Mưa phùn, gió bấc. Trời rét căm căm, mây mù sa thấp. Một đêm thượng tuần tháng chạp.

Hà Nội về khuya vắng lặng, hàng cây bên đường rủ bóng vật vờ ướt át, gió đưa xáo xạc. Bóng đèn điện kẻ từng hàng thẳng tắp, xa hun hút một phố dài võng xuống như trĩu nặng nỗi buồn đêm mưa.

Thỉnh thoảng một chiếc xe hơi đen ướt loáng chạy qua, bánh xe nghiến nước tung toé hắt lên cả khách bộ hành lướt thướt đi dưới hàng hiên.

Bờ Hồ Gươm liễu rủ, mỗi cơn gió thổi, vài chiếc lá vàng bay dật dờ chao qua chao lại trong ánh đèn vàng vọt rồi đáp xuống mặt hồ trôi đi, lạc lõng.

Chợt từ trong bóng cây, một bóng người lặng lẽ đi ra gần bờ nước, hờ hững bước lên cầu Thê Húc, đứng nhìn mặt nước hồi lâu khẽ buông một tiếng thở dài, quay ra đi về hướng Hàng Khay.

Ánh đèn loang lổ soi mặt người tuổi trẻ vẻ đậm nét mang mang tư lự. Chàng ta đội mũ “phớt”, mặc “Măng tô xan”, ngoài khoác áo mưa, dáng cao, lẳn người, trông đầy vẻ phong lưu trí thức.

Ngang qua vũ trường Taverne Royale bước chân người tuổi trẻ chợt chậm lại. Tiếng nhạc vũ từ trong hắt ra dập dìu nhún nhảy điệu “Tăng gô”.

Bỗng từ xa, phía Nhà Kèn, một chiếc xe hơi đít vịt đang phóng vùn vụt tới chợt “phanh” gấp.

Ké…ét! Tiếng thắng xe bất thần khiến chàng trai giật mình quay lại cau mày nhìn.

Một người đàn ông trạc ba mươi, khổ người cao to như lực sĩ khoác chiếc “Pa đờ xuy” màu xám nhạt đẩy cửa bước vội xuống nói như reo :

- Dũng! Ôi chao! Đêm khuya mưa phùn gió bấc, sao lại lang thang bờ hồ thế này?

- À, Đạt! Mình đi tản bộ chút! Đêm nay, tự nhiên lại thấy trống trải bâng khuâng như nhớ … dĩ vãng xa xôi tự kiếp nào!

Chàng tuổi trẻ tên Dũng nhìn bạn, cười khó hiểu.

Hai người là bạn thân, Hoàng Đạt lớn hơn chàng mấy tuổi, là võ sĩ quyền Anh, hiện làm huấn luyện viên, mở phòng tập tại Hà Nội. Ngoài môn đánh “bốc” Đạt còn dạy cả võ Trung Hoa. Một chàng trai đáng kể vào hàng “giang hồ hảo hán”, chơi với bạn rất tốt!

Riêng Trần Dũng hiện còn là sinh viên. Chàng và Đạt gần nhau qua cái “duyên” võ nghệ.

Dũng là kẻ thích văn chương thơ phú, trọng văn học nhưng cũng chuộng côn quyền, say mê nghiệp võ. Tuy tính rất đa cảm, thường được bằng hữu gán cho cái tên “Dũng thi sĩ”.

- Mình kiếm chỗ nào ấm áp giải sầu đi, Dũng! Cậu thích Taverne Royale này hay lại đằng Bồng Lai?

Đạt ân cần ngó Dũng, vẻ cảm thông với tâm trạng người bạn đa sầu.

- Ồ! Cậu biết đó! Tớ … không hợp lắm với khung cảnh đăng xinh, vào chỉ càng thêm lạc lõng.

Dũng nhún vai bảo Đạt. Nhà võ sĩ quyền Anh khẽ gật, cười xoà, kéo bạn lên xe.

- Vậy thì trực chỉ cao lâu Hàng Buồm! Hà! Với “thi sĩ” thì chỉ có Trúc Diệp Thanh mới nguôi được nỗi sầu vạn cổ! Hà hà!

Xe qua mấy dãy phố, đến khu Hàng Buồm, Hoàng Đạt chọn một hiệu ăn khách trú quen thuộc mời bạn vào.

Hai chàng tuổi trẻ lên gác tìm một bàn sát ban công vừa trò chuyện vừa đưa mắt ngắm nhìn phố xá rét mướt, tận hưởng cái phong vị của Hà Nội đêm mưa.

Đạt luôn miệng giục bạn ăn nhưng Trần Dũng lại uống nhiều hơn, vẻ mặt càng lúc càng thêm trầm cảm, ít nói hẳn. Chừng như chàng trai lại đắm chìm vào thế giới suy tưởng của riêng mình.

Đến nỗi nhiều lúc quên cả đối đáp với bạn.

Hoàng Đạt vốn đã quen với biểu hiện nội tâm của bạn, chỉ nhún vai mỉm cười, không trách.

Từ khi trở thành bằng hữu Dũng thường kể về tâm trạng buồn vẩn vơ không căn cứ rất ghê gớm của chàng!

Đạt xem đó là một “căn bệnh” mà những kẻ có tâm hồn lãng mạn thường hay mắc phải. Có lần chàng đã bảo thẳng với Trần Dũng như vậy, nhưng Dũng lắc đầu phản đối :

- Cậu không hiểu! Chẳng phải mình giống như các tay “lãng mạn còm” ấy đâu! Nỗi buồn của mình không chỉ là một trạng thái nhất thời, mà “nó” đã đè nặng trong lòng mình từ thuở mới biết ý thức đến giờ! Càng ngày càng nặng trĩu! Khủng khiếp dày vò vô cùng! Nguyên nhân chưa rõ do đâu nhưng mình cảm thấy mơ hồ dường như “nó” có liên quan từ … tiền kiếp của mình!

Chàng sinh viên tỏ vẻ khổ sở thở dài khiến Đạt ái ngại lảng sang chuyện khác. Bụng vẫn cho rằng bạn lãng mạn, giàu tưởng tượng. Nếu chẳng ngại vì Dũng bị chạm tự ái có lẽ chàng đã khuyênbạn nên tới gặp một “đốc tờ” chuyên khoa về thần kinh!

Chính “căn bệnh” quái gở đó đã lôi Dũng ra khỏi giường đi lang thang vô định giữa kinh thành Hà Nội trong đêm nay trước khi gặp Đạt.

- Thêm một bình nữa nhé?

Đạt hỏi bạn. Trần Dũng châm điều xì gà thứ hai, gật gù :

- Tất nhiên! Đêm nay tớ phải uống say mới thôi! À! Đổi “gu” đi, thứ này hơi nhẹ! Bảo nó kiếm một chai Mạc-ten cổ lùn, hay hơn!

Hoàng Đạt gọi người hầu bàn tới, chưa kịp bảo bỗng có tiếng chân chạy rầm rập lên cầu thang. Thực khách cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trạc bốn mươi đội mũ dạ vụt nhô lên dòm nhớn nhác vẻ muốn tìm ai đó.

- Kìa! Chú Tài Lực!

Trần Dũng nhác thấy vội gọi giật. Người đàn ông nhận ra chàng hấp tấp bước lại, kêu lên :

- Cậu Ba! Trời! Tôi đi tìm cậu từ bảy giờ tối đến giờ! May quá!

Hai người tuổi trẻ cùng thoáng giật mình, Trần Dũng đứng phắt dậy hỏi dồn :

- Chuyện gì thế? Sao lại lên tìm tôi giờ này?

Tài Lực, người lái xe cho cha Trần Dũng dưới Nam Định, vừa thở vừa đáp :

- Tôi tìm cậu ba khắp Hà Nội! Cụ lớn ở nhà bỗng lên cơn đau, truyền lên đón cậu về gấp! Xem chừng … cụ khó qua nổi! cụ bảo có chuyện quan trọng cần phải gặp cậu Ba!

- Hả?

Trần Dũng lộ vẻ kinh mang, sửng sốt hỏi lại :

- Còn các anh tôi?

- Bẩm, cậu Cả, cậu Hai chắc đã về Nam Định cả rồi!

Trần Dũng quay sang nhìn Hoàng Đạt. Không đợi bạn nói, họ Hoàng khoát tay :

- Mình cùng về Nam với cậu!

Đạt vốn quí Trần Dũng, thấy bạn gặp chuyện không may bất ngờ, chàng chẳng đành rời bạn.

- Vậy ta đi thôi!

Dũng khẽ gật đầu bảo cả hai.

Ba người rời khỏi tiệm ăn. Mấy phút sau hai chiếc xe hơi xả hết tốc lực chạy trên quốc lộ như tên bắn.

Hơn hai giờ khuya xe tới Nam Định, qua cổng Hậu vào phố. Mưa phùn vẫn sụt sùi. Qua Paul Bert, vòng về phía vọng Cung, xe dừng trước cổng một toà nhà lớn.

Xe dừng sát thềm, Trần Dũng, Hoàng Đạt theo Tài Lực nhảy xuống bước vụt vào. Lính hầu, gia nhân nam nữ, họ hàng đứng đầy. Một người trạc ba mươi, dáng mập mạp từ trên gác chạy xuống, nắm tay Dũng ứa nước mắt, giọng chìm hẳn :

- Chú Ba! Chú về hơi muộn! Thầy vừa “đi” được nửa giờ!

Trần dũng đứng lặng mươi khắc, bàng hoàng. Người vừa nói đó là Trần Thường, anh cả Dũng.

Chàng trai theo mọi người lên gác. Trong căn phòng cổ kính, ông già Trần Hùng, nằm ngay ngắn trên giường, mặt phủ một tờ giấy bản trắng toát. Trần phu nhân ngồi cạnh đó khóc nghẹn.

- Mẹ!

Dũng cúi xuống lật tờ giấy bản nhìn mặt phụ thân, phu nhân gạt lệ bảo :

- Thầy bỗng lên cơn bạo bệnh lập tức cho tìm các con về! Nửa giờ trước thầy còn hỏi! Thầy có chuyện quan trọng muốn nói với con!

Dũng lấy khăn lau nước mắt nhìn mẹ thoáng ngạc nhiên :

- Thưa, chuyện gì đó mẹ? Sao không nói với hai anh con?

Trần phu nhân chợt đưa mắt ra hiệu cho mọi người lui hết, trong phòng chỉ còn ba người con trai lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play