Một tuần lễ trôi qua trong bực dọc và khó chịu. Thiên Vương
vô lí hơn Trúc Chi nghĩ nhiều. Anh lúc nào cũng ra lệnh cho cô, không được làm
cái này, không được làm cái kia. Chuyện gì của cô anh cũng xen vào.
- Tin mới cô bạn hoa khôi lớp 12 A4 vừa bị D.A boy cho out
ngay trong sáng nay và hai cậu bạn xấu số nào đó cũng vừa diện kiến ác quỷ
xong. - Thành Nam đứng trên bục giảng dõng dạc thông báo.
Cả lớp lại ồn ào bàn tán, chuyện cô bạn hoa khôi thì không
đáng nói lắm vì hiện giờ trên danh nghĩa An An vẫn còn là bạn gái của Thiên
Vương nên việc bị từ chối là thường tình. Đáng quan tâm hơn là khoảng một tuần
nay D.A boy trở nên nguy hiểm hơn nhiều, rất dễ cáu giận. Có lẽ thiên thần đi vắng
nên ác quỷ lộng hành.
Tr1uc Chi bực tức gấp mạnh quyển sách lại khiến An An giật cả
mình.
- Quá đáng.
- Cậu sao vậy? Sao lại giận thế kia? - An An dịu dàng.
- Anh ta thật quá đáng, hễ nổi giận là ra tay không thương
tiếc. Thật quá đáng.
- Cậu có cần bức xúc thế không? Lúc trước cậu đâu quan tâm mấy
việc này.
- Ờ thì....thì khó chịu nên nói vậy thôi. Mà sao cậu bình thản
đến thế? Có người vừa tỏ tình với bạn trai cậu đấy.
An An lại cười.
- Thế cậu khó chịu à?
- Tin nóng! Một tên ngông cuồng nào đó gây chuyện đánh nhau
với D.A boy ở canteen. - Thành Nam hét vọng vào lớp.
Mọi người lập tức kéo xuống canteen. An An cũng lôi Trúc Chi
theo nhưng xuống đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc chỉ còn lại mấy gương mặt
tái xanh ngơ ngác của những người chứng kiến và một đống bàn ghế hỗn độn cùng
những vệt máu đỏ thẫm trên nền gạch. Trúc Chi run lên khi loáng thoáng nghe ai
đó bảo là thấy Thiên Vương bị chảy máu.
- Nam, chuyện gì xảy ra vậy? D.A boy đâu rồi? - An An kéo Thành
Nam lại.
- À, có một cậu bạn khối 12 vì muốn thay thế địa vị của D.A
boy ở Học viện nên nhân lúc D.A boy bị thương mà ra tay. Đừng hỏi tớ vì sao cậu
ấy biết được D.A boy đang bị thương. Tên này ra tay cũng ác cứ nhắm chỗ bị
thương mà đánh nhưng đời nào đấu lại ác quỷ của chúng ta. Giờ thì hắn nhập viện
rồi, còn D.A boy thì tớ không biết, có lẽ ở phòng y tế.
Thành Nam nói rồi liền bỏ đi nơi khác. An An giục Trúc Chi
đi tìm Thiên Vương nhưng bản tính ương ngạnh của cô lại trỗi lên mặc dù đang rất
lo lắng, hơn nữa có An An ở đây thì cô lấy tư cách gì mà đi.
- Cậu là bạn gái anh ấy cậu đi mới phải chứ, sao lại bảo tớ?
- Trời giờ phút nào còn bạn trai bạn gái. Cậu ngốc vừa phải
thôi, chẳng lẽ cậu không nhận ra tớ và anh ấy chỉ đang giả vờ thôi sao? Thiên
Vương bảo tớ làm bạn gái anh ấy là để mượn danh nghĩa đó mà bảo vệ cậu đấy!
- Để bảo vệ tớ?
- Ừm phải đấy. Cậu đi nhanh đi, tớ sẽ nói rõ mọi chuyện cho
cậu sau.
Trúc Chi chạy vội về phía phòng y tế nhưng không thấy anh
đâu cả. Cô bắt đầu thấy bất an không biết có chuyện gì xảy ra với anh không? Vết
thương trên vai của anh vẫn chưa lành hẳn.
Chạy đôn chạy đáo khắp nơi mà vẫn không tìm thấy Thiên
Vương, đang lúc tuyệt vọng thì cô nhìn thấy thầy Hiệu trưởng nên bèn đánh bạo đến
hỏi. Do dự một lúc thầy Hiệu trưởng cũng vui lòng chỉ cho cô nơi ác quỷ đang ở.
Cố thu hết bình tĩnh Trúc Chi mở cửa bước vào. Là một học
sinh mà phải đến văn phòng thầy Hiệu trưởng thì đã không mấy hay ho gì rồi đằng
này lại còn đến đây để tìm ác quỷ. Ác quỷ đúng là ác quỷ đến chỗ trú ngụ cũng
khác người.
Thiên Vương nằm dài trên sofa, đôi mắt khép hờ, anh nghe tiếng
bước chân đến cứ tưởng là thầy Hiệu trưởng nên cũng không buồn mở mắt cho đến
kia có tiếng nói nhẹ vang lên.
- Anh không sao chứ?
- Lên đây làm gì?
- Tìm anh chứ làm gì. Nghe anh bị đánh nên tôi....
- Chưa chết. Em xem thường tôi quá đấy, nếu muốn thì em nên
vào bệnh viện thăm thằng kia đi thì hơn. - Thiên Vương ngắt lời Trúc Chi.
Trúc Chi nén giận chạy đến chỗ Thiên Vương trừng mắt nhìn
anh.
- Anh có dẹp ngay cái giọng điệu đó không thì bảo? Người ta
sợ anh có chuyện nên mới cất công đi tìm, không nói được câu nào dễ nghe hơn à?
- Em mới là người cần nói những câu dễ nghe.
- Được rồi. Không cãi nữa. Để tôi xem vết thương của anh sao
rồi, có bị đánh trúng không? - Trúc Chi dịu giọng lại.
- Chẳng chạm được vào tôi nói chi là vết thương. Không sao cả.
Yên tâm chưa chết được đâu.
- Lại nữa rồi. Thế sao không chết quách đi cho rồi để người
ta đỡ phải lo. - Trúc Chi phụng phịu ra vẻ dỗi hờn.
Thiên Vương cười nhẹ rồi đột ngột ôm lấy cô.
- Chết rồi bỏ em lại cho ai?
Vòng tay ấm cùng mùi bạc hà thanh mát dịu dàng quyện vào cô
gái nhỏ đang đỏ bừng mặt vì e ngại. Vậy là giảng hòa, thôi giận dỗi nhau nữa.
"Anh yêu em rồi đấy! Em biết không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT