Sợ hãi nhàn nhạt trong tim níu Sở Liên Nhi lại thật chặt, trái tim nàng thay đổi thật nhanh, ngước mắt, đã khôi phục tỉnh táo, lộ ra một tiếng cười mê người với Thành Vân, gắt giọng: “Ghét, người ta dĩ nhiên muốn hoài nghi a.”

Mí mắt Thành Vân nhảy lên, bật thốt lên: “Hoài nghi gì?”

Sở Liên Nhi quay đầu, chầm chập nói: “Đương nhiên là hoài nghi ngươi a.” Cảm giác thân thể hắn cứng ngắc, nàng rũ lông mi xuống, che kín dao động ở đáy mắt, giọng nói u oán: “Ngươi ưu tú như vậy, chức cao quyền trọng, dáng dấp lại đẹp mắt, nam nhân như ngươi vậy, quả là thí sinh rể rùa vàng trong mắt tất cả nữ nhân. Ta thì sao? Cái gì cũng không phải. Chẳng những là con chuột người người kêu đánh, còn là kẻ thù nghiến răng của Đông Ly Thuần chủ tử ngươi. Ta thật sợ hãi, Thành Vân, ta sợ ngươi có một ngày gặp gỡ nữ nhân đẹp hơn gia thế lại tốt hơn ta sẽ không muốn ta nữa, ta. . . . .” Nàng mù quáng, cũng nói không được nữa.

Thành Vân đau lòng ôm lấy nàng, giọng mang mỏng trách: “Đứa ngốc, đầy trong đầu đều là suy nghĩ lung tung. Liên Nhi, ta chỉ thích một mình ngươi. Trong mắt ta, ngươi mới là nữ nhân xinh đẹp nhất tốt nhất.”

“Có thật không?” Sở Liên Nhi nín khóc mà cười, ngay sau đó lại bỉu môi: “Nói thì dễ dàng, ngươi bây giờ yêu thích ta, là bởi vì bây giờ ngươi căn bản bận rộn không dứt, cho nên không có ý định đi chú ý những nữ nhân khác. Nhưng chờ ngươi công thành danh toại, chờ ngươi trợ giúp Đông Ly Thuần lên đỉnh chí tôn rồi, ngươi chính là khai quốc công thần của hắn, đến lúc đó, vô tận mỹ nữ sẽ liên tục không ngừng thưởng đến chỗ ở của ngươi, đến lúc đó, ta đã là thiếu phụ luống tuổi có chồng, trong mắt ngươi đâu còn có bóng dáng ta?”

Thành Vân không chỉ ưu tú, hắn thật chính là điển phạm hoàn mỹ, yêu nam nhân như vậy, sợ rằng sẽ là phiền não của cuộc đòi nàng.

Giọng Thành Vân mang cưng chìu nhìn nàng, điểm nhẹ mũi nàng một cái, cười cười: “Trong mắt ta, Liên Nhi vĩnh viễn cũng xinh đẹp.” Hắn dừng một chút, nhìn vẻ mặt vẫn không phục của nàng, khẽ cười một tiếng: “Cần ta phát thề độc sao? Nếu như ta cô phụ Sở Liên Nhi, cam nguyện bị trời giáng lôi. . . .”

“Được rồi, ta tin ngươi là được. Làm gì phát lời thề độc này.” Sở Liên Nhi che môi của hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn, hỏi: “Đúng rồi, chung độc của ta giải ra sao?” Thời gian này uống thuốc cực ít, ba năm ngày mới uống một lần, không bằng mỗi ngày một lần lúc trước, không biết độc chung có phải đã giải hết hay không.

Thành Vân nói: “Bây giờ ngươi còn cảm giác lòng buồn bực không?”

“Không có!” Đã có một đoạn thời gian rất dài chưa từng đau.

“Liên Nhi, giải hết chung độc rồi, ngươi còn có thể hận hắn không?”

Sở Liên Nhi nhìn thần sắc trịnh trọng của hắn, chần chờ đáp: “Nghe nói trước kia ta đã từng làm chuyện xấu nhiều lần, hắn trả thù ta, cũng là ta đáng bị. Nhưng hắn khiến cho ta muốn sống không thể, muốn chết không xong, trên lý trí ta vẫn ghét hắn. Bất quá, nếu như có thể giải chung độc…, ta liền tha thứ hắn.”

Thành Vân khẽ mỉm cười: “Như vậy ta liền yên tâm.”

“Độc chung kia. . . .” Rốt cuộc giải ra sao.

“Đã giải không sai biệt lắm.” Hắn nhẹ hôn môi hồng của nàng, giọng nói nhẹ nhõm: “Tin tưởng ta, uống thuốc hai ngày nữa, ngươi sẽ không sao.”

Thần sắc của hắn rất chân thành, ánh mắt nhìn mình cũng là nhu tình vạn trượng, Sở Liên Nhi không có lý do không tin. Nàng nhẹ gật đầu, chủ động tựa vào trong ngực hắn, ngón trỏ mảnh mai vẽ nên các vòng tròn trước ngực hắn.

Thành Vân hít vào một cái, đưa tay cầm tay làm chuyện xấu của nàng, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, trải qua thời gian điều dưỡng thêm hộ lý này, hai tay vốn là thô ráp của nàng đã khôi phục bộ dáng xanh miết trắng noãn, điều này làm cho hắn rất là hài lòng.

“Liên Nhi, không cần cố gắng chọc giận ta.” Hắn mê muội nhìn chằm chằm mị nhãn câu hồn khiếp người của nàng. Sở Liên Nhi trời sanh có một đôi mắt phượng hơi hẹp, mắt ngọc mày ngài, da thịt xinh đẹp. Ánh mắt của nàng vô cùng linh tính, sóng quang lưu chuyển, tự có một cổ phong thái câu hồn chói mắt.

Vẻ đẹp của nàng ở vào khoảng giữa kiều mỵ và phong tình, bộ dáng vừa giận vừa vui, vô cùng động lòng người. Nhưng khi nàng không cười thì tự có cổ trầm tĩnh uy nghi, đột nhiên sáng lên, nàng như vậy, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, rồi lại không dám tiết chút độc nào.

Thành Vân thích nàng như vậy, nhưng, nói lý ra, hắn thích vẻ mặt vui cười hơn. Mang theo yêu kiều của tiểu nữ nhi, kiêm phong tình và mị lực.

Mặc dù nàng quên quá khứ, lấy thân phận bình dân ở bên cạnh hắn, nhưng cử chỉ của nàng, mỗi tiếng nói cử động, như cũ có tiêu chuẩn dáng vẻ và cử chỉ uyển chuyển của đại gia khuê tú. Một loại uy nghi hồn nhiên thiên thành, cùng tự nhiên hào phóng như danh môn. Nhưng nàng so với những đại gia khuê tú đã trải qua lễ giáo nghiêm khắc dạy dỗ cơ hồ khô khan không thú vị, lại thêm phần khiêm tốn ngây thơ ngọt ngào. Làm cho người ta nhớ tới vẻ đẹp cát bên suối, sen trong sóng xanh.

Mà nàng giờ khắc này, thay đổi thanh thuần như một dòng suối sâu, đột nhiên liền hóa thân một chén thuốc mê nồng thuần, câu hồn đục cốt, khiến cho hắn luôn luôn định lực mười phần cảm thấy không chịu nổi.

Nhưng mắt phượng hơi híp của nàng lại có phong tình vạn chủng, một loại động lòng người ở vào mị thái và thanh thuần, khiến cho hắn căn bản không cầm giữ được khát vọng đối với nàng.

“Người ta chọc giận ngươi chỗ nào?”Sở Liên Nhi hơi thở như lan, mảnh mai dãn nhẹ, vòng lên cổ của hắn, ngực cao vút, vô tình hay cố ý lê nhẹ qua ngực hắn, cảm giác thân thể Thành Vân vọt nóng bức như bốc cháy, không khỏi cười ha ha một tiếng. Con ngươi chuyển một cái: “Thế nào, rất nóng sao? Ta cởi thay ngươi, thật mát mau mau lạnh. . . . . .”

“Liên Nhi.” Thành Vân gầm nhẹ, bắt được tay của nàng, muốn đẩy thân thể chọc người nóng của nàng ra, rồi lại không bỏ được rời đi lồng ngực ấm áp như ngọc của nàng, hắn khẽ cắn răng, ngồi dậy, thuận thế ôm nàng đứng không vững ngang lên, gương mặt tuấn tú dính vào một tầng sáng mờ mê người, hắn thô ách nói: “Đây chính là bản thân mình tìm.” Khi nói chuyện, hắn đã lớn bước ôm nàng đi tới phòng ngủ.

Sở Liên Nhi cười đắc ý, cánh tay ngọc vòng quanh cổ của hắn, ôn thuần mà đem đầu vùi vào trong ngực hắn.

Áo xuân tróc ra, phong tình nhộn nhạo, màn che buông xuống, xuân sắc vô biên, kèm thêm chấn động lúc cao lúc thấp của giường và rên rỉ bạc mất hồn đục xương như chuông, làm cho người ta nghe đỏ mặt tim đập.

Khổng Thánh Nhân có nói: vô lễ chớ nghe, vô lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nói!

. . . . . . . . . .

Sau cuộc mây mưa, phòng ngủ rộng rãi khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại dâm huy xuân ý vẫn lưu động ở trên không. Mấy ngày nay, Thành Vân bạn rộn quân vụ, rất ít giao hoan với Sở Liên Nhi, hôm nay bị nàng chủ động đánh ra, kích phát tình dục hung mãnh núp ở trong cơ thể Thành Vân, thẳng dày vò nàng chỉ có thể thở gấp và há mồm rên rỉ, nàng lúc này, cũng không nhúc nhích, ngọc thể (thân thể ngọc) nằm lê lết, đổ mồ hôi đầm đìa nằm sấp nằm ở trong ngực Thành Vân.

Thành Vân lẳng lặng ôm lấy nàng, ôm vô cùng dùng sức, giống như là trân bảo trân quý nhất của hắn. Bàn tay thon dài của hắn dao động qua lại sau lưng tuyết của nàng, dẫn đến trong bàn tay truyền tới ấm áp và mềm mại.

“Liên Nhi.”

“Ừ!”

“Chưa tới hai ngày, đại quân sẽ phải lên đường, đến lúc đó, ta cũng muốn đích thân xuất chinh, ngươi sống ở trong thành, nơi nào cũng không cần đi, được không?”

Sở Liên Nhi chợt ngẩng đầu, ánh mắt lóe lóe, làm như không tha: “Nhanh như vậy?”

“Ừ, tháng tư rồi, tuyết đọng trên thảo nguyên đã bắt đầu hòa tan, sợ rằng Khắc Mãnh Cáp Nhĩ đã vội vả không kịp muốn tiến công vào Nam Lăng của ta.”

“Tại sao?”

“Trước mắt Khắc Mãnh Cáp Nhĩ đã xảy ra nội ưu ngoại hoạn. Ở bên trong, Bộ Lạc phía sau hắn bị quân ta phá hư hầu như không còn, đối ngoại, chủ lực phía trước của hắn cũng bị năm nghìn tinh binh ta phái ra làm cho tổn thất thảm trọng. Trước mắt con hổ dữ này, đã gặp phải lựa chọn sống hay chết.”

Sở Liên Nhi nghe rõ, năm ngoái thảo nguyên gặp phải tuyết tai, chết rét vô số dê bò ngựa, vốn khiến Tát Ta thật gian khổ, lại bị Thành Vân phái quân thiêu huỷ số lượng lớn lương thảo dê bò sống ở hậu phương, hơn nữa mười lăm vạn đại quân của Khắc Mãnh Cáp Nhĩ cũng gặp phải tình huống bi thảm ăn không đủ nó, phía sau của hắn đã mất viện binh lương thảo, vì không bị đói chết, cũng chỉ có liều chết tiến công Nam Lăng.

“Thành Vân, bức một người đến tuyệt cảnh rồi, không những sẽ không khiến cho hắn sinh ra tuyệt vọng và sợ hãi, ngược lại còn có thể kích phát ra dục vọng cầu sống, phát huy ra tiềm lực vô cùng. Khắc Mãnh Cáp Nhĩ đã là dê đợi làm thịt, lui về phía sau, là chết, đi tới, vẫn là chết. Trời sanh trong xương những du mục này đã có tàn bạo máu tanh, khiến cho bọn họ căn bản không thể không chiến mà hàng. Nếu ngươi đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh, sẽ chỉ làm bọn họ sinh ra ý tưởng chết chung với ngươi. Hoàn toàn ngược lại a!” Theo phương án của binh gia để xem, Thành Vân ép địch nhân không tìm ra chút cơ hội sống nào, đây không phải là mưu kế không tốt, nhưng, đối phó man nhân trên thảo nguyên, loại biện pháp này chỉ kích khởi tàn bạo và khát máu của đối phương.

Thành Vân cười một tiếng: “Yên tâm đi, sức chiến đấu của bọn họ sớm bị ta đoán trước.” Hắn nhìn nàng, cười đắc ý: “Trước mắt ưng của thảo nguyên, lực chiến đấu sợ rằng còn không bằng ba phần binh lực của Nam Lăng ta.”

“Có ý gì?”Sở Liên Nhi không hiểu, thấy thần sắc đã tính trước của hắn , đầu lông mày nhướng lên, “Không phải là năm nghìn tinh binh ngươi phái ra đã hoàn toàn thành công nhiệm đánh nghi binh?”

Ánh mắt Thành Vân sáng ngời, hắn nhẹ nhàng gật đầu, “Liên Nhi của ta thật thông minh, cái gì cũng không thể gạt được ngươi.”

Nàng thẹn thùng lườm hắn một cái, “Hãy chấm dứt việc đó, nói, lần này lại dùng mưu kế gì?”

Năm nghìn binh lực, mười lăm vạn tinh binh đối kháng của đối phương, coi như là đánh nghi binh (giả vờ tiến công), cũng không dám tưởng tượng. Tài năng quân sự của Thành Vân, chỉ có thể dùng tài quỷ để hình dung.

Thành Vân nói: “Ta có thể nghĩ ra mưu kế gì? Còn không phải là bị ngươi dẫn dắt.”

“Ta?” Sở Liên Nhi chỉ lỗ mũi mình.

Thành Vân yêu thương chà cái mũi của nàng, khẽ mỉm cười: “Không tệ, chính là ngươi. Liên Nhi, lần này tác chiến với tát Ta lấy được thắng lợi huy hoàng, ngươi không thể không có công.”

Sở Liên Nhi buồn bực, đối phó Tát Ta con cọp hung mãnh này, nàng căn bản không có ra sức gì.

“Trận chiến cũng còn chưa đánh, nói lời này có phải là hơi sớm một chút hay không?” Tự tin là một chuyện tốt, nhưng quá mức tự tin, chính là biểu hiện kiêu ngạo.

Kiêu ngạo tất hại, khiêm tốn có lợi.

Thành Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt đều là khí phách mãnh liệt, lông mày của hắn nhướng lên, hôn cái trán của nàng một cái, giọng nói chắc chắn: “Ngươi chờ, Liên Nhi, ba ngày sau, ta sẽ để ngươi thấy được, biên quân chúng ta chém những con ưng thảo nguyên này chỉ đơn gỉan như chém rau cải trắng.”

Nhìn vẻ mặt tự tin tung bay của hắn, trong lòng Sở Liên Nhi vừa động, hắn như vậy, đắc ý phấn chấn cỡ nào, khiến cho nàng mê muội cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play