.
Nhà hàng tọa cạnh bờ sông, cao tầm 6-7 tầng, quay đầu nhìn lại có thể thu vào tầm mắt là cảnh sắc của toàn bộ con sông Hoàng Phổ; đối diện với nó chính là cao ốc Đông Phương Minh Châu lấp lánh ánh vàng đã sớm đèn đuốc sáng rực.
" Đúng rồi, tại sao cô lại biết anh Đường?", hắn tìm đề tài để hỏi cô. Cô nhíu mày:" Ai cơ? Đường Hãn Đông ư?". Cô uống một ngụm nước trái cây, vị ngọt chua của nước chanh Mỹ hòa tan trong miệng. Các nhà dinh dưỡng đã nói quả chanh tuy chứa nhiều vitamin C và axit amin giúp tiêu hóa tốt hơn, nhưng đối với những người có dạ dày như cô thì quả thực là không tốt chút nào. Nhưng tổng lại là cô không thể làm được, cô chỉ là rất yêu thích cái hương vị ngọt ngọt chua chua đó mà thôi. Cô là như vậy đấy, thường rất cố chấp, đã yêu thích 1 thứ gì đó thì sẽ không bao giờ cảm thấy chán cả. Anh trước kia luôn cảm thấy cô rất khác người, trên đời có biết bao nhiêu quả ngon nhưng cô tuyệt đối không thích bất kỳ thứ quả nào, trừ quả chanh. Mỗi lần đy siêu thị cô đều ôm hàng bọc chanh về chất đầy tủ lạnh.
Nhìn Vu Bách Thiên rồi cô nhẹ nhàng gật đầu, tay cầm ly nước lắc nhẹ, ngắm nhìn cái màu vàng nhàn nhạt tan đều trong ly thủy tinh đến say mê rồi chậm rãi nói: " Cha tôi cùng với Đường thị có chút quan hệ hợp tác thế nên cũng có thể coi là quen biết".
Cô không thích nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản thích quay đầu ra phía cửa sổ đếm ngắm nhìn thành phố. Vu Bách Thiên quay sang sẽ nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của cô, trắng nõn và thật mềm mại. Cô cứ lẳng lặng ngắm nhìn bên ngoài, nhập tâm đến mức ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một lần. Cả người phảng phất ra thứ khí chất rất trầm tĩnh cùng dịu dàng. Hắn cảm giác cô tuyệt đối không giống với những cô gái hiện đại bây giờ đều hoạt bát năng động.
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua chiếc kính cửa sổ. Vẫn là hình dáng của cô trước kia, đôi mắt vẫn vậy, chiếc mũi vẫn vậy, tựa hồ cái gì cũng đều không thay đổi. Nhưng tận sâu bên trong, cô cảm nhận được đã có điều gì đó mất đy, cô giờ đây không còn là mình của trước kia, không có khả năng muốn cười là cười, muốn khóc là khóc. Thanh xuân là như vậy sao? Trải qua nó một lần để rồi khi nó qua đy ta vĩnh viễn không còn là mình nữa? Có lẽ nó giống với duyên phận con người, chỉ những người có duyên mới gặp được nhau, gặp nhau vốn đã khó khăn, thế nhưng mấy người có duyên?
Những ánh đèn vàng hắt đầy trên hành lang. Xuyên qua lớp ánh sáng đó cô có thể nhìn thấy anh. Anh đứng đó, tấm thân lớn dựa vào tường, trong tay cầm điếu thuốc tỏa ra thứ khói trắng nhàn nhạt.
Cô chậm rãi bước qua, không gật đầu, không chào hỏi. Vốn đã là người xa lạ thì cái gì cũng không cần làm. Hành lang thật lớn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hương vị của anh, cái hương vị quen thuộc lẫn xa lạ, cái hương vị có thể kích thích các dây thần kinh gây đau đớn trên người cô. Trước kia anh chưa từng dùng qua bất kỳ loại nước hoa nào, sống với anh mấy năm cô biết rõ điều này. Hiện tại trong không khí lại lẫn mùi nước hoa nên cô lập tức nhận ra ngay. Chuyện này cũng giống như chú chó trung thành với chủ, chỉ cần ngửi thấy mùi hương sẽ phân biệt được người nào là chủ, kẻ nào xa lạ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ sai lầm. Đây là một loại bản năng.
Anh nhẹ nhàng hít vào một hơi đầy, rồi lại nhẹ nhàng nhả khói ra, ngón tay kẹp hờ điếu thuốc, cả người toát lên một phong vị lạnh lùng : " Không cần tiếp cận em trai tôi!". Cô giống như là không nghe được, ngay cả bước chân vẫn tiếp tục, vẫn là chậm rãi và bình tĩnh. Nhưng kỳ thật bên trong sớm đã có một cơn tức giận dâng lên nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Ngôn Bách Nghiêu liền đuổi theo cô vài bước, một tay nắm vào cổ tay cô, dùng sức kéo lại về phía sau. Cô nhẹ tựa lông hồng, đánh mất trọng tâm liền ngã về phía sau.
Cô làm sao có thể gầy đến như thế này? Anh lúc này thật hoài nghi vào cảm nhận của chính mìh. Trong trí nhớ, cô rõ ràng là có chút tròn trịa, không phải một tấm thân gầy gò như bây giờ. Chính vì vậy mà mỗi lần anh đều kêu cô là "Tiểu trư", và rồi cô cũng không chịu yếu thế liền đáp lại :" Người mỗi ngày đều ngủ cùng heo thì là cái gì?". Lúc này anh chỉ còn biết cách im lặng, nếu không chẳng lẽ lại trả lời cũng là heo sao??
Nhưng giờ phút này cô cơ hồ là chỉ còn da bọc xương. Rốt cuộc sự mềm mại trong quá khứ đã biến mất đy đâu rồi? Anh muốn hỏi, nhưng rồi lại không thể mở lời, những lời qua miệng trong chốc lát lại biến thành những lời đe dọa :" Không cần bởi vì Đường thị không cho vay mà quay sang tiếp cận với nó. Tôi cho cô biết, người nắm quyền hành quyết định là tôi, không phải nó". Bả vai cô bị ấn đến đau đơn, nhưng nỗi đau này có là gì so với vết thương trong tim? Cô chỉ có thể không ngừng hít thở để tìm lại chút cảm giác cho mình. Thế nhưng một lời của anh đã vứt cô thẳng xuống nơi sâu nhất của địa ngục. Trách không được cha cô mấy ngày hôm nay bóng dáng đều không thấy, thì ra là vì chuyện vay vốn.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đáy mắt người đối diện tìm không thấy một tia cảm xúc. Giờ phút này nhìn vào anh cô chỉ thấy anh giống như một bức tranh treo tường đầy vô cảm. Vài giây ngắn ngủi chỉ bằng cái chớp mắt, cô không chịu được mà dời ánh mắt đy, xoay mình bước đy.
Ngọn lửa tức giận trong anh càng bùng lên, anh tiến lên nắm chặt vào cơ thể cô đang loạng choạng bước đy, nói gằn từng tiếng :" Những lời tôi nói, hãy nhớ kỹ lấy. Đừng tưởng cô tiếp cận đứa em tôi mà có thể tìm kiếm được sự ưu ái". Cô hơi nhíu mày, thực không muốn nói chuyện với hắn. Anh rốt cuộc bắt cô ngẩng đầu mà nhìn mình, đối diện với gương mặt cô mà nói: " Cô tốt nhất là nên nhớ lấy những lời này. Nếu không đừng trách tôi".
Cô tựa vào bức tường nhìn bóng lưng anh rời đy. Giờ phút này cô không biết làm cách nào để bước đy tiếp, đành chậm rãi ngồi bệt xuống nền đất, lòng biết rằng ở chỗ này thì làm như vậy là tối kỵ, nhưng giờ đây cô liệu còn bận tâm đến những điều đó sao? Lòng đau đến thắt lại, ngay cả hô hấp cũng thật khó khăn.
Kỳ thực ánh đèn trong nhà hàng cũng không phải quá sáng nhưng có lẽ vì liên quan đến tình cảm, hoặc bởi vì vẻ đẹp về đêm của sông Hoàng Phổ. Anh chỉ vài bước tiến vào nhưng đã nhận ra ngay được hình dáng của bọn họ. Ánh mắt con người luôn hướng tìm những cái đẹp, không thể phủ nhận được là cô với Bách Thiên ngồi cùng nhau thật xứng một đôi tiên đồng ngọc nữ. Bách Thiên thì không ngừng nói chuyện, còn cô thì chỉ thản nhiên cười bắt theo nhịp câu chuyện. Hình ảnh đó khiến lòng anh cảm thấy nhói đau.
Theo ở phía sau chính là người anh em tốt Đường Hãn Đông cũng tranh thủ cơ hội góp lời :" Xem, thấy tôi nói đúng chưa. Nếu em họ cậu mà không có tình ý với cô ta thì sông Hoàng Phổ này sẽ chảy ngược luôn rồi!"
Bách Thiên cùng anh lớn lên, tất nhiên Đường Hãn Đông cũng hẳn là hiểu biết về hắn phần nào. Chỉ cần nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của hắn lúc này, thật giống với khi giả bộ ngoan ngoãn với ông ngoại để được cho kẹo.
Anh liếc mắt về phía Đường Hãn Đông một cái, cũng không nói gì, sải bước về phía bàn mình. Bữa cơm hôm nay coi như không ra gì, vì tâm tư anh đã sớm không còn đặt vào nó nữa. Từ ngày gặp lại cô đến giờ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, có những câu muốn hỏi nhưng chưa kịp nói ra miệng đã tan biến. Vì sao năm đó lại nói chia tay, vì sao năm đó lại không hề liên lạc gì với anh? Nhưng nhìn lại, anh từ khi tay chia cũng chưa từng liên lạc với cô…làm thế nào để mở miệng mà hỏi chuyện này được?
Làm sao mà hỏi cho được? Cứ nghĩ rằng cô sẽ mãi mãi là yêu anh, cho dù có chia tay nhưng sẽ không bao giờ quên anh, rồi lại phát hiện cô đã sớm kết giao với người khác. Anh đối với chuyện này cứ suy nghĩ không thôi. Nhưng có lẽ cô đã sớm từ bỏ rồi !
Giờ chẳng lẽ lại nói với cô, năm ấy mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn, trong thâm tâm anh vẫn nghĩ rằng cô sẽ quay trở lại. Anh vì sợ mất mặt mà không van cầu cô trở lại. Giờ nghĩ lại mọi chuyện thật nực cười! Nếu có thể nói sớm thì từ tám trăm năm trước đã nói rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT