Tiếng gậy va vào người tạo nên một âm thanh khiếp đãm. Sau hồi
lâu nhắm tịt mắt nín thở mà vẫn không thấy gì xảy ra ngoài âm thanh rợn người
kia Trúc Chi thở nhẹ hé mắt ra nhìn. Một cánh tay ai đó vươn ra chặn đứng thanh
gậy trên đầu cô.
Mùi hương bạc hà thanh mát len vào cánh mũi.
- Thật là chướng mắt.
Giọng nói sắc lạnh vang lên, ánh mắt ngang tàn vụt tối hằn
lên tia nhìn lạnh lẽo đến rợn người như đôi mắt quỷ dữ. Chỉ trong một cái chớp
mắt Thiên Vương đã trở tay giật lấy thanh gậy phang thẳng vào đầu tên tóc vàng.
Hắn ngã vật ra đường đầu óc choáng váng quay cuồng, máu rỉ
ra từ một bên mái đầu. Bọn còn lại thấy vậy liền hầm hổ xông đến liên tục ra
đòn nhưng chẳng thể nào đánh trúng anh. Thiên Vương nhanh đến nỗi cứ như là có
phép thần thông, anh vụt biến rồi đột ngột xuất hiện trả đòn.
Tay đấm chân đá anh khiến bọn chúng không kịp và cũng không
thể trở tay. Trúc Chi tròn mắt khi chỉ trong phút chốc cả bọn nằm la liệt dưới
chân. Tên cầm đầu vẫn không chịu thua hắn rút dao lao đến điên cuồng đâm chém
nhưng đường dao thứ nhất vẫn chưa dứt thì cổ tay hắn bị Thiên Vương siết chặt.
Hắn đau đớn buông tay để rơi con dao, miệng không ngừng xin tha.
Ánh mắt lạnh nhìn hắn đầy chết chóc.
- Là bàn tay bẩn thỉu này.
Thiên Vương lạnh lùng buông câu nói rồi bẻ mạnh cánh tay hắn
về sau. "Rắc" tiếng xương gãy hòa lẫn cùng tiếng hét thảm thiết.
Cách đấy không xa trong một chiếc Mercedes đen sang trọng
chàng thanh niên có gương mặt đẹp và ánh mắt lạnh giận dữ vò nát bức ảnh trong
tay - đó là bức ảnh của cô gái nhỏ có mái tóc xoăn dài gương mặt đẹp và đôi mắt
to. "Vô dụng".
Xong xuôi mọi chuyện Thiên Vương bình thản kéo Trúc Chi đến
rạp chiếu phim, mua nước ngọt và đủ thứ đồ ăn rồi quăng hết cho cô.
- Anh làm gì vậy?
- Đi xem phim.
- Muốn xem thì anh xem một mình đi tôi còn phải đi tìm An
An.
Vừa dứt lời chuông điện thoại của Trúc chi reo lên, An An gọi
báo rằng Đăng Khoa đã đưa cô về nhà an toàn.
- Đi thôi chẳng phải em có hai vé hay sao. Đừng phí!
Trúc Chi như con rối bị anh điều khiển, chưa kịp định thần
thì cô đã yên vị trong rạp chiếu phim. Bộ phim bắt đầu mọi ánh đèn đều bị tắt
ngấm có muốn trở ra thì cũng không thấy đường mà đi. Dù gì cũng đã vào đến chỗ
nên Trúc Chi đành ngoan ngoãn ngồi cạnh anh.
- Này, anh lại ngủ à? Phim hay thế mà lại ngủ sao?
- Không hứng.
Trúc Chi nhăn nhó, không có hứng xem mà nhất quyết một hai
lôi cô vào đây. Nể tình anh vừa cứu mình nên Trúc Chi im lặng cho qua. Dưới ánh
sáng mờ mờ của màn hình Trúc Chi thoáng thấy vết bằm trên tay anh, là vết bằm
do cú đánh lúc nãy.
Chợt nhớ ra mình có mang theo thuốc chuyên dùng để xoa lên
các vết sưng bầm tím. Ngày trước Thanh Phong luyện võ hay bị thương kiểu này
nên lúc nào cô cũng mang thuốc theo riết rồi thành thói quen.
- Em làm gì thế? - Thiên Vương nhíu mày khi cô chạm vào vết
thương.
- Ngồi yên, thoa thuốc cho tan máu bầm, mau hết sưng.
Thiên Vương lại nhắm mắt ngủ trong khi cả rạp căng mắt lên
xem phim và cười ồ lên vì tình tiết hài hước nào đó.
- Một chút thôi.
Thiên Vương thì thầm trên vai Trúc Chi khi cô có ý định đẩy
anh ra. Mùi bạc hà thanh mát dịu nhẹ quấn lấy Trúc Chi, không hiểu sao cô lại mềm
lòng yên lặng cho con ma ngủ này tựa vào. Cảm xúc khác thường kia lại dấy lên
mơn man ấm áp đến lạ thường.
***
Từ khi Trúc Chi và Đông Quân làm lành với nhau thì ngoài giờ
học ra An An luôn có một mình, không Trúc Chi bên cạnh vừa buồn vừa tủi khi bị
mấy cô nữ sinh khác lợi dụng thời cơ để ức hiếp.
- Này, không có mắt à? - Ái Vy hét lớn khi An An vô tình va
vào người cô.
- Xin lỗi. Tớ không cố ý.
- Thật là khó ưa mà hèn chi cô bạn thân nhất cũng chẳng thèm
quan tâm đến.
- Phải rồi, có đi theo người ta thì cũng chỉ tổ cản mũi
thôi. Hình như cậu "hơi" bị dư thừa thì phải. - Cô bạn thân của Ái Vy
cũng chen vào.
Tránh xảy ra chuyện không hay nên An An im lặng bỏ đi trước
nào ngờ mấy cô tiểu thư kiêu kì này vẫn không chịu buông tha. Một cô bạn túm
tóc An An kéo lại. Vừa lúc đó một bàn tay ai đó vươn ra chặn lại.
- Làm thế không hay đâu đấy!
Mấy cô tiểu thư lập tức thay đổi nét mặt, trở về cái vỏ bọc
dịu dàng dễ thương. Đăng Khoa mỉm cười khoác tay lên vai An An, anh nhẹ giọng.
- Tôi nhờ các cậu chuyện này nhé!
Ái Vy và mấy cô bạn cười tươi gật đầu đồng ý ngay lập tức.
- Từ đây về sau đừng bao giờ làm phiền An An nữa. Nếu
không........
Đăng Khoa chợt nghiêm mặt lại, chất giọng lạnh đầy đe dọa.
- Các cậu sẽ phải trả giá đó!
Nụ cười tươi tắ của mấy cô nàng liền tắt ngấm, gương mặt
hiên lên sự sợ hãi. Họ vâng nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng rút lui. Lúc bấy giờ
An An vẫn không khỏi ngạc nhiên trước hành động này của Đăng Khoa.
- Thôi được rồi, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó nữa. Không
dễ chịu chút nào.
- Sao anh lại làm vậy?
- Thì để giúp em. - Đăng Khoa nhún vai. - Và cũng để cho em
thấy cái gì gọi là quyền lực. Quyền lực không hẳn là xấu nhưng nó có thể giúp
em bảo vệ được những người em yêu thương.
- Em không hiểu.
Đăng Khoa cười bí ẩn.
- Đi ăn chút gì đã. Anh đói rồi.
- Nhưng....
An An còn chưa kịp phản ứng thì Đăng Khoa đã kéo cô đi.
- Anh sẽ cho em thấy lợi thế của quyền lực.
Trong lúc đó ở khu vườn trường.
Gió thả mình trên tán lá xanh xào xạt cuốn đi cái oi bức bức
ban trưa. Tiếng đàn violin réo rắc thả vào không gian tỉnh lặng giai điệu sâu lắng
của bản nhạc Song from secret garden. Trúc Chi hướng ánh mắt dịu nhẹ về phía
anh chốc chốc lại mỉm cười hạnh phúc. Thanh Phong đẹp nhất khi anh chơi đàn.
Bất chợt một nốt nhạc lọt vào tai dấy lên bao bối rối lo âu.
Bản nhạc này Thanh Phong chơi rất tuyệt, dưới bàn tay anh mỗi nốt nhạc đều rất
dịu nhẹ vừa đủ âm sắc, anh chưa bao giờ phạm lỗi vậy mà khi nãy nốt nhạc đó nặng
hơn bình thường dù nó vẫn đúng âm.
Cảm giác bồn chồn nghi ngại cứ chiếm lấy đầu óc cô đến nỗi bản
nhạc đã hết, anh đã ngồi cạnh mà cô vẫn không nhận ra.
- Em sao thế? Không khỏe ở đâu à?
- À.... em không sao.
- Vết thương của em thế nào rồi? Lành hẳn chưa?
- Nó lành rồi anh đừng lo.
- Nếu em là con trai thì anh đã vạch áo em lên mà kiểm tra rồi.
Trúc Chi cười méo mó khi nhớ lại cảnh Thiên Vương xé vai áo
cô ra nhìn nhìn ngắm ngắm rồi bôi thuốc lên. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng đó là
cô lại đỏ mặt lên. Thấy vậy Thanh Phong tưởng Trúc Chi ngại vì câu nói của mình
anh vội đính chính.
- Anh đùa thôi em đừng để bụng. Mà này, vết thương lành rồi
em nhớ bôi thuốc mà anh đưa đấy. Nó sẽ giúp em không bị sẹo.
- À...em biết rồi. Cảm ơn anh.
Trúc Chi ái ngại hướng mắt ra xa tránh ánh nhìn của anh. Làm
sao cô dám cho anh biết toàn bộ số thuốc đó đã bị Thiên Vương quăng hết, anh vứt
hết rồi mua thứ khác về cho cô.
Sắp hết giờ nghỉ trưa nên cả hai trở về lớp. Trúc Chi vừa đi
khỏi thì Thanh Phong gặp ngay Thiên Vương, nói đúng hơn là Thiên Vương bất
thình lình xuất hiện sau lưng anh lạnh lùng buông câu nói đầy nguy hiểm và
thách thức.
- Cẩn thận kẻo tôi lột mặt nạ cậu đấy Iceboy Đông Quân.
Sau khi bỏ lại nụ cười nhếch môi Thiên Vương rảo bước đi
trong ánh mắt đen sạm lạnh băng của người còn lại. Lời cảnh báo của một kẻ dường
như yếu thế và chẳng nắm trong tay nước cờ nào nhưng lại khiến kẻ đầy quyền
năng còn lại thấy lung lay không biết mình sẽ bị lật khi nào? Và sẽ bị lật như
thế nào?.
Thiên thần thì luôn quang minh chính đại nhưng trong con người
kia còn tồn tại một thứ khác được gọi là ác quỷ. Đấu với quỷ là đấu với sự nham
hiểm, bất ngờ và tàn bạo. Muốn thắng quỷ thì phải ác hơn cả quỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT