Trên bầu trời đen,những vì sao sáng như tinh tú của ngân hà đang thay nhau khoe những chiếc đầm sáng lấp lánh,tuy nhiên,điều khác lạ ở đây là mặt trăng đỏ. Mặt trăng đỏ là mặt trăng chỉ xuất hiện đúng một lần trước khi thánh nữ của quỷ chết,đó được xem như là điềm báo của quỷ,vậy mà giờ đây mặt trăng đỏ lại xuất hiện trong ngày rằm.Mặt trăng to,cứ như nuốt chửng cả bầu trời đêm,và đằng xa,thoáng có bóng ba người đang bay giữa trời.

Vi đang cưỡi trên lưng con phượng hoàng băng-kiềm diễm và sắc sảo

Kaun đang cưỡi trên mình con đại bàng phong-nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm

Và cô,thiếu nữ Lala đang cưỡi trên mình ngựa một sừng,thánh vật của muôn loài-đáng yêu nhưng đầy sự chết chóc.

Mỗi người một vẻ nhưng khi kết nối với nhau lại tạo nên sức mạnh vô song.

Lala mang trên mình chiếc giáp màu huyết,mái tóc đã đổi sang màu đỏ tươi,buông thả theo làn gió,nô đùa cùng áng mây.Đôi môi đỏ mọng,đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch,đang đọng những vết tích của những giọt nước mắt.Bàn tay thon thon đang vuốt ve con ngựa một cách yêu thương.Bức tranh này thật sự khiến cho muôn người ngã gục.Hoa phải ghen và mây phải tan...

Còn cô,vẫn như thế,vẫn là mái tóc dài bạch kim,đôi mắt bạc vô hồn,vẫn là không cảm xúc dù đã giết hại hàng ngàn người,cô vẫn như thế.Nhưng sao hôm nay lại khác quá vậy,cô đang mang trên mình chiếc đầm màu trắng,chiếc đầm không hề có bất cứ hoạ tiết nào chỉ đơn giản là màu trắng ,mái tóc dài đã được bện lại thành những lọn tóc xoăn xoăn,uốn nhẹ vào người,trên đôi tay cô,chiếc nhẫn bạc đã có vài vết trầy,và bàn tay phải của cô,chiếc dây chuyền vẫn nằm trong lòng bàn tay,Vi

Còn Kaun,anh vẫn đang mải mê ngắm nhìn Vi và Lala,cứ nhìn qua rồi nhìn lại đến nỗi Lala phải quay lại,bất giác rùng mình

- Nhìn gì mà giống ăn tươi nuốt sống người ta thế hả?-Lala ghẹo,đôi mắt khẽ chớp,hai ngón tay tạo thành chữ V một cách nhanh chóng.

- Nhìn ai nên nhìn-Kaun vẫn mãi mê nhìn,trả lời ngọt sợt,Lala ngạc nhiên rồi cười nham hiểm,đôi bàn tay đưa lên không rồi lại buông xuống với lực cực mạnh

- á á á á á á-Kaun hét lên,con đại bàng bỗng dưng biến mất,và anh đang rơi tự do

- a ha haha,ngốc quá há há há-Lala cười ngặt nghẽo không chú tâm đến cái người chủ của chủ nhân đang bay đằng trước,Vi khẽ nhếch môi,"tách" một cái..."hí hí hí hí" Con ngựa của Lala chổng chân sau lên khiến Lala ngã nhào...

- aaaaaaaaaa- Lala hét lên bằng thanh âm ở mức độ,gây nhức lỗ tai.

- Đây là khu rừng quỷ ám,ta nghĩ chắc các ngươi sẽ thích lắm,phải dạy dỗ lại chứ..-Vi nghĩ rồi niệm chú..

Đố các bạn câu thần chú gì đấy..hihi.. Đón đọc chap 8.2 nhé.. Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thui

- á á á á cá sấu.... Á rắn nước,á á thác nước, phù phù phù-Sau khi Kaun hét lên với một đống âm thanh và đối đầu với vô số loài thú thì anh đã lên bờ,nằm vật ra và thở dốc..

Từ trên bầu trời,một thứ gì đó sáng lấp lánh,đó là cô-Lala,cô đang lao xuống với vận tốc ánh sáng và...

Thiết đầu công.

"binh" - Á... Đau quá đi mất-Kaun ôm đầu,mắt liếc qua cô gái đang tập bò,nhìn anh "thơ ngây vô số tội"."Anh có sao không?"-Cô hờ hững.Máu nóng trong người anh nổi lên,anh lao tới cô,vật cô ra và...ném xuống nước.Khuôn mặt anh đỏ lên vì tức giận,Hàm răng cắn chặt vào nhau tạo thành những tiếng ken két.Anh vô tâm nhìn Lala đang chới với giữa dòng nước xiết,khuôn mặt cô hốt hoảng,chìm xuống rồi lại ngoi lên,và sau đó,anh không thấy cô ngoi lên nữa,một linh cảm xấu,anh lập tức nhảy xuống nước,cố gắng tìm cô khi đôi mắt và mũi bị dòng nước ập vào.Một ánh sáng loé lên ở phía dưới đây nước,anh bơi thật nhanh,cô gắng cầm lấy vật ấy và ngoi lên khỏi mặt nước,anh đưa cô lên bờ và ho sặc sụa.Còn Lala thì ôm lấy cổ,cố gắng ói thứ nước lẫn bùn mà cô vừa nuốt kia,khuôn mặt tím lại vì sợ hãi xen lẫn chút đau đớn.Cô nhìn anh căm thù,đôi mắt như nuốt trọn lấy anh.

- Đáng đời,dám..-Kaun cất tiếng giễu cợt nhưng chưa hết câu đã bị cô chen vào"anh là tên khốn,tôi không biết bơi mà anh lại xô xuống nước,đồ nhẫn tâm"-Cô liếc anh một cái rồi đi sâu vô trong rừng.

- Ơ.. Cô..cô không biết bơi hả??- Kaun ngạc nhiên,đuổi theo cô,khẽ nắm chặt lấy cánh tay cô mà kéo."Anh phiền quá" đáp lại anh là cái nhìn căm hận.Nói xong,cô đọc thần chú dịch chuyển..

1 giây...

2 giây

3 giây.....

- Ớ...sao không được,lại xem nào... Ớ gì vậy nè...ớ lại..ớ-Cô xanh mặt,đôi mắt đảo qua anh." Nè,giỡn hả??"- Kaun lay cô,đáp lại là sự im lặng..

- Hỡi đất mẹ thân thương..hỡi các ma quỷ bốn phương..hỡi tứ vệ linh thần của ma giới... Ta kêu gọi đại bàng phong..linh thú cai quản vùng đất phương Nam..hãy nghe lời kêu gọi....- Kaun vẽ giữa không trung tạo thành ma trận rồi đọc lời kêu gọi..Vẫn là cái sự im lặng đáng sợ đấy..

- Cô chủ/sư phụ..sao người nhẫn tâm thế ế ế ế - Kaun+Lala hét lên tạo thành một hỗn hợp âm thanh dở ẹt..

Mọi người biết câu thần chú của Vi rồi đấy..hề hề

Sau khi cả hai người có những hành động có 1 0 2 trên đời thì cả hai đã bình tĩnh và ngồi ở gốc cây đa to lớn:

- Hắt xì... - Lala hắt hơi,rồi đưa tay khịt mũi,sau đó cô co mình lại,hai hàm răng bện vào nhau,đánh cầm cập.. Quá lạnh,rất lạnh,cô đời nào gặp cái trường hợp này chứ,nghĩ mà ấm ức,tất cả là tại vì tên khốn đó..Cô nghĩ rồi cho Kaun cái nhìn toé khói..

Anh quay qua nhìn cô,đôi môi mở ra như định nói điều gì đó rồi lại im lặng,anh lủi thủi đứng dậy rồi đi kiếm củi..để cô nàng ú ớ vì bỗng chốc cô đơn giữa khu rừng..

Đã một thời gian mà anh vẫn chưa về,lòng cô dâng lên một sự lo lắng đáng kể,cô bật dậy,rồi lao vào rừng tìm kiếm anh.. Một sự ê buốt ở chân..nhưng không nhằm nhò,cô lại chú tâm vào cuộc tìm kiếm..vô vọng..cô ngồi bệt xuống đất,khuôn mặt thoáng chốc tràn đầy nước mắt,đôi mắt đỏ hoe,khuôn mặt trắng bệch,mái tóc bù xù,ôi còn gì là ác quỷ đáng sợ ngày nào.Cô khóc,khóc mãi cho đến khi phát hiện tiếng động ở phía sau mình,cô quay phắt lại,rồi đôi môi cô khẽ mấp máy:

- Ka..aun.. kaunnnnn- Cô nhào lên ôm chầm lấy anh,nước mắt lần nữa lại tuôn rơi không có gì cho thấy sự dừng lại.Anh khẽ thở dài,một cái ôm thật chặt.. Rồi anh dìu cô lại gốc đa cũ,anh đang nướng cá,cá bốc lên một mùi thơm ngầy ngậy,cô cảm thấy bỗng chốc bị cơn đói hành hạ.Cô nhìn anh,anh có hơn gì cô đâu,khuôn mặt xinh đẹp,trắng không tì vết ướt đẫm mồ hôi,cả mảng áo cũng ướt đẫm,mái tóc bện vào trán,đôi mắt anh ánh lên sự mệt mỏi,có lẽ anh lo cho cô lắm,trong phút chốc,cô cảm thấy mình có lỗi rất nhiều,khuôn mặt cô cúi gằm xuống đất..

- Này... Đói không?? Ăn đi..rồi lại đây mà hong khô quần áo- Kaun cất giọng mệt mỏi,rồi giật một con cá lên đưa cho cô,cô lắc đầu liên tục,cô ghét cá,cô hận cá rất nhiều,cô nhíu mày khó chịu,anh nhìn cô khó hiểu,rồi như phát hiện ra điều gì,anh cắm cá xuống đất,rồi lại lủi thủi vào rừng.Lần này cô rút kinh nghiệm,không đi đâu cả,đợi anh về là tốt nhất...

Và anh đã trở về,trên tay là một con sói và một ít thảo mộc,anh ngồi ra bờ suối,nhanh chóng xé thịt nó ra,rồi bỏ lên lá,anh gói chúng lại một cách cẩn thận và vùi xuống đất,ngay cạnh ngọn lửa.Cô nhìn anh khó hiểu..sao anh lại biết làm mấy cái chuyện này chứ?? Anh là hoàng tử cơ mà.. Anh chọt chọt con cá rồi ngồi ăn ngon lành,đôi môi anh lẩm nhẩm điều gì đó :

- anh nói gì??- Lala hỏi anh.

- Tôi bảo sao cô sống lại-Kaun nói lại,giọng nói có vẻ bực dọc và khó chịu.Cô nhăn mặt,khẽ chửi rủa rồi cất giọng hờ hững:

- Hỏi làm gì?? Nhức óc- Lala

Một sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt anh,rồi khuôn mặt lại lạnh lùng..Anh khẽ gật đầu rồi bới thịt lên,đưa qua chỗ cô,cô nhìn nó,lắc đầu,anh nhíu mày,vất chúng vào đám lửa rồi bât dậy,đi ra chỗ bờ sông rửa mặt,xong anh lại leo lên cây ,bẻ cành,uốn cành,tạo thành một cái giường rồi lăn ra ngủ..Cô ngồi một mình dưới này,hình như cô đơn quá,cô lại đi vô rừng,cô đi kiếm hoa quả,cây trái nhưng chẳng có gì cả..Rồi cô phát hiện một con gấu rất to,màu nâu đậm,đang cà lưng vào gốc cây,vừa thấy nó,cô quay đầu bỏ chạy,con gấu đuổi theo,ngay trong khoảnh khắc tử thần đó,cô gọi Kaun,một tiếng nổ xảy ra,con gấu bị bắn ra xa,vẫn là đôi mắt đượm nỗi buồn ấy,vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy,vẫn là giọng nói ấm áp ấy,cô lại oà khóc rồi ôm Kaun vào lòng,một lần nữa,anh lại dìu cô về gốc đa cũ.Cô vừa ngồi xuống,anh xoè bàn tay ra,trong lòng bàn tay anh,trái cây và hoa quả có rất nhiều,cô đưa tay nhận lấy,rồi ăn ngấu nghiến,mặc kệ cái gã đang chăm chú nhìn cô ăn,đôi môi khẽ nhoẻn nụ cười.Ăn xong,anh chỉ cô lên trên chỗ anh nằm,rồi bế cô,nhảy lên cây,xong,anh lại leo xuống,tay khèo khèo lửa cho nhỏ lại rồi dựa lưng vào gốc đa,chìm vào giấc ngủ.

Tôi sống lại ư?? Đó là nhờ..

Sáng hôm sau,cô tỉnh giấc khi bị đánh thức bởi môt tiếng ồn ào và nguyên nhân chính là Kaun,anh đang ngêu nghao hát bài: hai con thằn lằn con:

Hai con thằn lằn con cùng nhau cắn nhau đứt đuôi.. Ye

Cha thằn lằn buồn thiu,lôi ra đánh nó chết toi..Ui

Hai con thằn lằn con,chết thì chết,đuôi đã cụt rồi..ồ

Má nó la um sùm,cắn đứt đuôi "ông nhà" **

La là là lá la..tèn ta ren..

- Sặc.. -Cô bịt miệng,mặt đỏ lên vì nín cười.. Anh ngước lên nhìn cô,phán:

- không vỗ tay à??- Kaun thơ ngây hỏi cái người đang đơ như cái cây,da trắng như Tây.Cô vỗ tay vài cái rồi xoa xoa cái bụng.Anh gật đầu rồi chỉ xuống dưới đất:

- Tự tìm-Kaun cười ranh ma,rồi nhảy xuống sông bắt cá."tên khốn"-Cô chửi thầm rồi hậm hực đi vào rừng,một lát sau,cô trở về với rất nhiều nấm,đủ màu sắc vô cùng đẹp.Cô ung dung rửa nấm rồi xiên vô que,hơ qua hơ lại,thỉnh thoảng đưa lên miệng hít hà như trúng tà.=))

Kaun nhìn cô,bật cười rồi quay lại bắt cá tiếp..Một cục đá rớt xuống đầu anh,rất nhiều đá,và sau đó là cơn mưa đá,bầu trời tối sầm lại,hai người cùng nấp vào thân cây,im lặng nhìn khung cảnh trước mặt,vô cùng đẹp,trên trời,đá vẫn rơi,trên mặt đất,đất nứt ra,tạo thành những đường ngoằn nghèo khô khốc,nước sông trong vắt đã bị vẩy đục,màu đen đen của bùn,cát xen lẫn cái dòng nước vẫn đang xiết nay lại xiết hơn..Cô cầm cây nấm trên tay,nấm có màu đỏ thật đẹp,những hình tròn đều đặn,màu sắc bắt mắt,cô há thật to rồi ngoạm luôn cả cây nấm vào miệng,nhai chóp chép...

Anh im lặng, cô vẫn cứ ăn,rồi cái giọng ấm áp ấy lại cất lên:

- Sao cô chưa chết?- Kaun

- Hỏi làm cái gì??-Lala nhíu mày

- Vậy cô nghĩ tôi hỏi làm gì??-Kaun

- Hajzzz .. Chắc nói với anh thì không sao đâu.Cô nhắm mắt nhớ lại cái hồi cô mới gặp Vi,lúc ấy cô chỉ mới 124 tuổi..Cô bị bạn bè xa lánh,bằng không thì đánh đập,nguyên nhân chắc đọc rồi sẽ biết..

Lúc ấy,Vi đang bước qua bãi cỏ,còn Lala thì đang ở trên bãi cỏ,đám quỷ đánh cô thì thầm điều gì đó,rồi nhấc bổng Lala lên,ném về phía Vi

Rầm!!

Cô ngã xuống,nhưng Vi vẫn đứng đó,không có dấu hiệu gì cho sự bất ngờ đó,Lala nhìn cô,đôi mắt Vi như sắp nuốt chửng cô,cô cúi đầu,bật lên những tiếng khóc thút thít.. Vi cất bước đi,bàn tay Lala khẽ kéo vạt áo cô,đôi mắt đầy nước mắt nhìn cô như cầu xin.Lala e dè nhìn Vi,rồi đầu óc cô choáng váng,trước lúc ngất xỉu,cô còn nghe tiếng cười khả ố của bọn khốn đó..

Khi tỉnh dậy,cô nhận ra,đây là một nơi rất lạ,căn phòng rất rộng nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì màu sáng cả,tất cả là một màu đen,hoặc đỏ...Còn Lala thì đang nằm trên chiếc giường màu đen tuyền,cả chiếc mền cũng đen nốt,một tiếng mở cửa nhè nhẹ,rồi một âm thanh khiến cô rùng mình vang lên:

- Tiểu thư.. Cô hãy mang bộ đồ này vào..cô chủ đang đợi tiểu thư ở phòng đọc sách- người quản gia già có đôi mắt màu đen,cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhá,tròng mắt cũng đen nốt,mang trên mình bộ đồ màu huyết dụ,tay cầm chiếc đầm màu đỏ,đưa về phía cô.Cô e ngại đưa tay lấy rồi thay đồ khi quản gia đóng cửa phòng. Sau đó,cô đi theo một người hầu trong nhà,cô gái này có hình dáng thân dưới là một con rắn,còn ở trên là một con người,sẽ là một cô gái đẹp nếu như mái tóc kia không được tạo nên bởi những con rắn màu xanh lá,nhe răng như sắp cắn cô.. Cô ta đưa cô tới một cánh cửa rất to,được chạm trổ những ký tự mà cô chưa thấy bao giờ.. Khi cánh cửa mở ra,cô ngạc nhiên quá mức,căn phòng đen thui..... =))

Căn phòng có rất nhiều sách,hết tầng này rồi đến tầng khác,cao ngất,cô được chỉ đến cái chỗ có bóng người đang ngồi đọc sách trong bóng tối kia,cô nhẹ nhàng bước tới,cố gắng không gây tiếng động:" Im lặng cho ta đọc sách,tim ngươi đập mạnh quá đấy"- Vi đánh ý nghĩ vô đầu cô,rồi lại đọc sách tiếp.Cô đứng yên,mắt chăm chú nhìn Vi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Quá đẹp,cả cô cũng mê nữa huống hồ gì các người kia..Này nhé,đôi môi đỏ tươi như thoa son,mái tóc dài quá chân đã được buông thả nhẹ nhàng xuống mặt đất,mang trên mình chiếc váy đầm chiết eo màu xanh biển,mang trên ngón tay giữa một cái nhẫn bạc,đôi chân thon,dài đang để trên một con mèo màu trắng muốt,à cả đôi mắt lạnh lùng,vô hồn kia nữa,nhìn vào chẳng ai biết cô nghĩ gì cả vì chẳng ai có thể nhìn đôi mắt cô quá 7 giây đương nhiên cô không phải ngoại lệ.. Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì Vi chỉ tay lên trên,bảo cô "lấy cho ta cuốn Mix-những đứa con lai"-Cô ngớ ngớ ngẩn ngẩn về cái tên lẫn vị ngữ đứng trước đó.."nhanh"- Vi nhấn mạnh.Lala nhìn cô..ý nói ở đâu mà lấy.."thật là,dùng thuật di chuyển đi,làm như cô không biết ấy"..Vừa dứt suy nghĩ,Lala bay lên không trung,đưa tay với lấy cuốn sách màu trắng,độc nhất trong cả căn phòng màu đen.Rồi mất thăng bằng,cô ngã xuống,chính cái lúc cô sắp tan xương nát thịt từ độ cao 1000 m ấy thì mọi thứ bỗng im bặt,có tiếng bước chân,rồi bàn tay cô bỗng hụt hẫng,cô hé mắt ra,cô đang lơ lửng giữa trời,sát mặt đất. Vi búng tay một cái,cô ngã xuống đất,Vi móc ngón tay về phía mình,Lala cảm thấy có một vật gì đó xô cô tới chỗ Vi,Vi móc ngón tay xuống đất,một áp lực đè đôi vai cô khiến cô ngồi bệt dưới đất.."đọc đi"- Vi vứt cuốn sách lên người cô rồi bỏ đi mất..Lala nhìn bìa cuốn sách rồi ngoan ngoãn đọc..đến khi cái bụng cô biểu tình..Một tiếng bước chân nhẹ bẫng đến bên cô,cô ngước lên,một người con trai,người đó cũng ngỡ ngàng nhìn cô,cô cúi đầu,khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên:

- Vi,Ta tới rồi đây-Người con trai đó vẫy Vi " ờ..ngồi yên đi"- Vi đáp.

- Con bé này là ai..xinh phết nhỉ?Cho ta nhé?- Anh chàng đó cười đểu một cái rồi lướt mắt nhìn Lala. " đụng vào thử"- Vi nhấn mạnh chữ đụng.Anh giơ tay lên,Lala nhắm tịt mắt,nghĩ đến những chiếc roi đánh vào da thịt cô mà những đám quỷ A+ từng làm( tức là người mà là quỷ ấy..thua những thành viên biệt cấm).Im lặng..cô lại hé đôi mắt ra,anh đang chìa một thanh kẹo trước mặt cô..Cô khẽ lắc đầu.." Nhận đi,cô không muốn thấy mặt đen của "đa tính cách đâu"- Vi truyền ý nghĩ vô đầu Lala...nhanh chóng,Lala nhận lấy thanh kẹo rồi cảm ơn rối rít,một nụ cười nở trên môi anh..Những ngày sau,Vi và người đó dạy cho cô phép thuật và cả sự ác độc nữa.Không phụ lòng mong đợi..Cô đã có địa vị trong biệt cấm với cái tên" đứa con lai"..một cái tên không mấy tôn trọng.. Rồi sau đó,không hiểu vì sao,người đàn ông đó biến mất,thì ra người đó đã bị Vi giết với lý do..thích chết thì ta giúp.. Sau đó,cô đã được Vi công nhận làm đệ tử với điều kiện là lời nguyền kia và vật hiệp ước là chiếc nhẫn bạc. Và khi cô chết,Vi đã phá vỡ hiệp định và trao cho cô sự sống mới,một cơ thể đúng với tuổi của cô.điều đó là quá nhân từ cho một ác quỷ có biệt danh là " mắt bạc" như cô..

Một giọng nói đưa cô về thực tại

- ghê nhỉ?? Cô có sư phụ thương cô quá nhỉ- Kaun cất giọng tỏ ya ghen tuông..Cô bật cười,hỏi anh"Vậy còn anh?? Sao anh lại biết làm những công việc này và tại sao lại gặp Vi?"

Trong phút chốc,đôi mắt anh lạnh lùng đi rồi trở lại dáng vẻ ban đầu..

Quá khứ của tôi..

- Cô thật sự muốn nghe??-Một giọng con trai vang đều đều trong khu rừng,tỏ vẻ nghi hoặc.Một cái gật đầu kiên quyết của cô gái đứng bên cạnh,chàng trai mĩm cười rồi ngồi phịch xuống đất,nắm lấy đôi bàn tay cô và dẫn dắt cô đi theo trí nhớ của mình về 12 000 năm trước..

Một đứa bé mặc trên mình quần áo màu trắng,toàn thân đều là vải lụa,mái tóc đen nhánh,thả buông dài ngang hông,tạo nên một vẻ đẹp đoan trang dù chỉ là một đứa bé.Trên trán đứa bé có một ký tự như cây đinh ba của thuỷ tề nhưng nó cầu kỳ và sắc sảo hơn..Đôi tai của cậu bé nhọn,qua những điều trên chắc hẳn ai nhìn vào cũng nghĩ đây không phải là người phàm..đúng,đây là Kaun kiếp trước,anh được sinh ra trong thời gian sau khi thánh nữ dâng mình hơn 7 000 năm.Anh mang trong mình dòng máu của thánh nữ và bộ tộc rắn, đừng hiểu nhầm,mà là do khi thiên nữ tự tử,máu của cô đã chảy dài theo mặt đất,theo mạch nước ngầm xuống địa giới và vô tình,mẹ Kaun đã uống và sau 100 năm thì sinh ra Kaun.Do đó,anh được địa giới kính nể và được tập luyện võ nghệ,phép thuật và cả tính cách nữa,anh cứ như một con rối và kẻ dật dây là mẹ anh..Ở ngoài,bà yêu thương con mình,nhưng khi ở một mình,bà uống máu của Kaun để gia tăng sức mạnh,đồng thời giữ cho cơ thể trẻ mãi không già.

Một thời gian sau....

Đứa bé ngày nào đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú,được biết bao phụ nữ và thiếu nữ ở địa giới để ý,nhưng anh không hề quan tâm,do một thời gian dài tập luyện,khuôn mặt anh đã trở nên lạnh giá,chẳng ai dám lại gần mà chỉ đứng từ xa ngắm nhìn..

- Tịch,con lại đây-Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đôi mắt ánh lên sự tàn bạo,mưu mô nói với anh.

- Gì đây mẫu thân-Tịch(Kaun) lạnh lùng,không thèm nhìn mặt người phụ nữ đó." Ta muốn nói chuyện với con ở cung của ta"- Bà ta liếm môi,rồi quay lưng đi.Tịch lắc đầu,ả ta lại muốn uống máu của anh ư..

Anh bước vào phòng,người phụ nữ choàng tay ôm lấy cổ anh,buông lời dâm tục:

- Tịch,hãy vì em mà chết,hãy cho em máu của anh..Tịch-Người đàn bà đó cất lời,tuy nói là mẹ,nhưng bà ta như mới 20,khuôn mặt không có gì gọi là nếp nhăn hay sự lão hoá.Môi bà ta lần tìm lên môi anh,trao cho anh một nụ hôn nồng thắm...khoảng mấy phút sau,bà ta rời môi anh,buông giọng lả lơi:

- Con trai à..Con không thể hôn ta dù chỉ một lần ư??-Bà ta "Ta không phải người tình của bà"- anh nhấn giọng chữ của.

- Hừ..đưa máu đây,ta cảm thấy mình già đi rồi-Bà ta cất giọng oang oang.Anh tiến tới bà ta,đôi bàn tay tuột nhẹ chiếc áo xuống,một nụ hôn trên vai bà ta rồi anh cắn một phát thật sâu,cuối cùng anh truyền tý máu vào đó.Anh rời phòng..."thật ghê tởm"

Sau đó,Lala thấy anh gặp một cô gái,hai người yêu nhau rất mặn nồng,nhưng bà ta đã phát hiện ra,bà ta đã thiêu đốt cô gái ngay trước mặt anh,Anh đã nguyền rủa và vô cùng căm hận bà,đến một ngày,anh đang ngồi suy nghĩ trong nhà giam..

"Này..sao ngươi lại ở đây"-Cái chiêu đánh ý nghĩ vào đầu chắc mọi người biết giọng vừa cất lên là ai.Cô vẫn thế,xinh đep,vô hồn nhưng đôi mắt cô màu đỏ,đỏ như máu."Ta ở đây thì sao"-Tịch vẫn không thèm nhìn mặt cô.

" Ngươi không định trả thù ư"-Vi

- Ta không thể chứ không phải không muốn-Kaun khó chịu"Vậy ngươi chết đi,bà ta sẽ không thể làm khó ngươi và ngươi sẽ được giải thoát"- Vi vẫn kiên nhẫn ( khác hẳn với người bây giờ)

- Ta sẽ suy nghĩ-Tịch "Tốt,khi nào ngươi quyết định,hãy uống cái này"

Sau đó vài ngày,anh đã uống thứ thuốc ấy,nó khiến anh co giật,rồi cả thân thể anh hoá thành tro,hồn bay về phía chiếc ấm mà Vi đã cầm trên tay." Tiêu-diệt"- Vi vừa cất lời,đám quỷ cấp A bay vào khuôn viên của bà ta,trong phút chốc,tất cả đều là biển lửa,ả ta đi kiếm Tịch thì không thấy,ả ta điên cuồng tiêu diệt tất cả những kẻ canh cửa rồi bà ta bị đám quỷ cấp A xé xác..một cái chết quá nhẹ cho một kẻ dám lợi dụng dòng máu thánh nữ.

Sau đó,cô đưa anh tới một ngọn núi cao và đồ sộ..Cô đặt anh vào tảng băng dựng đứng,như pha lê kia,nơi có thân xác của anh và người anh yêu bên cạnh,anh cảm ơn cô rồi nhập vào xác...

Đến lúc đó,Kaun buông tay Lala ra rỗi kể rằng..Khi anh tỉnh dậy,xác người đó đã biến mất,nhưng anh cũng nhận được một cây trâm trên tóc anh,đó là cây trâm mà anh đã mua tặng cho cô,anh rất hạnh phúc,và rồi anh đã gặp lại Vi..anh nhận ra rằng đây chính là đứa con của người cứu anh khỏi ả ta thì rất kiêng nể,anh chấp nhận làm đầy tớ cho Vi để tỏ lòng biết ơn vì đã cứu anh và người anh yêu,đến lúc này,anh thở dài..

- Ủa? Vậy chứ cái dấu trên trán anh đâu,sao tôi không thấy??-Lala gặn hỏi

- Tôi không biết,có lẽ đó là do kho tôi uống thứ thuốc ấy,tôi đã không còn mang dòng máu của Thánh nữ nữa rồi- anh nở nụ cười..

Anh đã dấu,người con gái mà anh yêu chính là Lala kiếp trước,anh không hề có ý định nói với cô mà chấp nhận quên nó đi,vì anh còn yêu cô ấy rất nhiều..

Sau đóKaun và Lala tìm đường thoát khỏi khu rừng.Men theo dòng suối,cả hai đã lên tới thượng nguồn,và rồi,một giọng nói kỳ lạ vang lên:

- Ối.. Nhìn thơm ngon quá đi mất,hôm nay thật là ngày hên nhất đó mà

kaun ngước lên nơi phát ra giọng nói,anh há hốc mồm,đó là một thiếu nữ,cô ta có Đôi mắt màu tím,rất huyền ảo và quyến rũ,cô mang trên mình chiếc đầm màu đen,trên tay cô có chiếc vòng hình con nhện đang báu chặt lấy bàn tay phải.nhưng điều ngạc nhiên nhất chính là xung quanh cô,nhện con,nhện nhà.nhện độc,chúng bám đầy rẫy và xung quanh cô:

- Ngươi là ai??- Kaun quan sát bà ta,cất giọng ngi hoặc." ta là ai không quan trọng,nào các con của ta,bắt lấy bọn chúng"- Bà ta vừa dứt lời,một nửa số nhện phóng tơ về phía anh và cô.khi cả hai người không thể cử động,đám nhện bao phủ lấy cả hai,khi Kaun và Lala cảm thấy ngạc thở và sắp chịu không nổi thì:

- " Thả bọn chúng ra"- Vi nhảy xuống từ cổng dịch chuyển,mặt không mấy thiện cảm.Cô vừa nói,vừa tạo ra một ngọn lửa,ném về phía đám nhện,nhện lùi lại phía sau,tạo ra những tiếng kéc kéc như muốn nói cô là người cướp con mồi của bọn nó.

- Vi,sao em lại ở đây ,sao không nói với chị trước để chị đón em,mà sao em lại biết chị ở Chỗ này- Bà ta hỏi dồn dập.Ngón tay thon thon của Vi chỉ về phía Kaun và Lala,cô ta khẽ giật mình rồi nở nụ cười,"chị hiểu rồi,hẹn ngày tái ngộ".

- à này,ta tên là Ali,tên biệt cấm là Nữ vương nhền nhện,không được quên tên ta đấy, ha ha ha ha- Người đã mất nhưng giọng nói vẫn còn vang vọng trong đầu,thật là không hổ danh là chị của Vi.

-..sao người bỏ đệ tử ơ cái chốn hiu quạnh này.. Huhu-lala dính lấy Vi,cất giọng nũng nịu.Một cái liếc mắt dành cho Lala, cô phẩy tay" Đi..về địa giới,các ngươi làm ta thật là mất mặt"

Trên đường về,cô kể cho Lala và Kaun nghe lý do hai người không thể thi triển phép thuật.Vừa đặt chân tới nhà,Lala đã chui tọt lên phòng,đánh một giấc ngon lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play