Uống thuốc bác sĩ kê đơn, Niệm Tình ngủ say một đêm. Khi cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại trước giường loáng thoáng hình dáng một người đàn ông, người kia cao gầy, nhưng đưa lưng về phía ánh mặt trời, mà ánh mắt của cô bởi vì chói mắt lại không thấy rõ, vì vậy lấy tay ngăn ánh mặt trời, hỏi: “Thiên Tàng?”
“Em đã tỉnh rồi hả ?” Giọng nói kia là của Triệu Hiểu Đông .
Cô lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy phát hiện mình còn đang mặc bộ đồ ngày hôm qua, quần áo vẫn rất chỉnh tề, nhưng đáng chết chính là –”Hiểu Đông, làm sao anh ở nhà của tôi?”
“Tối ngày hôm qua tôi đưa em về, em quên rồi sao?” Hắn đứng ở bên giường từ trên nhìn xuống.
“Tôi biết rõ là anh đưa tôi về, ý của tôi là, anh tại sao không về nhà?” Cô cau mày hỏi.
“Em một buổi tối đều ở trên giường lăn qua lộn lại, tôi sợ em nửa đêm đau tỉnh, cho nên không có có rời đi.” Ánh mắt của hắn rất dịu dàng, Niệm Tình hơi có chút cảm động.
“Cám ơn anh, nhưng mà không phải tôi đã uống thuốc rồi sao? Hơn nữa anh một buổi tối không trở về nhà, chú Triệu sẽ không lo lắng anh sao?”
“Tôi có gọi điện thoại cho ba, lại nói tôi đã là một người đàn ông thực thụ, không giống các cô gái yếu đuối dễ dàng gặp chuyện không may, ông ấy làm sao quan tâm chuyện này.” Hắn cười nói: “Tôi đã giúp em chuẩn bị điểm tâm, em có thể đứng lên ăn không?”
“Không thành vấn đề.” Cô trực tiếp xuống giường, dạ dày đã không còn đau, loại bệnh này là cấp tính phát tác, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Thấy phòng ăn một bàn thức ăn ngon, cô kinh ngạc mở to hai mắt.
“Hiểu Đông, tài nấu nướng của anh thật lợi hại!”
“Tôi biết làm rất nhiều món ăn, nhưng vẫn không có cơ hội làm.” Ánh mắt của hắn nhìn cô rất kì lạ, ở trong lòng Niệm Tình khẽ động, cố ý coi thường ánh mắt nóng rực của hắn, đem tầm mắt lên bàn thức ăn, “Anh làm nhiều món ngon như vậy, tôi không biết nên bắt đầu ăn từ đâu nữa, nếu ăn không hết thì rất đáng tiếc.”
“Nếu như em cho tôi cơ hội, về sau tôi có thể ngày ngày làm cho em ăn.” Hiển nhiên Triệu Hiểu Đông đã không còn tính nhẫn nại nói chuyện vòng vo với cô, dứt khoát đem ý tứ làm rõ, “Niệm Tình, tôi biết em hiểu rõ lòng tôi, cho nên tôi muốn nghe được lời thật trong trái tim em, đối với tôi, một chút tình cảm em cũng không có sao?”
Mi mắt cô buông xuống, khẽ thở dài: “Hiểu Đông, tại sao anh lại muốn nói những lời này ra? Nếu như anh không nói ra, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ bạn thân rất tốt.”
“Bây giờ tôi nói ra rồi, thì thế nào?” Hắn kích động nói: “Chẳng lẽ chúng ta cả đời cũng chỉ có thể làm bạn thôi sao?”
“Tôi nghĩ, đúng vậy.” Cô gật đầu một cái, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Tại sao?” Hắn nắm chặt quả đấm, “Bởi vì tôi so ra kém hơn Minh Thiên Tàng?”
“Anh không nên lấy anh ấy ra so sánh, anh có rất nhiều ưu điểm mà Thiên Tàng không có. Anh ấy có thể vĩnh viễn cũng sẽ không vì tôi xuống bếp nấu ăn, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo đứng sau lưng tôi, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không giống như anh hiểu rõ nội tâm của tôi, nhưng . . . . . .”
Hắn không nhịn được cắt lời cô, “Nhưng , em vẫn muốn chọn hắn?”
Cô gật đầu một cái, “Đúng vậy. Cho dù để tôi chọn thêm một trăm lần, tôi vẫn sẽ chọn anh ấy.”
“Tại sao? Rốt cuộc tại sao?” Quả đấm của hắn làm mặt bàn phát ra tiếng ầm.
Nhưng khóe môi Niệm Tình vẫn mỉm cười thản nhiên, “Bởi vì tôi yêu anh ấy.”
“Cho tôi lý do, cho tôi lý do nhất định phải rút lui.” Hắn kiên trì không chịu buông vứt bỏ.
Cô thở dài nói: “Hiểu Đông, trong thế giới tình yêu lại không có đạo lý lý giải thích hợp, tình cảm anh dành cho tôi, tôi vĩnh viễn không cách nào đáp lại, nếu quả thật muốn một lý do, đây chính là lý do tốt nhất.”
“Tôi không cần em đáp lại cái gì!” Hắn lạnh lùng nói: “Được rồi, nếu như nói không có đạo lý, như vậy trước khi em tìm được lý do tốt hơn thuyết phục được tôi, tôi vẫn sử dụng phương pháp của mình mà thực hiện.”
Có lẽ là bởi vì không đạt được kết quả như mong đợi, hồi lâu hai người cũng chỉ nhìn nhau chẳng nói gì.
Ấm nước nóng trong phòng bếp trùng hợp phát ra tiếng reo inh ỏi, vì hòa hoãn không khí, Niệm Tình vội vàng đứng lên, “Tôi đi xem một chút.” Sau đó cô chạy vào phòng bếp.
Trong phòng ngủ điện thoại cũng vang lên, cô lại không nghe thấy. Triệu Hiểu Đông do dự một chút, đi tới nhận điện thoại.
“Alo, ai vậy?” Hắn mở miệng hỏi.
Đầu bên kia một mảnh trầm mặc.
Trong đầu Triệu Hiểu Đông thoáng qua tên của một người, khóe miệng cười quỷ dị.
“Là Minh thiếu gia à?” Hắn cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Niệm Tình bây giờ đang ở phòng bếp, muốn tôi đi gọi cô ấy sao?”
Bên đầu điện thoại kia vẫn là trầm mặc, nhưng mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề.
“Hiểu Đông, nhớ hôm nay xác minh một lần nữa hợp đồng bên nhà xưởng kia, không thể để cho bọn họ lại chơi chúng ta lần nữa.” Niệm Tình muốn mượn việc công nói sang chuyện khác để hòa khí, nhưng tiếng của cô cũng bị người bên đầu điện thoại kia nghe rất rõ ràng.
Triệu Hiểu Đông mỉm cười nói: “Thật ngại, Niệm Tình chính là người cuồng công việc, hay là tôi sẽ kêu cô ấy gọi lại cho anh.”
Lời của hắn vẫn chưa nói hết, trong loa truyền đến thanh âm to lớn và nặng nề, một loạt tiếng động như sấm xông thẳng vào làm hắn muốn rách màng nhĩ, tiếp theo đó là tiếng điện thoại bị cúp máy.
Dù là người đàn ông thông minh cũng không chịu nổi lửa ghen trêu chọc. Triệu Hiểu Đông đắc ý cười, hắn tin tưởng mấy câu nói mới vừa rồi kia đã khiến Minh Thiên Tàng giận đến đập nát điện thoại.
“Hiểu Đông, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Không biết từ lúc nào Niệm Tình đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn cười quỷ dị, trái tim phát lên một cỗ bất an nhàn nhạt.
“À, cho phòng quản lý kế toán, xác nhận tiền đã gửi ngày hôm qua.” Hắn làm ra vẻ tự nhiên đặt ống nói xuống, mỉm cười hỏi: “Chúng ta không phải nên xuất phát bây giờ chứ? Sắp đến giờ đi làm rồi.”
“À, được, chờ một chút, tôi muốn gọi điện thoại một lát.” Niệm Tình cầm ống nói lên gọi Minh Thiên Tàng, nhưng dù thế nào cũng không gọi được.
Tối hôm qua cô lại thất hẹn có phải khiến Thiên Tàng rất tức giận hay không? Cô thật sự có chút bất an, vì vậy lại gọi tới trong phòng làm việc của hắn, là thư ký nhận, nói hắn không có đi làm. Suy nghĩ một chút cũng đúng, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, hay là cô nên đến công ty đi tìm hắn?
“Niệm Tình, còn không đi sao?” Triệu Hiểu Đông ở ngoài cửa thúc giục cô.
“Đã tới rồi.” Hay là cứ đem công việc bận rộn xử lý hết ngày hôm nay trước. Thiên Tàng mặc dù bề ngoài lãnh khốc lại bá đạo, thật ra thì cũng không phải không hiểu dịu dàng, nếu như cô giải thích tất cả cho hắn, chắc hắn sẽ chịu tin.
Cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, cô vội vàng đổi y phục cầm túi xách liền lao ra nhà trọ.
Niệm Tình tìm Minh Thiên Tàng ba ngày, nhưng khắp nơi đều không tìm được hắn. Điện thoại đến công ty, nói là hắn vẫn không đi làm, gọi điện thoại di động cho hắn, vẫn duy trì trạng thái khóa máy, gọi điện thoại đến gia đình hắn, nghe người giúp việc nói hắn gần đây không về nhà, về chuyện đang ở nơi nào cũng không rõ.
Ban đầu Niệm Tình chỉ cho là là hắn công việc quá bận rộn không rảnh căn dặn lại với người xung quanh, dần dần lại phát giác có cái gì không đúng. Cho đến ngày thứ tư vẫn tìm không ra Minh Thiên Tàng, cô cảm thấy một loại hoang mang trước nay chưa có. Cho dù lúc trước, lúc Minh Thiên Tàng một mình đi Mĩ, cô cũng chưa từng hoang mang như vậy.
Hắn mất tích hiển nhiên với việc đêm hôm đó cô thất hẹn có liên quan, nhưng tại sao hắn không chịu cho cô cơ hội giải thích? Chẳng lẽ mỗi lần đều muốn như vậy? Khi hắn tức giận, sẽ đặt mình đến nơi cô vĩnh viễn không tìm được, mặc kệ cô sốt ruột đau lòng.
Giờ tan ca, cô lái xe tới đến tiệm bánh Ấm Áp, đây là nơi cuối cùng cô có thể nhờ giúp đỡ.
Ở trong tiệm Minh Thiên Hiểu đang bận rộn lấy bánh cho khách thấy cô đi vào, vươn cánh tay vẫy cô, “Chị Niệm Tình.”
Cô dùng tay ra dấu với Minh Thiên Hiểu, ý bảo muốn cô ấy cứ xử lý việc đang làm, mình sẽ ngồi trên ghế nghỉ ngơi lẳng lặng chờ.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác hôm nay Thiên Hiểu không nhiệt tình như những lần trước, lúc bắt gặp ánh mắt của cô cũng có chút trốn tránh?
Ước chừng gần mười phút trôi qua, khi người khách cuối cùng đi khỏi tiệm thì Minh Thiên Hiểu mới bước về phía cô.
“Chị Niệm Tình, hôm nay tại sao rảnh rỗi mà đến đây vậy? Muốn ăn bánh ngọt vị gì? Em lấy cho chị.” Minh Thiên Hiểu hỏi thăm cô, “Công ty không bận sao? Em thấy chị điều hành công ty ngày một phát triển, thật bội phục chị, tại sao chị có thể quản lý một công ty lớn như vậy? Em quản lý một căn tiệm nhỏ như vậy cũng đã là lực bất tòng tâm rồi. Đúng rồi, nhớ lần trước chị nói thích ăn mứt ô mai ở chỗ này, em đi lấy cho chị một lọ. . . . . .”
“Thiên Hiểu.” Niệm Tình ngắt lời cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô, “Em có phải là có chuyện giấu chị hay không?”
“Không có.” Cô vội vàng khoát tay, nhưng tiếng nói lên giọng của cô càng làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
“Thật không có?” Cô càng thêm hoài nghi. Thiên Hiểu mặc dù trời sinh tính hoạt bát, nhưng cũng không phải là người nhiều lời như thế, hôm nay thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy, hình như là cố ý muốn ngăn cô nói chuyện?
“Hai ngày nay em có gặp Thiên Tàng không?” Cô hỏi ngay trọng điểm.
“Hả? Anh của em? Không có! Anh em công việc rất bận rộn, trong mắt căn bản không nhìn người khác, em cũng thường cả một tuần lễ không thấy bóng dáng anh ấy. Chị muốn tìm anh ấy? Chờ lúc anh ấy tới em nói cho anh ấy biết.”
Niệm Tình nhìn cô, “Thiên Hiểu, em không phải là người hay nói láo, có thể nói cho chị biết, tại sao bây giờ mặt em đỏ, tay cũng không ngừng run ?”
“Hai ngày nay thời tiết thất thường nhiệt độ có chênh lệch lớn, em hơi bị cảm.” Minh Thiên Hiểu che giấu cười khan, lấy tay sờ sờ mặt của mình, che đậy ánh mắt của cô có thể sẽ tiết lộ bí mật. Cùng người thông minh nói chuyện thật là mệt mỏi, muốn gạt chị Niệm Tình càng là chuyện cực kì khó khăn, biết rõ bộ dạng mình khi nói láo nhất định rất ngu ngốc, nhưng vì lời nói của anh, cô vẫn phải nhắm mắt nói tiếp, dù sao cô cũng không muốn thật bị anh đoạn tuyệt quan hệ.
Niệm Tình đặt tay mình lên tay của cô, thành khẩn nói: “Thiên Hiểu, nếu như em biết Thiên Tàng đi đâu, cũng không cần gạt chị, mấy ngày nay chị tìm anh ấy tìm đến độ phát điên rồi. Tâm địa em tốt như vậy, sẽ không hi vọng nhìn thấy chị thống khổ, đúng không?”
“Hai người các người, thật đúng là. . . . . .”
Minh Thiên Hiểu không cẩn thận từ trong miệng phát ra tiếng cảm khái khiến Niệm Tình nhạy cảm nắm được vấn đề.”Em nhất định đã gặp anh ấy? Anh ấy cũng nhất định đang giận chị?”
“Không có, không có mà!” Minh Thiên Hiểu còn muốn lơ mơ cho qua chuyện đã không còn sử dụng được nữa.
Niệm Tình hung hăng hỏi: “Anh ấy rốt cuộc tại sao không để ý tới chị? Tại sao giận chị? Cũng bởi vì đêm hôm đó chị không đến chỗ hẹn sao?”
“Em thật sự không biết, anh ấy cũng không có nói cho em biết. . . . . .” Minh Thiên Hiểu lại lấy tay che miệng lại. Nói thêm gì nữa cô sẽ nói ra nhiều chuyện không nên nói hơn, haizz, tại sao dễ dàng bị moi ra hết những lời cần giấu như vậy? Nếu như cô có bản lãnh bằng phân nửa của anh là tốt rồi, chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể giả bộ đáng thương.
“Cầu xin chị, chị Niệm Tình, đừng hỏi em nữa. Em thật sự không biết anh ấy đi đâu, em chỉ biết anh ấy nhìn qua giống như rất thương tâm, nhưng vì sao mà thương tâm em cũng không rõ.”
Thương tâm? Niệm Tình ngơ ngẩn. Thiên Tàng rất thương tâm? Tại sao? Chỉ là bởi vì đêm hôm đó cô thất hẹn sao? Không, không đúng, phía sau nhất định còn có chuyện khác. Trời ạ, cô đã bỏ lỡ cái gì trong một đêm kia?
“Chị Niệm Tình ” Minh Thiên Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là muốn giúp anh mình nói chuyện, vì vậy cô dứt khoát bất cứ giá nào, kéo tay của Niệm Tình nói: “Em không hiểu chuyện hai người ra sao, từ ban đầu các người đính hôn, anh ra khỏi nước, rồi đến khi anh trở về, hai người gặp lại, em vẫn không biết trong lòng hai người, đối phương rốt cuộc là người ra sao trong tim mình? Em đã từng hỏi anh hai người có yêu nhau không? Thế nhưng anh ấy lại nói, các người cũng không yêu nhau, không phải người yêu cũng sẽ không tổn thương lẫn nhau. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, em lại thấy bất đồng với những gì anh ấy nói. Là em bỏ sót tình tiết nào, hay là hai người bỏ sót cái gì?”
“Thiên Tàng nói, chúng ta không phải người yêu?” Niệm Tình kinh ngạc tự lẩm bẩm, hỏi tới: “Anh ấy thật sự nói như vậy?”
“Ừ.” Minh Thiên Hiểu len lén liếc nhìn cô: trong lòng cũng khẩn trương bồn chồn, chỉ sợ gia vị thêm vào này đã sai, kết quả hoàn toàn ngược lại.”Thật ra thì, em cảm nhận được anh yêu chị, nhưng em nghĩ theo cái tính khí kia nhất định là không có nói ba chữ “ Anh yêu em” với chị, có đúng hay không?”
Niệm Tình có chút lúng túng gật đầu một cái.
“Người như anh ấy, yêu cũng không phải là đặt ở khóe miệng một ngày ba lần nói ra được, mà là phải dựa vào hành động để diễn tả. Lần trước anh ấy làm cho chị cái bánh kia chính là biểu hiện tâm ý tốt nhất.”
“Bánh gì?” Niệm Tình sửng sốt, lập tức lóe lên suy nghĩ, khiếp sợ hỏi: “Em, em nói cái bánh vị hương thảo lần trước là Thiên Tàng làm?”
“Đúng vậy, anh ấy làm hết một buổi sáng, sao vậy, chị không biết à?” Minh Thiên Hiểu cũng có chút giật mình.
Trầm mặc mấy giây, Niệm Tình đột nhiên đứng lên lao ra khỏi tiệm.
Thiên Tàng, anh đang ở đâu? Khắp nơi đều là người, nhưng lại nhìn không thấy bóng dáng của hắn. Cô chưa bao giờ giống như bây giờ thực sự muốn tìm được hắn như vậy, thực sự sợ mất đi hắn như thế.
Cô xuyên qua đám người chật chội, mệt mỏi kiệt sức, đang lúc này điện thoại di động vang lên, là dãy số quen thuộc cô quanh quẩn trong lòng cô mấy ngày nay, cô vui mừng bắt máy.
“Alo? Thiên Tàng sao? Anh đang ở đâu?” Cô hướng về phía điện thoại rống to. Trên đường cái rất huyên náo, cô sợ mình bỏ sót không nghe bất kỳ một chữ nào.
Giọng của hắn không giống bình thường, có chút khô khan mà chậm chạp, “Niệm Tình, ở trong lòng em, anh rốt cuộc được coi là cái gì?”
Trong nháy mắt, cô ngơ ngác, cho dù chung quanh huyên náo như thế nào, bên tai cô đều chỉ quanh quẩn một mình giọng của hắn.
“Thiên Tàng, anh, tại sao anh muốn hỏi vậy?” Cô dịu dàng nói: “Anh nên biết địa vị của anh ở trong lòng em.”
“Anh không biết, anh vẫn luôn không biết.” Tiếng của hắn nghe sao mệt mỏi, “Trong lòng em chứa quá nhiều người, Tô Mộc Thần, Triệu Hiểu Đông, anh không biết mình rốt cuộc được coi là cái gì!”
Cô vội vàng giải thích, “Hiểu Đông chẳng qua là bạn tốt, em giải thích qua rất nhiều lần với anh rồi, em đối với hắn trừ tình bạn cũng chỉ có quan hệ cấp trên và thuộc hạ, mà Mộc Thần, giữa em và anh ấy có cũng chỉ có thân tình, duy chỉ có anh, duy chỉ có anh là không giống tất cả mọi người!”
“Phải không? Chỗ nào không giống nhau?” Hắn đang cười khổ, “Hữu tình, thân tình, kế tiếp em sẽ không nói, giữa chúng ta chính là tình yêu chứ?”
“Như vậy, anh cho rằng không phải là tình yêu vậy là cái gì đây?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi ngược lại.
“Tình yêu của em, quá rộng rãi rồi.” Hắn nhớ câu nói kia của bà nội — yêu một người chính là muốn ích kỷ phải có được.”Nhưng anh có lẽ chịu không nổi.”
Hắn nói câu nói này là có ý gì? Niệm Tình ngừng thở, giống như sợi dây sinh mệnh quan trọng nhất đang nằm bên đầu điện thoại kia, trong tay của hắn.
“Niệm Tình, chúng ta giải trừ hôn ước đi, anh, và em nữa được tự do.”
“Cái gì?” Cô hô to một tiếng, vậy mà đáp lại cô chỉ là tiếng ngắt máy từ trong điện thoại truyền đến. Lần này, hắn không cho cô bất kỳ cơ hội giải thích nào nữa, dứt khoát đóng lại cánh cửa lòng, ngăn cách thế giới hai người.
“Thật xin lỗi, Phương tiểu thư, Minh thiếu chúng tôi chiều hôm qua ngồi máy bay đi Mĩ tham gia một hội nghị quốc tế tài chính, trong vòng mấy ngày sẽ không trở về nước.” Thư kí Minh Thiên Tàng ở trong điện thoại nói cho Niệm Tình tin tức này.
Nhưng Niệm Tình chấp nhất hỏi: “Anh ấy đang tham gia hội nghị nơi nào? Thành phố nào? Hội nghị tên gì?”
“Xin lỗi, cái này tôi không rõ lắm.”
“Cô là thư ký của anh ấy, cô làm sao có thể không biết ông chủ ngồi máy bay gì đi nơi nào?” Niệm Tình dùng khẩu khí bức người nói. Lần này cô tuyệt đối sẽ không ở tại chỗ chờ Minh Thiên Tàng. Cô cảm thấy giữa bọn họ chất chứa quá nhiều hiểu lầm, nếu như cứ như vậy buông tay để cho hắn đi, có thể cả đời đều không thể lắp đầy vết thương này.
Nhưng thư ký ấp úng, không biết là không chịu nói hay là trả lời không được.
Niệm Tình cúp điện thoại lại gọi cho Minh Thiên Hiểu, “Thiên Hiểu, nói thật đi! Anh của em đang ở đâu?”
“Chị Niệm Tình, em thật sự là không biết. Em đã mấy ngày nay không thấy anh ấy.” Khẩu khí của cô không giống như đang nói dối.
Cuộc gọi thứ ba không phải là Niệm Tình gọi đi, mà là có người gọi đến, “Niệm Tình, cuộc họp hội đồng quản trị là ba giờ chiều phải không?”
“Mộc Thần?” Niệm Tình hiện tại bây giờ làm gì còn tâm trí mở cuộc họp hội đồng quản trị.”Đúng vậy, là ba giờ trưa, nhưng mà em lại . . . . . .”
“Thế nào, có chuyện gì sao?”
“Thiên Tàng mất tích, em muốn đi tìm anh ấy.”
“Biết phải đi đâu tìm hắn sao?” Câu hỏi của Tô Mộc Thần làm cô không cách nào trả lời.”Nếu tạm thời không tìm được, trước hết không cần tìm, hắn không phải đứa con nít, có suy nghĩ riêng của mình. Nếu như hắn hiện tại mất tích, đại khái chứng tỏ hắn hiện tại cần yên tĩnh suy nghĩ một chút, không bằng cho hắn một chút thời gian.”
Niệm Tình vẫn không cách nào bình tĩnh lại, “Không chỉ là đơn giản như vậy, Thiên Tàng lại gọi điện thoại cho em, nói muốn giải trừ hôn ước với em, sau đó không có tin tức gì nữa.”
“Đến trình độ nghiêm trọng này sao?” Tô Mộc Thần cũng có chút giật mình, tự lẩm bẩm, “Nếu như chỉ là vì một quyển tạp chí, cũng sẽ không làm cho hắn phát khí lớn như vậy chứ?”
“Tạp chí gì?” Cô sửng sốt.
“Tạp chí Nghê thường số kì này em không coi sao? Trên đó đăng bài buổi trình diễn lần trước, ký giả chụp tấm hình chúng ta đứng chung, bất quá phối hợp tựa đề hơi làm chấn động.” Hắn mới vừa nói xong, Niệm Tình liền lớn tiếng hạ lệnh thư ký bên ngoài, “Nhanh tìm quyển tạp chí Nghê thường số này cho tôi!”
“Niệm Tình, em không cần quá hốt hoảng.” Tô Mộc Thần an ủi nói: “Minh Thiên Tàng là người thông minh, một bài báo viết và một quyển tạp chí không dao động được tình cảm của các người, hay là còn có những chuyện khác làm hắn bùng phát lửa giận?”
“Mấy ngày trước anh ấy gọi điện thoại, nói buổi tối có chuyện muốn gặp em, nhưng mà ngày đó lại đúng lúc em đau bao tử, Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện khám bệnh, cứ như vậy bỏ lỡ.”
“Em có gọi điện thoại giải thích hay không?”
“Em lúc ấy đau đến không kịp gọi điện thoại, về đến nhà liền đi ngủ.”
“Hắn biết sao?”
“Chắc là. . . . . . Không biết đâu?”
Tô Mộc Thần trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nói như vậy, chuyện Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện hắn cũng không biết sao?”
Niệm Tình suy nghĩ một chút, “Chắc cũng không biết?”
Hắn cười nói: “Thật ra thì điều này cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy Thiên Tàng đối với Hiểu Đông vẫn có địch ý rất sâu, không biết vì sao, cho nên có thể chuyện liên quan tới hắn Thiên Tàng cũng sẽ đặc biệt để ý.”
“Ừm, bất luận em giải thích thế nào, Thiên Tàng vẫn không thích Hiểu Đông, thật ra thì chúng ta là bạn lâu năm. . . . . .”
“Nhưng Hiểu Đông thích em là sự thật mọi người ai cũng nhìn ra được, Thiên Tàng cũng không phải là đứa ngốc, làm sao yên tâm để người đó bên cạnh nhìn vị hôn thê mình chằm chằm, sớm chiều chung đụng, đổi lại là anh, anh cũng không yên tâm.” Tô Mộc Thần còn nói: “Được rồi, hội nghị buổi chiều anh khuyên em vẫn cứ theo lẽ thường tiến hành, về phần Thiên Tàng đang ở đâu, anh sẽ sai người đi thăm dò.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Em trong lúc này còn khách khí như vậy sao?” Hắn ngữ điệu trầm xuống, “Bất quá, Niệm Tình, có một câu anh vẫn rất muốn hỏi em, năm năm trước em buông tay để cho hắn rời đi, tại sao bây giờ đối với việc hắn mất tích để ý như vậy?”
“Nếu như không có trải qua năm năm dài đau khổ chờ đợi, có lẽ giờ phút này em sẽ không đại loạn trong lòng.” Cô than nhẹ, “Năm năm này em đã từng thử tìm anh ấy, giải thích hiểu lầm, nhưng anh ấy không chịu nhận điện thoại của em, mà em lại bận việc.. công vụ ứng phó không rảnh. Có lúc, thật rất muốn tìm anh ấy, trong ngực hắn khóc lớn một trận, nhưng . . . . . .” Cô chỉ có thể cười khổ, “Nhưng không biết anh ấy cuối cùng là đang ở đâu. Lần này rốt cuộc đợi được đến lúc hắn trở lại, em hiểu rõ mình không thể mất đi hắn lần nữa.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, Tô Mộc Thần tựa hồ cũng bị lời của cô làm chấn động. Thẳng đến một lúc, hắn mới cười nói sang chuyện khác, “Thật ra thì em thay vì lo lắng Thiên Tàng, không bằng lo lắng cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay. Anh nghe được một chút tin tình báo, mấy vị nguyên lão đã quyết định một ngày gần đây gây khó dễ cho em, hội nghị hôm nay có thể là một khởi đầu.”
“Thật phiền, không thể để cho em thanh tĩnh mấy ngày sao?” Niệm Tình muốn hét to một tiếng, “Mộc Thần, em nghĩ anh nên trở lại giúp em đi. Em thật sự không muốn ngồi vào cái ghế tử thần này đâu.”
“Xin lỗi, anh không có tài trong việc kinh doanh, Phương thị nếu như giao cho anh, không tới ba tháng sẽ sụp đổ mất.”
“Tại sao em không phải là Minh Thiên Tàng?” Vòng tới vòng lui đề tài vẫn trở lại nói về Minh Thiên Tàng.
“Bởi vì em là Phương Niệm Tình, Phương Niệm Tình độc nhất vô nhị.” Tô Mộc Thần đang cười, nhưng Niêm Tình chính là cười không nổi. Thiên Tàng mất tích, hội đồng quản trị nguy cơ tứ phía, vốn cho là sau khi tình hình tài chính của Phương thị chuyển biến tốt, cô có thể nhẹ nhõm một chút, không nghĩ tới lại trở nên ngày càng hỏng bét. Không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu, thật sự là mệt quá, mệt quá đi.
Uống thuốc bác sĩ kê đơn, Niệm Tình ngủ say một đêm. Khi cô từ trong giấc ngủ tỉnh lại trước giường loáng thoáng một hình bóng người đàn ông, người kia cao gầy, nhưng đưa lưng về phía ánh mặt trời, mà ánh mắt của cô bởi vì chói mắt lại không thấy rõ, vì vậy lấy tay ngăn ánh mặt trời, hỏi: “Thiên Tàng?”
“Em đã tỉnh rồi hả ?” Giọng nói kia là của Triệu Hiểu Đông .
Cô lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy phát hiện mình còn đang mặc bộ đồ ngày hôm qua, quần áo vẫn rất chỉnh tề, nhưng là đáng chết chính là –”Hiểu Đông, làm sao anh ở nhà của tôi?”
“Tối ngày hôm qua tôi đưa em về, em quên rồi sao?” Hắn đứng ở bên giường từ trên xuống nhìn xuống.
“Tôi biết rõ là anh đưa tôi về, ý của tôi là, anh tại sao không về nhà?” Cô cau mày hỏi.
“Em một buổi tối đều ở trên giường lăn qua lộn lại, tôi sợ em nửa đêm đau tỉnh, cho nên không có có rời đi.” Ánh mắt của hắn rất dịu dàng, Niệm Tình hơi có chút cảm động.
“Cám ơn anh, nhưng mà không phải tôi đã uống thuốc rồi sao? Hơn nữa anh một buổi tối không trở về nhà, chú Triệu sẽ không lo lắng anh sao?”
“Tôi có gọi điện thoại cho ba, lại nói tôi đã là một người đàn ông thực thụ, lại không giống các cô gái yếu đuối dễ dàng gặp chuyện không may, ông ấy làm sao quan tâm chuyện này.” Hắn cười nói: “Tôi đã giúp em chuẩn bị điểm tâm, em có thể đứng lên ăn không?”
“Không thành vấn đề.” Cô trực tiếp xuống giường, dạ dày đã không còn đau, loại bệnh này là cấp tính phát tác, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Thấy phòng ăn một bàn thức ăn ngon, cô kinh ngạc mở to hai mắt.
“Hiểu Đông, tài nấu nướng của anh thật lợi hại!”
“Tôi biết làm rất nhiều món ăn, nhưng vẫn không có cơ hội làm.” Ánh mắt của hắn nhìn cô rất kì lạ, ở trong lòng Niệm Tình khẽ động, cố ý coi thường ánh mắt nóng rực của hắn, đem tầm mắt lên bàn thức ăn, “Anh làm nhiều món ngon như vậy, tôi không biết nên bắt đầu ăn từ đâu nữa, nếu ăn không hết thì rất đáng tiếc.”
“Nếu như em cho tôi cơ hội, về sau tôi có thể ngày ngày làm cho em ăn.” Hiển nhiên Triệu Hiểu Đông đã không còn tính nhẫn nại nói chuyện vòng vo với cô, dứt khoát đem ý tứ làm rõ, “Niệm Tình, tôi biết em hiểu rõ lòng tôi, cho nên tôi muốn nghe được lời thật trong trái tim em, đối với tôi, một chút tình cảm em cũng không có sao?”
Mi mắt cô buông xuống, khẽ thở dài: “Hiểu Đông, tại sao anh lại muốn nói những lời này ra? Nếu như anh không nói ra, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ bạn thân rất tốt.”
“Bây giờ tôi nói ra rồi, thì thế nào?” Hắn kích động nói: “Chẳng lẽ chúng ta cả đời cũng chỉ có thể làm bạn thôi sao?”
“Tôi nghĩ, đúng vậy.” Cô gật đầu một cái, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Tại sao?” Hắn nắm chặt quả đấm, “Bởi vì tôi so ra kém hơn Minh Thiên Tàng?”
“Anh không nên lấy anh ấy ra so sánh, anh có rất nhiều ưu điểm mà Thiên Tàng không có. Anh ấy có thể vĩnh viễn cũng sẽ không vì tôi xuống bếp nấu ăn, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo đứng sau lưng tôi, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không giống như anh hiểu rõ nội tâm của tôi, nhưng . . . . . .”
Hắn không nhịn được cắt lời cô, “Nhưng , em vẫn muốn chọn hắn?”
Cô gật đầu một cái, “Đúng vậy. Cho dù để tôi chọn thêm một trăm lần, tôi vẫn sẽ chọn anh ấy.”
“Tại sao? Rốt cuộc tại sao?” Quả đấm của hắn làm mặt bàn phát ra tiếng ầm.
Nhưng khóe môi Niệm Tình vẫn mỉm cười thản nhiên, “Bởi vì tôi yêu anh ấy.”
“Cho tôi lý do, cho tôi lý do nhất định phải rút lui.” Hắn kiên trì không chịu buông vứt bỏ.
Cô thở dài nói: “Hiểu Đông, trong thế giới tình yêu lại không có đạo lý lý giải thích hợp, tình cảm anh dành cho tôi, tôi vĩnh viễn không cách nào đáp lại, nếu quả thật muốn một lý do, đây chính là lý do tốt nhất.”
“Ta không cần em đáp lại cái gì!” Hắn lạnh lùng nói: “Được rồi, nếu như nói không có đạo lý, như vậy trước khi em tìm được lý do tốt hơn thuyết phục được tôi, tôi vẫn sử dụng phương pháp của mình mà thực hiện.”
Có lẽ là bởi vì không đạt được kết quả như mong đợi, hồi lâu hai người cũng chỉ nhìn nhau chẳng nói gì.
Ấm nước nóng trong phòng bếp trùng hợp phát ra tiếng reo inh ỏi, vì hòa hoãn không khí, Niệm Tình vội vàng đứng lên, “Tôi đi xem một chút.” Sau đó cô chạy vào phòng bếp.
Trong phòng ngủ điện thoại cũng vang lên, cô lại không nghe thấy. Triệu Hiểu Đông do dự một chút, đi tới nhận điện thoại.
“Alo, ai vậy?” Hắn mở miệng hỏi.
Đầu bên kia một mảnh trầm mặc.
Trong đầu Triệu Hiểu Đông thoáng qua tên của một người, khóe miệng cười quỷ dị.
“Là Minh thiếu gia à?” Hắn cố làm ra vẻ thoải mái hỏi: “Niệm Tình bây giờ đang ở phòng bếp, muốn tôi đi gọi cô ấy sao?”
Bên đầu điện thoại kia vẫn là trầm mặc, nhưng mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề.
“Hiểu Đông, nhớ hôm nay xác minh một lần nữa hợp đồng bên nhà xưởng kia, không thể để cho bọn họ lại chơi chúng ta lần nữa.” Niệm Tình muốn mượn việc công nói sang chuyện khác để hòa khí, nhưng tiếng của cô cũng bị người bên đầu điện thoại kia nghe rất rõ ràng.
Triệu Hiểu Đông mỉm cười nói: “Thật ngại, Niệm Tình chính là người cuồng công việc, hay là tôi sẽ kêu cô ấy gọi lại cho anh.”
Lời của hắn vẫn chưa nói hết, trong loa truyền đến thanh âm to lớn và nặng nề, một loạt tiếng động như sấm xông thẳng vào làm hắn muốn rách màng nhĩ, tiếp theo đó là tiếng điện thoại bị cúp máy.
Dù là người đàn ông thông minh cũng không chịu nổi lửa ghen trêu chọc. Triệu Hiểu Đông đắc ý cười, hắn tin tưởng mấy câu nói mới vừa rồi kia đã khiến Minh Thiên Tàng giận đến đập nát điện thoại.
“Hiểu Đông, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Không biết từ lúc nào Niệm Tình đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn cười quỷ dị, trái tim phát lên một cỗ bất an nhàn nhạt.
“A, cho phòng quản lý kế toán, xác nhận tiền đã gửi ngày hôm qua.” Hắn làm ra vẻ tự nhiên đặt ống nói xuống, mỉm cười hỏi: “Chúng ta không phải nên xuất phát bây giờ chứ? Sắp đến giờ đi làm rồi.”
“À, được, chờ một chút, tôi gọi điện thoại một chút.” Niệm Tình cầm ống nói lên gọi Minh Thiên Tàng, nhưng dù thế nào cũng không gọi được.
Tối hôm qua cô lại thất hẹn có phải khiến Thiên Tàng rất tức giận hay không? Cô thật sự có chút bất an, vì vậy lại gọi tới trong phòng làm việc của hắn, là thư ký nhận, nói hắn không có đi làm. Suy nghĩ một chút cũng đúng, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, hay là cô nên đến công ty đi tìm hắn?
“Niệm Tình, còn không đi sao?” Triệu Hiểu Đông ở ngoài cửa thúc giục cô.
“Đã tới rồi.” Hay là cứ đem công việc bận rộn xử lý hết ngày hôm nay trước. Thiên Tàng mặc dù bề ngoài lãnh khốc lại bá đạo, thật ra thì cũng không phải không hiểu dịu dàng, nếu như cô giải thích tất cả cho hắn, chắc hắn sẽ chịu tin.
Cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, cô vội vàng đổi y phục cầm túi xách liền lao ra nhà trọ.
Niệm Tình tìm Minh Thiên Tàng ba ngày, nhưng khắp nơi đều không tìm được hắn. Điện thoại đến công ty, nói là hắn vẫn không đi làm, gọi điện thoại di động cho hắn, vẫn duy trì trạng thái khóa máy, gọi điện thoại đến gia đình hắn, nghe người giúp việc nói hắn gần đây không về nhà ở, về phần ở nơi nào cũng không rõ ràng.
Ban đầu Niệm Tình chỉ cho là là hắn công việc quá bận rộn không rãnh căn dặn lại với người xung quanh, dần dần lại phát giác có cái gì không đúng. Cho đến ngày thứ tư vẫn tìm không ra Minh Thiên Tàng, cô cảm thấy một loại hoang mang trước nay chưa có. Cho dù lúc trước, lúc Minh Thiên Tàng một mình đi Mĩ, cô cũng chưa từng hoang mang như vậy.
Hắn mất tích hiển nhiên với việc đêm hôm đó cô thất hẹn có liên quan, nhưng tại sao hắn không chịu cho cô cơ hội giải thích? Chẳng lẽ mỗi lần đều muốn như vậy? Khi hắn tức giận, sẽ đặt mình đến nơi cô vĩnh viễn không tìm được, mặc kệ cô sốt ruột đau lòng.
Giờ tan ca, cô lái xe tới đến tiệm bánh Ấm Áp, đây là nơi cuối cùng cô có thể nhờ giúp đỡ.
Ở trong tiệm Minh Thiên Hiểu đang bận rộn lấy bánh cho khách thấy cô đi vào, vươn cánh tay vẫy cô, “Chị Niệm Tình.”
Cô dùng tay ra dấu với Minh Thiên Hiểu, ý bảo muốn cô cứ xử lý việc đang làm, mình sẽ ngồi trên ghế nghỉ ngơi lẳng lặng chờ.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác hôm nay Thiên hiểu không nhiệt tình như những lần trước, lúc bắt gặp ánh mắt của cô cũng có chút trốn tránh hay sao?
Ước chừng gần mười phút trôi qua, khi người khách cuối cùng đi khỏi tiệm thì Minh Thiên Hiểu mới đi về phía cô.
“Chị Niệm Tình, hôm nay tại sao rảnh rỗi mà đến đây vậy? Muốn ăn bánh ngọt vị gì? Em lấy cho chị.” Minh Thiên Hiểu hỏi thăm cô, “Công ty không bận sao? Em thấy chị điều hành công ty ngày một phát triển, thật bội phục chị, tại sao chị có thể quản lý một công ty lớn như vậy? Em quản lý một căn tiệm nhỏ như vậy cũng đã là lực bất tòng tâm rồi. Đúng rồi, nhớ lần trước chị nói thích ăn mứt ô mai ở chỗ này, em đi lấy cho chị một lọ. . . . . .”
“Thiên Hiểu.” Niệm Tình ngắt lời cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô, “Em có phải là có chuyện giấu chị hay không?”
“Không có.” Cô vội vàng khoát tay, nhưng tiếng nói lên giọng của cô càng làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
“Thật không có?” Cô càng thêm hoài nghi. Thiên Hiểu mặc dù trời sinh tính hoạt bát, nhưng cũng không phải là người nhiều lời như thế, hôm nay thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy, hình như là cố ý muốn ngăn cô nói chuyện?
“Hai ngày nay em có gặp Thiên Tàng không?” Cô hỏi ngay trọng điểm.
“Hả? Anh của em? Không có! Anh em công việc rất bận rộn, trong mắt căn bản không nhìn người khác, em cũng thường cả một tuần lễ không thấy bóng dáng anh ấy. Chị muốn tìm anh ấy? Chờ lúc anh ấy tới em nói cho anh ấy biết.”
Niệm Tình nhìn cô, “Thiên Hiểu, em không phải là người hay nói láo, có thể nói cho chị biết, tại sao bây giờ mặt em đỏ, tay cũng không ngừng run ?”
“Hai ngày nay thời tiết thất thường nhiệt độ có chênh lệch lớn, em hơi bị cảm.” Minh Thiên Hiểu che giấu cười khan, lấy tay sờ sờ mặt của mình, che đậy ánh mắt của cô có thể sẽ tiết lộ bí mật. Cùng người thông minh nói chuyện thật là mệt mỏi, muốn gạt chị Niệm Tình càng là chuyện cực kì khó khăn, biết rõ bộ dạng mình khi nói láo nhất định rất ngu ngốc, nhưng vì lời nói của anh, cô vẫn phải nhắm mắt nói tiếp, dù sao cô cũng không muốn thật bị đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Niệm Tình đặt tay ở trên tay của cô, thành khẩn nói: “Thiên Hiểu, nếu như em biết Thiên Tàng đi đâu, cũng không cần gạt chị, mấy ngày nay chị tìm anh ấy tìm đến độ phát điên rồi. Tâm địa em tốt như vậy, sẽ không hi vọng nhìn thấy chị thống khổ, đúng không?”
“Hai người các người, thật đúng là. . . . . .”
Minh Thiên Hiểu không cẩn thận từ trong miệng phát ra tiếng cảm khái khiến Niệm Tình nhạy cảm nắm được vấn đề.”Em nhất định đã gặp anh ấy? Anh ấy cũng nhất định đang giận chị?”
“Không có, không có mà!” Minh Thiên Hiểu còn muốn lơ mơ cho qua chuyện đã không còn sử dụng được nữa.
Niệm Tình hung hăng hỏi: “Anh ấy rốt cuộc tại sao không để ý tới chị? Tại sao giận chị? Cũng bởi vì đêm hôm đó chị không đến chỗ hẹn sao?”
“Em thật sự không biết, anh ấy cũng không có nói cho em biết. . . . . .” Minh Thiên Hiểu lại lấy tay che miệng lại. Nói thêm gì nữa cô sẽ nói ra nhiều chuyện không nên nói hơn, haizz, tại sao dễ dàng bị moi ra hết những lời cần giấu như vậy? Nếu như cô có bản lãnh bằng phân nửa của anh là tốt rồi, chuyện cho tới bây giờ chỉ có giả bộ đáng thương.
“Cầu xin chị, chị Niệm Tình, đừng hỏi em nữa. Em thật sự không biết anh ấy đi đâu, em chỉ biết anh ấy nhìn qua giống như rất thương tâm, nhưng vì đâu mà thương tâm em cũng không rõ.”
Thương tâm? Niệm Tình ngơ ngẩn. Thiên Tàng rất thương tâm? Tại sao? Chỉ là bởi vì đêm hôm đó cô thất hẹn sao? Không, không đúng, phía sau nhất định còn có chuyện khác. Trời ạ, cô đã bỏ lỡ cái gì trong một đêm kia?
“Chị Niệm Tình ” Minh Thiên Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là muốn giúp anh mình nói chuyện, vì vậy cô dứt khoát bất cứ giá nào, kéo tay của Niệm Tình nói: “Em không hiểu chuyện hai người ra sao, từ ban đầu các người đính hôn, anh ra khỏi nước, rồi đến khi anh trở về, hai người gặp lại, em vẫn không biết trong lòng hai người, đối phương rốt cuộc là người ra sao trong tim mình? Em đã từng hỏi anh hai người có yêu nhau không? Thế nhưng hắn lại nói, các người cũng không yêu nhau, không phải người yêu cũng sẽ không tổn thương lẫn nhau. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, em lại thấy bất đồng với những gì anh ấy nói. Là em bỏ sót tình tiết nào, hay là hai người bỏ sót cái gì?”
“Thiên Tàng nói, chúng ta không phải người yêu?” Niệm Tình kinh ngạc tự lẩm bẩm, hỏi tới: “Anh ấy thật sự nói như vậy?”
“Ừ.” Minh Thiên Hiểu len lén liếc nhìn cô: trong lòng cũng khẩn trương bồn chồn, chỉ sợ gia vị thêm vào này đã sai, kết quả hoàn toàn ngược lại.”Thật ra thì, em cảm nhận được anh yêu chị, nhưng em nghĩ theo cái tính khí kia nhất định là không có nói ba chữ “ Anh yêu em” với chị, có đúng hay không?”
Niệm Tình có chút lúng túng gật đầu một cái.
“Người như anh ấy, yêu cũng không phải là đặt ở khóe miệng một ngày ba lần nói ra được, mà là phải dựa vào hành động để diễn tả. Lần trước anh ấy làm cho chị cái bánh kia chính là biểu hiện tâm ý tốt nhất.”
“Bánh gì?” Niệm Tình sửng sốt, lập tức lóe lên suy nghĩ, khiếp sợ hỏi: “Em, em nói cái bánh vị hương thảo lần trước là Thiên Tàng làm?”
“Đúng vậy, anh ấy làm hết một buổi sáng, sao vậy, chị không biết à?” Minh Thiên Hiểu cũng có chút giật mình.
Trầm mặc mấy giây, Niệm Tình đột nhiên đứng lên lao ra khỏi tiệm.
Thiên Tàng, anh đang ở đâu? Khắp nơi đều là người, nhưng lại nhìn không thấy bóng dáng của hắn. Cô chưa bao giờ giống như bây giờ thực sự muốn tìm được hắn như vậy, thực sự sợ mất đi hắn như thế.
Cô xuyên qua đám người chật chội, mệt mỏi kiệt sức, đang lúc này điện thoại di động vang lên, là dãy số quen thuộc cô quanh quẩn trong lòng cô mấy ngày nay, cô vui mừng bắt máy.
“Alo? Thiên Tàng sao? Anh đang ở đâu?” Cô hướng về phía điện thoại rống to. Trên đường cái rất huyên náo, cô sợ mình bỏ sót không nghe bất kỳ một chữ nào.
Giọng của hắn không giống bình thường, có chút khô khan mà chậm chạp, “Niệm Tình, ở trong lòng em, anh rốt cuộc được coi là cái gì?”
Trong nháy mắt, cô ngơ ngác, cho dù chung quanh huyên náo như thế nào, bên tai cô đều chỉ quanh quẩn một mình giọng của hắn.
“Thiên Tàng, anh, anh tại sao muốn hỏi như vậy?” Cô dịu dàng nói: “Anh nên biết địa vị cùa anh ở trong lòng em.”
“Anh không biết, anh vẫn luôn không biết.” Tiếng của hắn nghe sao mệt mỏi, “Bên trong lòng em chứa quá nhiều người, Tô Mộc Thần, Triệu Hiểu Đông, anh không biết mình rốt cuộc được coi là cái gì!”
Cô vội vàng giải thích, “Hiểu Đông chẳng qua là bạn tốt, em giải thích qua rất nhiều lần với anh rồi, em đối với hắn trừ tình bạn cũng chỉ có quan hệ cấp trên và thuộc hạ, mà Mộc Thần, giữa em và anh ấy có cũng chỉ có thân tình, duy chỉ có anh, duy chỉ có anh là không giống tất cả mọi người!”
“Phải không? Chỗ nào không giống nhau?” Hắn đang cười khổ, “Hữu tình, thân tình, kế tiếp em sẽ không nói, giữa chúng ta chính là tình yêu chứ?”
“Như vậy, anh cho rằng không phải là tình yêu vậy là cái gì đây?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi ngược lại.
“Tình yêu của em, quá rộng rãi rồi.” Hắn nhớ câu nói kia của bà nội — yêu một người chính là muốn ích kỷ phải có được.”Nhưng anh có lẽ chịu không nổi.”
Hắn nói câu nói này là có ý gì? Niệm Tình ngừng thở, giống như sợi dây sinh mệnh quan trọng nhất đang nằm bên đầu điện thoại kia, trong tay của hắn.
“Niệm Tình, chúng ta giải trừ hôn ước đi, ta, và em nữa được tự do.”
“Cái gì?” Cô hô to một tiếng, vậy mà đáp lại cô chỉ là tiếng ngắt máy từ trong điện thoại truyền đến. Lần này, hắn không hề cho cô bất kỳ cơ hội giải thích nào nữa, dứt khoát đóng lại cánh cửa lòng, ngăn cách thế giới hai người.
“Thật xin lỗi, Phương tiểu thư, Minh thiếu chúng tôi chiều hôm qua ngồi máy bay đi Mĩ tham gia một hội nghị quốc tế tài chính, trong vòng mấy ngày sẽ không trở về nước.” Thư kí Minh Thiên Tàng ở trong điện thoại nói cho Niệm Tình tin tức này.
Nhưng Niệm Tình chấp nhất hỏi: “Anh ấy đang tham gia hội nghị nơi nào? Thành phố nào? Hội nghị tên gì?”
“Xin lỗi, cái này tôi không rõ lắm.”
“Cô là thư ký của anh ấy, cô làm sao có thể không biết ông chủ ngồi máy bay gì đi nơi nào?” Niệm Tình dùng khẩu khí bức người nói. Lần này cô tuyệt đối sẽ không ở tại chỗ chờ Minh Thiên Tàng. Cô cảm thấy giữa bọn họ chất chứa quá nhiều hiểu lầm, nếu như cứ như vậy buông tay để cho hắn đi, có thể cả đời đều không thể lắp đầy vết thương này.
Nhưng thư ký ấp úng, không biết là không chịu nói hay là trả lời không được.
Niệm Tình cúp điện thoại lại gọi cho Minh Thiên Hiểu, “Thiên Hiểu, nói thật đi! Anh của em đang ở đâu?”
“Chị Niệm Tình, em thật sự là không biết. Em đã mấy ngày nay không thấy anh.” Khẩu khí của cô không giống như là đang nói dối.
Cuộc gọi thứ ba không phải là Niệm Tình gọi đi, mà là có người gọi đến, “Niệm Tình, cuộc họp hội đồng quản trị là ba giờ chiều phải không?”
“Mộc Thần?” Niệm Tình hiện tại bây giờ làm gì còn tâm trí mở cuộc họp hội đồng quản trị.”Đúng vậy, là ba giờ trưa, nhưng mà em lại . . . . . .”
“Thế nào, có chuyện gì sao?”
“Thiên Tàng mất tích, em muốn đi tìm anh ấy.”
“Biết phải đi đâu tìm hắn sao?” Câu hỏi của Tô Mộc Thần làm cho nàng không cách nào trả lời.”Nếu tạm thời không tìm được, trước hết không cần tìm, hắn không phải đứa con nít, có ý nghĩ riêng của mình. Nếu như hắn hiện tại mất tích, đại khái chứng tỏ hắn hiện tại cần yên tĩnh suy nghĩ một chút, không bằng cho hắn một chút thời gian.”
Niệm Tình vẫn không cách nào bình tĩnh lại, “Không chỉ là đơn giản như vậy, Thiên Tàng lại gọi điện thoại cho em, nói muốn giải trừ hôn ước với em, sau đó không có tin tức gì nữa.”
“Đến trình độ nghiêm trọng này sao?” Tô Mộc Thần cũng có chút giật mình, tự lẩm bẩm, “Nếu như chỉ là vì một quyển tạp chí, cũng sẽ không làm cho hắn phát khí lớn như vậy chứ?”
“Tạp chí gì?” Cô sửng sốt.
“Tạp chí Nghê thường số kì này em không coi sao? Trên đó đăng bài buổi trình diễn lần trước, ký giả chụp tấm hình chúng ta đứng chung, bất quá phối hợp tựa đề hơi làm chấn động.” Hắn mới vừa nói xong, Niệm Tình liền lớn tiếng hạ lệnh thư ký bên ngoài, “Nhanh tìm quyển tạp chí Nghê thường số này cho tôi!”
“Niệm Tình, em không cần quá hốt hoảng.” Tô Mộc Thần an ủi nói: “Minh Thiên Tàng là người thông minh, một bài báo viết và một quyển tạp chí không dao động được tình cảm của các người, hay là còn có những chuyện khác làm hắn bùng phát lửa giận?”
“Mấy ngày trước anh ấy gọi điện thoại, nói buổi tối có chuyện muốn gặp em, nhưng mà ngày đó lại đúng lúc em đau bao tử, Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện khám bệnh, cứ như vậy bỏ lỡ.”
“Em có gọi điện thoại giải thích hay không?”
“Em lúc ấy đau đến không kịp gọi điện thoại, về đến nhà liền đi ngủ.”
“Hắn biết sao?”
“Chắc là. . . . . . Không biết đâu?”
Tô Mộc Thần trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nói như vậy, chuyện Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện hắn cũng không biết sao?”
Niệm Tình suy nghĩ một chút, “Chắc cũng không biết ?”
Hắn cười nói: “Thật ra thì điều này cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy Thiên Tàng đối với Hiểu Đông vẫn có địch ý rất sâu, không biết vì sao, cho nên có thể chuyện liên quan tới hắn Thiên Tàng cũng sẽ đặc biệt để ý.”
“Ừm, bất luận em giải thích thế nào, Thiên Tàng vẫn không thích Hiểu Đông, thật ra thì chúng ta là bạn lâu năm. . . . . .”
“Nhưng Hiểu Đông thích em là sự thật mọi người ai cũng nhìn ra được, Thiên Tàng cũng không phải là đứa ngốc, làm sao yên tâm để người đó bên cạnh nhìn vị hôn thê mình chằm chằm, sớm chiều chung đụng, đổi lại là anh, anh cũng không yên tâm.” Tô Mộc Thần còn nói: “Được rồi, hội nghị buổi chiều anh khuyên em vẫn cứ theo lẽ thường tiến hành, về phần Thiên Tàng đang ở đâu, anh sẽ sai người đi thăm dò.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Em trong lúc này còn khách khí như vậy sao?” Hắn ngữ điệu trầm xuống, “Bất quá, Niệm Tình, có một câu anh vẫn rất muốn hỏi em, năm năm trước em buông tay để cho hắn rời đi, tại sao bây giờ đối với việc hắn mất tích để ý như vậy?”
“Nếu như không có trải qua năm năm dài đau khổ chờ đợi, có lẽ giờ phút này em sẽ không đại loạn trong lòng.” Cô than nhẹ, “Năm năm này em đã từng thử tìm anh ấy, giải thích hiểu lầm, nhưng anh ấy không chịu nhận điện thoại của em, mà em lại bận về việc.. công vụ ứng phó không rảnh. Có lúc, thật rất muốn tìm anh ấy, trong ngực hắn khóc lớn một trận, nhưng . . . . . .” Cô chỉ có thể cười khổ, “Nhưng không biết anh ấy đến tột cùng ở nơi nào. Lần này rốt cuộc đợi được đến lúc hắn trở lại, em hiểu rõ mình không thể mất đi hắn lần nữa.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, Tô Mộc Thần tựa hồ cũng bị lời của cô làm chấn động. Thẳng đến một lúc, hắn mới cười nói sang chuyện khác, “Thật ra thì em thay vì lo lắng Thiên Tàng, không bằng lo lắng cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay. Anh nghe được một chút tin tình báo, mấy vị nguyên lão đã quyết định một ngày gần đây gây khó dễ cho em, hội nghị hôm nay có thể là một khởi đầu.”
“Thật phiền, không thể để cho em thanh tĩnh mấy ngày sao?” Niệm Tình muốn hét to một tiếng, “Mộc Thần, em nghĩ anh nên trở lại giúp em đi. Em thật sự không muốn ngồi vào cái ghế tử thần này đâu.”
“Xin lỗi, anh không có tài trong việc kinh doanh, Phương thị nếu như giao cho anh, không tới ba tháng sẽ sụp đổ mất.”
“Tại sao em không phải là Minh Thiên Tàng?” Vòng tới vòng lui đề tài vẫn trở lại nói về Minh Thiên Tàng.
“Bởi vì em là Phương Niệm Tình, Phương Niệm Tình độc nhất vô nhị.” Tô Mộc Thần đang cười, nhưng Niêm Tình chính là cười không nổi. Thiên Tàng mất tích, hội đồng quản trị nguy cơ tứ phía, vốn cho là sau khi tình hình tài chính của Phương thị chuyển biến tốt, cô có thể nhẹ nhõm một chút, không nghĩ tới lại trở nên ngày càng hỏng bét. Không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu, thật sự là mệt quá, mệt quá đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT