Đây là nguyên nhân mà Đỗ Thiệu Ân không chịu kết hôn sao ?
Bạn gái như quần áo, nhưng không chịu đi vào phần mộ hôn nhân, bởi vì anh có một người mẹ bỏ chồng bỏ con, uống rượu đánh bài ?
Cho nên anh tuyệt không chịu lộ mặt ra ngoài, trừ khi có khách nước ngoài, là vì sợ mẹ mình tìm đến làm phiền ?
Yến Từ vốn muốn đưa ra đơn từ chức, nhưng khi nhìn thấy Giản Huệ Linh chạy tới tìm Đỗ Thiệu Ân, cô lại không còn ý nghĩ đó nữa
Liên tiếp bốn ngày, Giản Huệ Linh cứ đến Dạ Hoa mãi, nhưng càng ngày càng lôi thôi, từ thái độ vênh mặt hất hàm, vẻ mặt trang điểm hôm đó, cho đến vẻ mặt lôi thôi, đáng thương hôm nay
Yến Từ vẫn đưa hai ly cà phê vào, Đỗ Thiệu Ân cũng vẫn giữ cô lại trong phòng
“Thiệu Ân à ! Mẹ van con, nếu con không cứu mẹ, mẹ sẽ bị mấy người đó đuổi giết.” Khí thế của Giản Huệ Linh cứ mỗi lần lại yếu đi, từ đe dọa uy hiếp,cho tới đau khổ cầu khẩn
“Bác gái. . .” Đã bốn ngày rồi, đây là lần đầu tiên Yến Từ mở miệng nói chuyện với bà ta
“Tiểu thư, chúng ta đều là phụ nữ, xin cô hãy nói giúp tôi với Thiệu Ân đi” Giản Huệ Linh cũng hiểu, con trai đã giữ cô gái này lại, cô gái nàu nhất định có quan hệ rất đặc biệt với nó
Yến Từ đi tới bên cạnh Giản Huệ Linh.”Bác gái, Thiệu Ân vất vả lắm mới lập nên công ty này, bác là mẹ của anh ta, cho dù không sinh ra thì cũng như chân với tay, bác tội gì phải ép Thiệu Ân đến thân bại danh liệt chứ ?” Yến Từ hỏi rất chua xót, ngay cả nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống
“Tôi không có, tôi chỉ bất đắc dĩ thôi ! Nếu không phải tôi cùng đường, tôi cũng đâu có tìm tới nó.” Giản Huệ Linh kích động nắm tay Yến Từ
Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng nhìn hết thảy, nhưng lại không ngăn cản Yến Từ nói chuyện.
“Bác gái, bác có biết không, vì bác mà đến bây giờ Thiệu Ân cũng không dám kết hôn, đó là một bóng ma vô hình, đang hung hăng giữ lấy tâm Thiệu Ân, bác nhẫn tâm nhìn anh ấy cô độc cả đời sao ?”
Giản Huệ Linh cũng nước mắt lưng tròng.”Tôi biết tôi không phải một người mẹ tốt, nhưng tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi ! Ba nó không quan tâm tôi, không yêu tôi, nhưng tôi cũng muốn chăm sóc tốt cho Thiệu Ân nha ! Nhưng ba nó không chịu, Thiệu Ân cũng không chịu cho tôi cơ hội.”
“Bác gái, rốt cuộc sao bác lại thiếu nhiều tiền như vậy ?” Yến Từ kiên nhẫn hỏi.
“Tiểu thư, cô . . .” Giản Huệ Linh nhìn Yến Từ
“Con họ Yến, tê chỉ có một chữ Từ, bác có thể gọi con là Yến Từ, con là đồng nghiệp của Đỗ Thiệu Ân.”
“Tôi thật sự rất hối hận, người đàn ông kia đã gạt tiền của tôi, bây giờ lại còn không cần tôi . . .” Từng giọt nước mắt của Giản Huệ Linh rớt xuống.
“Yến Từ, cô không cần giúp bà ta, đó gọi là gieo gió gặt bão!” Cũng tiết mục như vậy, không biết Đỗ Thiệu Ân đã bị gạt bao nhiêu lần.
“Bác gái, nếu sau này con gặp điều khó khăn gì, hoặc lỡ làm việc gì sai mà con gái con mặc kệ con, không chịu nhận con làm mẹ, con nghĩ con nhất định rất đau lòng ” Yến Từ nhìn thẳng vào mặt Giản Huệ Linh
“Yến Từ, cô có con gái ?” Giản Huệ Linh thuận miệng hỏi.
“Tôi chỉ nêu ví dụ.” Cô tuyệt không để Đỗ Thiệu Ân biết mình có con gái .
“Cô nói giúp tôi với Thiệu Ân đi, sau này tôi sẽ không làm phiền nó nữa, tôi lấy tiền xong sẽ đi thật xa.” Giản Huệ Linh dùng giọng điệu hèn mọn cầu khẩn.
“Thiệu Ân sẽ không cho bác tiền, anh ấy kiếm tiền rất cực khổ, bác cũng biết anh ấy chăm chỉ, một ngày ngủ cũng chưa được mấy tiếng, bác không thể đối với anh ấy như vậy, bác hãy tự lực gắng sinh, con sẽ giúp đỡ bác .” Yến Từ tận tình khuyên bảo khuyên.
“Vậy cô nói nhảm nhiều vậy để làm gì ? Tôi đang rất cần tiền !” Giản Huệ Linh nổi dóa.
“Bác có thể tự đi tìm công việc, vay mượn vốn từ ngân hàng . . . Có rất nhiều cách giải quyết, không nhất thiết là mượn tiền từ Thiệu Ân” Yến Từ đưa ra các cách ví dụ
Trong mắt Đỗ Thiệu Ân loè lên tia tán thưởng, anh cứ cho là Yến Từ sẽ mềm lòng, xem ra cô còn rất sáng suốt, không hại anh đi vào cục diện lưỡng nan
“Tôi lớn tuổi vậy ai còn muốn mướn tôi chứ ? Kêu tôi đến nhà hàng rửa chén à, tôi cóc thèm !” Giản Huệ Linh cự tuyệt.
“Bác gái, bác nhất định phải đi làm trả nợ, không ai trên đời này ngồi không hưởng thụ, không ai giúp bác bao giờ cả.”
“Tôi đi chết cho rồi đi, tôi sẽ viết thư lại, nói là bị con trai tử!” Giản Huệ Linh thở phì phì chạy ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân
Yến Từ muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị Đỗ Thiệu Ân ngăn cản.”Mặc kệ bà ta, bà ta thường bảo muốn chết nhưng thực tế chỉ là ngoài miệng mà thôi .”
“Nhưng . . .” Cô nháy mắt khổ sở
“Đừng để ý tới bà ta, bà ta sẽ lại đến nữa thôi.” Anh cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gạt nước mắt giúp cô .
Cô chỉ thấy run sợ khi nhiệt độ từ ngón trỏ kia truyền tới, khẽ nghiêng mặt, cô cố gắng trấn định tâm trạng của mình.”Vì muốn tôi khuyên bảo nên anh mới giữ tôi lại đúng không ?” Cô đưa ra nghi vấn mấy ngày nay
Anh rụt tay lại, đổi lấy bàn tay nhỏ bé của cô luồn vào tay anh.”Lần đầu tiên cô mang cà phê vào, có lẽ là lo lắng cho tôi, phải không ?”
“Chúng ta là bạn bè, anh còn là cấp trên của tôi, anh đừng có nói vậy.” Cô muốn tránh khỏi tay anh nhưng bất đắc dĩ, anh lại càng nắm chặc hơn
“Vừa lúc hiểu được chuyện nhà tôi, có phải cô đang thấy may mắn vì ngày xưa không phải gả cho tôi không ?” Nhìn đôi mắt to trong veo của cô, cô khổ sở vì anh, cô không quên chuyện ngày xưa, hiểu được những điều này làm anh cảm thấy cảm động phần nào.
Cô mãnh liệt lắc đầu.”Nếu anh vì chuyện mẹ mình mà sợ lập gia đình thì anh sai rồi, anh không giống như Đỗ Thiệu Ân mà tôi biết, anh dũng cảm hơn tôi nhiều, tại sao lại có thể trốn tránh như vậy ?”
Anh bá đạo, anh nhu tình nhưng lại không thể như anh tang thương lúc này, làm cô không thể nào che dấu suy nghĩ yêu thương vào sâu đáy lòng mình được nữa, cô nghĩ có lẽ nét mặt của cô đã biểu lộ rất nhiều dấu vết rồi
“Ý là cô đồng ý gả cho người đàn ông như tôi ? Mẹ tôi lãng phí tiền như một cái hang không đáy, cho dù có lấp thế nào cũng không đầy được.” Anh dựa vào cô rất gần, có thể ngửi được mùi hương từ cô, nhìn lông mi mang theo bọt nước trên mắt cô, anh làm sao có thể bỏ qua người như cô chứ ?
“Không phải tôi có đồng ý gả hay không, mà là anh có đồng ý đi vào hôn nhân hay không ? Hoặc là tôi có thể giúp anh có đủ dũng khí để suy nghĩ đến hôn nhân hay không !”
“Em nói rất có đạo lý.” Anh ôm cô thật sâu vào lòng
Có lẽ cô khác những cô gái khác, nhìn thái độ của cô khi nói chuyện với mẹ anh, không biết ban đầu anh có quyết định sai hay không ? Anh có thể dũng cảm hô ứng theo tình cảm của anh mà không sợ cô rời bỏ anh
Mỗi lần đối mặt với mẹ, anh đều không thể khắc chế được tâm trạng của mình, lần này có cô cùng ở đây, tâm trạng của anh như được vuốt phẳn, không còn giận dữ kêu to nữa mà ngược lại, nhìn nhận bi ai của mẹ
Cô cảm giác được không khí quá mập mờ, phương thức anh ôm cô tuyệt đối không giống như cái ôm an ủi mấy hôm trước, hơi thở của anh quá nguy hiểm, cô không còn cách nào hơn, đành phải nói : “Chúng ta là bạn bè, tôi sẽ giúp anh vượt qua, có gì anh cứ nói với tôi”
“Bạn bè?” Tiếng nói của anh lạnh xuống vài độ
“Đúng vậy !” Cô chậm rãi đẩy anh ra, muốn tạo khoảng cách cùng anh
“Xem ra anh phải theo đuổi em lần nữa rồi.” Anh không hề nhúc nhích với hành động của cô
“Theo đuổi tôi ?” Hai tay của cô chỉ có thể chống đỡ lên lồng ngực anh
“Ừ, mặc dù chúng ta đã ở chung một năm nhưng dường như anh chưa từng theo đuổi em .”
“Vậy còn Tâm Khiết ?” Cô hỏi.
“Anh đã không còn cảm giác nào với cô ấy nữa .”
Người này sao lại tuyệt tình vậy chứ ? Theo đuổi người khác chẳng lẽ đơn giản như thay quần áo thôi sao ? Trong lòng cô rất giận.”Anh theo đuổi cô ấy chuyên cần như vậy, cả công ty đều biết, sao bây giờ lại nói không còn cảm giác gì ?”
Lần này cô dùng toàn lực đẩy anh ra, dưới lực phản tác dụng, giầy cao gót không cẩn thận mất thăng bằng, hại cô suýt nữa thì ngã nhào, Đỗ Thiệu Ân tức thời kéo cổ tay cô lại
“Tức giận?” Anh cười nhìn cô ăn dấm chua
“. . .” Cô nhìn anh chằm chằm, cắn chặt môi dưới
“Kể từ khi em vào công ty, anh chẳng còn theo đuổi Tâm Khiết nữa.” Anh thật sự nghĩ rằng cô đang giận anh vì đã theo đuổi Dương Tâm Khiết
“Sao anh có thể nói yêu là yêu, không yêu là không yêu, anh xem tình cảm là cái gì ? !” Mà cô, cũng đang giận anh chỉ xem tình yêu như trò chơi
Lúc này anh mới chợt hiểu.”Anh thật sự chỉ xem tình cảm như trò chơi, nhưng đó là trước khi em xuất hiện.” Tay anh vuốt ve môi dưới của cô
Cô giống như bị sét đánh vậy, thất hồn lui về sau.”Tôi không hiểu.”
“Em hiểu, thật ra anh rất yêu em nhưng lúc đó chẳng qua là anh không biết, kỳ thực giữa chúng ta . . .”
Cô mãnh liệt lắc đầu, hất tay anh ra tông cửa chạy, giống như sau lưng có ma đuổi vậy
Anh không đuổi theo ra ngoài, là đến đúng lúc hay chưa đúng lúc ?
Ba mươi giây sau, phòng làm việc của anh lại bị cô mở ra lần nữa, cô đã hồi thần rồi.”Mặc kệ anh có yêu tôi hay không nhưng mọi chuyện giữa chúng ta đều đã đi qua rồi, tôi rất đồng tình với anh nhưng chúng ta là không thể nào”
Lần này cô khẽ nâng cằm, hai bàn tay nắm chặt lại, lời nói sắt đá
“Thật sao ?” Anh dùng gót chân đá cửa phòng lại, không đợi cô la lên đã dùng tay nắm lấy eo cô, sau đó dùng môi chiếm hữu môi cô
“Ưm . . .” Cô hơi nhếch môi, không để anh vượt qua lôi trì
Anh không cần cô chống cự, tiếp tục liếm trên môi cô
Cô cắn răng một cái, cắn lên cánh môi của anh, lúc này anh mới đau đớn buông ra
“Đỗ Thiệu Ân, anh đừng quá phận!” Cô dùng mu bàn tay xoa đi mùi vị của anh trên môi, sau đó quay người lại, đi ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân
Cô đích xác đã thay đổi không ít, như vậy cô lại càng hấp dẫn lấy ánh mắt anh, thiêu động thần kinh của anh, trước kia cô tuyệt đối không dám từ chối anh, vậy mà bây giờ còn nói lớn tiếng như vậy
Xem ra năm đó anh làm tổn thương cô không nhẹ, anh nên làm thế nào mới có thể bồi thường cho cô ? Vấn đề này anh nên suy nghĩ một chút !!!
Yến Từ nắm lấy thư từ chức vừa được in ra, bây giờ cho dù có thế nào, cô không thể tiếp tục ở lại Dạ Hoa nữa, chỉ có thể thất ước với Lưu Hâm Hoa
Đem thư từ chức cất vào trong phong thư, đang định bắt được Lưu Hâm Hoa phòng làm việc, Dương Tâm Khiết vẻ mặt sầu muộn đi tới.
“Chị Yến Từ, trưa nay ăn cơm cùng em được không ?”
“Được!” Yến Từ vốn muốn hẹn Lưu Hâm Hoa ăn cơm trưa, tiện thể nói luôn về việc nghỉ việc, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa
Trong phòng ăn, gương mặt Dương Tâm Khiết đầy tâm sự nặng nề, ngay cả cơm tuyết ngư cũng không ăn bao nhiêu
“Sao vậy ?” Yến Từ giống như một người chị cả hoà ái , thân thiết hỏi.
“Chị Yến Từ, ở trong công ty em không hề có một người bạn tri tâm nào cả.” Gương mặt Dương Tâm Khiết vẫn lạnh lùng như cũ
“Chị biết, nhà thiết kế luôn cho người ta một cảm giác cao ngạo, vì vậy nghệ thuật gia luôn là những người cô độc.” Yến Từ cười cười.
Dương Tâm Khiết nở nụ cười.”Em không phải nghệ thuật gia gì cả, em chỉ là không thích ở chung cùng người lạ mà thôi .”
“Không phải là đơn thuần muốn tìm chị ăn trưa sao ?”
“Em có một số việc muốn tìm chị nói chuyện.”
Cảm giác mà Yến Từ cho Dương Tâm Khiết chính là cách sử xự thanh thoát, khôn khéo có khả năng phấn dẫn tộc, Yến Từ lại có thêm tính nhẫn nại, rất có vị nữ nhân, rất thấu hiểu lòng người
Yến Từ không hề biết cách đả thương người khác, luôn luôn lắng nghe, cho nên Dương Tâm Khiết mới yên tâm mà kể những tâm sự của mình cho cô nghe
“Muốn tìm chị hàn huyên cái gì ? Là chuyện tình cảm sao ?” Không ngờ Yến Từ lại đoán trúng
“Em cảm thấy mình rất khốn nhiễu, không hiểu sao em lại như vậy .”
“Không phải là phát hiện mình đã thích Đỗ phó tổng chứ ?” Dương Tâm Khiết lắc đầu không nói thêm gì, vào giờ khắc này, cô rút tâm sự vào góc dưới dáy lòng, quyết định sẽ nói rõ ràng cùng Đỗ Thiệu Ân
Bữa cơm này Dương Tâm Khiết không có nhiều lời, Yến Từ cũng không có hỏi nhiều, khi trở về công ty thì mọi người đã ở trong phòng họp đợi hai người
Yến Từ vốn đang muốn từ chức, lúc này vẫn phải kiên trì đi họp
Lần này tham dự hội nghị có Lưu Hâm Hoa, Đỗ Thiệu Ân, Dương Tâm Khiết cùng Yến Từ, đề tài thảo luận là quyền đại lý nhãn hiệu ở Zehder
Lúc trước Đỗ Thiệu Ân mang Dương Tâm Khiết đi công tác mười ngày, đó chỉ có thể gọi là trải đường, bây giờ lại đến Zehder một chuyến, Lưu Hâm Hoa cùng Đỗ Thiệu Ân đều quyết định, nhất định phải nhanh chóng đoạt lấy quyền đại lý
“Lần này cậu có muốn mang theo Tâm Khiết đi không?” Lưu Hâm Hoa hỏi.
Lần trước Dương Tâm Khiết vốn phản đối đi công tác cùng Đỗ Thiệu Ân, nhưng dưới sự khuyên can của Lưu Hâm Hoa, Zehder lại là nơi mơ ước của nhiều nữ sinh, cuối cùng Dương Tâm Khiết cũng đồng ý đến Zehder hưởng thụ mười ngày tốt đẹp
Mười ngày công tác đó Đỗ Thiệu Ân rất quân tử, hoàn toàn không có hành động gì quá đáng, chỉ có phong độ thân sĩ quan tâm thôi
“Không, mình muốn mang Yến Từ cùng đi.” Đỗ Thiệu Ân vừa nói ra, ba người còn lại lập tức trợn tròn mắt
“Tại sao?” Lưu Hâm Hoa mở miệng hỏi.
“Mình nghĩ Yến Từ rất có mắt thẩm định thị trường, như vậy có thể phán đoán xem, trang sức của chúng ta có hợp với văn hoá thị trường ở Đài Loan hay có thể tạo thành trào lưu không”
Lưu Hâm Hoa gật đầu.”Cậu nói rất có lý, nhà thiết kế đôi khi chỉ chú trọng nguyên tác của mình, nhưng nếu có thể quan sát thị trường bằng nhiều góc độ thì mức độ thành công của chúng ta có thể tăng lên nhiều .”
“Vậy có ai đi theo nữa không ?” Yến Từ đưa ra nghi vấn, trong lòng đột nhiên thấy nổi da gà
“Yến Từ, chúng ta là công ty nhỏ, đi Zehder cũng hao tổn không ít, không thể gánh thêm chi phí của một người nữa, cho nên bình thường đều chỉ có 2 người đi thôi” Lưu Hâm Hoa giải thích.
“Vậy không thể chọn người khác sao ? Lưu Tổng cũng có thể đi cùng Đỗ phó tổng mà !” Vừa nghĩ đến chuyện phải ở chung cùng Đỗ Thiệu Ân, Yến Từ lại cảm thấy run sợ
“Hai người chúng tôi đều đi hết vậy công ty ai quản lý ?” Đỗ Thiệu Ân nhíu mi hỏi .
“Nếu chị Yến Từ không muốn đi vậy để em đi đi .” Dương Tâm Khiết vội vả tỏ thái độ.
Lời nói của Dương Tâm Khiết cũng làm ba người còn lại mắt tròn mắt dẹt vì ngạc nhiên
“Tâm Khiết, không phải em rất bài xích Đỗ phó tổng sao ?” Lưu Hâm Hoa hứng thú mười phần hỏi.
“Đi công tác chẳng những có thể tham qua mà còn có thể tiếp thu thêm nhiều kiến thức nữa.” Dương Tâm Khiết có chút chột dạ, cô rất hối hận, đối với sư theo đuổi của Đỗ Thiệu Ân, cô luôn bày thái độ rất cao ngạo, dường như là một bí mật không có lối thoát vậy
Bây giờ Đỗ Thiệu Ân không để ý tới cô, cô đột nhiên lại nghĩ Đỗ Thiệu Ân kỳ thật rất tốt, trong lòng luôn luôn tiếc nuối, quả thật được yêu luôn là hạnh phúc nhất
Đôi con mâu thâm thuý của Đỗ Thiệu Ân híp lại.”Tâm Khiết, lần trước mang em đi công tác, hiển nhiên em không hứng thú lắm.”
Lúc đầu theo đuổi Dương Tâm Khiết đúng là bị khí chất lạnh lùng, cao ngạo của cô ta hấp dẫn, đó là một đối tượng chưa từng gặp, gợi lên dục vọng muốn chinh phục của anh ; bởi vì Dương Tâm Khiết từ chối anh, lại càng thêm kích thích tính tự ái của anh
Còn một trọng điểm nữa, một cô bé lãnh khốc như Dương Tâm Khiết, nhất định có thể hảo tụ hảo tán
Nhưng từ khi Yến Từ xuất hiện, anh dần mất đi tính nhẫn nại với trò chơi này, Dương Tâm Khiết đối với anh mà nói, dường như đã mất đi hết cảm giác chinh phục
Bây giờ, anh đều toàn tâm toàn ý chú ý đến Yến Từ, cho dù là Yến Từ như thế nào cũng luôn có thể hấp dẫn ánh mắt anh
“Đỗ phó tổng, em không có, thật sự em rất cảm kích với sự săn sóc của anh.” Trong mắt Dương Tâm Khiết hiện lên sự mềm mại.
“Tâm Khiết, lần này anh cần phải đi công tác cùng Yến Từ ; lần sau nếu có cơ hội, anh sẽ mang em đi.” Đỗ Thiệu Ân nói
“Tôi …” Yến Từ muốn nói điều gì đó, lại bi sự nhiệt tình của Lưu Hâm Hoa cắt đứt
“Yến Từ, anh đồng ý với cách nhìn của Thiệu Ân, em hãy cùng Thiệu Ân đi công tác đi.” Lưu Hâm Hoa mặc dù có ý theo đuổi Yến Từ, nhưng anh công tư rất rõ ràng, sẽ không ngăn cản Yến Từ và Đỗ Thiệu Ân cô nam quả nữ ở chung
“Thật xin lỗi, em thật sự không thể đi cùng Đỗ phó tổng.” Yến Từ quả quyết cự tuyệt.
Giọng điệu của Yến Từ làm Dương Tâm Khiết và Đỗ Thiệu Ân kinh ngạc, cuộc họp hôm nay ai cũng có hành động lạ lùng vậy
“Tại sao? Chẳng lẽ em sợ anh ?” Đỗ Thiệu Ân đánh ra phép khích tướng .
“Đỗ phó tổng, anh cần gì phải ép người như vậy ? Chẳng lẽ anh muốn tôi nghỉ việc mới vừa lòng sao ?” Tính tình tốt như Yến Từ nay cũng bị khơi dậy lửa giận
“Em nói anh ép em ? Hình như là em đang ép anh mới phải đó” Đỗ Thiệu Ân vốn vô tình vô tự, giờ phút này cũng xông lên lửa giận.
“Tôi ép anh ? !” Yến Từ đứng lên, vóc người mặc dù nhỏ nhắn nhưng khi hất cằm lên cũng rất có khí thế
Đỗ Thiệu Ân cũng đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt cô.”Biết anh cần sự trợ giúp của em, em lại cố tình không chịu đi công tác, không phải là muốn ép anh cùng đường sao?”
Anh không thích nói chuyện, nhưng tài ăn nói luôn tốt hơn cô, cô chưa từng có thể nói thắng anh một lần, thậm chí phản bác nửa câu cũng không thể
“Thiệu Ân, cậu bớt tranh cãi một tí.” Lưu Hâm Hoa nhìn tia lửa giữa hai người, xông lên hoà giải
“Đỗ Thiệu Ân, chẳng lẽ anh muốn tôi nói hết những chuyên trước kia sao ? Tên tiểu nhân này, tôi muốn đưa ra đơn từ chức với Hâm Hoa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Từ nhếch lên, hoàn toàn mặc kệ lời ban nãy của Lưu Hâm Hoa, ngay cả từ “tiểu nhân” cô cũng nói ra
Đỗ Thiệu Ân không ngờ cũng có ngày cô phát giận với anh, trước kia chẳng phải nói gì cô sẽ nghe nấy sao ? “Tôi là tiểu nhân ? Được, vậy chúng ta cứ nói ra hết những chuyện trước kia đi, để Tâm Khiết và Hâm Hoa phân xử.” Anh cười đắc ý
Đây là chuyện anh cầu còn không được, như vậy anh có thể có lý do quang minh chính đại bắt cô về, mà Lưu Hâm Hoa cũng không dám có hành động gì với Yến Từ nữa
“Không được nói!” Yến Từ cắn môi dưới, cô cứ cho là anh sợ những chuyện cũ bị tiết lộ, như vậy anh không thể theo đuổi Dương Tâm Khiết nữa, nhưng sao bây giờ lại trở thành gậy ông đập lưng ông ?
“Này … Hai người …” Lưu Hâm Hoa không khỏi buồn bực, hai người này rốt cuộc đang diễn tuồng gì vậy ?
“Chị Yến Từ, Đỗ phó tổng.” Dương Tâm Khiết cũng thấy điều gì đó khác thường
Đỗ Thiệu Ân bắt được nhược điểm của Yến Từ.”Nói cũng là em, không nói cũng là em, một mình em suy nghĩ đi, có đi công tác cùng anh không ?”
Yến Từ hít thật sâu, thở thật dài.”Anh đang uy hiếp tôi sao ?”
Đỗ Thiệu Ân nhẹ giọng, mềm mại với cô : “Đừng đợi thời khắc mấu chốt này mà đưa ra đơn nghỉ việc, nhãn hiệu Tâm Khiết vừa mới bắt đầu, chuyện mẹ anh cũng cần em, Hâm Hoa cũng rất khâm phục sở trường của em, coi như anh van xin em, ở lại Dạ Hoa đi .”
Anh vừa đấm vừa xoa, bởi vì anh đã quá hiểu rõ cá tính dễ mềm lòng của cô .
Yến Từ cầm lấy giấy tờ trên bàn.”Hâm Hoa, em phải suy nghĩ cẩn thận lại, em về bàn làm việc trước đây.” Tâm cô loạn như ma, không cách nào tiếp tục họp được nữa
Thấy Yến Từ vội vã rời khỏi, Dương Tâm Khiết và Lưu Hâm Hoa đều nhìn về phía Đỗ Thiệu Ân, chờ sự giải thích của anh
Đỗ Thiệu Ân cười nói: “Đừng nhìn tôi, trước mắt tôi sẽ không nói gì cả.” Sau đó, anh cũng thu thập giấy tờ, chuẩn bị rời khỏi phòng họp
Nếu không phải thái độ của Yến Từ quá kiên quyết, anh cũng sẽ không uy hiếp cô, nhưng xem ra uy hiếp vẫn có kết quả tốt hơn
“Đỗ phó tổng…” Dương Tâm Khiết gọi Đỗ Thiệu Ân lại
Lưu Hâm Hoa thức thời sờ sờ lỗ mũi, mang theo giấy tờ đi trước, bỏ lại Đỗ Thiệu Ân và Dương Tâm Khiết trong phòng họp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT