Cổ Tiếu Tiếu
theo dây thừng thuận lợi tiến vào bên trong động, khi vừa mới vào rõ ràng cảm
thấy có chút độ ấm, Tĩnh Huyền Phong ở ngoài này, từ từ thả nàng xuống, Cổ Tiếu
Tiếu lòng bàn chân vừa sắp chạm tới mặt đất, lại cảm thấy sự ẩm ướt khắp xung
quanh.
“Phòng điều
hòa nha, nhưng là tự nhiên…” Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa hai tay, vừa mở miệng âm
thanh liền vang vọng quanh quẩn.
“Có đi đứng
được không?” Tĩnh Huyền Phong bất an hô to.
Cổ Tiếu Tiếu
vừa bước vừa cọ vách tường, lại ngẩng đầu, “Có thể có thể, đường thực dễ đi, ta
hiện tại nên đi về phía nào?”
Trong động
tối đen giơ tay cũng không thấy năm ngón, Tĩnh Huyền Phong hơi hơi nhíu mi, định
châm lửa chiếu sáng lên. Giờ phút này, Điệp Cánh Phu đang trầm tư bỗng nhiên mở
miệng, “Lão phu lúc trước tiến vào trong động cũng không có ánh sáng, tựa hồ là
nhờ ánh sáng của chí tôn lan điệp mới nhìn rõ đường đi”
Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra, “Nói như thế, chí tôn lan điệp là vì dẫn đường cho Điệp vương
đi?”
Một câu nói
lộ cả thiên cơ, Điệp Cánh Phu tựa hồ rất khó có thể chấp nhận sự thật này, dù
sao hắn cũng đã hận chí tôn lan điệp vài chục năm, thậm chí hận đến cắn răng
nghiến lợi… Bình tĩnh nhìn lại, có lẽ chỉ có thể trách tình cảm tự nhiên phai mờ,
khi cho rằng chính mình thực tốt thực si tình, nhưng lại không có thể ở cùng
người yêu mãi mãi, đương nhiên sẽ đem yêu hận đan vào đau đớn đổ lỗi trách tội
lên chuyện nguyền rủa mơ hồ kia. Nói cách khác, nếu hắn không phải vì chính
mình tìm ra được lí do xác đáng, liền một mình ôm hận, nuối tiếc mà chết.
Cổ Tiếu Tiếu
nghe hai người ở ngoài động tán gẫu rất thâm trầm, tự mình di động về phía trước,
dù sao trên lưng nàng cũng có dây thừng buộc lại, cho dù rơi vào trong nước
cũng có thể được túm lên, huống hồ, nàng lại còn biết bơi.
Nàng giờ
phút này có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân của chính mình, còn có cả tiếng
hít thở nặng nề. Đối mặt với hắc ám mặc dù không phải mới hai ba ngày, nhưng cảm
giác trống trải hư vô như thế này vẫn làm cho nàng hơi hơi khẩn trương. Có điều
Cổ Tiếu Tiếu cũng có một chút khác với người thường, hoặc nói chính xác hơn là
lá gan quá lớn so với một nữ nhân, khi tiểu nữ sinh người ta hô to “A! Con
gián, A! Con chuột”, nàng luôn luôn xông lên tiền tuyến trực tiếp đập chết. Bởi
vì lão cha nàng là người chăn nuôi ở vườn bách thú, mà ngay cả nhà trẻ cũng được
xây ở trong vườn bách thú cho con cái của công nhân viên chức ở đây, cho nên từ
nhỏ nàng liền cùng động vật làm bạn, chỉ có điều là cũng không nuôi lớn được
tình yêu với chúng.
… Cổ Tiếu
Tiếu hít thật sâu, căng lớn lá gan tiếp tục cất bước… Tình cảnh này làm nàng cảm
thấy không hiểu sao lại rất quen thuộc, nàng nhắm mắt lại hồi tưởng, đúng rồi…
Đoạn cuối cùng của giấc mộng kia chính là tiến vào một nơi hắc ám, hơn nữa cái
loại cảm giác này càng ngày càng giống, hay đây chính là cái được gọi cảnh
trong mơ tái hiện?
“Chí tôn
lan điệp xuất hiện đi, ta đến đây ——” nàng ngốc ngốc hồ hồ giang hai tay về
phía trước, làm ra vẻ mặt không biết sợ, một bộ nữ thần chiến tranh Athena cứu
vớt Địa Cầu.
Vừa dứt lời…”Ngươi
đang nói với ta sao? …” hồi âm thật lớn đập vào màng nhĩ khiến Cổ Tiếu Tiếu nhất
thời bị hoảng sợ, vội hít lấy một ngụm khí lạnh, hổn hển quay đầu, “Ngươi muốn
hù dọa chết người ta sao, Tĩnh Huyền Phong ngươi im lặng một chút cho ta! Ta
còn tưởng rằng chí tôn lan điệp trả lời ta đâu —— “
“…” Tĩnh
Huyền Phong khóe miệng khẽ giật, còn muốn nói chuyện cùng con bướm? Tự nghĩ ra
chuyện lạ lại còn trách người bình thường.
Cổ Tiếu Tiếu
như ở trên miếng băng mỏng chậm rãi lê bước, vừa đi vừa kêu gọi chí tôn lan điệp
hiện thân… Trong phút chốc, thân thể bị một ngoại lực nào đó trói buộc ở tại chỗ
không thể động đậy.
Bỗng nhiên!
Một tia sáng tráng xẹt qua, “Oành” một tiếng nổ ở trước mắt, Cổ Tiếu Tiếu theo
bản năng ôm đầu né tránh… Nàng không khỏi trong lòng cả kinh, có thể cảm thấy
nguồn sáng sao?
Đợi ánh
sáng trắng đột ngột kia dần dần yếu bớt, một tiếng vỗ tay thanh thanh thúy thúy
trong suốt truyền đến ——
“Chúc mừng
ngươi Cổ Tiếu Tiếu, qua cửa thành công…”
“…” Cổ Tiếu
Tiếu từ trong khe hở giữa các ngón tay vụng trộm nhìn lại, thanh âm này? … Có
điểm quen tai.
Ở dưới ánh
sáng màu bạc phụ trợ, một bóng đen huyền ảo ở giữa không trung… Nam tử này trên
ngũ quan xinh xắn tràn đầy một tia cười xấu xa quỷ dị, “Chúng ta lại gặp mặt…”
Cổ Tiếu Tiếu
nhìn chăm chú bóng người tà tà ở phía trên, khó có thể tin được xoa xoa ánh mắt…”Tiểu…
tiểu Diêm Vương?”
“Tiểu? …”
Diêm Vương hai tay hoàn ngực nhẹ nhàng rơi xuống đất, “Bản tôn đã sống cả ngàn
năm rồi”
Cổ Tiếu Tiếu
nắm lấy áo lui bước về phía sau, “Ngươi ngươi ngươi tới làm gì, chẳng lẽ muốn dẫn
ta về địa phủ?” Nàng hoảng sợ nhìn về phía sau, “Tĩnh Huyền Phong bọn họ có thể
nhìn thấy ngươi hay không? Ngươi đừng giả thần giả quỷ hù dọa người…”
Diêm Vương
vô lực thở dài, hiển nhiên không hề dễ dàng nói chuyện tử tế cùng nàng, “Đương
nhiên sẽ không, người phàm chỉ có thể nghe được tiếng ngươi đang lầm bầm lầu bầu
“
Cổ Tiếu Tiếu
vừa nghe lời này liền yên tâm , dù sao Tĩnh Huyền Phong đối với chuyện nàng hồ
ngôn loạn ngữ đã không thèm để tâm, nàng ngoái đầu lại nhìn chăm chú Tiểu Diêm
Vương, Tiểu Diêm Vương thần sắc thản nhiên tự đắc làm cho lòng nàng sợ hãi,
nàng nghi hoặc nhíu mi, “Diêm Vương đại ca, ngài đột nhiên xuất hiện là có chuyện
gì?”
Diêm Vương
nghiêng đầu hỏi lại, “Ngươi không chào đón ta?”
Cổ Tiếu Tiếu
vui vẻ không nổi hừ một cái, “Ngươi tới thử cảm thụ một chút cảm giác không tìm
được con bướm, lại tìm ra Diêm Vương xem “
Diêm Vương
cười mà không nói, một thân hàn khí di chuyển đến bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu đánh
giá một vòng, đôi mắt mị hoặc hiện lên một chút vui sướng không dễ phát hiện,
“Ngươi vẫn như cũ, thực đáng yêu “
“Ngực nhỏ!
Mắt mù! Quan trọng nhất là, không phải hoàng hậu a hoàng hậu ——” Cổ Tiếu Tiếu
sau khi nói xong lại cảm thấy chính mình có điểm cố tình gây sự, huống hồ ở trước
mặt nàng còn là Diêm Vương gia đại danh đỉnh đỉnh, vì sao lại không có cảm giác
sợ hãi đâu?
Diêm Vương
che lỗ tai lui qua một bên, “Nếu thực không hài lòng, ta mang ngươi quay về địa
phủ chọn lại một lần nữa…” Hắn hơi hơi nghiêng đầu, giống như đang thực sự hỏi
tâm ý của nàng, “Nguyện ý đi theo ta sao?”
Cổ Tiếu Tiếu
ngẩn ra, sau đó liền khăng khăng khẳng định nói, “Không đi, ta muốn ở cùng Tĩnh
Huyền Phong cả đời “
“Nga…” Diêm
Vương yên lặng ứng thanh, dừng lại một chút, nhợt nhạt cười, “Vậy là tốt rồi…”
Cổ Tiếu Tiếu
hình như cảm thấy lời nói của hắn ẩn ẩn có chút mất mát, nàng nghi hoặc nháy mắt
mấy cái, “Ngươi có phải đang cảm thấy cô đơn tịch mịch hay không? …”
Diêm Vương
khóe miệng cứng đờ, “A, đương nhiên sẽ không” hắn vội vã xoay người, quay lưng
về phía Cổ Tiếu Tiếu nhẹ nói, “Tốt lắm, ôn chuyện cũ xong rồi, bản tôn vì việc
hồi phục lại thị lực cho ngươi mà đến “
“…” Cổ Tiếu
Tiếu vốn nên phấn khởi hoan hô nhảy nhót, nhưng lại đột nhiên kích động nói
không nên lời, nàng nhìn chăm chú bóng dáng cao lớn của Diêm Vương, thái độ
khác thường nói, “Ngươi vì sao phải giúp ta?”
“Sai, người
ta giúp không phải ngươi” Diêm Vương nói ra một câu không thể tưởng tượng được,
lại xoay người, môi mỏng tao nhã giương lên, “Ngươi đến tột cùng có tự giác của
một linh hồn hay không? Cư nhiên dám chất vấn động cơ của Diêm Vương?”
“Ta nào
có…” Cổ Tiếu Tiếu mất tự nhiên mân mím môi, “Ngươi vừa rồi nói ta qua cửa thành
công là có ý tứ gì?”
“Mỗi một
linh hồn xuyên qua trước khi có được hoàn toàn cơ thể sống hiện tại đều phải trải
qua kỳ khảo nghiệm, đây là quy củ của địa phủ ” Diêm Vương quay người lại bay
lên bãi đá, “Hiểu được ta đang nói cái gì không?”
Cổ Tiếu Tiếu
trầm tư một lát…”Ngươi là muốn nói, Cổ Tiểu Tiểu kia đang ở trong thân thể này?
!” Khẩu khí của nàng giống như “Cổ Tiểu Tiểu” người ta mới là người xâm nhập
phi pháp.
“Đại khái
như thế” Diêm Vương gia ứng thanh, trả lời qua loa không muốn tán gẫu quá sâu về
việc này, “Sau khi ngươi hồi phục thị lực xong nàng liền hoàn toàn rời đi, nói
cách khác, trí nhớ trước lúc ngươi xuyên qua toàn bộ đều biến mất “
Cổ Tiếu Tiếu
ngẩn ra, “Kia nàng đi đâu?”
“A, mỗi một
linh hồn đều có nơi để quay về, này không phải chuyện ngươi nên quan tâm, trước
tiên nên nói về đôi mắt của ngươi đi… Vì ngươi là do được tái sinh, bản tôn
không thể dùng pháp lực đối với thân thể người phàm, cho nên cần phải nhờ vào
chính ngươi hoàn thành quá trình hồi phục thị lực ” Diêm Vương giơ tay chỉ một
cái, Cổ Tiếu Tiếu liền cảm thấy trong lòng bàn tay chợt lạnh… Nàng chậm rãi mở
ra mới thấy một con bướm màu lam nằm ở trên lòng bàn tay, màu lam giống như thực
lại giống như ảo lấp loáng lộ ra vài phần thần bí…”Chí tôn lan điệp?…”
Diêm Vương ứng
thanh, “Nhìn thấy râu của nó không? Đó chính là một cây ngân châm chữa khỏi hai
mắt ngươi, dùng nó châm vào khóe mắt, nhớ rõ ở nơi nào không? Ta ở trong mơ đã
nhiều lần ám chỉ cho ngươi a”
Cổ Tiếu Tiếu
cầm cánh bướm lên nhìn cho thực kỹ, chí tôn lan điệp quả thật không giống với
con bướm bình thường, đỉnh đầu chỉ có một sợi râu màu bạc, rất dài rất nhỏ. Còn
ở trong giấc mộng kia, nguyên lai vạn châm nhập mắt chính là một cách ngầm ám chỉ,
nàng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, “Ách? … Vậy ngươi sao lại không trực tiếp nói
cho ta biết, giấc mộng kia thực khủng bố a —— “
“Cũng đã
nói đó là khảo nghiệm, bản tôn há có thể nhúng tay vào quá nhiều?” Diêm Vương
lơ đễnh trêu chọc một lọn tóc, lại bất mãn lẩm bẩm nói, “Ta đem cảnh trong mơ
này thiết kế không hề có chút sơ hở nào, ngươi thật sự là không biết thưởng thức
nghệ thuật như thế nào ai…”
“…” Cổ Tiếu
Tiếu nháy mắt hóa đá, phàm là một người bình thường có lý trí hẳn sẽ không có
ai cảm thấy giấc mộng kia hoàn mỹ đi? Xem ra nàng quả thật là không rõ trong đầu
Diêm Vương gia đang chứa cái gì!
Diêm Vương
tự nhận rất kiên nhẫn mới có thể giải thích rõ ràng như thế, hắn phi thân nhảy
đến trước người Cổ Tiếu Tiếu, nhìn mà không nói, đứng lặng thật lâu… Sau đó lại
vươn tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt nàng, chỉ thấy vầng sáng màu lam bao phủ đầu
ở trên đầu ngón tay, hắn trong tươi cười ẩn ẩn một tia chua sót…”Sau khi ta rời
đi, ngươi sẽ quên đoạn đối thoại vừa rồi, chỉ giữ lại con bướm này, bất quá, lúc
ngươi tỉnh lại, tự nhiên sẽ rõ nên dùng con bướm này hồi phục thị lực như thế
nào, không cần lo lắng”
Cổ Tiếu Tiếu
thấy tia sáng màu lam kia sắp xẹt qua hai má liền đột nhiên nắm lấy tay hắn vội
nói, “Ngươi hy vọng ta quên đi chuyện ngươi đã đến nhân gian tìm ta sao?”
Diêm Vương
cúi đầu nhìn chăm chú tay nàng, “Ngươi thực ngây thơ, người phàm không nên cùng
Diêm Vương có trao đổi gì, đương nhiên là sợ ngươi sẽ đi nói lung tung”
Cổ Tiếu Tiếu
ngây ngốc hồ hồ ứng thanh, sau đó mới thả tay, nàng nắm lấy góc áo cúi đầu thật
sâu, “Trước khi ta quên mất ngươi, cũng muốn nói một câu cám ơn, cám ơn ngươi
đã đối với ta tốt như vậy. Nói thật, một khắc khi xuyên qua trở thành người mù
kia ta đã vụng trộm chửi bới… Mà hiện tại quả thật quá hạnh phúc, đối với Diêm
Vương quyền to chức trọng nắm giữ sinh tử mà nói có lẽ không quan trọng gì,
nhưng đối với ta chính là may mắn rất lớn, giờ phút này ngươi lại giúp ta hồi
phục thị lực, thật không hiểu nên cảm tạ ngươi như thế nào…” Cổ Tiếu Tiếu chậm
rãi ngẩng đầu, mà Diêm Vương vẫn như cũ lẳng lặng nhìn ngắm, thấy vậy nàng liền
ha ha cười, “Nếu lúc nào đó Diêm Vương gia cảm thấy nhàm chán, có thể vào trong
mộng tìm ta nói chuyện phiếm, ta thực nhiều chuyện a…”
… Nghe xong
lời này, Diêm Vương trong mắt lại nhiễm thượng một chút cảm xúc khác thường, giống
như vừa vui mừng nhưng cũng giống như đang phiền muộn, hắn đầu ngón tay lạnh lẽo
dừng ở trên mặt Cổ Tiếu Tiếu, trong tươi cười khắc sâu khát vọng không nỡ buông
tay, “Ta hy vọng ngươi sống ở trên nhân gian mỗi một kiếp, đều cảm thấy khoái
hoạt “
Cổ Tiếu Tiếu
cái hiểu cái không gật gật đầu, lời nói của Diêm Vương đại thần nàng nghe không
hiểu lắm, nhưng ý chúc phúc nhất định là có, nàng cảm hứng buôn chuyện bỗng
nhiên lại nổi lên, “Đúng rồi đúng rồi, thừa dịp ngươi còn chưa đi mau nói cho
ta biết, cái chuyện xưa về chí tôn lan điệp kia là thật sao?”
Diêm Vương
thân mình hơi hơi cứng đờ, vầng sáng màu bạc ở quanh thân hắn tỏa ra có bao nhiều
là hoa mỹ kiều diễm, khóe miệng bất giác giương lên cười nhạt, “Chuyện xưa
chính là chuyện xưa, để ý làm gì… Ta không thể ở nhân gian lưu lại quá lâu, phải
trở về…”
Cổ Tiếu Tiếu
không chiếm được đáp án, uể oải chu miệng lên, “Ân, hẹn gặp lại Diêm Vương gia,
ta sẽ quý trọng thân thể này “
Diêm Vương
cười mà không nói, quay đầu qua một bên đồng thời nhắm lại hai mắt… Hóa thành một
cỗ sương khói màu trắng nháy mắt biến mất, tựa hồ như chưa từng xuất hiện, hết
thảy lại trở về hắc ám tĩnh lặng.
Cùng lúc
đó, Cổ Tiếu Tiếu suy nghĩ mơ màng, nàng nhất thời hai chân mềm nhũn hôn mê ngã
xuống đất —— thậm chí còn không kịp suy nghĩ, là vẫn như cũ cho nàng cơ hội tái
sinh, hay là định cải biến không cho nàng một vận mệnh vui vẻ đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT