Đó là di nguyện của bố, nó không thể làm khác là đồng ý.
Tất nhiên, Mĩ mở cờ trong bụng. Kiểu này không có hắn mới là
lạ.
"Nhưng em có quyền được gặp Mai chứ. Lúc chúng em ở cạnh
nhau, chị cũng sống cùng kia mà." - hắn rất khó chịu. Không có nó hắn thấy
rất buồn.
"Anh nói thế là có ý gì?" - Mặt Mĩ không còn nét
sung sướng mà là đen lại rồi.
"Không hiểu sao?" - hắn nhìn thẳng vào mắt Mĩ.
Mĩ cứng họng. Hắn...sao hắn có thẻ nói với cô như vậy?
"Thôi được. Nhưng chỉ 1 tuần một lần, không có thể nhiều
hơn." - Mĩ đành xuống giọng không thì nhỡ hắn đổi ý thì chết dở.
"Tuỳ cô. Hôm nay tính là một ngày. Và hôm nay cô tạm sống
ở đây buổi tối hôm nay. Mai! Về phòng." - hắn thờ ơ rồi kéo tay nó đi.
Cũng được thôi. Mất đi một ngày trọn vẹn cũng được, không phải
lo!
Hắn nhanh kéo nó vào phòng, nó chỉ có thể nhìn hắn mà cảm thấy
như sắp có gì đó rời xa bản thân.
"Anh có đi hắn đâu mà nhìn em như là chia tay với anh ấy."
- hắn véo mũi nó, cười trấn an. Còn thực ra trong lòng, anh cũng chẳng hơn nó
được bao nhiêu.
"Mộng hả người? Người theo chị tôi tôi càng vui. Đỡ phải
thực hiện cái điều chiều nay người mới "ban" cho, đỡ có người làm phiền,
xong lại còn đỡ nấu nhiều cơm. Tốn hết cả gạo." - nó hờn dỗi. Nhưng đôi mắt
của nó đã đỏ hoe như sắp khóc.
Hắn như nhìn thấy được tâm trạng của nó, nhẹ nhàng ôm nó vào
lòng mà dỗ dành như dỗ em gái.
"Sao anh cứ đối xử tốt với em như vậy? Em càng không muốn
cho anh đi." - từng giọt nước mặt nó lặng rơi trên vai hắn.
"Ngu ngốc mà. Đã là vợ anh thì tốt nhất là nghe lời
anh."
"Em luôn nghe lời anh còn gì."
"Bây giờ anh muốn em đáp ứng anh một điều thôi. Mai em
cũng về nhà rồi."
"Được. Anh nói đi." - nó nín khóc rồi.
Hắn ngập ngừng, nhìn thằng vào mắt nó. Thường thường những
người bị nhìn như vậy sẽ hồi hộp nhưng nó thì cứ nghiêng nghiêng cái đầu rất ngố.
"Hôn anh đi." - cuối cùng hắn cũng nói ra.
Cách từ "từ" mà hắn nói ra chỉ một giây, hắn đã cảm
nhận được hai cánh môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Từ từ nhắm mắt và cảm nhận nụ
hôn nóng bỏng, bình tình mà lãng mạng của nó dành cho hắn. Đây là nụ hôn tuyệt
vời nhất hắn được nhận. Thực sự rất rất tuyệt vời.
Hắn với tay tắt điện, ôm nó ngủ. Nó còn nũng nịu, dựa vào ngực
hắn mà thiếp đi.
Sáng dậy, hắn thấy nó đang ngồi gấp quần áo vào vali. Quần
áo mang từ Mĩ về nhiều nhưng khi bố mẹ nó sắp xếp chuyển về đây thì giảm đi khá
nhiều.
"Anh đã dậy rồi à? Em nấu bữa sáng rồi. Anh dậy đánh
răng đi rồi ăn cho nóng."
"Em đi thật sao?"
"Chẳng thật thì đùa. Thôi nhanh đi anh, chị Mĩ đợi anh
đó."
Hắn đành chịu, đi vào nhà vệ sinh và làm vệ sinh cá nhân.
Nó bước xuống nhà, còn vali thì người hầu làm hộ. Nó cũng chẳng
định nhờ nhưng họ nói Mĩ bảo phải soát lại hộ nó và cầm xuống cho cô xem.
Quan tâm? Không có đâu! Chẳng qua chỉ là Mĩ không muốn có bất
cứ thứ gì của nó ở nơi đây.
"Anh Nam không xuống sao? Sao lâu quá vậy?" - Mĩ
ngẩng đầu, tưởng hắn nhưng lại là nó nên có chút hụt hẫng.
"Chị đợi anh ý một tí ạ! Anh ấy đang thay quần
áo." - nó đáp lễ phép. Dù sao Mĩ cũng là chị của nó kia mà.
"Chị này, chị đọc tờ giấy này và làm theo nhé! Anh ấy
hay làm những việc này vào trong khoảng thời gian nhất định. Chị phải nhớ
nhé!"
"Cô tưởng chỉ một mình cô biết. Chắc cô còn nhớ chứ?
Tôi với anh ấy từng là người yêu, cô hiểu anh ấy còn quá ít rồi."
"Mà tốt nhất, cô hãy từ bỏ anh ấy đi. Anh ấy chỉ xứng với
tôi, cô chẳng là gì cả. Nếu cô cần, tôi giới thiệu cho cô người yêu cũ của tôi.
Cô chỉ xứng với thằng nhãi đó thôi. Haha." - Mĩ cười mỉa.
"Cám ơn chị nhưng em không cần. Em sẽ theo tới cùng,
người em yêu chỉ có anh ấy."
"Tuỳ cô. Tôi đây chẳng có ý kiến vì kết quả có sẵn rồi
kia mà."
"Vậy chào chị. Chị gửi lời chào của em tới anh Nam. Xin
phép."
Dành tặng người chị một nụ cười lạnh, cô quay bước đi ra khỏi
chiếc cửa thân quen.
Chết tiệt, thật láo toét. Dám khiêu chiến với Mĩ này sao? Muốn
cướp anh sao?
Mộng mơ. Mày sẽ không được toại nguyện đâu. Ngay bây giờ tao
sẽ cho mày biết.
"Anh ơi, anh ơi. Giúp em, giúp em. Mai cứ đòi đi luôn
này." - Mĩ hét to lên.
Lập tức, hắn xuất hiện.
"Anh xuống chậm mất rồi. Em ấy chạy ra ngoài. Em ấy bảo
anh đi theo. Em ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa." - Mĩ làm vẻ mặt lo lắng.
"Vậy...thôi ăn cơm đi. Chắc em ấy không muốn buồn đó
mà." - hắn tự trấn an mình.
Hai người ngồi xuống bàn ăn. Mĩ mở miệng:
"Anh này, em muốn nói với anh một chuyện. Em mong anh sẽ
đừng buồn. Nhưng...Mai bảo muốn em tìm cho nó một người bạn trai."
Cái gì? Tìm bạn trai?
Anh bỗng khựng lại rồi lại tiếp tục ăn. Sau đó chỉ đáp một
câu rồi rời bàn đi làm:
"Kệ đi. Em dọn đi, anh phải đi làm."
Hoàng hôn buông xuống, nó vẫn đang ở trong bếp, lẩm bẩm:
"Sao 6h rồi mà anh chưa về?"
Nói xong liền nghĩ lại, anh đâu còn ở với mình kia chứ. Tự
cười bản thân, rồi dọn cơm ăn cho xong bữa. Thực sự là nó chẳng có chút vui.
Đêm, nó cảm thấy thật cô đơn. Hằng ngày nó luôn có một vòng
tay ôm nó để nó dựa vào ngực mà sao hôm nay lại chẳng có.
Trống trải quá! Mới có một ngày mà nó đã nhớ hắn tới vậy
sao.
Cuộc sống không hắn thật buồn tẻ mà. Chẳng vui gì cả. Nó chẳng
làm được như hứa với hắn.
Vậy thì chỉ một cách, trở về nơi sống xưa của mình.
Bar Month - bar của nhóm "Pernicious"
Đúng như tên gọi - cực kì nguy hiểm hay dễ hiểu hơn: Đây là
một liều thuốc độc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT