Vốn Sở Liên Nhi đã không ở trong phạm vi quan tâm của Đông
Ly Thuần, nhưng hôm nay, hắn lại cảm giác nàng và ngày xưa bất đồng.
Xiêm y vải thô đã giặt sờn, áo ngắn đến gối, quần bông bằng
vải bố, bọc một đôi hài vải bố đế mỏng đã cũ mòn, một thân y phục này, nha hoàn
đê tiện nhất trong phủ mặc, hắn chưa bao giờ nhìn qua.
Nhưng hôm nay, hắn phát hiện, Sở Liên Nhi mặc quần áo thô
ráp này, lại như cũ có khí chất đặc biệt của nàng, cho dù mặc bình thường đến cực
điểm, cùng một bầy nô tài đứng chung một chỗ, y nguyên một mực hút đi ánh mắt của
hắn.
Bỗng dưng, tầm mắt của hắn tập trung ở một ít đoá hoa bồng
chỗ đầu gối trên quần bông của nàng, vẫn là dùng vải bố thô ráp chế tác, màu sắc
cũng cũ kỹ, hoa cũng thêu cực kỳ thô ráp, nhưng, thêu trên chất liệu vải cũ, rất
đặc biệt, cũng không đột ngột.
Đông Ly Thuần lại đánh giá nàng lần nữa, phát hiện, trên y
phục của nàng, chỗ ống tay áo, đều có thêu hình gì giống hoa mà những nha hoàn
không có, không giống hoa, nhưng thêu ở trên, lại tăng thêm mỹ cảm khác.
Mái tóc của nàng không chải thành búi tóc đôi như nha hoàn
bình thường, nàng chỉ là vô cùng đơn giản mà đem mái tóc chia làm hai phần,
cùng vài dây kim tuyến màu sắc khác nhau bện thành bím tóc, rủ xuống ở trước ngực,
khuôn mặt mỹ lệ y nguyên tuyết trắng non mịn, lông mày thật dài, thoáng nhíu
trên mắt phượng, mũi ngọc khéo léo, và cặp môi đỏ mọng có hình có cạnh, phối hợp
hai bím tóc đáng yêu trước ngực, nhìn về phía trên ngây thơ chất phác, không tiếp
tục bộ dáng cao cao tại thượng khó có thể thân cận trước kia, ngược lại có loại
ngọt ngào đáng yêu của tiểu muội.
Nhiệt độ quanh mình đột nhiên chậm lại! Đông Ly Thuần không
biết ánh mắt của mình thả tại trên người Sở Liên Nhi quá lâu, cá tính luôn luôn
quạnh quẽ của hắn, và thần sắc đạm mạc, lẳng lặng ngồi ở ghế trên, cũng không
nói gì, thế cho nên mọi người ở đây đều cảm giác bị đè nén, thở mạnh cũng không
dám thở.
Sở Liên Nhi bị ánh mắt bức người của hắn nhìn chằm chằm toàn
thân không được tự nhiên, nhăn nhăn nhó nhó mặc hắn dò xét, cũng đang oán hận mắng
chửi yêu nhân trong nội tâm, chưa thấy qua mỹ nữ a! Thật sự.
Đông Ly Thuần cũng phát hiện ánh mắt mình thả quá lâu, có
chút không được tự nhiên, khụ một tiếng, dời đi ánh mắt, “Lý Hoa!”
Lý Hoa lạnh lùng liếc mắt Sở Liên Nhi, lập tức dời ánh mắt,
khoát tay, tổng quản chờ ở một bên lập tức đưa tới một đám nha đầu, đem những bộ
quần áo mới trong gió xách lần lượt phát ra, lại lần lượt phát tiền tiêu vặt
hàng tháng cùng tiền niên liễm, cùng một ít đồ chủ tử ban cho.
Sở Liên Nhi là nha hoàn cấp thấp, tiền thưởng cũng là trăm
văn tiền tiền, sau đó trong tay được phát một đôi hoa tai ngọc bích, trước kia
nàng cũng là thiên kim tiểu thư, dù chưa mang quá nhiều đồ trang sức, nhưng
trên người mẫu thân đeo, đều là thượng đẳng cực phẩm, cũng luyện ra ánh mắt
đánh giá châu báu của nàng. Nàng thấy ngọc này tuy cũ kỹ, còn có một mặt đã có
chút ít thô ráp sờn hoa văn, chắc là không cẩn thận rơi vỡ, cho nên bị phân đến
trong tay mình.
Bất quá, hoa tai ngọc bích vòng này tuy có tỳ vết, nhưng vẫn
có thể xem là thượng phẩm, hẳn là các chủ tử thấy rớt xấu, không yêu thích nữa,
dùng để bồi dưỡng nhân tình (tình cảm con người), thưởng xuống tới.
Nàng vụng trộm quét mắt Đông Ly Thuần ngồi ngay ngắn ở ghế
trên, nàng bỗng dưng phát hiện, chỗ cổ của hắn, có vết cào kỳ quái, mắt phượng
hiện lên một tia hiểu và nhìn có chút hả hê, phát hiện ánh mắt Đông Ly Thuần
phóng tới, nàng tranh thủ thời gian hung hăng bấu trong lòng bàn tay, gắt gao cắn
môi dưới, cực lực đè xuống vui vẻ trong cổ.
Hừ, hiện tại ngươi liền kiêu ngạo a, đắc ý a.
Tiếp qua không lâu, ngươi cũng sẽ có kết cục như Tố Mai.
************
Sau khi nhận xong tiền tiêu vặt và quần áo, Sở Liên Nhi và Hồng
Nhi cùng nhau trở lại phòng hạ nhân, gắp xiêm y mới ngay ngắn, để vào trong tủ
đơn sơ.
Nhìn nhìn một đôi vòng tai ngọc bích trong tay, nàng hơi do
dự, gỡ xuống hoa tai ngọc trai thấp kém trên tai, cô nương cổ đại, mặc kệ nghèo
khó hay là giàu có, đều có xỏ lỗ tai, đeo hoa tai chất lượng không đồng nhất. Sở
Liên Nhi thân là nha hoàn, cũng giống số động, chỉ đeo một đôi hoa tai giá trị
một đồng.
Hồng Nhi thấy nàng đeo hoa tai ngọc bích khéo léo (khéo léo
là chỉ cách đeo) như vậy, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: “Hoa tai chủ tử
thưởng, đã bị nứt, ngươi còn đeo làm gì vậy?”
Sở Liên Nhi không động đây, ở bên cạnh gương mang xong hoa
tai, mới nói: “Ngươi biết cái gì, tuy cũ, còn vỡ, nhưng đây chính là ngọc yhạch
thượng đẳng.” Ngọc thạch thượng đẳng, có công hiệu trắng đẹp da thịt, dùng ngọc
thạch ma xát da thịt thời gian dài, làm cho làn da biến thành trắng nõn non mịn.
Mang đồ trnag sức ngọc thạch thời gian dài, làn da cũng sẽ chịu ảnh hưởng, biến
thành không giống người thường, đây cũng là nguyên nhân Sở Liên Nhi phá lệ
thích ngọc thạch.
“Ngươi sao biết rõ đây là ngọc thạch thượng đẳng?”
“Khụ, từ nhỏ mang quen trang sức ngọc thạch, ta còn không biết
sao sao?” Sở Liên Nhi liếc nàng khinh thường.
“Nhưng, sao ngươi thích ngọc thạch như vậy?”
“Đương nhiên là có nguyên nhân, ngọc thạch có công hiệu làm
đẹp da thịt, mang thời gian dài, sẽ làm da thịt mỹ lệ vô cùng, nhẵn nhụi trơn mềm,
hiểu không?”
Hồng Nhi nghe được lời của nàng, bỗng dưng thần sắc hoảng hốt,
giống như nghĩ tới điều gì, chằm chằm vào khuôn mặt trắng non của Sở Liên Nhi,
ánh mắt phức tạp, “Thì ra là thế, trách không được, da thịt của ngươi trắng non
như vậy.”
“Vậy còn phải nói, trên đời này không có nữ nhân xấu, chỉ có
nữ nhân lười.” Sở Liên Nhi tại trong kính liếc nàng một cái, khi thấy thần sắc
nàng kỳ quái thì Sở Liên Nhi có chút kỳ quái, đang muốn hỏi, bỗng dưng, đầu
choáng một hồi, giống như phim chiếu lại, trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại,
nàng giống như đã từng nói với một người như vậy.
——
“Hôm nat ta nên mang hoa tai trân châu, hay là ngọc thạch?”
Nhìn qua đồ trang sức bày thành núi cao ở trên bàn trang điểm gỗ tử đàn, thanh
âm của một cô gái trẻ tuổi vang lên.
Sương mù nặng nề, giống như mê cung, tìm không ra bắc, Sở
Liên Nhi chỉ có thể tìm hướng thanh âm đi đến, rốt cục tìm ra chỗ phát thanh
âm.
“Thái Tử Phi, phủ thái tử có Nam Hải trân châu thượng đẳng,
mã não, đá huyết bồ câu (Pigeon Blood Stone), bảo thạch, ngọc lam điền [1] ,
còn có bồ câu huyết đỏ (Pigeon’s Blood) [2] thượng đẳng nhập khẩu từ Hoa quốc,
ngài vì cái gì chỉ thiên vị ngọc thạch cùng trân châu?” Trước gương đồng hoa lệ,
một cô gái xinh đẹp đang ngồi trước gương, trên tay trắng noãn như ngọc của
nàng, phân biệt cầm một viên trân châu vô cùng cực đại, cùng một cái hoa tai ngọc
thạch được mài thành hình tứ giác.
Nàng kia chính là nữ tử gặp qua nhiều lầntrong đầu, nữ nhân
có diện mạo cơ hồ giống nàng như đúc.
Một nha hoàn áo hồng đưa lưng về phía nàng, thấy không rõ mặt
mũi của nàng. Nàng đang dùng một đôi tay khéo léo, thay nàng đeo trâm cài vàng
lên đầu, trâm phượng có tua, cùng trâm hoa lưu ly loan phượng, nàng thấy trong
hộp trang điểm có hoa tai giá trị gấp đôi, nữ tử lại vứt tới không cần, chỉ chọn
trân châu ngọc thạch giá trị hơi thấp. Nha đầu áo đỏ nhịn không được hỏi lên.
Nữ tử có lẽ là vừa rời khỏi giường, trong mắt một mảnh quyến
rũ, cũng không sắc bén, chỉ hiển nhu hòa mê hoặc. Nàng đem trân châu cực lớn
ném vào hộp, đem một cái hoa tai ngọc thạch hình tứ giác tự mình đeo trên vành
tai hình cung nhu mì..
Nàng xem trâm hoa chập chờn trong kính, nhẹ nhàng cười yếu ớt,
ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, ngọc thạch bên tai phát ra ánh sáng ôn nhuận.
“Nha đầu ngốc, đương nhiên là có nguyên nhân, ngọc thạch có
công hiệu làm đẹp da thịt, mang thời gian dài, sẽ làm da thịt mỹ lệ vô cùng, nhẵn
nhụi trơn mềm, hiểu không?”
“Thì ra là thế, trách không được, da thịt của người trắng
non như vậy.” Nha hoàn áo đỏ đưa lưng về phía Sở Liên Nhi bừng tỉnh hiểu ra.
Nữ tử nhẹ nhàng cười yếu ớt, nàng trong kính, có chút đắc ý,
trán nhẹ nhàng lay động, trâm hoa trên đầu mang theo tiếng vang thanh thúy, tôn
lên thanh âm dễ nghe của nàng
“Vậy còn phải nói, trên đời này không có nữ nhân xấu, chỉ có
nữ nhân lười.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT