Kể từ hôm đó, nó với anh lại cung nhau làm ăn. Dù mới bước
vào vòng quay của kinh tế - chính trị nhưng nó vẫn hòa nhập rất nhanh. Công ty
nhà họ Vương vì thế mà lại phát triển như xưa.
Chủ nhật tuần này, để chúc mừng nó lên tiếp quản công ty, nó
mở tiệc để mọi người đến chung vui.
Tất nhiên là không thể thiếu đối tác quan trọng chính là
anh!
Đưa cho thư kí, nó muốn anh được người của công ty đưa đến tận
tay.
Nó rất muốn đưa cho anh tấm thiệp này nhưng kiềm chế lại
chính mình. Làm vậy chỉ càng làm sự việc thêm rắc rối mà thôi.
Tấm thiệp mà anh nhận được màu hồng nhạt, có cài nơ trắng,
bên ngoài ghi tên anh. Nó giống thiệp mời đám cưới hơn, làm anh càng sầu não.
Và nếu anh để ý thì sẽ thấy thiệp của anh chẳng giống thiệp
của những người khác chút nào cả vì nó tự tay làm cho anh.
Lúc làm, nó cứ tự cười mình. Chỉ là cái thiệp mà lại còn làm
riêng cho anh mà không lấy hàng đặt ở tiệm như tấm thiếp gửic cho các công ty
kia. Anh cũng chẳng để ý đâu!
Đến 7 rưỡi tối, anh cùng Mĩ khoát tay nhau bước vào sảnh. Mĩ
cười tươi như hoa. Khi biết nó mở tiệc, cô đoán chắc chắn là anh cũng được mời
nên đã năn nỉ anh cho đi theo. Anh lại rất bình thản thốt ra chữ “Ừ”.
Anh cũng cười nhưng sao nó thật chua chat quá. Giá như người
bên cạnh anh là nó thì tốt quá.
“Anh Nam, xin cho biết sao anh lại đi cùng cô Mĩ - chị gái của
giám đốc mới công ty nhà họ Vương?”
“Liệu có phải hai người có xích mích gì trong truyện tình cảm
riêng?”
“Thưa cô Mĩ, xin hỏi cô đã dùng cách nào để tổng giám đốc
công ty nhà họ Hoàng yêu mình?”
“….”
Một loạt câu hỏi của các phóng viên dành cho anh và Mĩ. Anh
rất bực mình, liền ôm eo Mĩ rồi kéo cô vào đại sảnh. Anh rất ghét mấy người
phóng viên chuyên đi soi mói đời tư.
Nó biết anh sẽ đến sớm hơn trước giờ tầm 30 phút nên để một
chiếc máy camera trước cửa để theo dõi anh. Thấy anh thân mật với Mĩ như vậy,
nó có chút đau lòng.
Đúng là muốn làm việc lớn phải nhịn vài chuyện “phát sinh”.
Nhưng sao cái “phát sinh” này lại lớn như vậy chứ! Nó không
thích, không thích chút nào!
“Anh Vũ, đến giờ rồi. Đi thôi anh!” – nó gọi Vũ đang mải nghịch
chiếc máy điện thoại của mình.
“Vội thế. Đây, đi đây.” – Vũ bỏ máy xuống rồi nắm tay nó ra
ngoài.
Đến giờ, MC lên nói vài câu đùa vui làm không khí thêm vui
nhộn rồi mời nó lên phát biểu.
Xuất hiện với chiếc váy trắng ôm sát cơ thế, từ phần đầu gối
thì loe rộng ra. Nó bệt tóc lên nhìn rất giống một nữ sinh cấp 3 chứ không phải
là một người lãnh đạo một công ty lớn như vậy.
“Ồ, là phụ nữ đó.”
“Nhìn trẻ quá, liệu có lãnh đạo nổi không.”
“Con gái ông Vương chắc có thể.”
Dần dần nhiều lời rì rầm bàn tán vang lên. Anh từ xa nhìn
nó, chẳng nói gì.
“Xin chào các vị từ các công ty lớn nhỏ đã đến đây để chúc mừng
cho tôi đã lên đảm nhiệm công ty mà bố để lại.”
Sau đó là một tràng pháo tay vang lên.
Nó nở nụ cười thiên thần làm ai cũng chết đứng. Sau đó nó
nói bài phát biểu của mình.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, còn anh thì nâng ly rượu
lên nhấp môi, vẫn cứ nhìn nó chăm chú.
“Tôi xin hứa sẽ lãnh đạo công ty của bố ngày càng phát triển.
Xin cảm ơn.”
Lại một tràng pháo tay nữa vang lên. Ngay sau đó, mọi người
hòa vào tiệc đứng.
Vũ ôm vai nó, nó dựa vào lồng ngực của anh đến các bàn chúc
mừng. Dần dần thì chỉ còn bàn anh và những người trong tổ chức.
Tiến đền bàn anh, nó cười thật tươi, cầm ly rượu lên rồi mời:
“Ồ, anh Nam đến rồi sao. Tưởng không đến chứ!”
“Sao không đến được chứ? Từng là vợ chồng hờ một thời gian,
không đến thì cũng chẳng phải phép! Với lại là đối tác làm ăn với nhau, có thiệp
mời kia mà.”.
“Haha. Anh nói phải. Mời anh ly rượu này.” – Vũ cười lớn.
Mĩ đứng bên cạnh hắn, thấy nó vui vẻ với Vũ thì tự nhiên cảm
thấy có chút khó chịu.
Nó được hạnh phúc, lại còn ở người yêu cũ làm cô nay vui thì
tự nhiên thành ghét.
Đã vậy thì cô sẽ lại chia rẽ hai người này ra. Cô không muốn
nó được hạnh phúc.
“Em kính chị một ly được chứ?” – nó mời Mĩ.
“Chúng ta đều uống đi.” – anh lên tiếng.
“Mĩ này, em có uống được không? Nếu không bảo anh nhé! Em cần
giữ gìn sức khỏe cần thận một chút.” – anh quay sang Mĩ, dùng ánh mắt ôn nhu
nhìn cô rồi nắm tay cô. Anh kéo tay cô lên để nó nhìn thấy
“Em uống được. Anh yên tâm.” – Mĩ cười tươi đáp lại.
Cả 4 người cầm ly rượu lên, uống hết một hơi. Nó nhìn Vũ ánh
mắt đắm đuối, hỏi Vũ:
“Anh còn có thể tiếp không?”
Vũ cười, thơm lên trán nó một cái: “Tất nhiên rồi.”
“Anh này, có nhiều người ở đây đó. Thôi xin phép hai người,
chúng tôi đi đến bàn còn lại đây.”
Đi ra bàn khác, nó và anh đều thấy đau. Yêu một người mà phải
thế này sao?
Tồi tệ, ai cũng đều giả dối. Không muốn cũng vậy thôi.
Nhìn thấy trong mắt anh có ánh nhìn tuyệt vọng, Mĩ không khỏi
tức giận.
Anh mang cô ra chỉ là để con kia ghen sao? Không phải là anh
dành tình cảm đó cho cô sao?