Một phen sau cuộc mây mưa, Sở Liên Nhi đã sớm cực kỳ mệt mỏi
đứng dậy tìm y phục mặc lên, nàng vẫn không có thói quen ngủ trần truồng.
Đôi bàn tay ngăn nàng lại, trong bóng tối, thanh âm Đông Ly
Thuần mang theo nồng đậm mỏi mệt, “Liên Nhi, không cần mặc, như vậy là tốt rồi.”
Biết rõ hắn không nhìn thấy, Sở Liên Nhi vẫn hung hăng trừng
hắn: “Tốt cái gì tốt, người ta sắp mệt chết đi được.” Ai nói làm hoàng hậu uy
phong, buổi lễ phong hậu nàng căn bản không cảm giác được uy phong gì, chỉ có
vô tận mệt mỏi, cổ cũng thật mỏi, thân thể cực kỳ mệt lả, rồi lại chịu đựng thế
công tình yêu một vòng lại một vòng của người này, bây giờ toàn thân nàng đều mệt
mỏi.
Đều là hắn gây họa, làm hoàng hậu tuyệt không dễ chơi.
Đông Ly Thuần cười nhỏ, đưa tay ôm nàng vào lòng, mặc dù khí
trời nóng bức, nhưng bên trong hoàng cung lại mát mẻ, cung điện cũng bày đá từ
trong hầm ngầm đưa đến, trong phòng mát mẻ, buổi tối ngủ cũng phải đắp chăn mỏng.
Hai người kề cận bên nhau ngủ cùng nhau thích hợp cực kỳ.
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trắng nõn của
nàng, nói: “Liên Nhi, về sau cứ ngủ như vậy, ta thích.” Hắn thỏa mãn thở dài,
hiện tại vào trong cung rồi, hoàng cung rất là an toàn, lúc đi ngủ rốt cuộc có
thể buông lỏng cả người. Rốt cuộc không cần giống như ở Tây Lăng, tùy thời tùy
chỗ đều phải giữ vững cảnh giác.
Nàng đánh tay hắn, oán hận: “Không được, ta không quen ngủ
trần truồng, lạnh bụng sẽ không tốt.” Mỗi lần nàng ngủ đều đắp kín bụng, nếu
không rất dễ dàng đau bụng vào hôm sau.
Bỗng dưng, nàng nghĩ tới điều gì, vội đẩy hắn: “Đúng rồi,
quên nói cho ngươi biết một chuyện.”
“Ngươi nói!”
Thanh âm của nàng có chút khẩn trương, “Tháng này kinh nguyệt
của ta đã muộn hơn mười ngày á.” Kinh nguyệt của nàng luôn chuẩn.
Thanh âm của Đông Ly Thuần khinh thường: “Kinh nguyệt muộn sẽ
tổn hại sức khoẻ thể sao?” Hắn lầu bầu, ước gì kinh nguyệt của nàng không tới,
như vậy hắn có thể ngày ngày ân ái với nàng rồi.
Nàng cắn gương mặt của hắn, “Ngươi a, chẳng lẽ ngươi không
biết, kinh nguyệt của nữ nhân không tới sẽ đại biểu cái gì sao?”
Nàng chống người, hôn gương mặt của hắn, cười híp mắt nói:
“Thuần, hoặc giả chưa tới mười tháng, ngươi có thể làm cha.”
Thân thể Đông Ly Thuần cứng đờ, thanh âm lạnh đi: “Ngươi nói
cái gì?”
Phản ứng của người cha thật sự là vô cùng kỳ quặc.
Sở Liên Nhi cầm lấy tay hắn, phủ trên bụng mình, ngọt ngọt
ngào ngào: “Thuần, ta nói, hoặc giả chỗ này của ta đã có em bé rồi.” Rốt cuộc
có thể làm mẫu thân, thật tốt. Năm đó mẫu thân nàng đến hai mươi lăm tuổi mới
làm mẫu thân. Hả, nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, mười chín tuổi, hay là hai
mươi tuổi?
Đông Ly Thuần một hồi lâu không nói lời nào, chẳng qua là
thân hình cứng còng, trong bóng tối không thấy được thần sắc của hắn, Sở Liên
Nhi không khỏi kỳ quái, đẩy ra: “Ngươi làm sao, là cao hứng đến không thể suy
tư sao?”
Vẫn không có phản ứng, Sở Liên Nhi mất hứng, chu môi: “Này,
chẳng lẽ ngươi không thích em bé sao?”
“Liên Nhi.” Hắn cuối cùng mở miệng, thanh âm thật thấp, mang
theo run rẩy.
“Hừ!” Nàng không để ý tới hắn, phản ứng của hắn khiến cho
nàng có chút bi thương.
Đông Ly Thuần ôm chặt nàng, dùng hết khí lực toàn thân, Sở
Liên Nhi kinh dị phát hiện, hắn đang run rẩy.
“Ngươi làm sao? Có phải không muốn đứa bé này hay không?”
Tâm nàng chìm đến thung lũng.
Hắn lắc đầu, ôm chặt nàng, “Liên Nhi, ngươi rất thích em
bé?”
“Không thể nói thế, bất quá, sinh cho ngươi ta liền thích.”
Nàng híp mắt nói, “Nam hài anh tuấn tiêu sái như ngươi, nữ cũng muốn giống như
ngươi, xinh đẹp lại ưu nhã, là một tiểu thiên sứ người gặp người thích.” Đông
Ly Thuần có diện mạo như nam như nữ, người nhìn vui tai vui mắt.
Hắn cười khẽ: “Liên Nhi, nam nhân thì không thể dùng xinh đẹp
hình dung .”
Nàng cười hì hì bóp lồng ngực của hắn, hắn rất gầy, nhưng bắp
thịt cũng rất bền chắc, rất có co dãn, lại nhéo, cười hì hì: “Dáng dấp ngươi rất
dễ nhìn, ta cuối cùng không nhịn được muốn nhìn ngươi.”
Hắn bắt được tay làm chuyện xấu của nàng, nói: “Liên Nhi chẳng
qua là yêu thích bề ngoài của ta sao?”
“Không chỉ là bề ngoài, còn có tâm.” Nàng chỉ vào trái tim của
hắn, thanh âm ngọt ngào ghé vào lỗ tai hắn, “Ta thích ôn nhu của ngươi đối với
ta, thích thanh âm nhẹ nhàng mềm mại gọi tên tuổi ta của ngươi, càng thích ánh
mắt nhìn ta của ngươi. Ôn nhu cơ hồ làm ta tan chảy.”
Hắn khẽ vuốt ve lưng của nàng, nói: “Liên Nhi thật yêu thích
ta?”
“Đúng!”
“Thích cỡ nào?”
“Rất ưa thích rất ưa thích.” Nàng suy nghĩ một chút, cảm
giác hắn luôn không có cảm giác an toàn, vì vậy nói: “Làm cái suy luận nhé, có
một con muỗi cắn ngươi, ta không muốn lập tức đánh chết nó. Ta sẽ bắt nó ở
trong tay, từ từ xé nó thành mảnh nhỏ, sau đó hung hăng quát nó: bảo ngươi khi
dễ trượng phu của ta. Ta muốn chặt ngươi làm trăm mảnh, để tiêu mối hận trong
lòng. . . .”
“Liên Nhi.” Hắn ôm chặt nàng lần nữa, nhẹ thở dài trên trán
nàng, “Ta thật cao hứng ngươi có thể yêu ta như thế. . . Nhưng, nếu như, ta nói
nếu như, có một ngày ngươi không còn yêu ta nữa, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Nàng không hiểu: “Tại sao nói như vậy?” Nàng cảm thấy hắn có
cái gì không đúng, nhưng lại nói không ra nguyên cớ.
Hắn than nhẹ một tiếng, thanh âm thật thấp, liếm gương mặt
nàng, làm nũng như mèo. Hắn nói: “Liên Nhi, nếu như một ngày kia ngươi phát hiện
ta cũng không tốt như trong tưởng tượng của ngươi, ngươi còn có thể yêu ta nữa
sao?”
Nàng nhéo mặt của hắn, cả giận nói: “Làm cái gì, thích suy
nghĩ lung tung, sao thay đổi còn già mồm hơn phụ nữ. Có phải là nam nhân hay
không a, nếu ta yêu ngươi, sẽ yêu tất cả của ngươi, ta yêu ưu điểm của ngươi,
khuyết điểm dĩ nhiên cũng phải yêu.”
Hắn xem nàng là gì? TÌnh yêu của nàng đối với hắn nông cạn
thế sao? Thiệt là.
Hắn thật lâu không nói lời nào, chẳng qua là ôm sát nàng,
thanh âm thỏa mãn: “Liên Nhi, bất kể về ngươi sau có thể hận ta hay không, dù
sao ta quyết sẽ không để cho ngươi rời đi bên cạnh ta.”
Bị hắn ôm sắp không thở nổi, nàng rất muốn đẩy hắn ra, nhưng
cảm thấy bất an của hắn rất nồng đậm, chuyện gì xảy ra, nàng chỉ bất quá có em
bé của hắn, hắn lại khẩn trương thế này.
Có thể là chưa từng làm phụ thân, cho nên lòng của cha rất
là khẩn trương. Sở Liên Nhi nghĩ như thế, liền để lòng xuống, vùi ở trong ngực
hắn nhắm mắt lại. Buổi lễ phong hậu ban ngày đã mệt chết nàng, hơn nữa còn mây
mưa kịch liệt, càng làm cho nàng động cũng không muốn động, rất nhanh liền ngủ
thật say. Chẳng qua là bên tai loáng thoáng nghe được một tiếng thở dài, một tiếng
tự lẩm bẩm như có như không bay ở bên tai.
“Liên Nhi, ta nên làm cái gì bây giờ?”
. . . . . . . . . . . . . . . .
Cuộc sống làm hoàng đế bận rộn mà lao tâm.
Ít nhất Sở Liên Nhi không cảm nhận được Đông Ly Thuần có uy
phong và tự mãn sau khi làm hoàng đế, sau khi đám cưới, trừ mỗi đêm ngủ ở bên cạnh
ra, ban ngày nàng cơ hồ không thấy được bóng người, chỉ có tiến vào ngự thư
phòng hoặc là ở Thừa Thiên điện, chỗ hoàng đế và triều thần nghị sự mới có thể
tìm được hắn.
Nàng thường thấy hắn đêm hôm khuya khoắc vẫn còn ở ngự thư
phòng xử lý công văn, phía dưới đôi mắt xinh đẹp, đều là quần đen thật sâu, cặp
mắt đã từng rất ôn nhu rất ôn nhu nhìn mình, luôn nộ khí đằng đằng, cặp mày kiếm
bình thản không có sóng kia, luôn nhíu sâu, nhìn nàng đau lòng không dứt. Rồi lại
không biết nên như thế nào cho phải.
Nàng thân là thê tử, điều có thể làm duy nhất đúng là mỗi
đêm sau khi hắn hồi cung, để cho hắn ở trong nước nóng ấm áp tẩy đi một thân mệt
mỏi, lại nhẹ nhàng xoa bóp thay hắn, tận trách nhiệm làm thê tử.
Đông Ly Thuần bận rộn nhiều việc, mỗi ngày nhìn trên mặt hắn
luôn cất giấu tâm sự nặng nề, lòng của nàng cũng bị bóp chặt theo.
Nhưng, hắn quả thật vô cùng cưng chìu nàng, hắn vốn là đã đủ
bận quốc sự rồi, nhưng mỗi ngày hắn vẫn đều dùng bữa cùng nàng, buổi tối vành
tai và tóc mai chạm vào nhau với nàng. Buổi sáng, hắn muốn nàng tự tay mặc vào
long bào thay hắn, ban ngày, hắn sẽ về cung dùng bữa cùng với nàng, sau đó đến
buổi tối, bất kể về rất trễ, thân thể mệt mỏi cỡ nào, hắn cũng sẽ ôm nàng vào
lòng, nói chuyện với nàng.
Trải qua ngự y chẩn bệnh, Sở Liên Nhi quả thật đã mang thai,
vì thế nàng cao hứng hư, ảo tưởng bộ dáng của em bé sanh ra tám tháng sau.
“Thuần, hôm nay ngự y nói trạng huống thai nhi tốt đẹp, muốn
ta ăn nhiều thức ăn nhẹ, hột đào, nước trái cây …. Mỗi ngày ta đều ăn. Nhắc tới
cũng kỳ quái, đáng lẽ mang thai khẩu vị không tốt, nhưng giờ ta lại vô cùng
tham ăn, so với trước kia còn tham hơn. Hiện tại ta có thể ăn hai chén cơm, đi
đường còn phải uống nước trái cây.” Nằm ở trong ngực hắn, Sở Liên Nhi vui vẻ
líu ríu nói như con chim sẻ. Nàng biết rõ thân thể hắn đã mệt vô cùng, giờ phút
này chính là thời cơ thật tốt bổ sung giấc ngủ, nhưng luôn không quản được miệng
mình, muốn chia sẻ tình trạng em bé với hắn.
Cánh tay Đông Ly Thuần tựa vào cổ nàng, nhắm cặp mắt. Nhè nhẹ
vỗ về bụng của nàng, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Nhìn ra, Liên Nhi rất ưa thích đứa
bé này.”
“Đương nhiên rồi, đây chính là em bé đầu tiên của chúng ta
mà.” Trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện mặc dù hắn ôn nhu như trước đối
với nàng, nhưng nàng cảm thấy hắn đang gượng cười, chỗ sâu tròng mắt, luôn có
đau buồn âm thầm thật sâu, mỗi khi nàng xoay người quay mắt, luôn phát hiện hắn
quan sát mình, cặp con ngươi đen nhánh luôn lơ đãng thoáng hiện đau đớn và mất
mác nào đó. Nàng muốn hỏi, nhưng hắn không muốn nói ra ngoài, cũng liền trấn
tâm nuốt câu hỏi vào trong miệng, có thể là quốc sự rất khó giải quyết, hắn mới
vừa lên ngôi, cục diện rối rắm tiền triều lưu lại đều cần hắn tới thu thập, hắn
cũng không muốn làm hôn quân vô dụng, nàng cũng biết, hắn chăm lo việc nước.
Nhưng như vậy không khỏi quá phí tâm vì nước rồi.
Nàng không thể giúp cái gì, chỉ có thể làm hết sức đối tốt với
hắn, nói chuyện để cho hắn vui vẻ. Mỗi lần hắn đều lẳng lặng nghe nàng nói chuyện,
sau đó lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, con ngươi ôn nhu tựa như thường ngày.
Nhưng, Sở Liên Nhi cảm thấy có chỗ không giống.
Không biết nên hình dung hắn như thế nào, mặc dù hắn đang tự
nói với mình, nàng có mang em bé là chuyện đáng cao hứng, mà hắn cũng là bộ
dáng rất vui vẻ, nhưng nàng nhạy cảm phát hiện, mỗi khi nàng bàn về em bé thì
trên mặt hắn luôn sẽ lộ ra sợ hãi và khẩn trương. Mặc dù hắn che dấu cực tốt,
đáng tiếc, vẫn không chạy khỏi cao nhân quan sát như nàng.
Đáy lòng mơ hồ dâng lên sầu lo và bất an, hắn rốt cuộc thế
nào? Không thích hài tử, hay là có ẩn tình khác?
Đáng tiếc, nàng không dám hỏi. Nàng sợ, nàng hỏi rồi, thủy
triều mai phục ở chỗ tối, sẽ theo lời của nàng mà mãnh liệt phun trào, bao phủ
nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT