Thành Nam đứng trên bục giảng nét mặt nghiêm túc trịnh trọng
nhắc nhở mọi người thời gian này tốt nhất nên tránh xa D.A boy. Anh ta đã nguy
hiểm hơn trước rất nhiều, có thể nổi giận bất cứ lúc nào. đã có nhiều người
không may bị hạ dưới tay anh.
Trúc Chi rùng mình nhớ lại cảnh tượng hôm đó. Cứ tưởng là sẽ
chết.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên dập tắt những lời bàn tán,
giáo viên vào lớp tiết học vừa bắt đầu được một lát thì Thiên Vương đột ngột xuất
hiện trước cửa lớp. anh đi thẳng đến bàn của Trúc Chi và lôi cô trong sự kinh
ngạc của tất cả mọi người.
- Này em đang giờ học mà. Em là học sinh lớp nào đấy?
Đôi mắt ngang tàn hoắc lên khiến cô giáo trẻ lạnh người, đẩy
cặp kính cận vào sát mắt mình hơn cô giận mình nhận ra nhân vật đang làm loạn
này.
- Thầy Hiệu trưởng tìm cô đấy!
- Sao? Vừa nãy cô.....
Một cái nhíu mày khiến cô hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
- Ừ! Để cô lên gặp thầy liền.
Vậy là Trúc Chi ngang nhiên được rời khỏi lớp. Thiên Vương
lôi Trúc Chi đến phòng của mình ở khu Nhất, vừa vào đến nơi anh liền ấn mạnh cô
ngồi xuống giường rồi lạnh giọng.
- Cởi ra.
- Gì? Cởi...cởi cái gì?
Trúc Chi phát hoảng khi Thiên Vương điềm tĩnh trả lời.
- Cởi áo ra.
Câu nói ngắn gọn nhưng sức công phá mạnh khiến cô gái nhỏ thấy
choáng. Trúc Chi đứng bậc dậy định chạy ra ngoài nhưng lại bị anh ấn mạnh xuống
giường. Nắm chặt cổ áo mình Trúc Chi hét lớn.
- Anh điên sao? Tôi hét lên bây giờ.
Thiên Vương nén giận thở hắt ra.
- Có cởi ra không thì bảo?
- Không. Anh điên rồi. Anh muốn gì đây?
- Xem vết thương của em thế nào rồi.
- Như vậy cũng không được.
Sau khi quát lên Trúc Chi mới giật mình há hốc miệng, cô
không nghe lầm đó chứ? Anh lại định làm gì nữa đây? Sao tự dưng lại đòi xem vết
thương trên vai cô?
- Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy! Bây giờ em tự cởi áo ra hay để
tôi?
- Gì? Gì? Không, không được. Không chọn cách nào hết.
Đôi mày rậm nhíu lại Thiên Vương giận dữ đá ầm vào ghế. Con
bé rắc rối thật không thể nương tay được nữa.
- Em keo kiệt thật có bả vai mà cũng giấu. Đưa anh xem.
Trúc Chi choáng trước thái độ tự nhiên của Thiên Vương nên
không để ý chút thay đổi trong xưng hô. Dường như đối với Thiên Vương không tồn
tạo khái niệm nam nữ. Giằng co mãi Trúc Chi bậc khóc hạ giọng năn nỉ.
- Làm ơn đi. Anh tha cho tôi đi.
- Bực em thật.
Thiên Vương gằn giọng anh mạnh tay xé toạc một bên vai áo
Trúc Chi ra, cô trừng mắt nhìn anh rồi la toáng lên.
"Áaaaaaaaa"
Thiên Vương cau mày quát lớn.
- Việc gì phải hét to như thế?
Thiên Vương bước đến xoay người Trúc Chi lại. anh ngồi sau
lưng cô im lặng nhìn vết thương chỉ vừa mới khép miệng trên bờ vai thon.
Trúc Chi vừa khóc vừa run lẩy bẩy.
- Được rồi đừng khóc nữa, tôi không ăn thịt em đâu mà sợ.
Trúc Chi đỏ bừng mặt định chui tọt vào chăn nhưng cô giật
mình cứng người ra khi Thiên Vương nhẹ xoa thuốc lên vết thương của cô.
- Cái này giúp em không bị sẹo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT