Hoa Phù Dung đem chén trà đặt xuống, đưa tay cầm lấy một mẩu bánh điểm tâm , cắn vào một ngụm, hoàn mỹ vô khuyết , biểu tình có chút hài lòng thả lỏng.

“Là ai làm vậy?”

“Là con! “ Một hồ tinh khác tên là Nhược Tuyết hưng phấn giơ tay.

“Ngươi làm là món gì ?”

“Là bánh củ cao, thưa trưởng lão.”

“Vì sao lại làm ngọt?”

“Bởi vì điểm tâm của nhân loại đều là thêm đường nha.”

Củ cải cao và điểm tâm không giống nhau sao? ( hình như món củ cải cao này là bánh mặn. mà chị này tưởng là điểm tâm nên làm ngọt thì phải)

Hoa Phù Dung trưởng lão trấn định đem điểm tâm buông xuống , lại nếm thử thứ khác, nếu không phải là hương vị cổ quái thì cũng là sai sót không đâu vào đâu. Nàng lắc đầu thầm nghĩ những nước trà cùng món điểm tâm khác không cần phải tiếp tục nếm thử nữa ,nàng còn phải thương cho cái dạ dày cùa nàng a.

“Xem ra các ngươi còng phải chăm chỉ tu hành thêm nữa, các ngươi đối với nhân loại chỉ biết một mà không biết hai, rất nhiều sự việc còn chưa hiểu rõ được hết, ta còn phải dạy dỗ các con nhiều hơn.” Ánh mắt xinh đẹp lơ đãng nhìn về hướng khác, phát hiện một cái khăn bên trên thêu một đôi uyên ương,từng mũi thêu thập phần tinh xảo, ánh mắt của hồ tiên trưởng lão sáng lên.

“Là ai thêu cái này?”

“Là con , thưa trưởng lão.” Như Sương vội cung kính trả lời.

Hoa Phù Dung nhìn hoa văn thêu vô cùng tinh xảo, gật đầu khen ngợi, “Tayngươi càng ngày càng khéo, từ khi có được đôi tay của con người, dù là nữ hồng, pha trà hay làm điểm tâm ngươi đều học rất tốt.”

“Cám ơn trưởng lão đã khen ngợi.” Bạch Như Sương trong lòng vui mừng, có thể được trưởng lão đích thân khen ngợi, chính là một đại vinh quang nha.

“Bất quá. . . . . .” Lời vừa chuyển, Hoa Phù Dung đem khăn thêu để lên bàn, quay sang nàng dặn dò nói : “ Ngươi tu luyện đã năm trăm hai mươi năm, tập biến hóa cùng ảo thuật, tuy ràng đã luyện được hình người, nhưng vẫn có ngoan tính của hồ ly thiếu kiên nhẫn. Lúc này khi ngươi xuống núi tu hành mị thuật, cùng với nam tử nhân loại ở chung lâu dài không thể lại tiếp tục thiếu kiên nhẫn, biết không ?”

Bạch Như Sương lè lưỡi, cười khẽ rồi trả lời :” Dạ trưởng lão.”

“Ta đã cùng các vị trưởng lão khác thảo luận qua, đã chọn được một ngày tốt cho ngươi xuống núi.”

“Thật vậy chăng? Trưởng lão.”( hí hí hí hị hị hị. sắp gặp anh rầu hé hé)

“Xem ngươi cao hứng như vậy, nóng lòng sao?”

Bạch Như Sương vội gật đầu.”Ta đã chuẩn bị tốt , trưởng lão, Như Sương nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.”

“Trong các đệ tử, ngươi là người học nhanh nhất, mà lần này tu hành mị thuật, ngươi có cơ hội cùng nam tử nhân loại ở chung, ba ngày sau là ngày ngươi xuống núi tu hành. Trước khi hạ sơn, phải đem mị thuật ta đã dạy tu luyện lại cho tốt.”

“Dạ, trưởng lão, Như Dương nhất định sẽ hảo hảo học tập tốt.”

Trong lòng nàng tràn ngập hưng phấn cùng ý chí mạnh mẽ, được sự cho phép của trưởng lão, nàng có thể tự do xuống núi.

Ba ngày sau , nàng bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện, đi tìm đối tượng thí nghiệm của nàng ______Nhạc Thiết Kiếm.

Hãy chờ xem , nàng nhất định không phụ lòng mong đợi của sư phụ, của mọi người. Đem mị thuật tu luyện hoàn thành.

☆☆☆

Sau một hồi mưa nhỏ lúc giờ ngọ, làm cho cảnh vật tươi đẹp của Dương Châu thêm một dãy cầu vồng, người đến người đi trên đường lớn trong tay cầm thêm một cây dù bằng giấy dầu, khiến cho phong cảnh GiangNamthêm phần quyến rũ.

Sở Ngọc Tương đứng ở trên một cây cầu, thưởng thức cảnh vật tươi đẹp. Tiểu Lục đứng bên cạnh cầm cây dù giúp công tử che chắn ,miễn cho công tử bị nước mưa làm ướt.

Mưa phùn mênh mông làm cho bên hồ có một tầng sương mù , cái gọi là Yên Vũ GiangNamlà để miêu tả hình dung cảnh đẹp này.

“Công tử, có không ít cô nương đang lén nhìn ngài a.”

“Phải không?”

“Người không thấy sao? Các cô nương ở trong đình lý bên đầu cầu, giống như tránh mưa, nhưng thật ra là đang nhìn lén công tử.”

Sở Ngọc Tương chỉ khẽ mím môi cười, không quan tâm nhiều lắm.

Tiểu Lục tiếp tục nói :” Cũng khó trách , công tử diện mạo bất phàm, có thể sánh với Phan An , cô nương nào nhìn thấy mà không thích công tử? Nghe nói GiangNammỹ nữ nhiều, công tử không bằng thừa dịp này chúng ta xuôi thuyền đi về phía nam Trường Giang, nhìn xem được tiểu thư thiên kim nhà nào, chọn ngày thành thân, lão gia cùng phu nhân nhất định thật cao hứng.”

Một cây quạt gõ vào đầu Tiểu Lục.”Ngươi biết công tử ta thích dạo chơi tứ hải, không chịu được gò bó, ngươi còn dám xúi ta làm trò cười.”

Tiểu lục hì hì cười nói: “Ai kêu công tử đã muốn hai mươi ba tuổi , đến bây giờ còn chưa cưới vợ, lão gia phu nhân hiểu rõ nhất công tử, cho nên cũng vội vả giúp ngài cưới về nhà người vợ tốt.”

“Đại ca đã cưới vợ, cũng có con nối dõi, Sở gia đã có người kế tục, ta có vợ hay không cũng không quan trọng, không bằng nơi nơi đi một chút, nhìn xem phong cảnh.”

“Cũng là đi xem mỹ nhân.”

“Theo ta thấy, người muốn nhìn mỹ nhân chính là ngươi đi.”

Tiểu Lục cười hì hì nói: “Nhờ phúc của công tử, công tử dạo chơi tứ hải, Tiểu Lục đi theo cũng dính phúc khí, bồi công tử khắp nơi du sơn ngoạn thủy.”

Bọn họ từ phương Bắc một đường theo hướngNam, đi vào Dương Châu ở tại chổ này mấy ngày. Ngoại trừ đi thăm những bằng hữu trước đây cũng là thuận đường nhìn xem phong cảnh GiangNam.

Tiểu Lục tò mò hỏi: “Công tử, Nhạc đại hiệp khi nào mới trở về a?”

“Nhạc đại hiệp đi Mã gia thôn trấn bên cạnh chọn ngựa, tính ngày hẳn là hôm nay sẽ trở lại, nếu hắn trở lại trong thành sẽ tới tìm ta——” Đang nói đột nhiên ngừng lại, Sở Ngọc Tương nét mặt bốn bình thản đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn xung quanh cũng trở nên kinh ngạc, hành động này của hắn khiến cho tiểu Lục đứng bên cạnh cũng ngẩn ngơ không hiểu.

Hắn ngửi thấy được mùi hương của Phổ La hoa, nàng ở ngay gần đây! Sẽ không sai vì mùi hương này so với lúc trước càng đậm hơn.

Sở Ngọc Tương vội vàng bước nhanh, nghĩ đến có thể gặp lại nàng, trong lòng có sự hưng phấn khó hiểu.

“Di? Công tử? Chờ ta nha, công tử, ngài còn chưa bung dù nha!” Tiểu Lục cũng vội vàng cầm lấy dù giấy, vội vàng đuổi theo,không hiểu sao công tử đang nhàn nhã làm thế nào đột nhiên vội vã chạy vào trong mưa.

Sở Ngọc Tương ở trong đám người tìm kiếm, hắn nhìn xung quanh, con ngươi đen chăm chú nhìn vào dòng người, tiểu Lục chạy ở phía sau vội vàng đuổi tới vì công tử bung dù.

“Công tử a, đã xảy ra chuyện gì?”

“Chồn bạc xuất hiện .”

“Di? Công tử ngươi là nói. . . . . .”

“Ta ngửi thấy được, nàng ở ngay gần đây, chỉ tiếc trận mưa này quấy nhiễu ta.”

“Vậy làm sao bây giờ a? Công tử.”

“Dùng bế mục ngưng thần pháp.”

“Bế mục ngưng thần?”

“Chính là nhắm mắt lại, bài trừ tạp niệm, làm cho tất cả tâm thần tập trung vào khứu tâm.”

Tiểu Lục nghe xong càng thêm hồ đồ.”Công tử, mắt nhắm lại làm thế nào thấy đường đi a?”

Vì muốn tìm mùi hương hoa kia, Sở Ngọc Tương nhắm mắt lại, đem toàn bộ tâm thần tập trung vào khứu giác, loại bỏ tạp niệm quả nhiên cảm nhận được mùi hương thản nhiên của Phổ La hoa.

“Thấy rồi.” Hắn lập tức bước đi, hướng về phía mùi hương chạy tới, mà mắt hắn vẫn luôn nhắm lại, làm cho tiểu Lục chạy phía sau lo lắng vô cùng.

“Công tử cẩn thận, coi chừng đụng vào người!”

Mắt thấy đằng trước có một lão nhân vai gánh hai cái sọt đang đi tới, sắp sửa đụng vào công tử, Tiểu Lục sốt ruột vô cùng, nhưng công tử cũng không hoảng không vội nhẹ nhẹ nhàng né sang một bên , hắn không chút do dự tiếp tục nhắm mắt lại như cũ đi trong đám người, phải né trái tránh , thân mình nhanh nhẹn.

Tiểu Lục trong lòng bội phục, thì ra công tử ngay cả nhắm mắt lại cũng có thể đi đường, tấm tắc khen ngợi.

Ai , nếu như công tử không dặn dò hắn rằng không được đem sự việc hắn lúc nhỏ đã được Vô Cực Thiên Dư truyền dạy pháp lực bắt yêu cho những người khác, bằng không hắn thật sự muốn cho cả thiên hạ biết, chủ tử của hắn lợi hại biết bao nhiêu. Nhưng công tử lại thích cải tranh thành một cái văn nhược thư sinh, khiến người khác không biết bản lãnh thật sự của hắn.

Mới lơ là suy nghĩ một chút, mà bóng dáng của công tử hắn đã biến mất trong đám người, tiểu sáu vội vội vội vàng đuổi theo.

Sở ngọc tương chạy xuyên qua đám người một lúc sau, đột nhiên dừng lại cước bộ,đôi mắt đen mở to, cảm thấy mùi hoa Phổ La hiện đang sát bên cạnh, Lúc này đột nhiên có người nắm bờ vai của hắn, cũng vui mừng kêu lên.

“Sở huynh đệ!”

Sở ngọc tương quay đầu lại, thì ra người gọi hắn chính là Nhạc Thiết Kiếm.

“Nhạc huynh.”

“Thật tốt quá, ở chổ này gặp được Sở huynh đệ, ta đang muốn đi tìm ngươi đâu.”

“Thật có lỗi, Nhạc huynh, tại hạ vừa lúc đang có việc gấp.”

“Như vậy cũng đúng lúc, ta cũng có việc gấp tìm ngươi, không bằng chúng ta trước hết tìm một chỗ ngồi xuống.”

“Nhạc huynh, ta ——”

“Nhạc đại ca, người kia là ai nha?” Một đạo thiên âm mềm yếu trong trẻo tiếng nói từ phía sau Nhạc Thiết Kiếm vang lên, khiến cho Sở Ngọc Tương đang nói nửa chừng phải dừng lại. Một đôi mắt đen tròng từ sau lưng Nhạc Thiết Kiếm lú ra nhìn hắn.

Phía sau Nhạc Thiết Kiến là một tiểu mỹ nhân đang đứng, tay cầm cây dù, dưới cây dù kia là một dung nhan quen thuộc, vẫn y như năm đó hoàn toàn không thay đổi,Mi vẫn như cũ như viễn sơn, không tô vẽ mà đậm nét, khuôn mặt trái xoan khéo léo, đôi môi như cánh hoa đỏ bừng . Bề ngoài quyến rũ mê người, bóng dáng thướt tha nhiều vẽ, đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời trong suốt xinh đẹp như hồ nước.

Là nàng!

Sở ngọc tương cảm thấy khiếp sợ, dung nhan kia, vẻ mặt kia, hắn vĩnh viễn nhớ rõ, mà trên người của đối phương, thản nhiên tỏa ra mùi hương của hoa Phổ la.

Dung nhan nàng vẫn như mười lăm năm trước, giống như hình ảnh đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Sở Ngọc Tương biết mình cuối cùng đã tìm được nàng, nữ hồ tinh của năm đó.

“Đến , ta giới thiệu, vị này chính là Bạch Như Sương cô nương, Bạch cô nương vị này là Sở Ngọc Tương công tử.”

“Nha ? Thì ra vị này chính là hảo huynh đệ mà Nhạc đại ca luôn miệng nhắc đến sao.” Nàng thản nhiên cười , sau đó kiều mỵ hướng về Sở Ngọc Tương khom mình hành lễ : “Sở công tử.”

Sở Ngọc Tương ngoài mặt vẫn duy trì ung dung bình tĩnh, đem tất cả hưng phấn đang trào dâng che giấu bên trong, khóe môi ảm đạm cười, chắp tay đáp lễ.”Bạch cô nương.”

Lúc này Tiểu Lục cuối cùng cũng chạy đến. “ Công tử a, ta cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi, người chạy thật là nhanh quá đi, a? Nhạc đại hiệp cũng ở đây nha, a——” Tiểu Lục khi nhìn thấy Bạch Như Sương, đôi mắt trợn trừng đều sắp rớt ra, nhìn thấy được một tuyệt mỹ cô nương như vậy, hắn cả người đều ngây ngốc.

Sở Ngọc Tương quay đầu ra lệnh cho tiểu lục. “ Tiểu Lục,mau chào hỏi Bạch cô nương.”

Nghe được mệnh lệnh của công tử , Tiểu Lục vội thu hồi tâm thần, cung kính xưng hô một tiếng.”Bạch cô nương.”

Bạch Như Sương cười duyên nói: “Nhạc đại ca nói, hắn có một vị bằng hữu tri kỷ, là một người thi từ thi họa mọi thứ đều tinh thông, tài hoa hơn người nha.”

“Không dám , Sở mỗ chỉ là một thư sinh mà thôi”. Sở Ngọc Tương vẫn đứng đó nét mặt bình tĩnh thản nhiên trả lời , một bên im lặng thầm quan sát nàng.

Ánh mắt của nàng, là giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, có thể thấy được nàng cũng không có nhận ra hắn.

Cũng khó trách , đã qua mười lăm năm, hắn từ một nam hài tám tuổi trưởng thành thành một nam tử, cho nên nàng không nhận ra hắn được..nhưng hắn cũng chưa bao giờ có thể quên nàng.

Mười lăm năm này nàng biến mất không dấu vết, không hề xuất hiện, hắn nghĩ có thể là nàng trốn hắn.

Hắn trong lòng suy nghĩ, cũng không muốn cùng nàng nhận thức. Quyết định trước hết âm thầm quan sát nàng, bất quá hắn cũng thật cao hứng vì có thể gặp lại nàng.

Về phần nàng, hắn cũng không xác định, mười lăm năm qua nàng cố ý không hề xuất hiện, khiến cho hắn trước h không thể tìm ra, thì ra là nàng đi tới phía nam.

Nếu như nàng biết được hắn chính là tiểu nam hài tám tuổi năm đó, cũng chính là người có được Hồ Vĩ lệnh của nàng, chỉ sợ nàng bị dọa đến bỏ trốn mất dạng đi?

Thật vất vả mới tìm thấy nàng, hắn cũng không nghĩ muốn làm nàng lại tiếp tục biến mất thêm mười hai mươi năm nữa. May mà nàng không hề nhận ra hắn, vậy thì cứ giả vờ như là lần đầu tiên gặp mặt đi.

“Ta làm sao chưa hề nghe nói qua, Nhạc huynh có được một vị hồng nhan tri kỷ như vậy?”

Nhạc Thiết Kiếm vội nói : “Đừng nói lung tung , ta cùng nàng không phải loại quan hệ đó, ta đang muốn tìm ngươi thương lượng việc này, có thể giúp ta tìm một chổ an trí nàng hay không…..” Lời còn chưa dứt, Bạch Như Sương vội ngắt lời bọn họ.

“Không được, Như Nương phải đi theo Nhạc đại ca, Nhạc đại ca là ân nhân cứu mạng của Như Sương, Như Sương đã nói qua , muốn lấy thân tương hứa, báo đáp nhạc đại ca mà.”

Sở Ngọc Tương ngẩn ra, nhìn về phía Nhạc Thiết Kiếm . “Sao lại thế này?”

Nhạc Thiết Kiếm cũng cười khổ : “Ai , việc này nhắc đến rất dài, chúng ta trên đường từ từ nói.”

Đoàn người trở lại khách điếm Sở Ngọc Tương đang thuê trọ. Nhạc Thiết Kiếm lập tức đi vào phòng của hảo huynh đệ, kêu tiểu nhị mang lên rượu cùng đồ ăn đưa đến trong phòng, đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ. Nói chuyện như vậy thì thuận tiện hơn.

Theo lời Nhạc Thiết Kiếm kể lại, lúc này Sở Ngọc Tương mới hiểu được. Nguyên nhân là hắn nhiều ngày qua đi trấn bên cạnh chọn mua ngựa, trên đường đi thì cứu được Bạch Như Sương trong tay bọn cường đạo.

Nàng nói , thân nhân của nàng đều không còn, chỉ còn một mình nàng không nơi nương tựa. Bởi vì Nhạc Thiết Kiếm cứu nàng, nên nàng nhân cơ hội này báo ân, nói phải đi theo Nhạc Thiết Kiếm, nguyện lấy thân báo đáp.

Nam nhân bình thường nghe xong, theo lẽ thường sẽ vô cùng cao hứng, bởi vì Bạch Như Sương chính là một đại mỹ nhân. Có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ , nguyện ý lấy thân báo đáp , là nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt nhưng Nhạc Thiết Kiếm cũng là một người ngoại lệ.

“Ta không thể cưới nàng, nhưng lại không thể đuổi nàng đi mặc kệ nàng một thân một mình. Vốn tính toán tìm một người tốt gả nàng qua, ai ngờ nàng khóc nói nhất định theo ta, nếu ta vứt bỏ nàng nàng liền nhảy xuống sông tự sát! Ai, Sở huynh đệ, ngươi giúp ta suy nghĩ biện pháp nha.”

“Nhạc huynh diễm phúc sâu, được một đại mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, có gì không tốt?”

“Sở huynh đệ ngươi đừng cười nhạo ta , ngươi không phải không biết tình hình của ta làm thế nào có thể đi cưới nữ nhân khác? Ngươi nhất định phải giúp ta ——” Nhạc Thiết Kiếm đùng đùng nói xong, Sở Ngọc Tương trong đầu cũng đang suy nghĩ đến việc khác.

Thì ra nàng tên gọi là Bạch Như Sương, đã nhiều năm như vậy nàng mới lại xuất hiện, lần thứ hai nàng xuất hiện lại tìm đến Nhạc Thiết Kiếm, mục đích của nàng là gì?

Theo hắn biết, Kim hồ tộc cũng không giống các yêu hồ độc ác khác, đối với con người không có nguy hiểm. Nếu như Kim hồ tộc đi theo một nam tử nhân loại, bình thường mục đích chỉ có một….

“Nhạc huynh , có thể cho ta nhìn xem cánh tay của ngươi hay không?”

“Ách? Xem ta tay của ta?”

Không đợi Nhạc Thiết Kiếm đồng ý, Sở Ngọc Tương liền kéo cánh tay áo của hắn lên kiểm ta, nếu như hắn đoán đúng trên người của Nhạc Thiết Kiếm hẳn là sẽ có ký hiệu của Kim Hồ tộc.

Rất nhanh, hắn đã tìm được rồi.

Ở trên cánh tay của Nhạc Thiết Kiếm , có ba nốt ruồi màu đỏ cỡ bằng hạt đậu

Sở Ngọc Tương hơi hơi nheo lại mắt, sư phụ từng nói với hắn, kim hồ tộc sẽ không tùy tiện cùng nam tử nhân loại phát sinh quan hệ, trước khi ân ái tất nhiên sẽ hội tuyển chọn kỹ càng, sau khi chọn được sẽ lưu lại trên người nam tử ba nốt ruồi màu đỏ.

Chẳng lẽ, người nàng chọn là Nhạc Thiết Kiếm?

Sở Ngọc Tương nhìn chằm chằm ba nốt ruồi màu đỏ, lâm vào trầm tư, trong sâu thẳm con ngươi đen lóe lên ánh sáng khiến người ta sợ hãi. Này ba nốt ruồi đỏ nói cho hắn biết, Bạch Như Sương là chọn trúng Nhạc Thiết Kiếm, trở thành nam tử cùng nàng giao hợp.

Vì cái gì? Nàng coi trọng điểm nào của Nhạc Thiết Kiếm?”

Xem trọng sự thẳng thắn của hắn? xem trọng khuôn mặt đại hồ tử (*)?Cách mũi to của hắn? hay là xem trọng da thịt ngăm đen của hắn.?

(*) đại hồ tử : Râu ria xồm xoàm.

“Sở huynh đệ, cánh tay của ta làm sao vậy?” Nhạc thiết kiếm là một người thô kệcg, cánh tay có nhiều hơn ba nốt ruồi cũng không phát hiện được có gì khác thường, ngược lại kỳ quái nhìn Sở Ngọc Tương.

Miệng đầy tỏi vị, đem Sở Ngọc Tương từ trong trầm tư kéo về hiện thực, kia gương mặt đầy râu ria đang cùng hai mắt hắn nhìn chăm chú.

Sở Ngọc Tương nhìn Nhạc Thiết Kiếm, trong lòng trào dâng một cảm xúc phức tạp khó hiểu, Bạch Như Sương thích Nhạc Thiết Kiếm? Nàng muốn cùng người này có quan hệ? Sau khi biết được tin tức này, trong lòng hắn không còn thoải mái.

“Không có việc gì.”

Buông cánh tay áo của Nhạc Thiết Kiếm ra, hắn biểu hiện vẫn giống như lúc bình thường. Một người thô nhân thô ngữ như Nhạc Thiết Kiếm làm sao có thể nhận thấy Sở Ngọc Tương đang suy nghĩ chuyện gì. Chuyện khiến hắn hao tâm tổn trí nhất bây giờ là không biết làm thế nào để xử trí Bạch Như Sương.

“Sở huynh đệ, ngươi nên giúp ta nghĩ biện pháp nha, ngày mai ta phải rời đi Dương Châu, cũng không thể mang theo nàng.”

“Biện pháp thì cũng có..”

Nhạc thiết kiếm vui vẻ nói: “Biện pháp gì?”

“Muốn thuyết phục Bạch cô nương, chỉ sợ không thể chỉ ngày một ngày hai mà có thể thay đổi chủ ý của nàng, không bằng ta cùng đi với các ngươi, trên đường chậm rãi từ từ thuyết phục nàng.”

Nhạc Thiết Kiếm nghe xong vô cùng vui sướng, “Vậy thì tốt rồi, ta cũng đang có ý này, nếu như có Sở Huynh đệ đồng hành cùng ta, chúng ta trên đường cũng không tịch mịch, không hổ là huynh đệ tốt của ta.” Nói xong cao hứng ôm cổ Sở Ngọc Tương, vỗ vỗ lưng của hắn .

“ Được rồi, được rồi, chúng là là huynh đệ tốt mà, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, nếu Nhạc huynh muốn tiểu đệ cùng đồng hành, tiểu đệ tất nhiên không thể chối từ.” Cũng là thuận tiện bảo vệ trinh tiết của ngươi, miễn cho nửa đêm bị người thượng(*) cũng không biết….

Sở ngọc tương thở dài, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười kia, cách bgiet65 mười lăm năm, thật vất vả mới có thể gặp lại, hắn lần này cuối cùng cũng có cơ hội có thể hảo hảo cùng nàng ở chung .

Đương nhiên, hắn sẽ không để cho nàng biết được hắn chính là tiểu nam hài của năm đó, miễn cho nàng bị dọa sợ chạy mất, hắn cũng không hi vọng nàng lần thứ hai chạy mất không tìm thấy.

.

Tưởng tượng có thể đi cùng với nàng, trên gương mặt tuấn lãng của Sở Ngọc Tương ở khóe miệng hiện lên ý cười thản nhiên.

Việc này nói như thế liền định rồi. Sở Ngọc Tương quyết định cùng với Nhạc Thiết Kiếm đồng hành lên kinh thành.

Nhạc Thiết Kiếm có Sở Ngọc Tương làm bạn đồng hành, tất nhiên là thập phần cao hứng. Nhưng mà vẫn có một người không vui vẻ.

Bạch Như Sương vốn hy vọng có thể thừa dịp này có nhiều thêm cơ hội cùng Nhạc Thiết Kiếm ở chung một chổ, nhưng giữa đường lại có thêm một đôi chủ tớ chạy đến góp vui.

Nàng định cố gắng lấy lòng Nhạc Thiết Kiếm , nhưng mà Nhạc Thiết Kiếm lại chỉ biết bám dính lấy Sở Ngọc Tương hai người nói nói cười cười, đem nàng một đại mỹ nhân bỏ mặc ở một bên.

Trước đó bốn ngày, nàng cố ý bị cường đạo bắt đi, tạo ra cơ hội cùng Nhạc Thiết Kiếm gặp nhau, thành công tiếp cận được hắn. Hướng hắn nói muốn lấy thân ra báo đáp ân tình, vốn tưởng rằng nam nhân này sẽ cao hứng tiếp nhận, không thể ngờ được người này đến bây giờ vẫn không dám chạm nàng dù chỉ là một ngón tay.

Nàng không đủ mĩ sao?

Hay là nam nhân này có vấn đề?

Bọn họ đi dọc theo con đường lớn, nam nhân quay đầu lại ngắm nhìn nàng không ít. Mà tên Nhạc thiết kiếm bên cạnh nàng cố tình ra vẻ giống như một cái đầu gỗ, đối với nàng không hề có hành động gì , lại cùng với tên nam nhân Sở Ngọc Tương vừa nói vừa cười, đem nàng quăng qua một bên.

Không được,…nàng phải nghĩ lại biện pháp, đem sự chú ý của Nhạc Thiết Kiếm quay trở lại người nàng.

“Ai nha.” Nàng khẽ kêu một tiếng, quả nhiên thành công khiến cho Nhạc Thiết Kiếm quay đầu lại chú ý đến nàng.

“Bạch cô nương, ngươi làm sao vậy?”

“Chân của ta bị thương.”

“Phải không?” Nhạc Thiết Kiếm nhíu mày, dìu nàng sang một bên đường ngồi xuống.

“Đau quá a, chắc ta không thể tiếp tục đi được nữa.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Nhạc đại ca, chân người ta đau quá à.” Nàng làm nũng nói, nghĩ thầm làm như vậy Nhạc Thiết Kiếm sẽ phải cõng nàng, khẳng định không thể để mặc nàng một mình tự lo liệu được.

“Không thể tự đi sao? Vậy cũng không tốt, Tiểu Lục phiền ngươi tìm giúp ta một kiệu phu hộ tồng Bạch cô nương quay về khách điếm nghỉ ngơi.”

Cái gì? Đem nàng quay về khách điếm?

Bạch Như Sương ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi cùng Bạch cô nương trước hết cứ ở khách điếm chờ, ta và công tử nhà ngươi đi làm một số việc, sau đó sẽ trở về tiếp các ngươi.”

Tiểu Lục vừa nghe, lập tức vui vẻ nói: “Tốt tốt, không thành vấn đề, Nhạc đại hiệp yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hảo hảo hộ tống Bạch cô nương quay về khách điếm an toàn.”

Không ngờ khéo quá lại thành vụng, không ngờ Nhạc Thiết Kiếm lại bảo người khác đưa nàng quay trở về ! Nếu như nàng bị đưa về khách điếm rồi làm thế nào có thể mê hoặc hắn nha.?

“Không cần, kỳ thật của ta chân hình như cũng không đau như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”

“Như vậy sao được ? chân của ngươi không phải là bị trật sao? Ngoan ngoãn quay về khách điếm nghỉ ngơi chờ chúng ta, như thế không phải tốt hơn sao?”

Nhạc Thiết Kiếm vừa mới nói xong, Bạch Như Sương lập tức cho hắn hai khỏa nước mắt thật lớn, rưng rưng đọng ở mi mắt, dáng vẻ như sắp vỡ đê tới nơi.

“Nhạc đại ca___ngươi là chê ta? Ta…ta….được thôi, ta sẽ không gây thêm cho các người phiền toái, các ngươi cứ việc đi, không cần để ý đến ta, ta tự mình quay về..”

Thấy nàng sắp khóc, Nhạc Thiết Kiếm hô hấp cứng lại, một nam nhân to lớn lại lúng túng vội vàng giải thích: “ Ai , ta không phải có ý này , ngươi đừng khóc, đừng khóc mà____”

Sở Ngọc Tương mím môi nhịn cười, hắn nhìn ra được, chân nàng bị thương là giả bộ, nước mắt cũng là giả nhưng mà hắn không vạch trần nàng. Đợi một lát sau , hắn mới hướng cho hai người một cái biện pháp vẹn toàn đôi bên.

“Thôi như vầy đi, chúng ta đến trà lâu kia ngồi một lát, trà lâu kia ngay tại ven hồ có thể thưởng thức trăm hoa đang đua nở, cũng để cho Bạch cô nương có thể nghỉ ngơi, chúng ta cũng có thể ngắm nhìn xem cảnh đẹp, chè chén một phen.”

Nhạc Thiết Kiếm giương lông mày nói : “Đây là một đề nghị tốt.” hắn quay đầu sang hỏi Bạch Như Sương : “ Bạch cô nương, như vậy có được không?”

Có thể không cần quay về khác điếm, tiếp tục ở bên cạnh Nhạc Thiết Kiếm đương nhiên là được.

Bạch Như Sương cười thật tươi trả lời : “Ý tốt của Nhạc đại ca, Như Sương đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ Nhạc đại ca đã vì Như Sương suy nghĩ, Như Sương cảm thấy thật vui vẻ.”

Rõ tàng là chủ ý của Sở Ngọc Tương mà nàng lại dám nói thành Nhạc Thiết Kiếm ý tốt, người sáng suốt đều nhìn ra nàng đã nhất định chọn Nhạc Thiết Kiếm.

Nhạc Thiết Kiếm mà một người luyện võ thô nhân , sự tình có người giải quyết là cảm thấy tốt rồi, vì thế vội vàng nói:” Vậy chúng ta đến trà lâu đi.” Nói xong xoay người phân phó: “Tiểu Lục ngươi——” Khi hắn mở miệng phân phó Tiểu Lục chưa dứt câu, Bạch Như Sương đã lập tức đứng lên.

”A!” Nàng hô nhỏ một tiếng, té ngã về phía trước. Nhạc Thiết Kiếm liền nhanh tay đỡ lấu nàng, nàng cũng thuận thế tựa vào trên người Nhạc Thiết Kiếm.

“Có Nhạc đại ca dìu ta , ta tin tưởng quãng đường đi đến trà lâu là không có vấn đề!”

Nhạc Thiết Kiếm thấy nàng nhu nhược như vậy, cũng không yên tâm để nàng tự mình đi, nguyên bản vốn muốn gọi Tiểu Lục dìu nàng , nhưng thấy nàng nói như vậy cũng im lặng chiều ý

“Cẩn thận đi hảo.”

Nhạc Thiết Kiếm nâng đỡ nàng, chậm rãi hướng trà lâu đi đến, ở phía sau Sở Ngọc Tương cùng Tiểu Lục từ từ theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play