Chương trình học ở Trưng Vương rất khác so với những trường khác lượng kiến thức nặng hơn nhiều nên học sinh phải học cả ngày nhưng bù lại lịch học tập và nghỉ ngơi giải trí rất khoa học.

Trưng Vương nhận rất nhiều tiền từ gia đình học sinh nên họ rất biết cách chiều chuộng các cô cậu ở đây, họ đã cho xây dựng hẳn một khu kí túc xá bán trú để học sinh nghỉ ngơi vào giữa trưa. Chỉ là ngỉ trưa nên một phòng sẽ có tám người theo danh sách cố định được sắp sẵn, đặc biệt ở đây còn có một khu nhà riêng sang trọng hơn dành cho những người đặc biệt - đó là tốp 15 quý tử của những gia đình có số vốn đầu tư vào Trưng Vưng cao nhất và để tránh dư luận phản bác họ còn dành nơi này cho tốp 10 học sinh có điểm số cao nhất trường tính theo từng khối. Vì đây là nơi dành cho những vị trí nhất nên học sinh trong Học viện ưu ái gọi đây là khu Nhất.

Trong canteen ồn ào Trúc Chi yên lặng từ tốn thưởng thức phần ăn của mình mặc cho cô bạn ngồi đối diện đang huyên thuyên về một đề tài nào đó.

- Trúc Chi, cậu có muốn thử cái sandwich này không? Tự tay tớ làm đó, tớ đã cố tình làm thêm cho cậu một cái nè!

- Không!

Trúc Chi lạnh nhạt đáp rồi dường như cảm thấy có chút bất lịch sự cô ngẩng mặt lên định xem thử phản ứng của An An. Đập vào mắt cô lúc này là phần ăn của An An - nó chỉ đơn giản là vài mẫu bánh mì nhỏ và hai cái sandwich có nhân rau và một miếng thịt mỏng.

Thấy Trúc Chi tròn mắt nhìn phần ăn của mình An An cuối đầu hơi nhỏ giọng

- Tớ đang tiết kiệm tiền

Bấy giờ Trúc Chi mới nhớ ra có lần An An tâm sự về mình. Cô là học sinh học bổng, gia đình có phần khó khăn về kinh tế nhưng khi biết cô đậu vào Trưng Vương thì vẫn cố gắng cho cô đi học. Vì là học sinh học bổng nghèo nên không ai làm bạn với cô, từ lúc vào trường đến giờ cô luôn một mình. Với bản tính hiền lành nhút nhát nên An An luôn phải chịu đựng những lời dè bĩu của bạn bè xung quanh, họ cho rằng cô chỉ muốn trèo cao lợi dụng tiền bạc của họ và suy cho cùng cô không xứng để đi cùng họ.

Vậy nên lúc Trúc Chi bảo không ghét cô, cô mới mừng ra mặt như thế.

" Lợi dụng nhau để sống à?" Trúc Chi đã từng đặt câu hỏi như thế nhưng trực giác cứ mách bảo cô rằng An An không phải loại người như thế. Và điều này đã được khẳng định khi cô cầm trên tay tờ báo cáo của người thám tử.

- Có ngon không?

- Ngon lắm , cậu thử đi - An An hơi ngạc nhiên rồi cũng cười tươi đưa bánh cho bạn

- Thế thì đổi nhé!

Trúc Chi đẩy phần ăn của mình sang An An rồi với tay cầm lấy chiếc bánh sandwich

- Không cần đâu, cậu cứ ăn đi. Tớ làm hai cái mà - An An định đẩy phần ăn về phía Trúc Chi thì nhận được cái trừng mắt đáng sợ.

***

Cái nắng ngỗ ngược của buổi ban trưa ngang tàn thiêu đốt mọi thứ. Hầu hết học sinh đều chọn trở về phòng kí túc để nghỉ ngơi cho thoải mái số ít còn lại thì lang thanh đây đó vui cái thú riêng của mình.

Trúc Chi cũng thế, cô lặng lẽ đi quanh Học viện. Bóng dánh ấy sao mà thật cô đơn lạnh lẽo. Dừng lại ở góc khuất bên bờ tường dưới bóng cây xanh mát Trúc Chi ngồi tựa lưng vào tường mắt khép hờ.

Một cơn gió nhẹ kéo đến mơn man làn tóc mềm thỉnh thoảng lại thổi tung phần mái bờm phía trán. Gió nhẹ nhàng vuốt tóc rồi lại dịu dàng ôm lấy cô gái nhỏ.

Anh là gió, gió là anh. Dẫu cô có đi đâu về đâu thì anh luôn tìm thấy và ở cạnh cô như anh từng hứa. Cảm xúc trỗi dậy choáng ngộp trái tim rồi dâng trào lên đôi mắt.

Trúc Chi không hề biết cách đấy không xa có một ai đó đứng lặng người nhìn ngắm cô. Từ đôi mắt ngang tàn sắc xảo luôn coi khinh người khác một ánh nhìn dịu nhẹ đã thoát ra thu trọn tất cả vào tầm mắt kể cả dòng nước mặn đang khẽ lăn trên đôi má.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play