Oxford Thương Yêu
...
Quả như Fernando dự đoán, Kim gặp không ít khó khăn trong bài
làm của mình. Cô làm bài mệt mỏi và mỗi sáng lại gởi email cho anh.
Fernando sửa bài cho Kim từng chút một và viết hẳn một “giáo trình” soạn riêng cho cô. Kim càng làm càng hăng và nghĩ chắc Fernando càng đọc
càng mừng vì cô gần đến đích. Thế nhưng khi Kim bảo cô đã hoàn thành bài thi và sắp nộp “cho xong cho rồi”, Fernando hốt hoảng gọi về “xạc” cô
một trận tơi bời: “Em khùng hả? Tất cả những tính toán đó chỉ là một
phần của bài thi thôi! Giáo sư Portlock sẽ cho em chết liền tức khắc. Em còn phải làm thêm phần nghiên cứu thị trường, khả năng hoà vốn và các
phần phụ lục nữa”. Kim lại tiếp tục làm bài, cô oải quá và thường hay
bực tức nghĩ Fernando quá lo xa. Kim vào thư viện tìm đọc lại những bài
thi năm ngoái đạt điểm cao, chúng cũng đơn giản chứ không “cầu kỳ” như
Fernando bắt buột. “May mà Fernando không làm giáo sư, nếu không còn
“giết” sinh viên dã man hơn cả Portlock nữa”. Tuy nghĩ thế nhưng Kim
không dám cãi lời anh. Fernando đi Mỹ một tháng về Kim vẫn chưa làm xong bài thi vì khối lượng bài quá đồ sộ, cô tự nhủ: “Bài thi học kỳ mà còn
cực khổ hơn làm luận văn. Lần này ông Portlock mà cho rớt mình sẽ gọi
thẳng vào mặt ổng là Porno”.
Fernando cầm xấp bài dài mấy chục trang của Kim, ra lệnh:
- Em bảo vệ thử trước anh đi. Nếu anh cho qua thì mới hy vọng giáo sư Portlock cho em đậu.
Kim ngao ngán:
- Anh còn khó hơn ổng nữa. Làm xong bài thi này em rành việc thành lập doanh nghiệp còn hơn một chuyên gia thứ thiệt!
- Vậy thì tốt!
Kim “bảo vệ” bài thi với Fernando xong, thấy anh có vẻ hài lòng,
cô háo hức hỏi: “Theo anh giáo sư Portlock sẽ cho em điểm B hay A?”.
Fernando nhún vai: “Em không nên quan tâm đến điểm nhiều như vậy. Nếu
anh là Portlock, dù em có làm tốt đến đâu anh cũng chỉ cho em đủ điểm
đậu thôi”. Kim ngơ ngác: “Tại sao chứ?”. Fernando đưa tay vuốt tóc cô,
cười rất “bề trên”: “Em còn ngây thơ lắm”. Kim nhảy dựng lên: “Là sao?”. Fernando bật cười: “Vì em thi lại! Thi lại thì chỉ được sáu mươi phần
trăm, đủ đậu thôi! Không lẽ Portlock tự nhận mình đã lỡ tay “tàn sát”
một sinh viên giỏi ở lần thi trước nên lần này mới cho điểm cao như
vậy?”. Kim bán tín bán nghi nhưng khi cô đi thi, quả thật giáo sư
Portlock tuy có vẻ rất ngạc nhiên vì cô làm bài quá kỹ vẫn chỉ cho cô đủ điểm đậu sau khi gặng hỏi nhiều lần: “Có ai làm dùm em không?”. Kim thở dài ngao ngán, cô dám hỏi ngược lại “sát thủ máu lạnh”: “Thầy truy em
nãy giờ cả tiếng đồng hồ rồi mà còn không tin vào khả năng phán đoán của mình sao?”. Portlock liếc cô một cái đầy lạnh lùng rồi nói tạm biệt.
Kim ra khỏi phòng thi, cô uể oải gọi điện cho Fernando: “Xong rồi! Anh đoán hay như thần! Ổng còn gặng hỏi “Có ai làm dùm không?” làm em
tức điên lên được”. Fernando cười lớn trong điện thoại, anh dặn cô chờ
mình ở bãi giữ xe: “Anh cũng gần xong việc rồi, để anh chở em về luôn!”.
- Ủa! – Fernando thấy Kim đang ngồi tiu nghỉu ở bậc thềm – Sao mặt em tối hù vậy?
Kim ngơ ngác hỏi lại:
- Tối hù là sao?
- Bình thường thấy sáng sủa lắm, hào quang túa ra tùm lum –
Fernando lại giở giọng trêu chọc ra – Thi xong rồi sao không thư giãn
đi?
- Em thấy mình cực khổ nhiều quá mà thành quả thu được chỉ là cái nhìn nghi ngờ của ông Portlock và số điểm thấp lè tè.
Fernando làm bộ quạu:
- Chứ anh thì sao? Anh có thi đâu mà cũng cực khổ, ở Mỹ đồng
nghiệp toàn đi hộp đêm chơi, còn anh bỏ về khách sạn lo sửa bài cho em,
khuya nào cũng hai ba giờ mới ngủ. Và anh thu được cái gì chứ? Được cái
mặt bí xị của em đó!
Kim bật cười, cô lỏn lẻn: “Em quên chưa cảm ơn anh!”. Fernando
không đáp, anh nhún vai tỏ vẻ không thèm rồi nói: “Thôi mình về!”. Giờ
mỗi lần nói “về” có nghĩa là họ sẽ về nhà Fernando, nơi có cái bếp nhỏ
sạch sẽ và căn phòng ngủ ấm cúng của anh. Đã từ lâu Fernando và Kim
không muốn đề cập đến những gì sẽ diễn ra sau khi cô tốt nghiệp. Họ
tránh không nói về viễn cảnh Kim sẽ quay về Việt Nam và tương lai hai
người không thể ở gần nhau. Dù không muốn nghĩ đến, Kim vẫn thường tự
hỏi làm sao cô có thể chịu nổi cảnh không có Fernando kế bên chăm sóc.
Về đến nhà, Kim nhìn Fernando hỏi thật thà: “Anh thấy em đỡ “tối
hù” chưa?” là Fernando không nhịn được cười. Anh gần như lao vào cô với
những nụ hôn dồn dập. Lúc buông Kim ra, Fernando cũng thật thà không
kém, thú nhận: “Nè, anh ước gì em đừng đem ba cái chuyện thi cử học hành của mình ra làm phiền anh nữa! Ở Mỹ anh nhớ em kinh khủng mà về đến nơi chỉ nghe toàn chuyện ông Portlock”. Kim nhìn anh nghiêm túc: “Nhưng nếu anh không dạy em thì em cũng không yêu anh đâu!”. Fernando làm ra vẻ
đau khổ rên rỉ: “Trời ơi! Lợi dụng!” làm Kim phải dụi đầu vào ngực anh
vỗ về: “Thôi mà, thôi mà…”. Họ ôm ghì lấy nhau và ước rằng thời gian
đừng trôi nữa.
Kim đã bảo vệ xong luận văn Cao học, hội đồng chấm thi đa phần tỏ
vẻ thân thiện chỉ có giáo sư trưởng khoa hay hỏi nhiều câu gài bẫy. Họ
bảo cô ra ngoài chờ hội đồng họp lại. Kim thấy lòng trống rỗng, một năm
học đã dần trôi và cái giờ phút cuối cô sắp đến đích lại đơn điệu đến
như vậy. Kim đã đề nghị Fernando đừng đến với lý do với lý do thấy anh,
cô sẽ còn run hơn.
Sau khi hội ý nửa tiếng, cuối cùng giáo sư trưởng khoa thay mặt
cho hội đồng thi báo tin cho Kim: “Chúc mừng em, em đã bảo vệ thành
công. Vậy là coi như em đã hoàn thành khoá cao học trong một năm – Ông
ta ngừng lại, nhìn xoáy vào mặt Kim – Điều này thật tình hồi đầu năm tôi không nghĩ em sẽ làm được!”. Kim gật đầu cảm ơn ông, lòng tự hỏi phải
chăng mình vẫn còn bị phân biệt. Cô tìm gặp giáo sư Badley đang lăn xe
ra.
- Thầy! Cho em cảm ơn thầy một tiếng!
- Không cần đâu! – Giáo sư có vẻ mệt mỏi – Em đã nỗ lực rất nhiều mà.
Kim ấp úng:
- Dạ, nhưng dù sao…
- Tôi rất tiếc vì kết quả hội đồng thi chấm em không như tôi dự
đoán. Đáng lý em có thể đậu cao hơn. Nhưng thôi, vượt qua chính mình là
quan trọng nhất.
Kim đứng lại suy nghĩ, có thể giáo sư trưởng khoa không muốn công
nhận một người nước ngoài có nền giáo dục đáng lo ngại như cô. Kim thở
dài rồi vào thư viện. Cô định gởi email báo tin cho gia đình ở Việt Nam
mình đã hoàn thành không được xuất sắc lắm khoá cao học nhưng dù sao
cũng “vượt qua chính mình”. Cô ngạc nhiên thấy trong hộp thư có email
của giáo sư Portlock. Ông ta còn muốn gì nữa chứ? Kim đọc thư Portlock
xong thì không còn tâm trí nào viết cho ai khác. Cô đóng hộp thư mình
lại và chạy đi tìm Fernando. Anh đang làm việc chăm chú trong phòng của
mình. Kim ào vô như một cơn gió rồi khoá trái cửa lại. Fernando ngẩng
lên ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Đừng có nói với anh là em bảo vệ luận văn không thành công nghe!
Kim thở dốc nói:
- Dĩ nhiên là thành công rồi … Anh đã duyệt qua thì ai dám cho rớt chứ!
- Rốt cuộc thì chuyện gì nữa đây? – Fernando lắc đầu hỏi.
- Anh không tưởng tượng được đâu. Giáo sư Porno, trời đất ơi sao
em cứ lộn hoài, giáo sư Portlock viết email cho em – Kim nói nhanh muốn
hụt hơi – Ông ta mời em làm một trong những trợ lý của mình.
Fernando nghi ngờ:
- Thật sao? Nhưng vì lý do gì chứ?
- Vì em giỏi chứ còn vì sao! – Kim cười nắc nẻ – Nói chơi thôi, vì một cô trợ lý của ông xin nghỉ đột ngột có chuyện gia đình. Ổng viết:
“Tôi thấy em rất có nhiệt tình và kiên nhẫn. Trong cái nhóm “hợp chủng
quốc” bị thi lại đó chỉ có mình em dám can đảm làm lại bài thi một mình. Tụi kia chắc chờ năm sau xin trà trộn vào các nhóm khác. Em làm tôi rất ngạc nhiên vì khối lượng công việc rất đồ sộ mà em lại làm rất chuyên
nghiệp trong một thời gian ngắn. Tôi cần một trợ lý chịu khó và có đầu
óc cầu tiến như em”.
Fernando nhìn Kim bằng cặp mắt rất sáng của mình:
- Anh rất tự hào vì em!
- Anh lại đang trêu chọc em có phải không? – Kim ngại ngùng trước lời khen này.
- Tại sao? – Fernando hỏi lại.
- Tại vì nếu không phải anh bắt em làm lại bài thi đó thì em đã bỏ cuộc rồi. Và rồi nếu bài làm có “đầy đủ chi tiết”, có “chuyên nghiệp”,
có “đồ sộ” gì gì đó thì đều do anh bắt em phải như vậy.
Fernando gật đầu giả bộ đồng ý:
- Đúng rồi, nhờ anh hết! Vậy anh phải đi gặp giáo sư Portlock để
nói “chính tôi là người làm bài đó, hãy trao chức trợ lý cho tôi”.
- Hứ! – Kim đanh đá – Anh làm hồi nào? Anh chỉ bắt em phải làm thôi!
Fernando lại nhìn Kim dịu dàng bằng đôi mắt thông minh của mình:
- Vậy thì anh tự hào về em không được sao? Khi em mới từ Việt Nam
qua, anh đã biết em giỏi và có ý chí, em chỉ thiếu phương pháp và kinh
nghiệm làm việc ở môi trường quốc tế thôi! Em “ghê gớm” thật đó!
Kim mỉm cười, cô cúi xuống hôn nhanh lên môi Fernando rồi xốc anh
dậy: “Thôi mình về đi anh!”. Dù chưa hết giờ làm việc, Fernando vui lòng khoá cửa bỏ về theo lời đề nghị của Kim. “Giáo sư Badley mà biết anh
làm việc kiểu này chắc khóc quá! – Fernando cười lớn – Thôi kệ!”. Hai
người chạy ra xe và thầm mong không bị giáo sư bắt gặp. Fernando lái
nhanh đến mức Kim phải la toáng lên: “Anh khùng hả? Badley đâu có đuổi
theo mà chạy dữ vậy!”. Fernando nháy mắt cười quay sang nhìn cô âu yếm:
“Anh muốn sớm về nhà!”
Trời đã vào thu, rừng cây bao quanh khu nhà Fernando đã đổi sang
màu vàng héo úa. Nhiệt độ xuống thấp và gió thổi rất mạnh. Kim suýt
trượt té trên những thảm lá vàng ẩm ướt và Fernando phải quàng lấy Kim
để giữ cô lại. Quãng đường từ bãi giữ xe đi lên căn hộ của Fernando vốn
không quá xa nhưng hôm nay hai người nóng lòng muốn chạy nhanh đến chốn
riêng tư của mình…
Kim thức dậy trong vòng tay ấm áp của Fernando. Anh đã thức từ lâu và đang ôm chặt cô vào lòng. Fernando có vẻ đang suy tư, thấy Kim trở
mình, anh mỉm cười và hôn lên tóc cô. Fernando có một vẻ bồn chồn khác
với tính tự chủ thường ngày. Kim càng vui vẻ bao nhiêu anh càng thở dài
não ruột bấy nhiêu.
- Lúc ngủ em dễ thương lắm – Fernando thì thầm thú nhận – Tóc em
xoã ra đen nhánh bao lấy khuôn mặt bầu bĩnh như một đứa trẻ, môi hơi hé
mở, em mỉm cười trong một giấc mơ đẹp nào đó. Nhìn chỉ muốn được che chở cho em suốt đời.
Kim phì cười, âu yếm hôn lên cổ Fernando:
- Anh sao vậy? Biết tả như trong tiểu thuyết diễm tình từ hồi nào?
- Được giáo sư Portlock công nhận em vui lắm hả? – Fernando đột ngột đổi đề tài.
- Chứ còn gì nữa! – Kim phấn khích – vậy là em sẽ ở lại Oxford với anh, sẽ được làm trợ lý cũng giống anh. Em sẽ được lãnh lương nữa.
- Anh cũng không ngờ giáo sư Portlock lại chấm em. Sáng nay anh
định nói với em – Fernando ngập ngừng – Giáo sư Badley cũng đang cần một trợ lý và ông nhờ anh chuyển lời đề nghị này đến em.
Kim hào hứng:
- Sao? Vậy em là trợ lý cấp dưới, báo cáo cho sếp trực tiếp là anh hả?
Fernando quay mặt ra chỗ khác:
- Không! Badley cần một trợ lý bình thường vì dạo này có nhiều dự án quá mà người trợ lý chính của thầy lại phải đi.
- Người trợ lý chính bị sa thải hả? – Kim cao hứng đùa.
- Không! – Fernando chậm rãi nói – Một tuần nữa anh ta sẽ sang New York theo một dự án kinh tế hợp tác của trường đại học Oxford. Đây là
một vinh dự, một cơ hội tốt cho anh ta.
Kim vẫn vô tư:
- Vậy hả? Đi bao lâu?
- Ba năm! – Fernando thở hắt ra.
- Anh giỡn? – Kim cười hồn nhiên – Anh đi sang Mỹ ba năm còn em ở lại Oxford một mình hả?
Fernando thở dài:
- Không anh nói nghiêm túc đó. Sáng nay giáo sư Badley đã chính thức báo tin này với anh.
- Nhưng anh đã biết trước rồi phải không? – Kim bồn chồn.
- Ừ! – Fernando thú nhận – Nhưng không chính thức.
- Từ khi nào? – Kim căng thẳng hỏi.
- Từ lúc anh và giáo sư Badley đi hội nghị bên Mỹ lần đầu.
Kim ngơ ngác:
- Có nghĩa là từ hồi đầu mùa hè? Sao anh không nói gì với em? Anh
làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh sẵn sàng bỏ em đi Mỹ vì sự nghiệp của anh phải không.
Fernando đính chính:
- Anh không bỏ em… Anh chỉ đi Mỹ thôi!
- Thì có gì khác nhau đâu? – Kim mở to mắt.
- Nhưng nếu anh không đi đâu hết, thì em sau khi hoàn thành xong
khoá cao học này cũng sẽ bỏ anh về Việt Nam! – Fernando nổi quạu – Không phải em luôn mong chờ cái ngày đó sao? Lúc nào em cũng nói đến chuyện
sẽ về Việt Nam với cái bằng thạc sĩ của em mà!
- Anh… – Kim không thốt nổi nên lời, cuối cùng cô chỉ đủ sức nói – Sao em có thể yêu một người tỉnh táo đến như vậy?
Kim nhảy ra khỏi giường, cô vừa vội khoác áo vừa lao ra khỏi
phòng. Fernando nghe tiếng cô sập cửa bỏ đi. Anh không muốn đuổi theo vì chẳng biết phải nói gì. Anh nằm lại, đau lòng vì bị Kim cho là “tỉnh
táo” như thể gián tiếp nói anh không có trái tim. Fernando khổ sở thấy
sự giận dữ của Kim thật vô lý. Ít ra cô cũng nên cho anh có thời giờ lý
giải dự án bên Mỹ quan trọng như thế nào cho trường, có ích cho sự
nghiệp của anh ra sao và đó là một vinh dự lớn không phải ai cũng có cơ
hội. Fernando thở dài trách Kim sao không nghĩ chính anh cũng rất buồn
phải xa cô và tại sao cô có thể lầm lẫn giữa chuyện anh bỏ cô và chuyện
anh đi Mỹ là một. Anh vẫn có thể đi Mỹ hay cô vẫn có thể về Việt Nam
nhưng hai người tiếp tục duy trì mối quan hệ của mình, như thế không
phải là khôn ngoan hơn việc giận dỗi đòi bỏ nhau sao?
Lúc Fernando uể oải ngồi dậy, anh chợt nhận ra Kim chưa bao giờ đi từ nhà anh về khu học xá một mình. Chỗ này không có xe bus và Kim sẽ
phải đi bộ băng qua rừng một đoạn khá xa. Trời vào thu đã sụp tối rất
nhanh. Fernando vội vã chạy xuống xe đi tìm Kim. Cô đã đi được một quãng dài, gió thổi rất mạnh và rét mướt làm tóc Kim tung bay tứ phía.
Fernando thở phào gặp được Kim, anh xuống xe đến bên cô và thấy Kim đang tái mét vì run sợ. Nhận ra không phải người lạ, Kim mừng rỡ nhưng rồi
cô rúm người lại từ chối vòng tay Fernando đưa ra. Fernando ôn tồn:
- Em lên xe đi! Anh chở em về khu học xá!
- Không! – Kim từ chối dù lòng rất muốn – Cảm ơn!
- Đừng có bướng! – Fernando bắt đầu mất bình tĩnh – Lên xe đi em!
Kim gào lên:
- Không! Em không cần anh!
Fernando cũng quát lớn:
- Em muốn đi bộ về một mình lúc trời tối như vậy hả? Em muốn bị thằng nào nhào ra hiếp đến chết hả?
- Còn hơn là bị anh hiếp! – Kim thốt xong biết hối thì đã muộn.
Fernando nhìn Kim bằng ánh mắt vô cùng tổn thương. Anh lôi cô lên
xe. Kim không muốn gây chuyện nữa khi thấy Fernando đang rất giận. Nhưng xe càng về gần đến khu học xá Kim càng tỏ vẻ lo sợ. Cô như thấy được
những ngày tháng sắp đến của mình ở Oxford mà không có Fernando bên
cạnh. “Em… em không về đâu – Kim run rẩy nói – Em… không thể!”. Fernando dừng xe lại hỏi “Em muốn gì?”. Có thể anh không cố ý khi hỏi bằng một
giọng mệt mỏi nhưng Kim tự thấy mình thừa kiêu hãnh để không van xin
anh. “Em muốn đi bộ về một mình – Kim đề nghị – Anh cho em xuống!”.
Fernando suy nghĩ một chút rồi xuống xe vòng qua bên kia mở cửa cho Kim. Chỉ còn một đoạn ngắn là đến nơi, Fernando đứng yên chờ cô vô đến khuôn viên ngôi nhà rồi mới thở dài lên xe quay về.
Kim cố lết lên đến căn phòng lạnh lẽo của mình. Cô oà khóc nghĩ
mình bị Fernando “lừa” một vố quá đau. Nếu biết sẽ đi Mỹ, ai khiến anh
làm cho cô trở nên yêu anh đến mức này. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi Kim đã trải qua quá nhiều cảm xúc lớn lao: hồi hộp chờ bảo vệ luận văn,
căng thẳng trong phòng thi, thất vọng vì đậu không cao, mừng rỡ được
giáo sư Portlock mời làm trợ lý, hạnh phúc trong vòng tay nồng nhiệt của người của người yêu và cuối cùng là đau khổ kinh khủng với cảm giác bị
bỏ rơi. Kim thấy mình nhảy từ bờ bên này sang bờ bên kia của một vực sâu thăm thẳm, và cứ lao mình nhảy hùng hục như thế hết vực này đến vực
kia. Cô kiệt sức hoàn toàn. Đầu đau nhức đến từng tế bào bé li ti, Kim
tưởng như có thể tự mình bổ đầu ra rồi cằm muỗng múc từng mớ óc ăn cho
kỳ sạch. Ôm đầu rên rỉ trong một trạng thái điên điên suốt đêm không thể chợp mắt, đến sáng Kim tự nghĩ mình đã có một quyết định “sáng suốt”:
Phải bỏ Fernando trước khi anh ta bỏ mình. Cô liên lạc với tổ chức cấp
học bổng nói mình đã hoàn thành khoá Cao học và xin đặt vé máy bay sớm
để được về nước. Lời đề nghị gấp gáp của Kim không thể thực hiện, họ hứa sẽ cho cô về Việt Nam trong ba tuần nữa. Kim rũ ra thất vọng “Rốt cuộc
mình cũng phải đi sau Fernando” rồi rũ ra nằm li bì ngủ suốt hai mươi
bốn tiếng đồng hồ khiến bọn sinh viên chung nhà lo sợ phải đạp cửa xông
vào. “Chúa ơi! – Bọn chúng nhăn mặt xót xa nhìn Kim mắt to mắt nhỏ,
miệng méo xệch, mũi đỏ ửng, mặt ngờ nghệch ngóc đầu dậy – Mày không còn
ra hình người nữa, Kim!”. Thuỵ Vũ nấu cháo đem lên tận giường đau lòng
nhìn Kim tóc tai bờm xờm, áo ngủ mướt mồ hôi cáu bẩn, chẳng kịp đánh
răng rửa mặt chụp tô cháo húp rột rột rõ kêu hết tô này sang tô khác như người chết đói không kịp lau miệng. Chị than thầm: “May mà không anh
chàng hâm mộ nào chứng kiến, nếu không cả Mauricio lẫn Fernando chắc
chạy mất dép!”.
Đêm đó Thụy Vũ ở phòng Kim, giúp cô tắm rửa, thay drap giường sạch sẽ rồi ngủ lại theo lời đề nghị của cô: “Đừng bỏ em một mình!”. Thuỵ Vũ tưởng Kim bảo vệ không thành công luận văn nên hoá điên, sợ cô tự tử
đến nơi. Kim cười nắc nẻ: “Trời, em cũng biết học hành đàng hoàng chớ
bộ. Tại bị bồ đá!”. Tâm sự xong cô chợt thấy nhẹ người, nghĩ cảm xúc bị
“đá” cũng “hay hay”. Hai chị em nằm chung trên chiếc giường hẹp cười đùa khúc khích. Kim nhận ra hai người có thể gần gũi hơn thì buồn rầu hay
tin Thuỵ Vũ đã hết hạn tu nghiệp, chỉ ba ngày nữa là về nước.
- Nhưng mà không sao – Kim bật cười nhận ra chính mình cũng sẽ sớm quay về – Rồi chị em mình gặp nhau ở Việt Nam. Mình đều ở Sài Gòn mà.
Nhà chị ở quận mấy?
Thuỵ Vũ nhỏm dậy nhìn sâu vào mắt Kim:
- Em không nhớ chị thật sao?
- What? – Kim ngơ ngác – Chị nói gì?
Thuỵ Vũ chậm rãi nói:
- Chị biết gia đình em ở Việt Nam. Ba em trước là bạn học với chú
của chị, chú Thắng ở Phú Nhuận đó em nhớ không? Chị đã từng gặp em rồi
nhưng em không nhớ. Chị nghĩ em đang có bạn trai bên đây nên ngại nhận
chị là người quen!
Kim giật mình sợ hãi:
- Sao? Chị là cháu chú Thắng? Lâu quá rồi, hồi đó em mới học cấp hai.
- Hoá ra em không nhớ chị thật – Thuỵ Vũ cười – Vậy mà chị cứ nghĩ em làm lơ vì…
Kim nằm im, cô không biết nói gì hơn là nghe Thuỵ Vũ tiếp tục cất
giọng chân tình: “Em yêu Fernando lắm phải không? Và chắc đã dâng hiến
cho anh ta rồi chứ gì? Ở đây xa gia đình, cần tình cảm, chị nghĩ chuyện
đó không có gì là khó hiểu và đáng lên án. Nhưng em có nghĩ hai người sẽ có một tương lai lâu dài bên nhau không? Chị rành gia đình em, chắc gì
họ chấp nhận Fernando, và chắc gì một người cao ngạo như Fernando thèm
quì luỵ gia đình em?”. Kim lại im lặng không thốt nổi nên lời, cô ngỡ
ngàng nhận ra Thuỵ Vũ tưởng rất vô tình lại hoá ra vô cùng sâu sắc. Tất
cả những gì chị nói đều đúng, trừ cái từ “dâng hiến” ra. Bên đây làm gì
có cái khái niệm đó, không có ai “dâng hiến” cho ai, chỉ có những người
yêu nhau đến với nhau một cách bình đẳng, cho và nhận với cùng một cảm
xúc như nhau. Cuối cùng Kim chỉ biết cảm ơn Thuỵ Vũ đã cho cô một lời
khuyên chân tình. Và rồi khi Thuỵ Vũ quay lưng định ngủ, chợt Kim bật
khóc rưng rức: “Nhưng mà tụi em chia tay rồi, mãi mãi không còn gặp nhau nữa đâu”.
Kim tiễn Thuỵ Vũ ra tận sân bay quốc tế Heathrow, hẹn sẽ gặp lại
nhau ở Sài Gòn. Khi Thuỵ Vũ ôm Kim tạm biệt, cô đột nhiên can đảm khuyên người chị đồng hương ngoài ba mươi của mình: “Chị cũng cố bớt lý trí
một chút để có cho mình một tình yêu đẹp. Khi đó chị cũng sẽ thấy “cho”
cũng là “nhận”. Đến một tuổi nào đó, dù chưa “dâng hiến”cho ai, chị cũng sẽ không còn gì để mà gìn giữ nữa!”. Tưởng Thuỵ Vũ sẽ phản ứng, không
ngờ chị chỉ cầm tay Kim gật đầu: “Chị biết!”.
Thuỵ Vũ đi rồi, Kim buồn rầu một mình leo lên xe đò về lại Oxford, cô bật khóc chợt nhận ra mình còn quá non nớt. Một năm qua, từ lúc sang Anh du học, không những cô thu hoạch được rất nhiều từ sách vở, phương
pháp, những giờ trong giảng đường, mà cô còn có quá nhiều kinh nghiệm
sống sau tất cả những gì xảy ra. Thuý Hà với tính lẳng lơ, Lệ Chi trượt
dài theo nhịp sống hội nhập, Thuỵ Vũ lí trí giữ mình trong hy vọng có
được một tình yêu đẹp, Yutaka kiêu hãnh với văn hoá đất Phù Tang thời đã xa, Mauricio thèm được chinh phục dù đã có quá nhiều mối tình mang tính sưu tầm… Họ đã cho Kim biết rằng mỗi người đều có những giới hạn của
mình và không ai có thể tròn trịa sống mà không chấp nhận một góc
khuyết. Kể cả bản thân cô và Fernando, người cô đã luôn tưởng là hoàn
hảo.
Fernando vẫn muốn giảng hoà nhưng Kim cứng đầu hơn anh tưởng. Cô
từ chối không “đàm phán” hay “thương lượng” gì cả. Fernando đang lúc gấp phải hoàn tất thủ tục ở trường rồi lo trả nhà trước khi đi Mỹ nên cũng
không còn thời giờ chạy theo Kim. Buổi chiều trước khi đi, Fernando đến
nhà tìm Kim, cô mở cửa nhìn anh mà không có ý định mời vào. Fernando có
vẻ rất mệt mỏi và buồn bã:
- Anh đến để tạm biệt em – Fernando gượng cười – Ngày mai anh đi rồi. Em có ra phi trường Heathrow tiễn anh không?
- Chúc anh thành công ở vị trí mới, và một chuyến đi thượng lộ bình an – Kim thở hắt ra – Em cũng sẽ về Việt Nam nay mai…
Fernando nắm hai bàn tay lạnh giá của Kim:
- Kim! Em có thể giận anh. Nhưng xin em đừng bỏ mất cơ hội của
mình. Em hãy chọn giáo sư Portlock, ông ta khắc nghiệt nhưng em sẽ giỏi
hơn. Giáo sư Badley cũng rất tốt, nhưng anh nghĩ…
- Anh sợ Badley sẽ thất vọng về em phải không? Không có anh thì em làm nên trò trống gì? Em không thể nào bằng anh rồi.
Fernando làm lơ những lời cay đắng của Kim:
- Hãy hứa với anh em sẽ ở lại Oxford, dù chỉ một năm thôi em cũng
sẽ học được rất nhiều điều bổ ích, rồi sau đó có về Việt Nam cũng không
muộn… Thôi thì tuỳ em muốn, em muốn làm cho ông nào cũng được. Em nhận
lời thầy Badley đi nếu em thích tình cảm và những lời nhỏ nhẹ.
Kim không đáp, Fernando nhìn Kim âu yếm rồi đưa tay vuốt tóc cô:
“Anh tin em sẽ tiến xa hơn nữa…”. Kim lạnh lùng và buồn bã đáp: “Đó đâu
phải là mục tiêu của đời em!”. Fernando ôm lấy Kim cúi xuống định hôn
nhưng cô đẩy anh ra rồi đóng cửa phòng lại.
Trên cửa sổ Kim thấy Fernando đi ra xe, cái dáng cao ngạo của anh
hôm nay không được hùng dũng lắm. Gió thổi mạnh làm Fernando có vẽ bị
nghiêng qua một bên, dưới làn lá vàng rơi xuống đất dày trông anh khá cô đơn. Trước khi Fernando bước vô xe, anh quay nhìn lên cửa sổ phòng Kim. Cô đứng đó, nhìn anh vẻ vô cảm với đôi môi đang mím chặt. Fernando giơ
tay vẫy Kim nhưng đã vội quay lưng lại rồi. Kim nghĩ chắc đây là lần
cuối cùng mình được nhìn thấy anh. Cô không có ý định ra sân bay tiễn
Fernando như anh đã gợi ý. Anh sẽ bay lúc mấy giờ cô cũng chẳng quan
tâm. Kim rầu rĩ trùm chăn trong căn phòng lạnh lẽo của mình, nghĩ giờ có thể ung dung ngủ suốt ngày cũng chẳng ai màng la. Ở sân bay Heathrow
trong một thời điểm nào đó, hẳn Fernando đang cố chờ Kim chạy đến rồi
đành thất vọng buồn bã quay lưng đi. “Chắc anh ta sẽ tức giận lắm – Kim
mỉm cười lau nước mắt một mình – Nhưng điều đó giờ đâu còn ý nghĩa gì.
Tại sao có lúc mình sợ Fernando đến như vậy?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT