Nó khóc nhiều lắm. Huyền nghe thấy tiếng khóc khe khẽ ở
phòng bên cạnh thì có chút hoảng. Hắn khóc? Ấy, làm gì có chuyện ấy. Hắn là đàn
ông, với lại nó vừa nghe thấy tiếng xe hắn khởi động đi rồi. Vậy thì chỉ có nó
chứ còn ai.
Tại sao nó khóc? Biết làm sao được. Huyền cũng không sang an
ủi bởi vì nó ghét như vậy. Nó bảo như kiểu đó là thương hại, nhưng ai làm vậy với
nó thì nó thường ghét bỏ. Một sự kì quái nữa ở nó!
Tuyết vừa đi shopping với đứa bạn thân về. Thấy Mĩ đang dọn
mấy cái đĩa vỡ, cô có chút linh cảm xấu. Cô không chào Mĩ một tiếng mà lên
phòng của nó.
"Cốc cốc cốc" - Tuyết gõ cửa.
- Đi đi. Tôi không tiếp chuyện với ai. - nó có lẽ bị lạc giọng
vì khóc nhiều rồi.
- Em Tuyết đây mà. Chị mở cửa cho em đi. Em xin chị đó. -
Tuyết lo lắng. Chẳng phải là chị ấy khóc sao?
"Cạnh" - nó cuối cùng cũng mở cửa.
- Có chuyện gì? - giọng nó vẫn lạnh, có khi lạnh hơn.
- Đã có chuyện gì vậy chị? Sao bị lại khóc?
- Không có gì! Em về phòng đi. - nó muốn ở một mình.
- Chị không nói em không về.
- Chị không nói chuyện với em nữa.
- Chị...
- Đừng làm khó chị. - nó hét toáng lên rồi đóng sầm cửa.
Tuyết rất bực bội. Vậy thì chỉ còn có thể hỏi bà chị của
mình thôi.
- Là chị cố tình đúng không? - giọng Tuyết không có chút ấm
áp.
- Ha. Cô ta kể rồi sao? Đúng là mồm mép rộng đến chân mà. Thật
ghê tởm.
- Người đáng ghê tởm là chị! Chị tưởng chị là ai? Chị ấy còn
chưa nói với tôi nửa lời. Chị nghĩ chị vẫn là người trong trái tim anh ấy ư?
- Mày im miệng cho tao. Mày tưởng mày là ai? Chẳng có ai có
thể có được anh ấy ngoài tao. Mày hiểu chưa? - Mĩ hét ầm nhà lên.
- Tôi sẽ không để chị đạt được điều này. Chị nhớ đấy. - Tuyết
nhếch mép lên. Một nụ cười lạnh trao tặng người chị của mình.