Tuy Thanh Phong đã giải thích rất nhiều nhưng Trúc Chi vẫn cứ
thấy gút mắc trong lòng nhưng cô không đủ dũng khí để vứt bỏ lòng tin đối với
anh. Cô sợ chỉ vì một phút sai lầm nông nổi của mình mà anh sẽ vĩnh viễn biến mất
khỏi cuộc đời cô một lần nữa. Tình yêu nó khiến cô trở nên ngu muội và mù quáng.
Trúc Chi không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ rằng tất cả
chỉ là dối trá, cô cố tìm ra hàng tà lí do để buộc mình tin anh. Anh vẫn là anh
vẫn là Thanh phong của cô.
Trúc Chi thở dài rồi tựa lưng vào bờ tường phóng tầm mắt ra
xa. Gió lùa về trên tán lá rậm của một gốc cây già rồi nhẹ nhàng trườn mình xuống
mơn man làn tóc mềm.
"Phịch"
Chiếc hộp đựng đàn violin không biết từ đâu ra đột ngột rơi
xuống người Trúc Chi khiến cô giật bắn người. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang
xảy ra thì giọng nói lạnh của Thiên Vương vang lên đầy đe dọa.
- Cây đàn thứ hai rồi nhé! Lần này em mà cả gan đập vỡ nữa
thì em chết chắc.
Trúc Chi dời mắt khỏi cây đàn cô nhìn anh chăm chăm. Đôi mắt
to ngập tràn nỗi ngạc nhiên khó hiểu, đầu óc gần như chao đảo khi phân tích được
chuyện gì đang xảy ra. Vậy là cây đàn lần trước là do anh tặng. Trúc Chi hơi
nhíu mày.
- Anh tặng tôi?
- Đừng có tưởng bở. Tôi thấy nó chật chỗ chướng mắt quá nên
tiện tay vứt cho em thôi.
Trúc Chi đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mắt anh rồi quát lớn.
- Này, anh xem tôi là cái gì chứ? Nhà kho để vứt đồ cũ à?
Tôi...
- Nhìn lại đi, đồ mới đó.
Thiên Vương nhún vai ngắt ngang câu nói của Trúc Chi.
- Tôi không cần biết muốn vứt đâu thì tùy anh đừng có ra lệnh
cho tôi với cái kiểu như thế.
- Vứt đâu là tùy tôi nên tôi mới vứt cho em đấy.
- Anh...anh...
Trúc Chi bặm môi giận dữ, anh nghĩ cô là cái gì chứ? Đem cô
ra cá cược, vứt cho cô cái lòng tốt giả dối rồi năm lần bảy lượt ra lệnh cho cô
phải làm cái này làm cái kia. Cô ghét anh, ghét vô cùng.
- Được thôi!
Vừa dứt câu Trúc Chi cuối người xuống lấy cây đàn ra khỏi hộp
giá nó lên cao toan đập mạnh vào tường nhưng bàn tay anh đã nhanh chóng siết chặt
cổ tay cô lại. Ánh mắt quỷ dữ hằn lên sắc nhọn, giọng nói sắc lạnh.
- Em quên tôi vừa nói gì sao? Nếu em cả gan đập vỡ nó thì em
chết chắc.
Thiên Vương cuối sát mặt Trúc Chi hơn.
- Lời cảnh cáo cuối cùng cho em. Đừng chọc giận tôi.
Trúc Chi chưa kịp gân cổ cãi lại thì anh đột ngột bỏ tay cô
ra nhanh chóng nghiêng người tránh một cú đấm mạnh và bất ngờ từ Thanh Phong.
- Tôi nhớ là mình đã cảnh cáo cậu đừng chạm vào bạn gái tôi.
- À! Tôi quên mất mình chưa cảnh cáo cậu đừng có dại dội mà
chạm vào người tôi.
Thiên Vương nhếch môi cười khiêu khích. Thanh Phong nổi giận
đôi mắt anh đã phủ đầy một màu u tối, siết chặt nấm đấm anh định lao đến nhưng
Trúc Chi vội vàng níu tay anh lại.
- Đừng anh!
- Cứ để dành nấm đấm của cậu đi, bao giờ chưa phải lúc đâu.
Thiên Vương nhún vai nhếch môi cười rồi quay lưng bỏ đi.
Trúc Chi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thanh Phong đã hất tay cô ra. anh gắt
lên.
- Em bảo vệ cậu ta?
- Anh nói gì thế? Em làm vậy chỉ vì sợ anh sẽ bị thương.
- Em cho rằng anh tệ đến mức không đánh lại cậu ta?
- Không, em không có....
Câu nói bỏ dở khi Thanh Phong liếc thấy cây đàn, gương mặt
anh tối sầm lại. Anh không lí giải nổi chuyện gì đang xảy ra trong mình nhưng
anh thấy giận và rất giận.
Trúc Chi vội giật lại cây đàn khi Thanh Phong toan đập nó
vào tường. Cô không biết vì sao mình lại làm thế nhưng thực sự cô không muốn bất
kì ai làm hỏng cây đàn này dù chỉ là một vết xướt nhỏ. Hành động này của Trúc
Chi càng khiên cơn giận trong anh bùng cháy dữ dội.
- Em nói đi giữa em và cậu ta đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại
sao em lại khăng khăng giữ cây đàn này? Tại sao lúc đó em lại đứng yên trong
vòng tay cậu ta?
- Không có chuyện gì hết, em và anh ta không có chuyện gì hết.
Còn cây đàn này anh không thể đập, nó là của em, anh không thể làm thế được.
Thanh Phong nhếch môi cười, nụ cười vừa chua xót vừa sắc lạnh
nó khiến Trúc Chi rùn mình thấy sợ.
- Ra là vậy, mấy ngày nay em tránh mặt anh là vì cậu ta.
- Em không có, không phải vậy. Em tránh mặt anh là vì em muốn
yên tĩnh để thuyết phục mình tin anh, tin anh là Thanh Phong của em.
- Ngụy biện, tất cả chỉ là ngụy biện. Em vờ nghi ngờ anh để
có cớ đến với cậu ta.
Bất chợt Thanh Phong nâng cằm Trúc Chi lên, anh dùng ngón
tay cái của mình kéo nhẹ trên làn môi cô.
- Em đã thay đổi, đôi môi này của em từ lâu đã dành cho một
người khác không phải anh.
Mặc cho Trúc Chi khóc nấc lên cơn ghen dữ dội khiến Thanh
Phong dường như biến thành một con người khác - vô lý và thô bạo. Đột ngột anh
hôn cô, nụ hôn cưỡng cầu. Trúc Chi càng vùng vẫy chống đối thì anh càng giận dữ
và càng thô bạo. Nụ hôn ngấu nghiến của sự giận dữ khiến môi Trúc Chi bậc máu,
vị tanh thấm đẫm trong khuôn miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT