Trúc Chi ngồi bệch trên thảm cỏ, đôi vai nhỏ vẫn không ngừng
rung lên theo từng tiếng nấc. Cô vẫn chưa biết phải đối mặt như thế nào, phải bắt
đầu từ đâu để lí giải sự hoán đổi bất ngờ này. Rốt cuộc thì đâu mới sự thật?
Làm sao cô có thể tin nổi người hôm ấy là Đông Quân. Sao Đông Quân lại phải hi
sinh tính mạng của mình chỉ để bảo vệ cô - một người xa lạ? Sao anh lại nhận
mình là Đông Quân? Sao lúc đứng giữa bờ vực giữa sự sống và cái chết anh lại
nói với cô những điều như thế? Tại sao? Tại sao và tại sao?
- Làm sao em tin nổi anh là Thanh Phong? Làm sao tin người
hôm ấy là Đông Quân. Không thể nào. Nói dối, anh nói dối.
- Vì anh ấy cũng rất yêu em. - Anh thở dài.
- Nói dối! Trước đó em chưa từng Đông Quân lần nào cả.
- Nhưng không có nghĩa là anh ấy cũng không chưa từng gặp
em. Lần anh đưa em về Tây Nguyên anh ấy cũng đã lặng thầm đi theo chúng ta. Hôm
em xảy ra chuyện người đến cứu là anh Đông Quân.
- Vậy lúc đó anh ở đâu? Lúc đó Thanh Phong ở đâu?
Trúc Chi cười nhạt trong màn nước mắt.
- Bọn anh chia nhau ra đi tìm em, anh ấy là người tìm thấy
em trước.
- Nếu thế thì sao mọi người đều nói là Thanh Phong đã chết?
Nếu là Thanh Phong sao anh không đến tìm em để giải thích? Sao anh lại nỡ để em
phải đau đớn đến thế?
- Tất cả mọi người đều biết anh đưa em về Tây Nguyên nên ai
cũng nghĩ đó là anh. Thực ra anh cũng định nói sự thật cho em và mọi người biết
nhưng anh không thể. Vì anh Đông Quân là niềm hi vọng lớn của ba mẹ, anh không
thể làm họ đau thà cứ để họ nghĩ người chết là anh thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
- Vậy còn em? Anh nghĩ em không biết đau sao?
Trúc Chi gằn giọng tỏ vẻ tức giận nhưng thực chất tâm trạng
cô đang rất phức tạp hỗn loạn cả lên.
- Anh xin lỗi. Anh đã nhiều lần đến tìm em nhưng không gặp
được rồi sao đó anh vào vai Đông Quân cố gắng hết mình để che giấu đi sự thật.
- Thế sao anh không tiếp tục vai diễn này đi? Nói với em làm
gì?
- Anh đau lòng khi nhìn thấy em khóc, khi nhìn em lặng lẽ điếm
bước và...anh không kìm chết được mình nữa. Anh nhớ em, rất nhớ em.
Trúc Chi ngẩng mặt lên đôi mắt đỏ hoe chứa đầy tia nhìn bối
rối.
- Khi gặp em ở Học viện anh rất vui nhưng với thân phận Đông
Quân anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em.
- Vậy người cứu em khỏi quả bóng và người cho em bộ đồng phục
là anh?
- Phải! Là anh. Anh không định để em nhìn thấy anh nhưng lần
ở canteen anh đã vô tình gặp lại em. Nhìn em ngất đi anh đau lòng lắm nhưng với
thân phận Đông Quân anh chỉ có thể đưa em đến phòng y tế rồi rời đi. Nhưng anh
lại không kìm chế được bản thân nên nhiều lần đến tìm em.
- Vậy những lần đó là thật? Không phải em mơ đúng không?
- Là thật. Anh xin lỗi vì những lần đó đã dùng thuốc mê với
em, anh chỉ muốn em nghĩ đó là giấc mơ. Như thế em sẽ không phải mệt mỏi vì tìm
anh.
Thanh Phong nhẹ lau nước mắt cho Trúc Chi.
- Anh không chịu nổi khi thấy người ta bắt nạt em và càng
không chịu nổi nỗi nhớ trong anh. Anh không thể cứ mãi đứng nhìn em từ xa. Anh
xin lỗi! Xin lỗi vì anh lại làm em tổn thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT