Chiều hôm đó, Mon vào bar sớm hơn mọi ngày vì... cô bé có hẹn với Nan, một cái hẹn thông thường... Cô bé đã chủ động mở lời với Nan về việc giúp cậu nhóc khôi phục lại pic hình bị xóa, cậu nhóc thì khỏi phải nói, đương nhiên là đồng ý rồi!

Mon bước vào căn phòng riêng của nhóm, vẫn chưa có ai, cũng đúng thôi, cô bé đến sớm hơn tới tận 1 tiếng. Thấy Nan chưa đến, Mon vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc. Gần 15p sau, Mon bước ra, đi thẳng ra gian phòng chính, Nan tới rồi nhưng cậu nhóc ngồi đối lưng lại với cô bé, do có 1 phần tường bị chia cắt nên Nan vẫn ko biết có một người đang âm thầm nhìn cậu từ phía sau... âm thầm thôi nhé...

Vì là đứng phiá sau... nên... bất cứ khi nào mệt... cứ quay lại thì nhất định sẽ thấy tớ... tớ ... sẽ ko đi đâu hết...

Định bước ra nhưng thấy có người con gái bước vào nên Mon dừng lại, nép mình phía sau bức tường, vô tình chứng kiến được một số chuyện do chiếc gương đối diện Nan phản chiếu lại ... có lẽ là ko nên biết ... thì sẽ hay hơn...

- Nan!

Giọng nói nhỏ ngọt như đường... ko câu nệ gì cứ thế mà sà vào lòng Nan...

- Em nghe Pj nói... anh và Mon trong đây... nên... thế Mon đâu rồi ???

Nhỏ đó dùng tay đi từng dường trên áo Nan, cậu nhóc vẫn để yên thế... ko có ý sẽ từ chối...

- Ko biết, nhưng sao thế cưng ???

Kèm theo lời nói, Nan mi nhẹ lên môi nhỏ... Bất chợt... Mon thấy nhói... Nan nói... cậu nhóc ko thích loại người giả tạo, thế mà với những người như thế... cậu cũng ko từ chối... còn nhớ lần đó... cậu nói... nếu là cô bé... thì cậu nhóc càng ghét hơn ... Mon sai chỗ nào chứ??? Ko xinh, ko " dữ dằn" , ko có số đo 3 vòng đúng chuẩn, ko có cá tính... phải rồi... nếu là thế... thì Mon ko sánh bằng với mấy người kia... làm sao mà cô bé quên cho được điều đó " con trai yêu bằng mắt " ... Mọi thứ Mon đều ko có ... Cũng có bao giờ ... cậu nhóc nói chuyện bình thường với cô bé câu nào đâu, lúc nào cũng thờ ơ ... ko thì cụt ngũn ... nghe cứ như là bị ép buộc phải nói ...

- Từ hồi đi chơi về, em thấy Mon có cái gì lạ lắm nha!- nhỏ đó vờ nũng nịu rồi dùng tay choàng lên cổ Nan, đầu thì tựa vào khuôn ngực cậu...

- Nothing!!! Bình thường cả thôi!

Nói rồi Nan cười nhạt... thoáng qua ... ko ai có cơ hội để thấy nó... thì ra, bọn con gái chỉ có thế! Ko ngại ngần tặng nhỏ cái mi làm nhỏ sướng đến ngây người ... " khuyến mãi" thêm những cái sờ soạng cố tình khiến nhỏ đôi khi ko làm chủ được cơ thể mình mà bám chặt vào cánh tay rắn chắt của Nan ... ko gian yên tĩnh ... giờ nhường lại cho những tiếng thở gấp gáp của người con gái đang ngồi trong lòng Nan và người con gái ... đứng phía sau bức tường...

Mon đau, đau lắm! Cơ hồ muốn chết đi sống lại... ko thở nỗi... Cô bé dặn mình phải mạnh mẽ lên, ko được khóc ... bởi vì ... Nan ko thích những đứa con gái yếu đuối ... Vẫn biết là Nan ko thật lòng với ai ... nhưng ... lời nói, cử chỉ của Nan với người con gái đó khiến cô bé cảm thấy đau đớn... Rõ ràng là Nan biết Mon sẽ đến... tại sao còn làm những chuyện đó... chẳng lẽ bắt Mon chứng kiến được cảnh đó... cậu nhóc thấy vui lắm sao ??? Cậu nhóc ko biết thật hay là giả vờ ko biết ... ???

Ko giữ nổi bình tĩnh, Mon vô tình làm rơi cả chiếc điện thoại trên tay xuống đất... Tiếng động vang lên ... khiến Nan nhận ra sự có mặt của người thứ ba trong phòng này... Dù đang làm những việc đó nhưng cậu nhóc vẫn còn rta61 tĩnh táo vì thực sự ... cậu ko chú tâm vào những việc mình làm...

Nan dừng mọi động tác lại, hướng về nơi phát ra tiếng động khiến nhỏ kia cũng tò mò nhìn theo... Mon luống cuống bước ra, giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể ... nhỏ kia vẫn ngồi trên đùi Nan thế thôi, đã thế lại còn làm những cử chỉ như muốn chứng tỏ " Nan là của tôi, cô ko có cơ hội đâu! "

- À, xin lỗi, làm phiền rồi! Mei ... Nan ... 2 người ... cứ tiếp tục ...

Nói rồi, nhỏ cúi đầu chào thật sâu, có ai biết nhỏ đã bấu móng tay cắm vào lòng bàn tay mình thật chặt. cơ hồ như muốn rỉ máu ra để giữ cho đôi mắt mình ráu hoảnh... Trước khi mở cửa phòng, cô bé còn nói thêm 1 câu, tuyệt nhiên ko way mặt lại:

- Tôi mệt... cậu ... gửi lại thẻ nhớ cho ai cũng được... tôi... sẽ nhận lại sau! Về trước, xin lỗi!

Cửa phòng vừa khép lại, nụ cười đắc chí nở ra trên môi 1 người... Những giọt nước mắt cứ đua nhau mà rơi xuống... Cô bé chạy thật nhanh... muốn thoát khỏi nơi đó... gì chứ, Mon đã cố cho bản thân thật đẹp, cứ nghĩ là sẽ có một kỉ niệm đáng nhớ, niềm hi vọng của hôm qua cũng theo đó mà bị cuốn trôi đi... 1 cánh tay níu cô bé lại, quay người lại nhìn, sững sờ... Nan đã như thế lại đuổi theo cô bé làm gì chứ?

- Sao lại khóc? Sao lại về???

Trừ những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt Nan ra thì ... giọng nói cậu nhóc vẫn rất bình thản... Mon giật mạnh tay mình ra, thay thế câu trả lời bằng một câu hỏi ...

- Đi theo làm gì?

Nan chìa tay ra, đưa trả lại cô bé chiếc điện thoại đã bị đánh rơi ban nãy... 1 tấm hình của Nan được Mon chụp dùng làm nên cho điện thoại ... điện thoại đang sáng ... vậy là ... Nan đã thấy nó ???

Mon lau hết nước mắt trên mặt mình rồi cười nhạt ... 1 nụ cười bất cần lần đầu tiên Nan được thấy trên gương mặt người con gái này...

- Tôi như 1 con ngốc nhỉ?- ( lại) cười nhạt- Cậu biết tôi ghét cậu lắm ko? Tôi ghét cái nhếch môi của cậu, trông nó thật đểu... Tôi ghét cặp mắt của cậu, trông nó thật vô hồn ... Tôi ghét dáng vẻ của cậu, bất cần đến khó chịu ... Tôi ghét sự kín đáo của cậu ... Ghét cả sự mâu thuẫn trong bản thân cậu nữa ... Ghét cả cái cách cậu đối xử với tôi, thật ko công bằng...

Mon lẳng lặng quay đi " Dù vậy... nhưng tôi vẫn rất thích nụ cười đó ... Cả dáng vẻ của cậu nữa, nó khiến tôi thấy xót... và cậu cũng rất kín đáo ... " . Đó là những lời thì thầm chỉ để mỗi bản thân cô bé nghe thấy...

Nan cứ thế mà nhìn người con gái dần bước xa hơn... Cậu ko hài lòng với cẩm xúc bản thân lúc này, tại sao cậu lại đuổi theo làm gì??? Nan chỉ biết cười, một nụ cười khó diễn tả... sao bản thân lại cảm thấy khó chịu thế chứ???

- Này, chị Pj!

Nghe tiếng gọi của Nan, Pj giật mình, quay sang nhìn cậu nhóc:

- Gì thế? Làm hết hồn à!- Pj

- Nhìn anh nào mà đắm đuối vậy?- Nan

- Bậy! Anh Jun vừa hỏi chị có ai trong phòng của nhóm ko, chị ko để ý nên nói "ko" , giờ nhớ lại, Zu cũng ở trỏng! Trời ạ! 2 người đó mà vô chung 1 phòng chắc đóng băng hết quá!

Cậu nhóc ko nói gì thêm chỉ gật gù ra vẻ đã hiểu.

- Mà sao hôm nay ai cũng chui vào đó hết nhể? Đi chơi mệt thì zề nhà mà nghỉ, ko dưng vào đây cho đã rồi chui vô phòng... Hết Mon rồi tới em với Mei, giờ lại là Jun với Zu... ko biết còn ai nữa đây!

Pj tỏ vẻ " hỏi trời sao thấu" mà ko để ý tới sắc mặt Nan có chút biến đổi...

- Mà này, mấy phút trước chị vừa gọi cho Mon, nghe giọng con bé ngộ ngộ... hình như mới khóc thì phải! Vừa nãy 2 đứa mới gặp nhau, có chuyện gì thế?- Pj tò mò.

- Anh Ken nói đúng! Chị nói nhiều kinh khủng, như cái loa phóng thanh ý!- Nan đánh trống lãng.

Vừa dứt lời là một cái cốc đầu siêu mạnh giáng xuống đầu Nan, chủ hành động đương nhiên là Pj rồi!

.

Tới phòng riêng của nhóm, vừa đẩy cửa vào phòng, Jun hơi bất ngờ, Pj bảo ko có ai trong phòng mà tại sao Zu lại ngồi đây nhỉ? Thấy Jun, nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng lại ngồi cuối xuống cuốn tạp chí như cũ tỏ vẻ ko quan tâm... Hắn vốn kiệm lời nên cũng ko quan tâm là mấy, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó, trên tay cầm ly vang đỏ...

Cả 2 ngồi như thế gần cả 15p , nó lặng lẽ ngước lên nhìn hắn, hôm nay hắn mặc chiếc áo thun tay dài, có vẻ mỏng, cổ áo tròn rộng, chiếc quần hip hop dài đáy trễ, từ trên xuống dưới là một cây đen toàn tập, có vẻ tủ đồ hắn có màu đen chiếm chủ đạo thì phải? Trời nóng mà còn mặc áo tay dài thế, hâm chắc??? Từ lúc đi chơi về cho tới giờ, nó thấy hắn cứ mặc áo tay dài mãi... lúc sáng ngồi trên xe cũng thế... Nhưng ko thể phủ nhận rằng, nếu như chỉ nhìn nửa phần trên, với phong cách mặc đồ như thế trông hắn như một gã trai trưởng thành ấy... Dù sao thì nhờ chiếc áo mà trông hắn cũng có chút ...dễ thương... vì tay áo khá dài, nó phủ xuống, che đi gần nửa bàn tay của hắn ... nhìn cứ như là một đứa con nít mặc quần áo quá khổ ý :p ...

Cảm nhận được có ai đó "săm soi" mình, hắn ngước đầu lên ... nhìn nó bằng ánh nhìn khó hiểu ... Nó cũng rất chi là tĩnh, lại chuyển ánh nhìn vào cuốn tạp chí ... hắn tự hỏi hôm nay nó có bị vấn đề về não ko??? ==" . Định nói gì đó nhưng điện thoại hắn lại vang lên:

- Chuyện gì?- hắn.

- .............................

- Tao tới!

Hắn cúp máy rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa mà ko nói tiếng nào.

- Đi mà ko rủ?- nó.

- Hah, chỉ là đánh lặt vặt, làm sao dám phiền!- hắn cho tay vào túi quần, giọng điệu cứ như là đang trêu ngươi.

- Tôi thích bị phiền! - nó cũng đáp trả.

Nghe thế, Jun quay người đi ... Nó cũng tiếp bước đi theo, giờ mới để ý, hắn đúng là cao thật, dáng lúc nào cũng thẳng, đầu lúc nào cũng ngẩng cao... có lẽ cũng chính vì những yếu tố đó cũng góp phần tạo nên vẻ ngang tàng, ngạo mạn, tự tin vô đối của hắn...

Với tốc độ lái xe siêu nhanh. mấy chốc cũng đã đến nơi, gửi tạm xe vào bãi gần đó rồi sải những bước dài đến chỗ được đề cập đến trong điện thoại...

- Anh Jun, ý có chị Zu nữa hả? - nhìn nó.

- Chuyện gì? -hắn.

- Giờ tính sao hả anh, bọn đó!- tên đàn em hất đầu về phía bọn kia.

Nhìn bọn ko sợ chết kia, hắn lên tiếng:

- Ai đứng sau?

- Em ko biết, bọn nó ko nói!- tên đàn em trả lời.

Môi hắn hiện lên nụ cười ác quỷ... Hắn... thay đổi nhanh thật...

- Ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm! Trai thì đánh cho hết đường lui, gái thì tùy tụi bây! "Tiếp đãi" cho tốt!

Hắn nói rồi quay đi, chân rời khỏi chỗ đó ... chỉ biết phía sau là những tiếng rên la thảm thương... Đi được một quãng gần đến chỗ để xe, cảm nhận được có cái gì đó đang hướng về phía mình và nó với tốc độ rất nhanh... nhanh như cắt, hắn kéo nó lại, ghìm sát vào người mình ... nhìn thân cây bên cạnh là 2 lá bài đang cấm thằng vào cây ... con Jocker ...

- Bọn chó đánh hơi được rồi!

Ko để nó kịp nói câu nào, hắn đã kéo nó chạy nhanh ra xe, xúi quẩy thật, bọn đó nhanh hơn hắn một bước rồi, lốp xe bị phá thủng...

Hắn tỏ vẻ ko hài lòng, 2 mày nhíu lại rồi rất nhanh, kéo nó chạy khỏi đó ... 2 người họ cứ chạy mãi, phía sau là những chiếc camry đen cứ bám mãi theo sau... Hắn chạy vào những nơi đông người, khốn nỗi là quanh đây ko có cái hẻm nhỏ nào... Cứ chạy như thế nhưng những chiếc xe đó cứ bám dai dẳng theo sau ... Nó có vẻ mệt ... Tuyệt đối ko thể nào để bọn người đó tóm được, nếu ko chỉ có con đường chết... Bọn nó cứ chạy mãi qua những con đường mà bọn nó rất ít khi lui tới, do vậy, đường xá nơi đây, cả hắn và nó đều ko rành...

Trời ko phụ lòng người, phía trước là một cái hẻm nhỏ, nơi đây ngõ ngách cũng khá nhiều nên việc lẩn trốn cũng ko còn khó khăn nữa... Nhưng bọn Camry có vẻ "lỳ" , thấy bọn nó chạy vào hẻm, bọn đó cũng phái vài người chạy theo ... truy cùng diệt tận ???

- Mẹ kiếp!- hắn rít lên khi thấy có vài tên đã xuống xe đuổi theo mình.

Cả 2 bọn nó cứ chạy mãi, ko biết là bao lâu và qua bao nhiêu ngõ hẻm ... Kết quả là đã cắt đuôi được bọn đó... bọn đó cũng dai thật ...

Nó và hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào bức tường sau lưng, thở hổn hển ...

- Tại sao ... ??? - có vẻ do thở quá gấp nên nó nói ko thành câu.

- Phiền phức!- hắn vuốt mặt.

- Chẳng lẽ ... đó là ... - nó nghi ngờ.

- Tôi sẽ kế nghiệp ông ta ( ý là ba hắn) , là một Leader tương lai... , bọn đối lập muốn khử trước ... nhưng ... - hắn thở hổn hển.

- Chẳng phải ... nhắm vào tôi sao???- nó.

- Đúng! Bọn đó hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta!- hắn.

- Thế nên ... bọn đó muốn khử tôi trước?- nó hỏi.

- Để giết chết tôi về mặt tinh thần, cho tôi thấy khó mà lui!!!- hắn

Cũng đúng... bọn đó tưởng nó với hắn là một couple nên mới như thế ... muốn giết nó để hắn phải đau khổ... rồi rút lui khỏi cương vị Leader tương lai. Bọn đó cũng thấy được hắn là con bài chủ chốt của Tổ chức, nếu hắn lui ... thì Tổ chức đó sẽ mau chóng đi xuống ... Vậy thì, kẻ thù như bọn người kia sẽ thừa cơ mà nhúng tay vào ... Có lẽ, nếu kì này giết nó thành công thì đây sẽ là một đòn " dằn mặt" khá đau đớn với hắn... Nếu thế, so với việc giết hắn thì giết " người yêu" của hắn sẽ khiến hắn dằn vặt hơn ... Hah, bọn đó hiểu lầm rồi!

- Bị như thế bao nhiêu lần?- nó nhíu mày.

- Ko đếm xuể! Nhất là khi đi 1 mình!- hắn.

- Vậy ra những lúc kia là có Ken nên bọn đó ko vội hành động?- nó ngộ ra.

Hắn gật đầu, Ken cũng là một xã hội đen, ba Ken có quan hệ mật thiết với ba hắn nên chuyện của Ken bọn đó biết cũng ko có gì là khó hiểu.

Thấy mặt hắn có chút gì đó bất thường... Môi hắn đột nhiên nhạt hẳn đi, thấy hắn cứ ôm lấy bả vai trái nó lúc này mới vỡ lẽ... gạt tay hắn ra... cánh tay phải của hắn dính đầy máu ... thì ra là trong lúc che cho nó ... hắn đã bị thương ... có lẽ vết thương khá sâu nên mới ra nhiều máu như thế ... bọn đó ra đòn xem ra cũng " khiếp" thật ...

Vậy mà nãy giờ nó lại ko biết gì? Một phần cũng là do hắn mặc áo đen nên ko thể thấy được màu của máu ... phần còn lại là do hắn đã kìm nén cảm xúc quá tốt ... đau thế mà vẫn dẫn nó chạy mãi ko dừng ... thời gian chạy lâu như thế ... chứng tỏ hắn cũng đã chịu đựng trong khoảng thời gian tương đương...

Hắn cắn chặt môi dưới, chân mày châu lại khá sâu ... đây là lần đầu nó thấy hắn có dáng vẻ như thế ... Đôi mắt xám vẫn lạnh như thế nhưng ... nó vẫn nhuốm chút màu mệt mỏi ...

Nó xem xét lại tên đường, gọi người lên giúp đỡ... Trong khoảng đó, nó đỡ hắn ra trạm xe buýt ngồi chờ ... Nó cho hắn gối đầu lên tạm đùi mình ... hắn có vẻ cũng ko còn sức để mia mai hay trêu ngươi nó như mọi lúc... Nhịp thở của hắn lâu lâu lại bị đứt quảng ... nghe có vẻ nặng nề... Có đứa mắt nhìn hắn ... nhìn con người hắn lúc này thật lạ, nói sao nhỉ ??? Như một con ác quỷ bị thương chăng??? Sao nó lại thấy tim mình có chút gì đó bất thường ... Cái gì mới được chứ??? Nội tâm nó cũng ko yên ổn ...

Cảm nhận được mùi hương nơi cánh mũi ... tuy có chút mệt mỏi... nhưng hắn vẫn nhắm mắt hờ lại ...

Có chút gì đó bình yên trỗi dậy... bình yên mang màu của nắng ...

Thật xa nhưng hóa ra cũng thật gần ...

Đây là lần thứ 2 hắn giúp nó đỡ đòn ...

Xe đến, 2 tên đàn em có vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt :

- Anh Jun ... ??? - 1 tên ngập ngừng hỏi.

- Trúng gió !!! Ko sao !!! - hắn gượng ngồi dậy, mặt tái nhợt.

1 tên đàn em mở cửa, giúp nó đỡ Jun vào xe.

Về đến nhà hắn, nó dìu hắn vào nhà, ra hiệu cho xe đứng chờ ở đó... Lúc sau , nó quay ra:

- 2 người đến bãi xe ..... ở đường ....... , có chiếc xe của Jun, lấy nó về rồi vá lốp lại!- nó đưa vé xe cho 2 người.

- Về ko? Tao chở về luôn? - 1 đứa hỏi.

- Chưa phải lúc!

Để lại 2 tên ở đó với vẻ mặt " đơ" ko chịu được, nó quay trở vào nhà... Thấy hắn nằm trên giường, mắt cứ khép lại lờ đờ, mồ hôi trên trán ko ngừng vã ra ... Con Gun cứ đứng đó mãi, xem chừng, nó cũng lo cho chủ nó lắm...

- Gun, ra ngoài đi! Chủ mày đang mệt!- nó.

Gun cứ hứ hứ mãi, con chó có vẻ ko muốn ...

- Sẽ ổn! Tin tao!- nó.

Ko biết có hiểu được hay ko nhưng Gun đã ra ngoài, đuôi nó cụp lại, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, bốn chân chầm chậm di chuyển ... xem ra con chó có chút ko can tâm...

- Ổn ??? - nó hỏi hắn.

- Ngoài da ... ko đáng kể ... -hắn.

Rõ ràng là hắn nói dối, nếu ko đáng kể thì hắn đã ko gục dễ dàng như thế ... Vết thương chưa ăn sâu vào trong đã khiến hắn xây xẩm mặt mày như thế ... , máu ra nhiều nhưng ra sao thì cũng ko nhiều bằng những lần đánh nhau trước đây, lần này tính ra còn ít ... vậy mà hắn lại như thế, có chút gì đó ko bình thường ...

- Lá bài đó ... - nó ngập ngừng.

- Có tẩm chất độc ... - hắn thở gấp.

Đúng là thế giới ngầm quả thật rất đáng sợ, họ " khử" nhau bằng những loại vũ khí, độc dược mà mình thí nghiệm ra ... Nếu thế thì ko biết là loại độc này có làm hắn mất mạng ko ???

- Có chết ko??? - nó.

Hắn chợt phì cười trước câu nói đó của nó, cười nhẹ và yếu ớt ... , nhẹ như 1 làn gió ... , tính nó đúng là nghiêm nghị và thẳng thắng thật ... hỏi thế cũng được, ko biết phép nói giảm nói tránh gì cả, cứ như con nít ... Tính tình nó đôi khi thật trái ngược với vẻ bên ngoài ... bên ngoài lạnh như băng nhưng tính cách đôi khi như 1 đứa con nít, ngang ngược, bướng bỉnh, chỉ biết làm theo ý mình mà chưa bao giờ chịu sự chi phối của người khác nếu điều đó làm ảnh hưởng tới lợi ích của mình, ai nói gì cũng ko nghe ... có thể gọi là " nít hư" ko nhỉ???

Có một cái gì đó vừa thoáng qua tim nó ... Nụ cười của hắn ... có chút gì đó... thật khác biệt, một nụ cười rất tự nhiên, ko fake ... ko giễu cợt, ko khinh thường, ko mỉa mai ... Có chút gì đó ... yên bình ... yên bình đến mức nó ko dám làm gì ... chỉ sợ... nụ cười đó vụt tắt ... Đã bao giờ hắn cười với người nào như thế ??? Thì ra một thằng con trai "tồi" như hắn, hiếu thắng như hắn ... ko coi trọng ai ngoại trừ 2 người thân thiết của mình ( Ken và Nan ) lại sở hữu một nụ cười mang lại cảm giác cho người khác như thế ... Có chút gì đó quen thuộc mà bản thân ko thể định hình rõ ...

Nụ cười hiếm hoi đó kết thúc bằng cái nhếch môi rất chi là khinh thường khi thấy nó cứ đứng đó nhìn mình mãi như thế ...

- Ko chết nổi! Đừng vội mừng!- hắn.

- Sure???- nó nhướng mày.

- Đã từng bị ... tới sáng ... có lẽ sẽ hết... - hắn.

Thấy hắn như thế, nó gọi về cho ông quản gia, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, nó liền nói:

- Tối nay con ko về được!

- ............

- Dạ! Con biết rồi!

Nhà hắn tạm thời ko có ai cả, hôm nay là ngày cuối tháng nên những người giúp việc của nhà hắn đều được phép về quê thăm nhà kể cả bà quản gia cũng thế ... thường thì lịch về của bà ko như những người khác nhưng vì lần này nhà bà có chuyện gì đó cần giải quyết nên bà cũng xin được " lui" sớm ... Nếu cứ bỏ hắn suốt đêm 1 mình thế thì nó cugn4 ko an tâm vì dù gì ... vì nó enn6 mới xảy ra cớ sự như vậy !!!

- Ko cần! Đi đi ...

Hắn thở dài một cách nặng nhọc... Nghe nói thế, hành động của nó chợt khựng lại nhưng rồi nó lại lơ đi và tiếp tục công việc của mình ...

- Khỉ thật !!! - hắn vơ chiếc li thủy tinh dùng để uống rượu đang được đặt ở chiếc bàn cạnh giường quăng xuống đất ... vỡ tan - Ko nghe à??? Cút đi!!!- hắn thở ngày càng gấp, nặng nhọc, 2 tay chống lên giường để thế ngồi được giữ vững.

Nó đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng buông 1 câu nói:

- Yên đó!

Nói rồi nó cuối xuống thu gom mảnh thủy tinh, do dọn bằng tay nên một mảnh vỡ ghim vào tay nó, giật mình, nó rụt tay lại ... máu nhỏ từng giọt xuống nhà ... đỏ đậm ...

- Cô tường mình là ai chứ? Để yên đó và bấm lẹ ... con gái như cô... qua đêm tại nhà ... một thằng con trai ... hư hỏng thật đấy ...

Hắn nói nhũng lời nặng nề nhất với nó hắn ko muốn nó ở đây để rồi chứng kiến được điều đó, sẽ có lúc cơn đau này lên đến đỉnh điểm, hắn đã từng bị... nên hiểu rõ ... hắn ko muốn nó thương hại mình ... hay chứng kiến được 1 điều mà bản thân hắn ko muốn nó thấu được ...

Jun chợt nằm vã ra giường, mồ hôi túa ra ngày càng nhanh ... tay hắn bấu chặt vào tấm drap giường , cắn chặt môi dưới đến túa máu ... có lẽ cơn đau đã phát tán mạnh ...

Hắn có vẻ đau đớn tuy thế hắn lại ko hề rên la, cứ cắn chặt một mình chịu đựng ... có phải trong cuộc sống hàng ngày ... hắn cũng như thế ...cho dù đau hay tổn thương đến mấy vẫn chọn cách im lặng ... giữ riêng cho bản thân mình ... ko muốn ai biết đến sự tồn tại của nó ... Mặt hắn lạnh nhưng chưa bao giờ nó thấy mắt hắn buồn ... trong đó chỉ tồn tại những mảng băng khó tan ...

Là nó ko thấy được hay vì hắn che giấu quá kĩ ??? Kĩ đến mức ẩn sâu trong đó là một cảnh quan vô hồn ...

" Tổn thương đến mức ko biết mình tổn thương ... Nỗi đau tôi xin được giữ cho riêng mình ..."

Cứ lau mồ hôi cho hắn mãi cũng ko phải cách ... băng bó thì cũng băng cả rồi ... áo mới cũng bị hắn làm cho ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi ... Hắn gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường... tay cứ ôm lấy bả vai... có lẽ đó là chỗ đau nhất ...

Nó ngồi lên giường, đối diện với hắn ... ko để cho hắn kịp nói thêm gì nó đã làm một hành động táo bạo đến mức khiến hắn sững lại ... nó ghì mạnh cổ áo hắn về phía mình, theo đã áắn chúi về phái nó, " khóa môi" thành công ... Việc này chắc có lẽ có tác dụng ... hắn ko còn thở gấp nữa ... nhịp thở bắt đầu ổn định ...

Môi hắn ấm, đầu lưỡi cũng rất ấm ...

Môi nó lạnh, đầu lưỡi cũng rất lạnh ...

Cả hai thứ đối lập hòa vào nhau như 2 thái cực ... có được coi là phép bù trừ ko ???

Người hắn vẫn còn đau, đau buốt ... nỗi đau chưa lúc nào là giảm nhưng tại sao ... hắn lại cảm thấy mọi thứ như biến mất ??? Ào !!!

Cảm nhận được mọi thứ có vẻ ổn nó rời môi hắn đi ... phớt nhẹ qua như 1 làn gió ... Nó quay mặt đi, có lẽ hành đông nó còn nhanh hơn cả lí trí ...

- Mặt đỏ ... First kiss ??? - hắn mỉm cười hứng thú .

Đúng thật đây là first kiss của nó... nhưng nó chả quan tâm đến vấn đề này ... Nếu như làm như thế để giúp hắn vơi đi một phần thì cũng đáng thôi ... Mà nó cũng ko ngờ là có lúc bản thân mình lại " lố lăng" như thế ...

- Cô đúng là bad girl !!! Thế mà cũng được ... - hắn nói khích.

- Bad nhưng ko buông thả ... - nó.

- Như thế là buông thả! Nếu ko, tại sao lại lấy nụ hôn đầu ra mà kiss bừa bãi như thế? Nghe nói ... - hắn cố tình kéo dài chữ - con gái chỉ trao nụ hôn đầu cho người mình yêu. Hay là ... em phải lòng tôi rồi? - hắn nhìn thẳng vào mặt nó, cười 1 nụ cười khó nắm bắt, mang một chút ý trêu đùa ...

- Ngủ đi !!! - nó nói một câu ko ăn nhập đến vấn đề của hắn.

- Về đi!- hắn.

- Ko- nó.

Hắn chợt thấy buồn ngủ đến lạ ... sao kì thế nhỉ ???

- Ly nước ban nãy có thuốc ngủ, giờ này, thuốc ngấm rồi! - nó

- Cô dám!- hắn.

- Lúc này thuốc ngủ dùng là có hiệu quả nhất! Ngủ đi, ít ra nó giúp anh qua được đêm nay!!!

Nói rồi nó mở cửa ra ngoài, chắc là ra chơi với Gun rồi! Giờ hắn muốn chạy lại, "đá" nó một cái ra ngoài cũng ko đủ sức nữa... Nó cũng "chơi chiêu" thế!!!

Vừa thấy nó đẩy cửa bước ra, con Gun đang nằm đấy bổng ngẩng đầu dậy ... Đứng nhìn 1 lúc, nó khụy chân xuống, vuốt nhẹ đầu con Gun.

- Ngủ rồi!

Gun có vẻ hiểu vấn đề nó đang đề cập vì ngay sau đó, con chó đã đứng lên, vẫy nhẹ đuôi vài cái rồi chạy vào phòng Jun.

.

Nó tiến về hồ bơi, thả chân xuống dưới dòng nước lạnh, điều đó làm nó khuấy khỏa đến lạ...

Xem nào, lần đầu tiên nó thực sự chứng kiến được con người thứ hai của hắn là tại đây... Xung quanh hắn quả thật có rất nhiều điều mà nó ko ngờ tới, tính ra là nó còn biết được những chuyện mà những người khác ko bao giờ biết đến... Vậy có được coi là niềm vinh hạnh ko nhở???

Chợt nghĩ về nụ cười ban nãy của hắn ... sao hình ảnh đó chưa chịu biến mất khỏi trí nhớ của nó chứ? Cái đó có gì đáng phải quan tâm đâu! Nhưng nó thật ko nghĩ là hắn lại sở hữu 1 nụ cười đẹp đến thế ... Vì hắn quá lạnh lùng, ko bao giờ hé môi cười một - nụ- cười - thật- sự nên dù " fan" hắn ko ít nhưng họ vẫn có chút e dè, nếu hắn chuyển " tông" , cứ cười mãi như thế thì xem ra ... Mà nó đang nghĩ gì vậy? Buồn cười!!!

Nếu thế ... có bao giờ Ken đi với Pj mà gặp phải trường hợp như thế ko? Chắc là ko ... nghe nói phía sau Ken luôn có 1 toán người hỗ trợ " ngầm", sau những lần bị truy đuổi, ba Ken quan tâm nhiều hơn đến sự an nguy của con mình... Vậy sao một leader tương lai như hắn lại ko được như Ken? Là ba hắn ko làm thế hay bởi vì hắn ko cần???

Lúc chưa chạm mặt nhau, ai cũng nói hắn rất tàn bạo, ngoại trừ những người trong nhóm hay những " món đồ chơi" thì mọi thứ trong mắt hắn tất cả đều ko tồn tại. Vậy nó thuộc loại nào, người trong nhóm ??? Hắn có vẻ miễn cưỡng mỗi khi tiếp xúc với nó, thậm chí có khi còn bơ nhau. " Món đồ chơi" ??? Đâu dễ thế !!! Thái độ của hắn với nó ko có chút hứng thú thì chơi bời gì.

Cả chuyến đi chơi nữa, tới bi giờ nó vẫn nghi ngờ, người cứu nó thật là Jun sao??? Nhưng dù gì thì bờ vai đó cũng rộng lắm, rất vững chắc... Mon kể hắn đã đội cả mưa để đi tìm nó... Cớ gì phải gấp thế chứ, người rớt xuống vực là nó chứ có phải " người yêu" hắn hay ai khác đâu mà lại khẩn trương thế?

Hắn bị độc như thế mà nó lại cho hắn uống thuốc ngủ có sao ko nhỉ? Nó chưa nghĩ tới trường hợp đó... Liệu có tác dụng phụ gì ko??? Nếu có thì xem ra ... có chuyện lớn rồi! Sao nó lại ko nghĩ tới từ ban đầu vậy chứ!!!

Vội đứng dậy rồi chạy về phòng, con Gun có vẻ chưa biết gì cứ nằm đó mà ngủ cho đến khi nó bước vào thì Gun mới mở mắt ra...

Đúng thật là có vấn đề rồi, nhìn biểu hiện của hắn thì biết: mặt tái xanh, mồ hôi tuôn ko ngừng dù máy điều hòa vẫn đang bật, hơi thở nặng nhọc và khó khăn, chuyển động cơ thể ko yên, cứ cựa quậy mình... Nó đưa tay sờ thử lên trán hắn, thân nhiệt hắn cao quá, sốt rồi! Phải chuyển hắn đến bệnh viện!!!

.

Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể khá cao nên khi tay nó vừa chạm vào trán hắn đã khiến hắn cảm nhận được một nhiệt độ khác ... Lờ đờ mở nhẹ cặp mắt ra thì thấy nó ngay đó, nét mặt nó trông ko như bình thường. Yếu ớt gạt tay nó ra khỏi trán mình, hắn xoay mặt đi chỗ khác...

- Chưa về??? Ăn vạ ở đây luôn sao???

Cả giọng nói của hắn cũng bị biến đổi, nó đục và khàn!!!

- Tới bệnh viện!

- Ko!

Nó ko quan tâm tới chữ hắn vừa thốt ra, vẫn cứ bấm số...

- Nếu thế ... đừng bao giờ ... nhìn tôi nữa!

Trông hắn lúc này lộ rõ vẻ cương quyết, hắn có vẻ ko thích mùi thuốc sát trùng ờ bệnh viện ... Những thứ đó làm hắn thấy ngộp và có cảm giác như bị giam cầm ...

- Nhưng ... - nó.

- Tôi nói ổn là ổn! Sáng sẽ hết!- hắn lại thở dài.

- Anh cũng đã từng như ... bây giờ!- nó nhướng mày.

Hắn nghĩ mình ko phải trả lời câu hỏi cảu nó ... Lần trước vì quá đau, hắn cũng thử dugn2 thuốc ngủ, định ngủ một mạch đến sáng rồi tính tiếp nhưng rốt cuộc lại sốt đến mức mê sản. Nếu ko nhờ con Gun đi gọi bà quản gia thì xem chừng hắn có lẽ đã ko vượt qua được... Cơ thể nóng như muốn nổ tung ra ...

Thì ra là thế, giờ thì nó đã hiểu tại sao hắn lại nhíu mày khi biết nó cho hắn dùng thuốc ngủ ... Nó trở nên phiền phức từ bao giờ thế??? Cơn sốt mạnh đến mức khiến hắn dù đã dugn2 thuốc ngủ vẫn phải tỉnh lại ... Giờ hắn mệt đến mức ko đủ sức để nói khích nó...

Nghĩ gì đó, nó rời khỏi phòng, vì quá mệt nên hắn cũng ko bận tâm đến những gì nó làm. Lát sau nó bước vào với túi đá chườm trên tay.

- Wey!- nó khẽ gọi.

Hắn chầm chậm mở mắt ra... đón lấy túi đá từ tay nó rồi đặt lên trán mình. Khó chịu quá! Cơ thể như bị lửa đốt!

Nó làm những chuyện trong phạm vi cuả mình: chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa, pha cho hắn li nước chanh, lục thuốc trong tủ cho hắn uống, thỉnh thoảng lại xem xét nhiệt độ hắn ổn chưa ...

Ko biết do bệnh hay do hắn đã mơ thấy một điều gì đó mà nó đã thấy một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn...

Hờ, xem ra nó cũng ko uổng công, bớt sốt rồi, cái này có được xem là kì tích ko nhể??? Khuôn mặt hắn ngủ trông ko được bình yên cho lắm... hình như hắn có thói quen châu mày khi ngủ...

.

Hắn giật mình tỉnh dậy từ khá sớm, trời còn chưa sáng hẳn, đúng thật, vết thương chỉ còn âm ỷ chút chút, sốt cũng chưa khỏi hoàn toàn, nhưng dù gì cũng ko hạ gục hắn được... Jun bất bại mà! ( =)) )

Nó ngồi dưới đất, tựa đầu lên giường mà ngủ. Hắn nhìn nó một chút rồi lướt qua, trông nó có vẻ mệt mỏi...

.

Nó tỉnh dậy bởi những tiếng nói khá lớn, là giọng của hắn. Chỉ nghe hắn độc thoại một mình, chắc là đang nói chuyện điện thoại... Ai có thể khiến hắn kích động thế??? Vớ tay lấy chiếc điện thoại xem giờ, chỉ mới 5h sáng thôi! 1 tiếng nữa những người giúp việc mới đến. " Nhức đầu thật!", nó đưa tay vỗ nhẹ lên đầu mình, à, giờ mới để ý, sao nó lại nằm trên giường nhỉ? Bao giờ thế?

Có vẻ như ko suy nghĩ được lâu vì những tiếng nói lớn sau cánh cửa khiến nó chú ý... Ko nhất thiết phải rời khỏi giường vì ngồi ở đó cũng nghe được đoạn hội thoại...

.

- .......

- Kệ tôi! Ko cần bà quan tâm!

- ......

- Chấp nhận??? Các người gặp tôi chỉ biết nói có nhiêu đó???- hắn nhếch môi.

- ......

- Im đi!- hắn lớn giọng- bà ko đủ khả năng thay thế mẹ tôi đâu!

-......

Han91 cúp phăng điện thoại... Cứ tiếp tục mãi thế hắn điên mất! Kêu hắn chấp nhận??? Hài thật! Họ nghĩ họ là ai chứ? Nếu như lúc xưa ba hắn chấp nhận mẹ nó thì k ochung72 bi giờ nó sẽ chấp nhận bà ta! Một kiểu logic rất buồn cười nhỉ? Jun là thế, toàn nghĩ đến những thứ khiến người ta ko ngờ tới... Nếu như vế 1 xảy ra thì đã ko có vế 2 rồi!

.

Được một lúc nó ko nghe tiếng nói chuyện nữa, nhưng nó đã nghe thấp thoáng một câu khá nhỏ, chỉ là loáng thoáng thôi...

" Ước gì tôi chưa bao giờ tồn tại! "

Sau đó thì im lặng hẳn...

Lúc sau hắn đẩy cửa vào phòng, trên tay là li sữa nóng, chắc là pha cho nó... Xem ra hắn chưa biết nó đã nghe được đoạn hội thoại đó...

- Uống rồi out! Tôi ko muốn phiền phức!

Hắn tiến lại chiếc ghế gần đó ngồi... Mặt hắn vẫn rất bình thản, cứ như là ko có gì vừa xảy ra hết... Thì ra hắn đã tổn thương vì gia đỉnh nhiều đến thế, chưa bao giờ nó nghĩ đến điều đó... người như hắn ... cũng có lúc mong bản than mình chưa bao giò tồn tại trên đời... Trước khi rời đi, nó còn thấy nụ cười hờ hững vẫn còn đọng trên môi hắn...

" Tận cùng nỗi đau ko phải là nước mắt mà là nụ cười lạnh ngắt đến vô tình ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play