Một đêm trằn trọc khó ngủ, Trúc Chi không chỉ lo lắng về thái độ phản đối của ba mẹ Phong mà cô còn bị dày vò bởi một xúc cảm lạ. Cứ nhắm mắt lại là cô lại nhớ đến kí ưc đẫm máu đấy, nhớ đến từng cử chỉ từng lới nói và nhớ đến cảm giác bình yên khi ngồi cạnh mộ anh.

Giờ giải lao Học viện lại ồn ào, vẫn như mọi khi Trúc Chi ngồi yên cắm cúi vào quyển sách dày. Tuy mắt dán vào đấy nhưng cô không thể nào tập trung, viễn cảnh Phong cuối người ghé sát mặt An An lúc sáng cứ hiện lên trong đầu. Rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Trúc Chi không đủ can đảm để hỏi thẳng An An, cô sợ An An sẽ buồn lòng vì những suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Trúc Chi đâu biết được rằng hành động đó của Phong không phải là hành động của sự thương yêu nào cả mà là hành động cảnh cáo của một lời đe dọa.

" Đừng xen vào chuyện của tôi nếu không cô sẽ phải hối hận"

- Cậu có chuyện gì sao? Lại mất ngủ nữa à?

- À...không sao.

Trúc Chi dời mắt khỏi quyển sách cô nhìn An An hồi lâu nhưng vẫn không thể mở lời để hỏi cho tường tận.

- Đông Quân đối xử với cậu có tốt không?

- Sao cậu lại hỏi vậy? Tất nhiên là tốt rồi, anh ấy là Thanh Phong mà.

- Là Đông Quân, Trúc Chi à!

An An thở dài hướng đôi mắt buồn pha lẫn bất lực về phía Trúc Chi.

- Cậu lại nữa rồi. Tớ biết cậu rất khó chấp nhận chuyện này nhưng đó là sự thật.

- Yên tâm! Tớ không tranh giành với cậu đâu vì người cậu thích là Thanh Phong còn người tớ thích là Đông Quân.

Câu nói này của An An khiến Trúc Chi phải bận tâm nhiều, cô không tài nào hiểu nổi vì sao An An lại nói như thế. Dường như có một sự thật vô hình nào đó mà cô vẫn chưa biết đến.

***

Một buổi trưa dịu nhẹ nắng gieo mình qua mình kẽ lá rải vào khu vườn trường thứ ánh sáng nhàn nhạt, gió thông thả đưa vào không gian giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc Song from secret garden.

Như cái tên gọi Song from secret garden, giai điệu nhẹ mở lối vào khu vườn bí mật - khu vườn của tâm hồn, một thế giới khác biệt với những hoài niệm.

Cảm xúc lạ lại trỗi dậy kéo theo những kỉ niệm về anh. Trúc chi bàng hoàng để lỗi nhịp đàn khi trong đầu cô hiện lên khung cảnh êm đềm lặng lẽ nơi ngôi mộ khắc dòng chữ Thanh Phong.

- Song from secret garden - bản nhạc giúp con người ta tìm thấy bình yên trong khu vườn bí mật của tâm hồn. Em là người chơi đàn nhưng có vẻ em không làm được điều ấy.

Thiên Vương ngồi xuống thảm cỏ tựa lưng vào gốc cây to.

Trúc Chi chỉ biết im lặng nghe lòng mình dậy sóng. Quả thật cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên thanh thản cả.

- Adagio. Em chơi bài ấy đi.

Thiên Vương khép hờ đôi mắt.

- Adagio trong tiếng Ý có nghĩa là thanh thản.

Trúc Chi ngạc nhiên nhìn anh hồi lâu rồi chẳng hiểu sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời anh. Dây đàn khẽ rung lên một giai điệu chầm chậm lướt theo gió.

Hướng mắt về phía Thiên Vương, Trúc Chi thoáng ngỡ ngàng khi bắt gặp sự tĩnh lặng đến thanh thoát trên gương mặt đẹp với đôi mắt khép hờ. Vài sợi nắng vương mình trên tóc anh đẹp lạ, bất chợt cô cảm thấy mình đang chìm dần trong sự thanh thản. Những muộn phiền bỗng chốc hóa thành hư vô tất cả những gì còn lại chỉ là nắng vàng gió nhẹ trong một không gian tĩnh lặng yên bình.

Giai điệu vẫn vang đều theo gió. Adagio - một bản nhạc mang đến sự thanh thản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play