Vừa đến nơi, Ken đã xông xáo bước đến tra chìa khóa vào ổ, cánh cổng sắt
vừa mở ra Ken mới ý thức được việc làm của mình trong trường hợp này là
ko phù hợp tý nào, có là gì của nhau nữa đâu ~ Những hành động đó đều
nằm ngoài kiểm soát của bộ não, dường như đã quên rằng mọi thứ xảy ra
khiến những điều ta mong đợi ko còn như ngày xưa nữa, thế nên chẳng có
lý do gì để một tên con trai ko - thân - thiết chở mình về tận nhà rồi
còn lấy chìa khóa riêng ra giúp mình mở cổng.
Pj có vẻ ngạc nhiên vì những điều Ken đã làm, trên mặt ko giấu được vẻ bất ngờ !
Ken trở nên lúng túng trước việc làm của mình, do Ken còn hướng về phía
cánh cửa và đối lưng lại với nhỏ nên những biểu cảm trên gương mặt Ken
lúc đó nhỏ chẳng thấy được, tên đó mặt mày méo xẹo vì phút nông nổi của
mình, cứ liên quan đến nhỏ là chẳng thể kiểm soát được điều gì, hừ, đã
trách cứ nhỏ đủ điều rồi tỏ mọi thái độ tiêu cực vậy mà giờ lại giúp đỡ, hờ, có khi nào nhỏ sẽ cho rằng Ken là một tên giả dối và nhiều mặt ko ? Để cứu nguy cho hành động của mình, Pj quay người đi lại phái Pj- lúc
này đã ra khỏi xe và đang ngẩn tò te, nhìn nét mặt khó hiểu của Pj đối
với mình, Ken thừa hiểu vì sao nhỏ biểu hiện như vậy nhưng tên đó ra vẻ
bình tĩnh và cố tình lò đi như thể chuyện vừa xảy ra là vô cùng bình
thường.
- Đây là chìa khóa nhà cô, trả, giờ thì ko cần nữa !
Lúc này, chân mày Pj mới dãn ra nhưng trong mắt lại hiện lên vô vàn tia
phức tạp khác, cảm giác trống vắng dâng ngập tràn trong lòng, cứ thấy đã mất đi cái gì đó quan trọng lắm, khoảng thời gian lúc trước sao đẹp đẽ
đến vậy.
‘ Giờ thì ko cần nữa’ ... biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra cũng ko khiến nhỏ đau đớn nhưng sao nỗi đau lại chẳng rõ ràng khi tai nghe được 5 chữ đó, ngắn gọn, súc tích và ý tứ của người nói cũng đã quá rõ ràng
... phải thừa nhận với lòng là mối quan hệ dù là giả hay thật cũng đã
kết thúc rồi ... đau như thế mới chợt nhận ra từ trước đến nay đều là tự bản thân ảo tưởng rằng mọi thứ đều sẽ ổn nhưng thật ra sẽ ko ổn chút
nào cả !
Pj nhận lấy chìa khóa một cách nhanh chóng rồi cho vào túi xách, bầu ko
khí bỗng nhiên chùn xuống, cả 2 dù đứng đối mặt với nhau nhưng chẳng ai
nói gì nữa, 1 người cứ nhìn chằm chằm xuống mặt đường phía sau lưng
người đối diện, còn 1 người thì đưa mắt lên cành cây phiá xa xa ... gió
thổi đến mát lạnh nhưng có vẻ ko thể xua đi được sự bức bối trong lòng
mỗi người cũng như ko thể làm dịu đi bầu ko khí ngột ngạt hiện tại.
- Cảm ơn !
Lời cảm ơn của Pj nghe có vẻ khô khan và ko chứa đựng sự chân thành nào, với thái độ như thế thì người nhận cũng chẳng thấy thoái mái chút nào.
Đến lúc Pj vừa khóa cánh cổng xong Ken mới cất lời, xem ra tên đó đã phải quyết tâm cao lắm mới nói ra lời này:
- Cô ko có ý định mời người giúp mình vào nhà uống nước sao ?
Pj thề là nhỏ chỉ muốn đấm vào mặt Ken 1 đấm, nhỏ nhìn tên đó với vẻ hằn học, sao ko nói từ ban đầu mà đợi người ta gài chốt bóp khóa mới chịu
nói, sao ko đợi nhỏ đi vào nhà rồi kêu lại luôn đi =”= , đứng lâu với
cái chân bị thương như thế cảm giác rất ko dễ chịu, ngược lại nó còn
khiến bản thân dễ cáu bẩn hơn. Cách nhỏ mở cửa như thể dằn mặt người
đứng bên ngoài vậy, ầm ầm đùng đùng, tiếng kim loại va vào nhau nghe
chói cả tai.
Ken cho xe chạy vào nhà, chỉ đậu ở sân chứ ko tiến sâu vào trong gara.
Pj để Ken ngồi chờ ở phòng khách, nhỏ lên phòng thay quần áo và sát
trùng vết thương xong sẽ xuống, giữa lúc đó điện thoại vang lên, nhìn
vào dãy số hiển thị trên màn hình, mắt nhỏ sáng rực.
- Thế nào ? Thu thập được đầy đủ chưa ?
- ....
- Ừ, tốt lắm ! Gửi file cho tôi càng sớm càng tốt, tôi cần cả giấy tờ nữa !
Cuốc điện thoại đó lại khiến não của nhỏ vận hành và ngập chìm trong suy nghĩ. Chứng cứ để vạch trần Khánh Hạ xem như có đủ rồi, để xem lần này
chị ta còn xảo biện tới đâu, sau khi nhiệm vụ của Jun hoàn tất, nhỏ sẽ
nói chuyện với Ken, mà khoan ! Hình như nhỏ thiếu mất một điều, xấp hồ
sơ tìm được chỉ là những bức hình về đời sống riêng tư của chị ta với
chồng mình, là những bài báo nước ngoài thông báo giá cổ phiếu của công
ty kia đã giảm nghiêm trọng, là tin tức về công ty của người con trai đó đang đứng trước bờ vực phá sản, họa chăng có một món tiền lớn mới có
thể lội ngược dòng.
Nhưng bấy nhiêu chỉ đủ để tố cáo chị ta đã có gia đình, tố cáo chị ta
đang gặp khó khăn và trở nên túng quẩn đến mức sắp lừa tiền người khác,
tố cáo những lý do chị ta từng đưa ra cho sự ra đi của mình ngày xa xưa
đều là dối trá.
Chắc hẳn chị ta đã có mọi kế hoạch trong đầu, chị ta dần hướng tài khoản của Ken về mình hẳn là bằng cách riêng của chị ta chứ ko phải lộ liễu
qua lời nói hay các hành động. Khánh Hạ là một con cáo già gian manh và
vô cùng xảo quyệt, vì thế chẳng có gì để chứng minh rằng những việc xảy
ra trong thời gian qua là do 1 tay chị ta gây ra rồi đổ cho người khác
được, đúng là có thể Ken sẽ nghi ngờ nhưng chỉ là nghi ngờ chứ ko kết
luận được điều gì rõ ràng !
Pj chỉ nghĩ đến việc vạch rõ thân phận chứ ta chứ chưa từng nghĩ đến
chuyện sẽ biện minh cho mình bằng cách nào. Chuyện lộ ra chị ta có thể
bị đuổi đi và kèm theo là những lời mắng nhiếc, còn những chuyện chị ta
ném đá giấu tay thì chẳng ai biết được ngoại trừ Pj, như thế chẳng phải
là cái giá quá nhỏ cho những gì chị ta gây ra sao ? Chẳng thể nào để cho những chuyện đó chìm vào vĩnh viễn một cách dễ dàng như thế, mọi thứ
phải công bằng, Pj phải chứng minh là bản thân mình hoàn toàn ko làm gì
trái với đạo lý hết, những thứ chị ta gây ra, Pj muốn chị ta phải lãnh
đủ ! Nhưng quan trọng là bằng cách nào ?
Cam go đây ~
Tạm thời gác qua một bên đã, sẽ nghĩ đến chuyện đó sau, nếu cứ lo nghĩ
sẽ hết giờ mất, ko thể để ’vị khách’ dưới nhà chờ lâu quá được !
Ken ngồi đợi với vẻ chán chường, quả thật ‘đợi một chút’ trong từ điển
của đám con gái là dài đăng đẳng, Ken vốn dĩ rất thích xem phim ma,
trong khoảng thời gian này ko có gì làm, xem phim để giết thời gian cũng ko tệ chút nào, rồi sau đó Ken nhận ra xem phim ở đây là một quyết định rất sáng suốt vì cảm giác nó mang đến rất thật, chỉ thiếu cái màn hình
to nữa là ko gì bằng, cả căn nhà chẳng nơi đâu có sự hiện diện của hơi
ấm, bốn bề đều yên tĩnh cách biệt hẳn so với bên ngoài, các khung cửa sổ đóng kín vì thế chẳng có tí gió nào có cơ hội thổi vào, điều hòa chẳng
bật, cửa sổ cũng chẳng mở vậy mà vẫn toát lên sự lạnh lẽo và trói buột,
tiếng kêu thảm thiết cùng những tiết hú hét phát ra từ diện thoại vang
vọng khắp 4 bề ko gian, quả thật xem phim ở đây rất thú vị !
- Á á á !!!!!!!!!
Ken bất giác thét lên rồi quay đầu lại phía sau, lạ thật, rõ ràng ban
nãy có 1 bàn tay khều vai tên đó vậy mà tại sao giờ quay lại lại chẳng
thấy ai ? Lẽ nào tên đó nhập tâm vào phim quá mức nên phát sinh ra cảm
giác đó sao ? Chẳng lẽ nhà có ‘mờ-a’ , dám lắm chứ ... ngôi nhà phía
ngoài khá to và xinh xắn như thế ai lại nghĩ bên trong lại âm u như thế
này, lần đầu tiên Ken đến đây nó còn ko mang vẻ u uất như thế, nghĩ thế
Ken bất chợt rùng mình. Tên đó lấm lét quay người trở lại thì thấy Pj
đang đứng ngay trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt ‘chẳng hiểu gì xảy
ra’ , do khu nhà khá to, phía ngoài có những tầng cây bao quanh nên ánh
sáng từ ngoài chiếu rọi vào có phần bị hạn chế , gian nhà trong lại
chẳng bật đèn đuốc nên ko gain có vẻ hơi tối, Pj lại mặc bộ quần áo màu
trắng, tóc xõa ngang vai, hình ảnh vừa đập vào mắt khiến Ken lại lần
nữa giật mình, trong phút chốc chẳng tểh phát âm gì rõ ràng mà chỉ có
tểh lắp bắp như gà mắc thóc:
- Cô ... cô ... cô ... cô ... cô .... !!!!
- Làm trò khỉ gì thế ? – Pj vờ nhíu mày, nét mặt ra chiều
nghiêm túc nhưng thật ra thì trong lòng đang cười nghiêng ngả vì những
phản ứng của Ken.
- Tôi là người hỏi câu đó mới đúng, đã khều tôi thì đứng yên đó đi, ko dưng lại di chuyển ra phía trước mặt, có biết tôi đang xem phim ma ko, có biết là đang ở đoạn cao trào ko ? Tính dọa chết người khác à ? Ko gian đã thế này rồi cô còn mặc cả bộ tráng như thế, nhìn như oan hồn vất vưỡng ấy ! – Ken vừa tức mà cũng vừa quê ... vì phản ứng mất mặt
vừa rồi, tên đó tuôn 1 tràng như thể đang cứu vớt cái sĩ diện của mình.
Pj cười thầm, rõ ràng là quê độ nên mới cư xử như thế, người như thế hóa ra cũng biết sợ sao. Nhỏ tỏ vẻ ko quan tâm đến những lời Ken nói về
mình mà nhẹ nhàng ngồi xuống ở phiá đối diện.
- Ở lâu lắm rồi mới biết anh cũng biết sợ đấy ! Nói đi, định nói gì với tôi ? – Pj hất hàm hỏi.
Lời nhắc nhở của Pj khiến Ken nhớ lại vì sao mình lại ngồi ở đây, một
cách nhanh chóng, ko vòng vo, Ken vào thẳng chủ đề, điều mà làm Ken suy
nghĩ bấy lâu nay.
- Có phải cô là con bé mặc chiếc váy xanh đã lên hát trong buổi party năm xưa ko ? Chắc cô biết buổi party mà tôi đề cập ?
Pj tròn mắt nhìn Ken nhưng ko trả lời, ko phải là nhỏ ko nhớ, nhớ rất rõ là đằng khác vì lần đầu tiên nhỏ gặp Ken là tại buổi tiệc đó, chỉ là
nhỏ đang thắc mắc tại sao Ken lại hỏi về chuyện đã xảy ra từ rất lâu năm rồi ?
- Đừng nói với tôi là cô đã quên ? – Ken nhíu mày, trông có vẻ nóng ruột.
- Ko có quên. Ừ, tôi ! Có sao ? – Pj cười nhạt.
Ken ngây người ra giây lát, trong lòng có nỗi niềm gì đó khó diễn tả
được thành lời, tên đó ngỡ ngàng, hóa ra đúng là như thế thật, Ken đã bị nhầm trầm trọng rồi, chỉ và giây mà tên đó đã vò rối mái tóc mình trông như ổ quạ. Biết bao suy nghĩ và băn khoăn ùa về trong tâm trí. Ken tự
trách bản thân sao lại bất cẩn và vô ý như thế, đáng lý phải biết là có
đến tận 2 người ăn mặc giống nhau chứ !!!
Giọng ca đó có sức hút rất lớn đối với Ken, vì sau đó, cậu nhóc nhỏ năm
đó đã chen chúc trong làn người và lên cả tầng trên để nhìn bao quát
xuống dưới, hóa ra người con gái Ken tìm được ko phải là người mà tên đó cần !
Ken cũng có chút nghi ngờ vì sau này, mỗi lần Khánh Hạ hát, tông giọng
ko còn vẻ trong trẻo như những gì Ken đã nghe, lúc Ken hỏi, cô gái đó
chỉ cười xòa rồi bảo rằng cơ thể đã lớn thì đương nhiên cả giọng nói
cũng sẽ bị thay đổi ít nhiều, cũng như giọng cô ta khi phát triển lại
trầm đi chút đỉnh nên chẳng thể còn nét trong như ngày đó, huống hồ Ken
chỉ nghe được có mỗi đoạn cuối thì làm sao có sự phân biệt rõ ràng được, Ken nghe thế thì nhận ra những điều Khánh Hạ nói ko phải là quá vô lý.
Vậy tại sao Khánh Hạ lại lừa dối Ken như vậy ? Tại sao lại thừa nhận khi Ken có ý hỏi ? Là vì trước đó đã có tình cảm với Ken nên như thế ?
- Tôi đã nghĩ cô là Khánh Hạ ... – Ken thở dài.
- Nói với tôi điều đó làm gì ? Làm rõ rồi có giúp anh được gì
ko ? – Pj nở nụ cười vô hồn – Thế chẳng phải anh làm quen chỉ vì giọng
hát sao ? Nếu lỡ như có tai nạn xảy ra, cả giọng hát cũng ko còn thì có
phải ko còn gì để anh lưu tâm nữa ? Anh có bao giờ tự hỏi bản thân rằng
anh bắt đầu mối quan hệ đó là bởi vì giọng hát kia hay thực sự là vì
chính người con gái đó ?
Nhìn Ken ko nói gì mà chỉ cuối đầu ở phía đối diện, Pj nói tiếp.
- Nếu như nó chỉ bắt nguồn từ 1 giọng hát thì theo anh mối quan hệ đó có vững bền ? Chẳng phải sẽ ảo lắm sao ? Thực tại đã chứng mình
đó thôi, anh thậm chí còn quen nhầm người và ko hề biết điều đó cho đến
tận bây giờ ! – Pj nói với vẻ lạnh tanh.
Ken chẳng thể nói gì nữa vào lúc này vì những thứ Pj nói ko hẳn là sai,
thứ khiến Ken ấn tượng là giọng hát ... Ken vo chặt tay thành nắm đấm để kiểm lại bao cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Pj giờ sự việc
cũng đã rõ, nhưng biết rõ thì làm được gì, đã rất nhiều năm trôi qua,
cũng đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa ba người, biết điều đó giúp
Ken gỡ được vướng mắc mà bản thân luôn suy nghĩ lâu nay nhưng điều đó
lại mang Ken đến bờ vực của nghĩ suy và bức bối.
- Khuyết điểm của anh là quá thiếu quyết đoán !
Ken thở dài nhưng vẫn ko ngẩng đầu lên.
- Chúng ta cũng chẳng còn là gì với nhau ! Đôi khi có những thứ biết cũng tốt nhưng ko biết thì sẽ hay hơn, vì khi biết được cũng chẳng khiến anh dễ chịu hơn chút nào ! Ko phải cứ thắc mắc là lại tìm cho
bằng được lời giải ! Cái gì đã thuộc về quá khứ thì hãy cứ để nó ngủ
yên, đừng bới móc nó lên nữa ! Chẳng dễ chịu đâu !
Ken ngước lên nhìn nhỏ, có lẽ chưa bao giờ Ken thấy Pj lại chững chạc
như thế, lời nói nghe rất rõ, ko khí căng thẳng đến khó thở.
Pj quả thật cũng ngạc nhiên vì nếu như thế thì những điều Ken nói đồng
nghiã với việc từ ban đầu người Ken hướng đến đã là nhỏ, à ko, phải là
tiếng hát của nhỏ chứ ... chẳng có gì đáng tự hào cả ! Nhưng vì sao tim
lại cứ đập liên hồi như thế trong lồng ngực ? Ngốc nghếch hơn là có chút vui ... có chút đợi chờ ~
Tiếng điện thoại phát ra từ di động Ken reo lên đúng lúc, phá vỡ đi bầu ko khí kì lạ này.
- Alô ? À, ừm, tao đi theo hỗ trợ mày với Zu !
- .......
- Chuyện đó tao nghĩ là mấy ngày còn lại mày sẽ bận rộn lắm,
tránh cho mọi việc lộn tùng phèo cả lên, mày nên viết vào nhật kí, à,
nhầm, viết vào cuốn sổ nhỏ để nhớ !
- .......
Ken vừa cúp điện thoại thì Pj đã hỏi, nhưng là hỏi vấn đề khác.
- Tôi vẫn muốn biết cho đến giờ phút này anh nghĩ Khánh Hạ là người thế nào ?
- Đáng thương hơn đáng trách ! Cũng chẳng phải là quá xấu xa ! – Ken nhấn mạnh từ cuối như thể ám chỉ điều gì đó.
Khỉ thật, Pj nghiến răng, chẳng phải có ý xỏ xiên nhỏ sao, khác nào bảo
rằng Khánh Hạ cũng có tình cảm với Ken như thế nhưng lại chẳng làm điều
gì gây ảnh hưởng đến an toàn của người khác, chỉ là liều lĩnh mạo danh
cô em gái mình thôi ! Còn nhỏ cũng có tình cảm đối với Ken nhiều vậy
nhưng lại có những hành động ko thể tha thứ được ! Qua điều này, Pj càng chắc chắn rằng, ko thể nào đưa khơi khơi xấp hồ sơ đó cho Ken được, tên đó sẽ chẳng nhận ra những điều Khánh Hạ đã cố tình gây ra để *** hại
nhỏ đâu ! Vốn dĩ trong thân tâm Ken đã cho rằng Pj là người có tâm ko
tốt rồi nên nếu cứ nói mà ko có bằng chứng thì e rằng vô ích !
Cuộc gọi vừa rồi là của Jun nhỉ ? Chẳng biết có gì thay đổi ko ?
- Kế hoạch vẫn như cũ ? – Pj đổi tư thế ngồi, dựa hẳn người vào ghế, 2 chân xếp bằng trên chiếc ghế to, dáng vẻ trông vô cùng thoải
mái.
- Ừ, chỉ là gọi để hỏi lại về công việc phân chia thôi, tôi kêu tên đó nên ghi lại vào giấy cho chắc !
Khoan, Ken vừa bảo ghi vào giấy, đúng rồi, ban nãy lúc nói chuyện điện
thoại Ken có nói nhầm thành nhật kí ! Sao nhỏ lại ko nghĩ ra chứ, là
nhật kí ! Khánh Hạ vốn có thói quen khó bỏ là viết nhật kí ! Hy vọng là
chị ta còn thói quen đó, nếu thế thì Pj chắc chắn mọi việc đã xảy ra đều được chị ta ‘thú nhận’ với nhật kí một cách rõ ràng, phải thử tìm mới
biết được có hay ko ? Khi nào thuận lợi để vào nhà Ken đây ? Nhưng vào
bằng cách nào ? Có rồi, nhỏ sẽ đến nhà Ken đúng hôm mission của Jun được thực hiện, chắc chắn Ken sẽ ra khỏi nhà rất sớm để cùng Jun bàn việc,
Pj lo chuyện máy tính nên hẳn đến muộn chút xíu cũng ko ảnh hưởng đến
ai, khi đó qua nhà Ken để tìm cuốn sổ kia, người làm sẽ báo cáo lại với
Ken, nhỏ nên lấy lý do gì để vào nhà bây giờ ...
- Bên nhà tôi còn mấy cái đĩa lập trình gì đó mà cô chưa lấy về, tôi nghĩ cô nên tranh thủ qua lấy đi !
Lời nói của Ken như thể là 1 luồng gió mát lạnh thổi vào người Pj, phải
thế chứ ... Ít ra ông Trời cũng còn chừa nhỏ 1 con đường sống, nếu để Pj tìm ra cuốn sổ đó thì xem như Khánh Hạ cùng đường rồi !
Pj chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình thôi chứ hoàn toàn ko mong chờ vào việc gắn kết mối quan hệ lại với Ken, vì thân tâm cả 2 đều biết rõ những chuyện trong thời gian qua đã vượt qua cái giới hạn vốn dĩ rất mỏng manh, dù mọi chuyện có rõ ràng đến mức nào đi nữa thì quay lại vốn là điều ko thể ~ Cốc nước đã vơi đi thì ko bao giờ đầy lại được ! Cái
mà mọi người cần khi đó là thời gian, chỉ cần có một khoảng thời gian
dài nhất định để bình tâm, để suy nghĩ lại về những thứ đã qua, về một
thời bồng bột yêu cuồng sống vội thì con người ta tự khắc sẽ nhận ra
điều bản thân cần là gì !
Điều có thể làm tốt nhất cho bản thân lúc bây giờ là cứ luôn luôn mỉm
cười và sống thật tốt phần của mình, cũng đừng để cho ai đó hiểu mình
quá mức ...
Pj chẳng bao giờ níu kéo Ken lại vì Ken chẳng bao giờ thuộc về nhỏ cũng
như mối quan hệ của họ là một sợi dây thun rất căng rất căng ~ Từ ban
đầu đã chẳng có một đoạn mở rõ ràng thì cứ kết qua loa là xong thôi !
Huống hồ từ ban đầu, dù có tình cảm hay ko Ken cũng chẳng hề có ý định
giữ nhỏ lại bên mình !
‘Sẽ thật đau
Khi buông tay một người mà mình muốn giữ
Nhưng thật đắng
Khi níu giữ 1 người muốn buông tay ! ~ ‘
Chưa bao giờ trong cuộc trò chuyện của họ lại có những khoảng lặng kéo dài
và nhiều đến như vậy ! Bốn bề trở nên yên tĩnh, chẳng ai lên tiếng nói
gì nữa, đơn giản là họ chẳng biết phải nói gì với nhau vào lúc này !
- Nếu 1 ngày tôi biến mất anh có tìm tôi ko ? – Pj bất giác hỏi khi vừa suy nghĩ điều gì đó xong.
Ken có vẻ ko thể hiểu ý nghĩa trong câu hỏi của Pj nên có đôi chút ngẩn ngơ.
- Ý gì chứ ?
- Quá rõ ràng rồi ! Tôi ko lặp lại nữa ! – Pj nghiêng đầu mỉm cười.
- Không ... – Ken ngập ngừng khá lâu khi trả lời câu hỏi, câu hỏi có vẻ khó khăn.
- Tốt ! – Pj mỉm cười, ko khó để nhận ra nụ cười có chút cay
đắng, là ko tìm, vậy thì ko được tìm nhé ... sẽ tốt cho Ken và cho cả Pj nữa ! Đã quá xa để quay trở lại !
Ken đứng dậy ra về, trước khi ra khỏi cửa chỉ theo phép lịch sự cuối đầu chào rồi ko nói thêm gì nữa !
‘Em yêu anh mặc cho trái tim đau khổ
...
Dẫu chỉ như kẻ bù nhìn
Hay là một con búp bê u buồn
...
Cứ như ngày trôi đêm lại tới
Chẳng hay biết tình yêu tìm đến em lúc nào
Qua một ngày dài cô đơn
...
Trong phút chốc vụt tan thành mây khói
Tình yêu mãi chẳng thể xoá nhoà, chỉ mang thêm nhiều chua xót
Em từ bỏ mọi hi vọng
Và để hình bóng anh vụt tan như những con sóng biển
Nỗi đau khiến em muốn được chết đi
Để mất đi cảm giác lạc lõng và chơi vơi
Tình yêu là liều thuốc độc ngọt ngào
Một đoá hồng héo uá nhưng có gai
Ôm trái tim tan vỡ, em chỉ biết khóc thương và tự chịu đựng nỗi đau
Em chỉ là kẻ thèm khát có được tình yêu
Để rồi trái tim lại tổn thương
Khi gió thổi xin hãy cuốn đi hết những muộn phiền
...
Thậm chí khi được nhìn thấy anh, em vẫn cảm thấy cô đơn
...
Khi ấy ta sẽ xa cách nhiều hơn là yêu
Với em, cả ngày và đêm, 24 giờ là chưa đủ
Yêu anh thật sâu đậm để rồi đêm nay nhớ anh cũng nhiều đến thế
Em lang thang rồi lạc bước
Xin hãy thắp sáng lối em đi
... ‘
( Day and Night - T-ara ft. Gavy N.J ft. Shannon )
Đã từng yêu đến ngây dại, những nỗi đau nhận được chỉ khiến bản thân càng
muốn chết đi 1 lúc; hy vọng rồi lại thất vọng, sẽ chẳng còn hy vọng nào
nữa vì chẳng còn gì để niềm hy vọng có thể tồn tại được, mọi thứ như thể bay hơi hoàn toàn trong phút chốc !
Biến mất trong vô vọng ! Rồi sẽ chẳng ai có thể tìm ra được nữa ~
Rồi cũng sẽ có lúc bạn nhận ra, sự thiếu vắng của người mà bạn yêu là kinh khủng như thế nào !
Cả đám 4 người bọn nó hơi chật vật, Jun và Ken đã ngà ngà say.
- Chở được ? – nó nhướng mày hỏi hắn.
Jun bất ngờ đặt 2 tay lên vai nó, cả thân người có chút chao đảo ko đứng vững.
- Em ko tin người yêu em à ?
Đáng ghét thật ! Chẳng biết với mọi người hắn cư xử thế nào, nhưng cái
cách hắn cư xử với nó y như rằng 1 kẻ trăng hoa, nếu là lúc trước hắn
say, thì hắn sẽ ko nói lấy nửa câu, những lúc đó trông đáng sợ hơn bình
thường nhiều, có chăng là những lần say rượu đều gây với ba mình ầm ỹ-
về vấn đề này thì cả bọn chưa được chứng kiến chỉ nghe truyền tai nhau
nhưng thật khó tưởng tượng về điều đó, cả bọn thường tự hỏi những lúc ấy hắn trông hung tợn như thế nào, nhớ có lần 1 đứa trong nhóm vô tình
nghe được tiếng hắn quát tháo qua điện thoại trong căn phòng kín chỉ
khép hờ cửa, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ của thủy tinh vang lên và nói liền là 1 màn ăn chơi đến tận sáng, nếu ko thì hắn lại đi đánh
nhau mở rộng địa bàn, tuy nhiên, trường hợp đó xảy ra ko nhiều bởi lẽ
hắn chỉ tự chuốc say mình khi nào tâm trạng thực sự tệ.
Có 1 sự thay đổi nhỏ là hắn của hiện tại chịu hòa nhịp với cuộc vui cùng mọi người thay vì ngày trước chỉ là nhấp môi hờ hững, im lặng và quan
sát mọi người, chính vì thế, nên trong mắt cả bọn dù hắn đúng là 1 vị
chỉ huy tốt nhưng quả thật rất xa cách, thật tốt khi giờ đây hắn dễ gần
hơn và mọi người thỉnh thoảng cũng trêu đùa hắn bằng những câu nói vu
vơ. Và nó vui vì điều đó, hắn thoát ra được khỏi vỏ bọc của mình, từng
bước trở về cuộc sống đầy màu sắc, đó quả là một cuộc trốn chạy đầy
ngoạn mục, cam go, cả hành trình đã qua là chuỗi ngày khó khăn với muôn
vàn nỗi đau hòa lẫn cùng nước mắt !
Nó chẳng thể mường tượng được là hắn đã vòng vèo qua bao nhiêu con phố để đưa nó về đến nhà, nó đánh thượt 1 cái.
- Sao lại là nhà anh ?
Hắn đưa mắt nhìn quanh quẩn 2 bên đường, có vẻ như rượu khiến mắt hắn mờ đi, hắn phải híp mắt lại thật nhỏ để quan sát cảnh vật.
- Oh sh** , nhầm mất ! – giọng khàn và lè nhè có chút khó nghe – Để tôi quay xe lại !
- Ko cần, vào nhà !
Từ bar đến đây, quãng đường ko xa mà hắn đã vòng vèo đến hơn nửa tiếng,
nếu bây giờ để hắn đưa về thì ko biết bao giờ nó mới đặt chân vào nhà
được. Đúng là hắn vẫn đưa nó về nhà được an toàn, chỉ là mất đi sự sắc
bén và nhanh nhạy, nhưng lý trí của hắn bị rượu chuốt say mất rồi.
- Anh hay lắm ! – nó nghiến răng.
Ko khó khăn để đưa hắn vào phòng vì đã có sự giúp đỡ của những người
giúp việc. Nó giúp hắn vệ sinh tay chân bằng nước ấm, bàn tay chỉ vừa
đưa chiếc khăn bông lên lau đã bị hắn giữ lại và ghì nó xuống giường, ko thể ngồ dậy được vì hắn đã tạo ‘cái lồ.ng’ bao phủ lấy nó bằng cách
chống tay 2 bên người nó và đầu cuối xuống thật thấp.
- Tôi yêu em !
Cái chất giọng trầm bị khàn đi vì rượu đánh bật vào tim nó, hơi thở hắn
phả ra mùi rượu xông vào mũi nó khiến tâm hồn nó phút chốc trở nên lâng
lâng, nó ‘say’ ~ Hiếm khi nghe được lời bày tỏ của hắn chân thành như
thế, cả ánh mắt hắn xoáy sâu vào nó, nó đảm bảo rằng chẳng có đôi mắt
nào đẹp bằng đôi mắt màu xám tro đó !
Bất giác cả cơ thể to lớn của hắn đổ ập xuống người nó, lay thế nào cũng ko động đậy, lúc nghiêng đầu nhìn thì hóa ra hắn ngủ mất rồi !
Hiện nó đang mắc phải vấn đề khá tế nhị, vốn dĩ đã đẩy hắn ra khỏi cơ
thể nhưng chưa kịp ngồi dậy đã bị hắn choàng tay ôm lấy, nó đang nghi
ngờ ko biết hắn say thật hay giả nữa =”= , nó bị hắn kéo sát lại gần và
vòng tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn đó, chắc hẳn hắn đang nghĩ mình ôm
gối ?!? Nó cố thoát ra nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó lại bất động tạm thời ...
Về phần Pj thì khó khăn hơn nhiều, từ khi vừa vào xe thì Ken đã ngủ
ngay, nhỏ khá chật vật để mang được Ken vào nhà mình, vốn để Ken ngủ
trên sô-pha nhưng vừa xoay đi thì Ken đã ngã lăn xuống đất, hay thật,
vậy mà cũng ko tỉnh, tình hình này ko biết sáng Ken có dậy nổi ko đây !?
Sàn nhà thì quá lạnh, nếu để Ken tiếp tục ngủ trên sô-pha thì e rằng có
tểh lại ngã xuống đất. Đắn đo mãi một lúc lâu Pj quyết định để Ken nghỉ ở phòng mình, mất khá nhiều thời gian để ổn định chỗ ngủ, thân là chủ nhà ko cớ gì phải ngủ ở sô- pha, vậy là Pj quyết định nằm cùng giường với
Ken còn khoảng cách đương nhiên sẽ ko gần nhau rồi !
~
Chuông báo thức reo liên hồi khiến nhỏ tỉnh giấc, sự ấm áp từ bên cạnh
khiến nhỏ ngồi bật dậy, từ lúc nào mà cả 2 nằm sát nhau như thế chứ ? Ơn trời là ko có gì bất thường. Sau vài giây trấn tĩnh lại tinh thần, Pj
nhẹ nhàng bước xuống giường tránh làm Ken tỉnh giấc.
- Ông dụ chị ta ra khỏi nhà đi, hãy gọi vào số hôm trước tôi đã gửi cho ông và bảo là ông biết rõ những chuyện của chị ta, nhất định
ông phải khiến chị ta ra khỏi nhà, tôi cần thời gian, vì thế điểm hẹn
nên xa 1 chút ! Nếu trót lọt như tính toán, phần tiền còn lại tôi sẽ
giao cho ông !
Pj nói rõ ràng vào điện thoại rồi mới làm vệ sinh cá nhân, khoảng thời
gian đó đủ để Khánh Hạ nhận được cuộc gọi và rời khỏi nhà, Pj nghĩ thế ! Muốn biết chị ta có viết nhật kí hay ko thì phải kiểm chứng, vì thế
phải dụ chị ta rời khỏi đó ! Mọi thứ sắp hạ màn rồi !
Trước khi rời đi, Pj đặt lên trán Ken nụ hôn nhẹ như thể chẳng bao giờ có thể làm được điều đó nữa !
- Tạm biệt !
Có lẽ sau ngày hôm nay sẽ còn rất lâu để gặp lại. Hàng ngàn lần Pj ko
muốn rời xa người con trai này dù đó là nguyên nhân, cội nguồn của mọi
nỗi đau ...
‘ Ngày hôm nay...
Em sẽ trả mọi thứ về nơi bắt đầu ...
Sẽ tập quên những nỗi đau của ngày hôm qua
Suy nghĩ trong em bây giờ là ~
Ko hẳn là kết thúc, chỉ là trở về lúc mối quan hệ này chưa từng tồn tại ! ‘.
Hắn choàng tỉnh vì cảm giác uớt át trên mặt, vừa hé mắt ra đã thấy con
Gun ngay bên cạnh, với tay lấy chiếc đồng hồ phía bên cạnh, vẫn còn khá
sớm, bao nhiêu đó rượu hoàn toàn ko thể làm lệch đi nhịp sinh hoạt của
hắn được, chỉ là hơi uể oải nhưng cũng ko có gì lớn lao.
Vươn vai 1 cách thoải mái để đón chào ngày mới, ngày hôm nay sẽ căng
thẳng và thú vị lắm đây, hắn chợt nhận ra bên cạnh mình có người và vô
cùng ngạc nhiên vì điều đó. Tạm thời hắn ko quay sang nhìn, Jun bóp trán cố nhớ lại những việc của đêm hôm qua, tuyệt đối ko thể nào là hắn ăn
nằm bậy bạ được, có nó ở đó ai mà dám lại gần chứ ... hơn nữa người đứa
nó về là hắn nhưng ... Ko lẽ người ngủ bên cạnh hắn là nó sao ?
Có 1 niềm lo lắng bỗng trào dâng.
- Còn sức dậy ? – nó ngồi dậy nhìn hắn.
Câu hỏi của nó khiến hắn liên tưởng đến nhiều thứ ko hay, gì mà ‘ còn sức’ chứ ... Đừng nói là ...
- Tôi ... em ... – hắn dường như lúng túng- Tôi ... xin lỗi !
Nó nhìn hắn với vẻ ko hiểu gì cả, phải ngẩng ra vài giây nó mới tiếp thu được những lời đó.
- Nghĩ vớ vẩn gì thế ? Chỉ là bất đắt dĩ lắm mới phải ngủ chung ! Chẳng phải quần áo còn nguyên trên người sao ?
- Nhưng câu hỏi ban nãy ... vả lại tôi ko mặc áo, em thì mặc áo tôi treo trên giá ?
Suýt tí nữa nó đã phá lên cười, người như hắn cũng có lúc lúng túng vì
những chuyện thế này sao. Hắn khổ sở như thế hóa ra là do suy đoán lung
tung.
- Calm down ! Câu hỏi đó ko có ý gì xấu, hơi ngạc nhiên khi anh dậy sớm được ! Áo ko có trên người anh là bởi hôm qua phải lau lại cơ
thể nên mới cởi bỏ áo ra nhưng em ko đủ sức mặc lại nó vào người anh nên để trần như vậy ! Về phần em thì anh biết đó, ko thể nào ngủ với bộ
quần áo kia được !
Hắn thở hắt ra khi nghe xong những lời giải thích của nó như thể trút
được gánh nặng ! Hên là ko có gì xảy ra nếu ko hắn sẽ tự cầm dao mà đâm
vào mình mất. Khiến nó tổn thương là điều hắn ko bao giờ muốn ! Nếu là
chuyện đó thì phải là khi nó đã lớn và trưởng thành, đủ sức để chịu đựng mọi thứ và duy nhất, là bắt nguồn từ sự tự nguyện và hắn phải thật tỉnh táo !
- Anh lo lắng vì chuyện đó sao ? – nó mỉm cười.
- Vì em vốn dĩ ko như bọn họ !
Dường như có chút tức giận trong câu trả lời của hắn.
Ngay sau đó, cả hai nhận được lời thông báo rằng Pj đã có mặt phía nhà dưới.
Pj khá ngạc nhiên khi thấy 2 người họ cùng xuất hiện, nhưng rồi nhỏ lờ
đi và nở nụ cười thật tươi như thay cho lời chào buổi sáng. Thấy túi
va-li Pj mang theo cả 2 có chút tò mò nhưng rồi lại nghĩ chắc hẳn đó là
những thiết bị hỗ trợ cho nhiệm vụ !
Trong thời gian chờ hắn và nó dùng bữa, Pj thả trôi suy nghĩ của mình
tới những miền vô tận. Đúng như nhỏ suy đoán, Khánh Hạ vẫn còn thói quen viết nhật kí, cuốn sổ đó cũng ko quá khó để tìm, nhỏ đã lấy được rồi,
hiện tại nó đang nằm trong va-li, những điều chị ta thuật lại trong cuốn nhật kí đó khiến Pj cảm thấy ghê tởm, từ bao giờ bản chất chị ta lại
trở nên như thế ? Một tình yêu mù quáng, quá nhiều toan tính và mưu mô
khiến tình yêu mất đi bản chất thuần khiết và trong sáng của nó.
Well, hãy xem nhỏ sẽ làm những gì ! Mọi chuyện sẽ kết thúc ngay thôi !
Nhỏ ko muốn rời khỏi đây- nơi mà nhỏ đã có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều
thứ để nhớ về trong suốt 17 năm qua ... Suy nghĩ phải rời xa khiến nhỏ
muốn bật khóc, tim cứ thắt lại từng hồi đau đớn ... Bạn bè, tình thân,
người mình yêu ... quá nhiều thứ ...
Nhưng có khi ... rời xa cũng là 1 lẽ để yêu thương ~
.
Cả 2 dùng bữa xong thì mọi người đã tập trung đầy đủ, nhìn bộ quần áo
trên người Ken Pj nghĩ hẳn là Ken đã trở về nhà sau khi thức dậy.
- Cảm ơn ! Hôm qua ... làm phiền quá ! – Ken ngồi xuống bên cạnh nhỏ nhưng vẫn giữ 1 khoảng cách nhất định.
Vì sợ Ken ngủ quên nên Pj đã chỉnh đồng hổ báo thức giúp tên đó. Lúc
dậy, Ken có hơi hoang mang khi đó ko phải nhà mình nhưng rất nhanh sau
đó, cơ thể lại cảm thấy bình yên đến lạ khi nhận ra mình đang ở nhà của
người con gái mình yêu. Hơi ấm và mùi hương còn thoảng trong gian phòng
khiến Ken hiểu rằng hôm qua cả 2 đã cùng ngủ trên 1 giường, Pj còn pha
nước chanh để sẵn ở đó cho Ken.
Pj ko đáp, chỉ mỉm cười thật hiền, trông thật khó diễn đạt. Đột nhiên
lòng Ken dấy lên 1 nỗi lo vô hình, linh cảm mách bảo sẽ có điều gì đó
sắp xảy ra. Tại sao nụ cười đó khác hẳn với mọi ngày ? Cả thái độ đối
với Ken, ko còn là sự cáu bẩn hay cố tình đẩy ra xa, cũng ko hề mang nét khinh thường như mọi khi ?
.
Hắn cùng mọi người triển khai kế hoạch, ko chỉ riêng hắn mà hết thảy mọi người ai cũng muốn kết quả đạt được phải thật hoàn hảo. Dù ko nói ra
nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng đây là nước cờ quyết định, nếu thành công,
hắn sẽ có tất cả mà ko ai có thể phản bác điều gì, cũng như sau này kế
thừa tổ chức, những kẻ tham quyền sẽ ko có cơ hội để kêu ca bát kì điều
gì và hơn hết là hắn muốn những kẻ dưới trướng phải hoàn toản tâm phục
khẩu phục, hắn muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, đi lên bằng chính tài
năng chứ ko phải với danh ‘người kế thừa’. 1 phần nhân cách trong hắn
luôn yêu cầu sự cầu toàn đến độ hoàn mĩ trong bất kể là việc gì và điều
đáng để hắn lưu tâm là nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ, ba hắn sẽ ko bao giờ được mang gái về nhà nữa !
Hắn chỉ rõ cho mọi người hướng đi và cách hành động, mọi thứ vô cùng chi tiết và logic, nghe cách hắn diễn thuyết và đưa ra lối suy nghĩ của
mình, ai cũng thầm nể trọng, tố chất hắn sinh ra vốn dĩ đã để làm
Leader.
Xong phần của mình, hắn để từng người 1 nếu lên phương hướng hành động,
cách họ hợp tác cùng nhau như thế nào để tạo nên sự liên kết bền chặt
nhất, hắn ko cắt ngang bài phát biểu nào, chỉ khi đợi cá nhân đó trình
bày xong hắn mới nêu lên nhận xét và góp ý của mình, cả căn phòng im
phăng phắc, mọi âm thanh đều rõ đến từng nhịp thở.
Trông hắn như thể 1 vị Boss thực thụ, hắn ngồi trên chiếc ghế xoay đối
diện với màn hình chiếu, bàn chân trái gác lên phần đầu gối bên phải tạo nên sự nam tính khó cưỡng lại, lưng tựa hẳn về phía sau mang 1 phong
thái thoải mái tưởng chừng như đang thư giãn, 2 tay đan trước bụng trông uy vô cùng, nét mặt hắn mang nét âm trầm khó đoán, đôi chân mày hết
chau lại gần nhau rồi lại dãn ra.
Những dữ kiện được hắn lưu giữ lại trong đầu và xử lý nhanh như thể 1
cái máy đã được lập trình sẵn. Đúng, Jun hơn người ở chỗ là khả năng
phân tích vô cùng nhạy bén, hắn biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu và phải
giải quyết vấn đề ra sao cho phải. Cũng như những ý kiến mà mọi người
phát hiểu, hắn hề dùng giấy ghi chép lại mà vẫn có thể ghi nhớ rõ ràng
và nêu lại 1 cách chính xác. Trí nhớ của Jun ko thể coi thường được, tốt hơn hết là ko nên gây thù chuốc oán với hắn !
- Em muốn biết thành phần tham dự buổi party ? – Mon.
- Giới thượng lưu và tay chơi !
Mon gật gù ghi chép vào quyển sổ nhỏ trên tay, đồng thời tay cũng trượt
trên màn hình cảm ứng của chiếc điện thoại, con bé cùng người với cô bạn hỗ trợ ngồi phân tích và trao đổi cùng nhau, ko để hắn đợi lâu, chừng
15p sau, nhỏ trình bày ý kiến của mình.
- Hai anh chị sẽ trở thành người của giới thượng lưu ! Anh sẽ
diện 1 cây vest đen, em đoán là nó sẽ hợp với phong cách của một quý
ông, vô cùng lịch lãm, à, áo đuôi tôm với 2 vạt áo dài, tay đeo găng
trắng với phần tóc vuốt keo ngược hết về phía sau, anh chẳng thể nào
xuất hiện với mái tóc đỏ rực như thế, anh nên nhuộm đen lại, bộ âu phục
của anh được may thật tinh tế và khéo léo, phần trong chiếc áo là chiếc
sơ mi trắng, cổ đứng, em sẽ ko để anh thắt cà-vạt vì như thế quá lập
khuôn, thay vào đó sẽ là chiếc khăn choàng cổ, ko sến súa lắm đâu, nó
được in hóa tiết rất nam tính, em sẽ thắt thành 1 chiếc nơ to bản ở cổ,
chiếc nơ đó sẽ ko girly chút nào !
- Có quá trễ ? Những thứ quần áo ko kịp chuẩn bị ? – đáng lý vấn đề này phải bàn trước chứ.
- Hãy yên tâm, anh quên nhà cô ấy là cả 1 tiệm thời trang lớn
sao ? Đây là mẫu, có vài kiểu em đã chụp hình vào điện thoại, em nghĩ
đây là kiểu phù hợp cho tối nay nhất !
Con bé truyền điện thoại cho hắn xem, xem ra cũng ko tệ ! Hắn ra hiệu cho Mon tiếp tục phần trình bày của mình.
- Chị Zu cũng sẽ cùng tông đen với anh Jun ! 1 chiếc đầm suông
dài tuy nhiên chất liệu nó sẽ bằng vải ! Chiếc đầm đó hở phần sau lưng
và toàn viền được đính cườm lấp lánh, vô cùng khéo léo, đầm dài giúp che được khẩu súng mà chị Zu sẽ giấu vào đùi. Vả lại vì là vải, nên khi
hành động, chị có thể dễ dàng xé phần đầm dài bên dưới ra tạo thành
chiếc đầm ngắn dễ bể hoạt động hơn !
Nói rồi Mon chỉnh mẫu quần áo cho nó xem, tính nó vốn hợp tác nên ko ý kiến gì.
- Còn phần trang điểm, bọn em sẽ cố gắng làm 2 người già đi so
với tuổi thật của mình, cũng như kiểu tóc của chị Zu, em sẽ cố làm 1
kiểu sao cho thuận lợi trong việc hành động.
- Nhưng ... liệu họ có nổi bật quá ko ? – Pj lo lắng.
- Ko đâu ! So với giới thượng lưu thì bao nhiêu đó ko là gì cả ! Còn vẻ đẹp của họ, em đủ khả năng để khiến nó giảm đi ! – Mon nhún vai.
Nan có vẻ hơi bất ngờ, giờ Nan mới hiểu câu mà mọi người thường hay nói với nhau ‘
Mẫu Đơn ko ai là vô dụng cả ‘ .
Ken đứa cho hắn một loạt thiết bị thông dụng như tai nghe liên lạc, chip, đạn ...
Pj và Nan khi hành động sẽ thuê một căn phòng ở khách sạn gần đó để tiện việc hỗ trợ , họ đã cùng nhau tìm ra cách phá giải một số bẫy thông
thường nhưng vẫn còn hơi khó khăn vì lối đi để đến được gian phòng đặc
biệt kia có vẻ hơi vòng vèo vì phải tránh những đoạn hành lang có gắn
camera, vì thế phải yêu cầu sự nhanh nhạy và khéo léo đến tuyệt đối.
Mọi thứ đều đã được sắp xếp rất chu đáo, chỉ cần kiểm tra lại thiết bị
máy móc và làm một số việc cần thiết cho tối nay thì xem như mọi thứ đều OK cả !
- Chẳng phải Ken đi theo phụ trợ sao ? Sao chẳng nghe nhắc đến ? – nó.
- Có một vài thay đổi ! Ba tôi nhận được vé mời sát ngày- hôm
qua, tôi có thể vào 1 cách trực diện ko phải đột nhập như dự định nữa !
Đã quyết là chúng ta sẽ ko đi cùng nhau và xem như kẻ xa lạ !
Như vậy xem ra tốt rồi ! Ko khí trong căn phòng trở nên nặng nề, những
điều họ làm sắp tới ko thể nào có sơ xuất được, mỗi bước đi phải tính
toán thật cẩn thận và chi li, đây là việc lớn, ko phải trò đùa ... nếu
là trò đùa thì nó là 1 trò đùa sinh tử ... vô cùng quái ác !
- Mọi người về nhà chuẩn bị hay nghỉ ngơi đi ! 15h00 , có mặt
tại đây ! – hắn rời khỏi ghế, người ngả với trước trụ lại với 2 tay vịn
lên bàn – Và mệnh lệnh cuối, tôi buộc mọi người phải tuân theo, ai cũng
phải an toàn và biết cân nhắc ! – hắn đảo mắt quanh mọi người.
Có 1 sự cảm động trong mỗi người ... hắn sợ mọi người bị liên lụy trong
khi hắn mới là người trực tiếp thụ lí nhiệm vụ ... Jun vốn dĩ là như thế !
-
Be careful ~ Pj nói thật khẽ khi lướt sang Ken, Ken chỉ kịp ngẩn người ra, đến khi
nhìn lại nhỏ đã khuất sau dãy hành lang, Pj ko về, nhỏ xin phép được ở
lại nhà hắn cho đến khi nhiệm vụ được thực thi.
Vẫn là Ken cảm thấy Pj của ngày hôm nay có điều gì đó khác lạ lắm ...
tạm thời tên đó cũng chẳng biết phải gọi tên cảm giác đó ra sao nữa ~
Ý định của Ken là sau khi nhiệm vụ kết thúc, Ken sẽ tìm Pj nói chuyện rõ ràng, ko thể cứ day dưa mãi được, dù là cái kết ko tốt đẹp, dù là phải
chia xa, dù là sẽ bị tổn thương, dù là sẽ trở nên xa lạ ... nhưng Ken
nên có 1 cái kết rõ ràng hơn là để màn sương vây mãi cái mối quan hệ ko
rõ ràng này, sương cứ dày và mờ càng dễ khiến con người ta ko tìm thấy
được lối thoát !