Từ trên núi xuống, Ôn Hi Thừa có chút bị cảm lạnh, đường về là Hạ Tử Phi lái xe, tới nội thành Amy muốn ăn lẩu, họ chưa từng nói chuyện, Ôn Hi Thừa mở mắt ra nhìn cô ấy cười gật đầu.

Nụ cười yếu ớt mà sủng nịch như đã từng đối với cô, cô suy nghĩ Amy chẳng lẽ nhìn không ra anh rất khó chịu sao? Sau đó lại cảm thấy ý nghĩ của mình rất buồn cười, có quan hệ gì với cô!

Sau khi ăn xong Amy đề nghị đi bar, cô trực tiếp chối từ, Lưu Ny Ức cũng nói là mệt mỏi không đi, Hạ Tử Phi không nói chuyện, đốt một điếu thuốc chậm rãi rút ra.

Mà Ôn Hi Thừa khuôn mặt trắng bệch nhìn cô ấy cười cười, nói: “Em muốn đi nơi nào cũng có thể, anh đi cùng em!”

Lưu Ny Ức cùng Hạ Tử Phi đồng thời nhìn cô liếc mắt một cái, cô cúi đầu cười cười đứng lên, “Chúng tôi đi trước đây, cố gắng vui vẻ lên chút nhé.”

Amy cười tạm biệt, Ôn Hi Thừa nắm thật chặt áo khoác ngoài đem mặt chôn ở khăn quàng cổ không nhìn cô.

Từ tiệm cơm đi ra, Lưu Ny Ức cùng cô trở về căn hộ, đun cà phê lúc xem truyền hình, nó nói: “Hi Thừa thật khờ!”

Cô tựa vào vào người nó, lắc đầu, cười nói: “Không, rất thông minh, biết rõ thế nào thăm dò mình thiệt tình.”

Lưu Ny Ức ôm bờ vai của cô, nhẹ nói: “Đáng tiếc, thử số lần lắm, hoàn toàn ngược lại, cuối cùng sẽ triệt để mất đi mày.”

Cô thở dài, “Như vậy cũng tốt, đoạn được không có một tia lưu luyến.”

“Tâm sẽ rất khổ sở sao? Loại cảm giác này tao chưa thử qua, không biết như thế nào an ủi mày.”

Cô cười cười, nghiêng đầu nhìn nó, “Mày có thể đi hỏi một chút Tử Phi, việc này hắn cực kỳ có kinh nghiệm!”

“Cút!”

Cô cười lớn ngửa đầu đem nước mắt tràn ra nén trở về, đương nhiên sẽ rất khổ sở, nhưng là đã bắt đầu thói quen, mỗi lần gặp đau lòng sẽ ít đi một ít, cuối cùng có một ngày sẽ không có cảm giác không phải sao? Có lẽ lần sau gặp mặt, cô liền có thể cười với bọn họ mà nói một câu: “Chúc các người hạnh phúc!”

Sau Tết Amy trở về Mỹ, tin tức này vẫn là Tống Dĩnh nói cho cô biết , trên MSN cô như cũ sẽ thỉnh thoảng cùng cô đàm luận về Ôn Hi Thừa, nói anh luôn ho khan, trên mặt cũng không có cười ôn hòa cho, cả người có vẻ lạnh như băng, cô ấy nói đoán chừng là cùng vị hôn thê cãi nhau.

Thời gian dần qua, cô cảm thấy được Ôn Hi Thừa liền chỉ là một quản lý kinh doanh, có tiền, có địa vị, có một vị hôn thê xinh đẹp, giống như cùng cô không có bất kỳ quan hệ, mà bởi vì tới gần cuối năm cũng không có cái hạng mục gì cần trả giá, ngoại trừ mỗi ngày sớm biết, bọn họ cơ hồ không có chạm mặt.

Ngày nghỉ hôm nay là đại niên hai mươi tám, họ đều là định vé máy bay vào lúc ban đêm, cô cùng Lưu Ny Ức cùng chuyến bay, Ôn Hi Thừa đi nhà Hạ Tử Phi lễ mừng năm mới.

Đợi máy bay trong đại sảnh, Hạ Tử Phi cùng Lưu Ny Ức đi dạo cửa hàng, cô cùng Ôn Hi Thừa cách một vị trí ngồi, cô nhìn một quyển tạp chí, anh cắm tai nghe, hẳn là đang nghe nhạc.

Người bên cạnh giật giật, cô nhìn sang, phát hiện anh ôm thân thể xoay người nằm ở trên đùi, khép sách lại ngồi đi qua.

“Làm sao vậy?”

Ôn Hi Thừa nhìn cô liếc mắt một cái, sắc mặt có chút tái nhợt, cái trán ẩn ẩn có mồ hôi, anh ngồi thẳng người, nói: “Không có việc gì.”

Cô thở dài đứng dậy mua một ly trà sữa cho anh, “Nóng, uống một chút, có mang thuốc dạ dày không?”

Ôn Hi Thừa tháo xuống tai nghe, từ trong túi móc ra một cái radio rất cũ đem tai nghe nhẹ nhàng quấn quanh ở phía trên, thả ra phía sau mới tiếp nhận trà sữa hai tay ôm, nhẹ nhàng nói câu: “Đã uống thuốc xong, cảm ơn.”

Cô mím môi, nói: “Đã nhiều năm như vậy, radio kia còn có thể dùng sao?”

Anh uống một ngụm trà sữa cười cười, “Có thể sử dụng, vẫn luôn dùng rất tốt.”

Cô lặng yên, cảm giác được trong không khí tràn ngập trà sữa nồng đậm mùi thơm ở trong mang theo một chút bi thương.

Lưu Ny Ức cùng Hạ Tử Phi trở về không bao lâu sau bọn họ bắt đầu lên máy bay, kiểm phiếu vé, cô quay đầu lại hướng đứng ở bên ngoài phất tay, Hạ Tử Phi trên mặt là có chút dáng tươi cười không muốn, mà Ôn Hi Thừa lại chỉ có chút thất thần nhìn cô, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt, tựa hồ cũng không biết mình đang làm gì đó, chỉ là tại lúc cô quay người trước đột nhiên về phía trước chạy vài bước, cách đám người kêu cô một tiếng, cô đứng ở trên đường qua, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn sang.

Đối diện hướng cô phất tay, tựa hồ muốn cố nặn ra vẻ tươi cười, mà đỏ mắt vành mắt, không khí ly biệt lập tức lan tràn ra, cô hướng anh gật gật đầu dắt lấy cánh tay Lưu Ny Ức vội vàng quay người rời đi, trước mắt mơ hồ thỏa mãn một hồi, thẳng đến vào cabin mới trở nên rõ ràng.

Mới vừa trong nháy mắt đó phảng phất trở lại bốn năm trước trong ngày Ôn Hi Thừa xuất ngoại hôm ấy, cảnh sân bay tiễn đưa, người đứng ở bên ngoài lờ mờ vẫn là tên thiếu niên ôn nhu kia, ánh mắt quyến luyến mà thâm tình như vậy, tâm đột nhiên sinh ra không bỏ cùng đau lòng làm cho cô khó có thể thừa nhận, hốt hoảng trốn tránh cũng kiên định một cái ý nghĩ: cuối cùng cô yêu là tên kia đã từng 100% ỷ lại cô, tín nhiệm cô, mà hiện tại cũng cất dấu vô tận tâm sự, ẩn nhẫn mà thành người đàn ông không quen thuộc!

Tết năm mới đã không có không khí khi còn bé, đêm trừ tịch – đêm 30 Hạ Lỗi ăn xong cơm tối đi chơi mạt chược, trong nhà hơi ấm không tốt, trong phòng khách lạnh như băng , cô cùng ba, mẹ ở phòng khách xem xuân muộn.

Bắt đầu từ 11:30 , điện thoại di động của cô âm thanh tin nhắn liền liên tiếp vang lên, cô một cái tiếp một cái trả lời, nhanh đến 12h chuông điện thoại di động bắt đầu động, cô nhìn thoáng qua biểu hiện tên , ra khỏi phòng ngủ cười ấn nút trả lời.

“Lão đại! Năm mới vui vẻ!”

Đối phương truyền đến vài tiếng cười khẽ, “Năm mới vui vẻ, vẫn chưa ngủ sao?”

“Đang đợi điện thoại của anh, làm sao dám ngủ!”

“Em vẫn lắm lời! Bắt đầu bắn pháo chưa?”

Cô đi đến sân thượng đưa điện thoại duỗi tại không trung, vài giây sau, cười hì hì nói: “Đã nghe chưa?”

“Nghe được, rất náo nhiệt.” Phùng Tô Xuyên thanh âm rất thấp, dừng lại một chút, còn nói: “Không biết còn có cơ hội đi xem một chút hay không.”

Trong lòng của cô run lên, mím môi nói: “Vậy anh sang năm theo em về nhà đi, em liền nói anh là anh kết nghĩa của em!”

Phùng Tô Xuyên hừ lạnh một tiếng, “Em xem ra không ngốc, đến lúc đó kết hôn anh phải được bao tuổi rồi cái tiền lì xì mới có thể gánh vác được việc anh trai tốt này! Không nói nữa, sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon!”

Cô nghe hắn giọng điệu bất thiện vội vàng nói vài câu lời hữu ích, lừa vài phút đồng hồ mới nghe được hắn cười ra tiếng âm, cúp điện thoại đã hơn 12 giờ, ba thúc dục cô xuống lầu, cô nghĩ muốn để điện thoại di động xuống theo ông ra cửa.

Ăn cơm tất niên, rửa mặt tốt, nằm ở trên giường trời vừa rạng sáng.

Những năm qua cô đều gọi một khoảng không số sau đó nói một câu: “Năm mới vui vẻ!” Nhưng năm nay cô biết rõ phương thức liên lạc Ôn Hi Thừa, lại đều không thể ấn xuống cái số kia, mới vừa trả lời tin nhắn, cô đã gửi anh một câu chúc tết rồi, nhưng anh không có trả lời cô, Hạ Tử Phi nhà lễ mừng năm mới cũng rất náo nhiệt, có lẽ bọn hắn đi phóng pháo hoa à nha, nghĩ như vậy, cô tắt điện thoại đặt ở phía dưới gối đầu, như quá khứ bốn đêm 30 giống nhau nhìn chằm chằm rèm cửa số chiếu hình đèn lồng ngẩn người.

Trong nhà máy riêng vang lên, cô hung hăng run lên một cái, mạnh mẽ xoay người xuống giường, tại lúc trước tiếng chuông thứ hai nhấc điện thoại lên.

“A lô?” Thanh âm của cô ép tới rất thấp.

“Hạ Thiên, đã ngủ chưa?” Nghe được là Hạ Tử Phi, cô có chút thở dài một hơi.

“Đang chuẩn bị ngủ, các người thế nào? Ăn cơm tất niên rồi?”

“Ừm, hiện tại rảnh nói chuyện không?”

Cô căng thẳng trong lòng, “Rảnh, làm sao vậy?”

“Cùng Hi Thừa gọi điện thoại được không?”

“Anh ấy làm sao vậy? Anh đưa điện thoại cho anh ấy đi.”

“Hắn trở về phòng rồi, buổi tối uống chút rượu không thoải mái, sớm trở về phòng nghỉ ngơi, em biết đêm 30 với hắn mà nói thật không tốt, anh nghĩ hắn hẳn là muốn nhận được điện thoại của em, đương nhiên em nếu cảm thấy khó xử coi như xong, không có chuyện gì, anh chốc lát vào xem hắn.”

“Không khó, em gọi ngay bây giờ cho anh ấy.”

Hạ Tử Phi trầm mặc một chút, nói: “Hạ Thiên, anh biết rõ đối em như vậy không công bằng, nhưng là hắn đã không còn thân nhân, anh không biết phải an ủi như thế nào, em, có thể rõ ràng ý của anh không?”

Cô cảm thấy hốc mắt đỏ chút, hít mũi một cái, nói: “Em có thể rõ ràng, Tử Phi, là em có chút ích kỷ, em hẳn là nên sớm gọi cho anh ấy.”

“Cảm ơn em!”

Cô mở máy bấm Ôn Hi Thừa gọi điện thoại , cảm giác được trong lòng bàn tay dần dần có mồ hôi.

Một tiếng thật dài “Đô” âm, điện thoại được tiếp , Ôn Hi Thừa có chút thanh âm khàn khàn truyền đến, “A lô?”

“Là em, vẫn chưa ngủ sao?”

“Chưa, em thì sao?”

Cô cắn cắn bờ môi, nói: “Cũng chưa.” Dừng lại một chút, còn nói: “Năm mới vui vẻ!”

Vài giây đồng hồ lặng im, Ôn Hi Thừa trầm thấp nói: “Cảm ơn, năm mới vui vẻ!”

Ngữ khí của anh thật bình tĩnh, cô nghe không thấy ra cảm xúc khổ sở hoặc là bi thương gì, cô không dám phỏng đoán anh lúc này tâm tình thế nào, chẳng qua là cảm thấy thân thể một chỗ nào đó có thứ gai đâm rất đau , rất khó chịu.

Ổn ổn tâm tình , rồi cô nói: “Tử Phi nói anh buổi tối không thoải mái, hiện tại có đỡ một ít không?”

“Ừm.” Anh ngắn gọn lên tiếng.

Cô cắn răng, nói: “Vậy sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!”

Anh không nói chuyện, cũng không có cúp điện thoại, trong ống nghe là tiếng hít thở hai người không yên ổn .

Cô hít sâu một hơi, dùng ngữ điệu hết sức thoải mái mở miệng: “Khổ sở biệt ly, sẽ đi qua , hết thảy đều khá hơn!”

Ôn Hi Thừa như cũ bảo trì trầm mặc, cô có thể nghe được anh có chút thở dốc, nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nắm điện thoại cảm thụ được tâm kia trầm trọng đau đớn.

Thật lâu, anh rốt cục mở miệng: “Chú, dì đã ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

“Hạ Lỗi đâu rồi? Lại đi ra ngoài chơi suốt đêm rồi?”

“Ừm, hàng năm đều như vậy.”

Ôn Hi Thừa trầm mặc một chút, “Lẽ ra anh nghĩ nên gọi điện thoại cho nhà em chúc tết , nhưng là cảm thấy nhà em nhất định không muốn nghe đến thanh âm của anh, nếu như em cảm thấy thuận tiện giúp anh với bọn họ nói một tiếng năm mới vui vẻ, nếu cảm thấy không ổn coi như thôi.”

Cô che ống nghe hít mũi một cái, điều chỉnh tâm tình rồi mới chậm rãi mở miệng: “Em buổi sáng ngày mai cùng chân bọn họ nói, đã muộn, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

“Ngủ ngon!”

Cúp điện thoại, cô tựa đầu giường ôm chăn, nước mắt chậm rãi chảy ra, cô không thể nào chuyển đạt lời chúc phúc của Ôn Hi Thừa , cái tên này tại nhà của cô đã thành cấm kỵ, có lẽ cô tha thứ anh đã là thân bất do kỷ, nhưng người nhà của cô sẽ không, vài năm kia cô chán chường cùng đau xót bọn họ đều rành mạch nhìn ở trong mắt, rất nhiều lần cô đều chứng kiến mẹ len lén lau nước mắt, Hạ Lỗi từng trước mặt cô đem Ôn Hi Thừa làm anh PS(Photoshop) chỉnh đến nát bấy, bọn họ đều là người rất thiện lương, đối với cảm tình biểu đạt rất trực tiếp, yêu chính là yêu, hận chính là hận, có lẽ Ôn Hi Thừa chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì bọn họ yêu cô, cho nên khi đó thật sự đem anh làm người một nhà, đến cuối cùng anh bỏ lỡ há lại chỉ có từng là một người cô yêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play