Buổi chiều, khí trời có chút nóng bức. Bên ngoài phòng học ồn ào không ngừng, chỉ có miệng thầy giáo vẫn không biết mệt mỏi khi đóng khi mở, một đám học sinh đã ngã sấp ở trên bàn, người thì ngủ, người thì vẽ nghệch ngoạc.
Thầy giáo trên bục giảng sớm đã đem đây hết thảy thu hết vào mắt, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, làm bộ như không nhìn thấy. Đây chính là nếp sống của trường học quý tộc, nhóm cành vàng lá ngọc đang ngồi, người nào không phải là bối cảnh huy hoàng, một đường trải thảm vàng mà lớn lên, tùy tiện chọn ra một người, dậm chân một cái, trong phạm vi năm dặm sẽ xảy ra động đất từ cấp năm trở lên. Cho nên, vô luận học sinh làm cái gì, chỉ cần không phải thương thiên hại lý, chưa quấy tối trật tự lớp học, giáo sư đều không có tư cách đi trách cứ bọn họ.
Buổi chiều, khí trời có chút nóng bức. Bên ngoài phòng học ồn ào không ngừng, chỉ có miệng thầy giáo vẫn không biết mệt mỏi khi đóng khi mở, một đám học sinh đã ngã sấp ở trên bàn, người thì ngủ, người thì vẽ nghệch ngoạc.
Thầy giáo trên bục giảng sớm đã đem đây hết thảy thu hết vào mắt, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, làm bộ như không nhìn thấy. Đây chính là nếp sống của trường học quý tộc, nhóm cành vàng lá ngọc đang ngồi, người nào không phải là bối cảnh huy hoàng, một đường trải thảm vàng mà lớn lên, tùy tiện chọn ra một người, dậm chân một cái, trong phạm vi năm dặm sẽ xảy ra động đất từ cấp năm trở lên. Cho nên, vô luận học sinh làm cái gì, chỉ cần không phải thương thiên hại lý, chưa quấy tối trật tự lớp học, giáo sư đều không có tư cách đi trách cứ bọn họ.
Thầy giáo phất tay vỗ vỗ quyển sách, đây là cách duy nhất ông có thể sử dụng để cảnh cáo học sinh, sau đó xoay người lại tiếp tục viết chữ trên bảng đen.
“Cho nên, tư tưởng của Khổng tử là được. . . . . .” Thanh âm của ông cũng giống như là nhiễm cái không khí buồn ngủ ảm đạm, càng ngày càng không có sinh khí.
Giữa phòng học, chỉ có một người, ngồi tựa ghế, làm ra vẻ đang nghe giảng. Nhưng mà trong cặp mắt đẹp đen láy lại rõ ràng viết hai chữ — nhàm chán.
Bài giảng nhàm chán, nội dung nhàm chán, thầy giáo nhàm chán, nhàm chán, buổi chiều nhàm chán, nhàm chán hết thảy. . . . . .
Bàn tay nắm hờ thành quyền chống bên má, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cằm dưới, khuôn mặt tuấn tú so với những người con trai khác mà nói không khỏi có vẻ vô cùng tinh xảo, nhưng vẻ lạnh lùng lắng đọng ở trên mặt lại như chưa từng hòa tan, hoàn toàn không có vẻ nhiệt quyết tươi trẻ của những bạn cùng lứa tuổi.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao ngạo quá hấp dẫn, nhưng lại làm cho người khác không dám chú ý quá lâu, chung quanh những nhóm thục nữ làm bộ ngủ say kia, luôn là thỉnh thoảng len lén ném qua một ánh mắt ngưỡng mộ lại vội vàng dời đi chỗ khác.
Thầy giáo vẫn còn viết chữ liên tục trên bảng đen, tất cả học sinh có mặt trong phòng vẫn còn buồn ngủ.
Cửa phòng học chợt bị mở ra, hiệu trưởng tự mình dẫn một cô gái đi tới.
” Thầy Lý, xin làm phiền thầy một chút, có học sinh mới cần báo danh.”
Đối với học sinh mới, sự nhiệt tình của các bạn học luôn cao hơn bất kỳ một môn học nào, người đang nằm sấp trên mặt bàn, ngoại trừ đang ngủ say, tất cả đều ngồi dậy, nhìn thẳng vào mỹ nữ đứng im bên cạnh cửa.
Đúng vậy, mỹ nữ, thật sự là mỹ nữ, nhìn lần đầu có lẽ không phải là rất xinh đẹp làm cho người khác sững sờ, nhưng đơn giản chỉ cần để cho người ta có một loại cảm giác khí chất thanh nhã ” Phúc có thi thư khí tự hoa”, vì vậy cả người như được nổi bật lên nhờ vào loại khí chất này.
“Xin chào mọi người, mình là Phương Niệm Tình, mới từ Nam bộ chuyển trường tới đây, về sau hi vọng các bạn có thể chăm sóc nhiều hơn.” Lời nói đầu rất đơn giản lễ phép, không thể nói bước phát triển mới, nhưng là bản thân mỹ nữ được ưa chuộng, cho nên các bạn học còn là đáp lễ tiếng vỗ tay lịch sự.
“Trước tiên đến ngồi kế bên bạn Thiên Tàng là được rồi.” Hiệu trưởng tự mình an bài chỗ ngồi, đồng thời mỉm cười vì học sinh mới giải thích, “Phương Niệm Tình có chỉ số IQ hai trăm, từ nay về sau, thiên tài trong học viên Danh Dương chúng ta lại có thêm một người, đây thật là vinh dự cho Danh Dương.”
Tiếng hút khí kinh ngạc hâm mộ vang lên khắp phòng học. Mặc dù trong học viện Danh Dương học sinh thông minh không ít, nhưng IQ đạt tới hai trăm lại lác đác lơ thơ. Ba năm gần đây người có trí lực kinh người cũng chỉ có Minh Thiên Tàng. Mà hắn cũng bởi vì ôm hết mấy giải vô địch thi đấu giữa các trường với nhau, mà nhận lấy danh hiệu thiên tài tuyệt thế bậc nhất thế kỷ mới. Hôm nay, bên cạnh thiên tài rốt cuộc cũng có “đồng bạn” rồi. . . . . .
Niệm Tình chầm chậm đi tới chiếc bàn trống, đối với Minh Thiên Tàng đang liếc xéo mình mỉm cười gật đầu, “Xin chào, Minh Thiên Tàng đúng không? Nghe đại danh đã lâu.”
“Ừm.” Minh đại suất ca đáp lại một chữ. Đối với lần đầu tiên gặp mặt, hắn như vậy đã coi như là ngoại lệ.
Niệm Tình cũng không ngại hắn lãnh đạm. Thiên tài phần lớn đều như thế, coi trời bằng vung, thanh cao kiêu ngạo,cô tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã thấy qua không ít, đã sớm thấy nhưng không thể trách. Kéo ghế ra ngồi xuống, chuẩn bị xong sách giáo khoa, cô đã tập trung vào nghe giảng.
Minh Thiên Tàng hứng thú với cô cũng chẳng có bao nhiêu, lại phát hiện sự xuất hiện của cô ngăn cản tầm nhìn tốt nhất nhìn ra ngoài cửa sổ của hắn. Ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không thể thoải mái thưởng thức, giống như tước đoạt hứng thú duy nhất, lông mày thanh tú vì vậy khẽ nhíu lên.
Tan lớp thì các bạn học rối rít vây quanh, tò mò hỏi thăm.
“Phương Niệm Tình, bạn từ trường học nào ở Nam bộ chuyển tới vậy?
“Trường trung học Giai Nghệ.”
“A? Chính là Giai Nghệ chuyên đào tạo thiên tài sao? Bạn xếp hạng mấy, nơi đó học sinh có phải ai cũng IQ hơn hai trăm.”
“Nào có khoa trương như vậy, thật ra thì học sinh Giai Nghệ tất cả đều rất chú tâm chăm chỉ vào việc học của mình, cho nên thành tích thi mỗi năm mới có thể tỏa sáng như thế.” Niệm Tình trả lời đúng sự thật. Học sinh Giai Nghệ phần lớn xuất thân nhà bình dân, không có những thiên kim tiểu thư hay thiếu gia tốt số ngậm thìa vàng từ lúc mới ra đời, cho nên bọn họ cũng rất cố gắng chăm chỉ, hi vọng vì tiền đồ mà xây dựng nên nền tảng vững chắc.
“Phương Niệm Tình, nhà bạn làm cái gì? Tại sao chuyển trường đến đây vậy?”
Quả nhiên học sinh nơi này còn là tò mò nhất loại vấn đề này.
” Tổng công ty ba mình dời đến nơi này, cho nên cả nhà mình mới phải chuyển đến đây, ông ấy kinh doanh vi tính kĩ thuật.” Niệm Tình là người không hay thích khoe khoang gia thế, bất quá đã có người bắt đầu ở trong lòng sàng lọc bất kỳ họ Phương lại làm vi tính, công ty kinh doanh lớn mới vừa dời đến lân cận.
“Phương Niệm Tình, bạn nhập học thành tích là bao nhiêu?” Cũng có người tò mò IQ hai trăm của cô có đúng hay không. Quy định cho học viên Danh Dương nhập học là — tất cả học sinh nhất định trải qua kiểm tra sáu môn Địa lý, Anh văn, Quốc văn, Sinh vật, Lịch sử cùng Số học , thành tích đạt tới tiêu chuẩn mới có thể nhập học.
“Mình không có chú ý.” Cô trả lời, “Hơn nữa, hiệu trưởng cũng không có nói cho mình biết.”
Mọi người có chút thất vọng. Thấy Minh soái ca bên cạnh cô thủy chung không nói một câu, có người không nhịn được châm lửa, “Sẽ phải kiểm tra thử chứ, lần trước Minh Thiên Tàng thi 599 điểm, bạn có có thể đạt được 600 không?”
” Bạn nói là, muốn mình cùng so tài với hắn sao?” Niệm Tình liếc mắt nhìn Minh Thiên Tàng, cười cười, “Không cần đi! Học tập cũng không phải là vì người khác.”
Giờ nghỉ kết thúc, chuông vào học lại vang lên, mọi người giải tán lập tức.
Niệm Tình rất chủ động cùng Minh Thiên Tàng nói chuyện, ” Bạn thật lợi hại, chỉ thiếu một chút là max điểm.”
“Thiếu một chút vẫn không phải là max điểm.” Hắn nhàn nhạt nói.
Cô cười nhún nhún vai, giống như đang nói…, là max điểm thì thế nào?
Bởi vì thầy giáo vào phòng học, đoạn đối thoại giữa bọ họ không tiếp tục nữa.
Buổi chiều là thời điểm tốt nhất để ngủ, cho nên tốp học sinh ngồi phía trước vốn ngồi khá đàng hoàng, vẫn chưa có hoàn toàn nằm sấp trên bàn lúc này cũng giống mọi người nắm bắt thời gian, trong tiết lịch sử bổ sung giấc ngủ.
Minh Thiên Tàng vẫn tựa vào trên ghế ngồi, nhàm chán xoay bút trong tay. Hắn trời sinh thể chất tốt, một ngày chỉ cần ngủ sáu tiếng như vậy đủ rồi, muốn cho hắn đang ánh nắng mặt trời rực rỡ mà ngủ căn bản là không thể nào. Cho nên cho dù những môn học này nhàm chán đến cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn kiên trì đầu độc lỗ tai của mình.
” Niên đại của Đường Thái Tông. . . . . .” Giọng của thầy dạy lịch sử, so với thầy dạy quốc văn lúc nãy càng thêm cứng nhắc, căn bản là có thể trở thành bài hát ru con hiệu quả.
Minh Thiên Tàng vô cùng buồn chán, loáng thoáng , hắn đột nhiên cảm thấy có tiếng cãi nhau chui vào lỗ tai.
“Khò. . . . . . Khò. . . . . .”
Tiếng ngáy nhỏ, xen lẫn với giọng giảng bài xuyên vào lỗ tai. Hắn nghi hoặc cúi đầu, nhìn về phía hàng xóm mới bên cạnh — Phương Niệm Tình. Tiếng ngáy có tiết tấu, có thang âm, đều đều rất nhỏ lại là từ trong miệng cô ấy thoát ra.
Coi như là IQ hai trăm, cũng không cần miệt thị lão sư giảng bài chứ? Mặc dù lớp này xác thực nhàm chán tới cực điểm, nhưng là. . . . . . Có thục nữ nào lại làm ra chuyện mất mặt không chút khí chất này?
Minh Thiên Tàng cau mày nhìn cô, tiếng ngáy nho nhỏ tiếp tục rất có tiết tấu đều đều vang lên.
Tay của hắn không nhịn được đưa tay qua bàn bên cạnh, khe khẽ đẩy đẩy cánh tay hàng xóm mới, không nghĩ tới cô trở người, đem mặt cho chuyển sang cửa sổ bên kia, tiếp tục ngủ.
Hắn rất muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng tiếng ngáy của cô giống như là có con muỗi ở bên tai bay, quấy nhiễu tâm trí của hắn. Không có biện pháp, hắn tăng lực vỗ vỗ cánh tay của cô, đánh thức cô.
“Chuyện gì?” Thanh âm của cô không phòng bị phát ra rất lớn, ngay cả thầy giáo trên bục cũng giật nảy mình.
Mi tâm của hắn nhíu lại, trong đôi mắt đen xinh đẹp không biết là khinh thường cười lạnh, hay là không thể làm gì.
“Cô ấy đang ngáy, xin hãy yên lặng.” Hắn từng chữ rõ ràng nói ra, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rất rõ ràng.
Minh Thiên Tàng cho là cô sẽ đỏ mặt khốn quẫn không dứt, không nghĩ tới cô chỉ áy náy gật đầu một cái, “Ngượng ngùng, ngày đầu đi học, mình quên đeo khẩu trang rồi.”
À? Thì ra là cô đối với chuyện mình ngủ khi đi học không chỉ sớm đã thành thói quen, hơn nữa còn có thường dùng vũ khí trang bị?
Hắn không khỏi bất ngờ cũng quên phải giữ vững phong độ, rất không có khí chất trợn trừng mắt.
Ngày đầu tiên quen biết thiếu nữ thiên tài, lễ ra mắt của cô thật đúng là. . . . . .rất “đáng yêu”.
“Thiên Tàng, kì thi toán học Olympic quốc tế em sẽ tham gia chứ ?” Thầy dạy số học cầm giấy báo danh rất khách khí hỏi ý kiến của hắn.
Minh Thiên Tàng nhận lấy giấy báo danh, viết xuống ba chữ “Minh Thiên Tàng”. Tình cờ thoáng mắt nhìn, thấy trong tay thầy giáo một tờ giấy khác, không nhịn được nhíu mày, “Cô ấy cũng muốn tham gia?”
“Người nào? A, Phương Niệm Tình sao? Đúng vậy, thành tích nhập học môn toán là max điểm đấy.” Thầy giáo dạy toán dáng vẻ hưng phấn giống như là đào được bảo vật.”Năm nay học viện chúng ta có thể có hai người các ngươi tham gia thi đấu, ngôi quán và á quân coi như nắm chắc trong tầm tay.”
“Cô ấy, có thể không?” Minh Thiên Tàng chau mày.
Nhập học một tuần lễ, cũng không có nhiều bài kiểm tra, không biết thực lực của cô đến tột cùng như thế nào, ngược lại xế chiều mỗi ngày đều phải chịu đựng tiếng ngáy của cô, làm tinh thần của hắn bị hành hạ. Mặc dù ngày thứ hai cô cũng rất có lễ phép đeo khẩu trang, nhưng vẫn cảm giác được tiếng ngáy như ma âm luẩn quẩn chui vào lỗ tai, thế nào cũng đuổi không ra.
Cho dù là buổi sáng, lớp toán học cũng thấy cô ngồi vẽ bậy nguệch ngoạc, chưa từng thấy cô nghiêm túc nghe giảng. Biểu hiện như vậy là thiên tài nên có sao? Cô không học đàng hoàng không khỏi vô cùng khoa trương.
Lúc mới gặp mặt, còn tưởng rằng cô bề ngoài điềm tĩnh nhàn thục, là một người ngoan ngoãn, nhưng quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường.
Buổi chiều lại đến giờ học quốc văn, Minh Thiên Tàng trước đó chuẩn bị một quyển 《 Tam ngôn nhị phách 》, dùng để đọc giết thời gian. Đồng thời hắn tự mua cho mình một bộ máy trợ thính, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Bất quá hắn có chút ngoài dự đoán, tiếng ngáy như thường lệ trong giờ quốc văn cũng không có vang lên. Hắn nhìn lời cuối sách 20′ mới ý thức tới có cái gì không đúng, tiếp hắn phát hiện hàng xóm bên cạnh vẫn thần thái sáng láng vẽ bậy lên bàn, nhìn kĩ lại, cô lại đang vẽ truyện tranh rồi.
Trước kia cô thỉnh thoảng vẽ một chút tùy hứng, giống như hôm nay cô vẽ thầy giáo đang lên lớp nhưng mà lại là tranh manga chính gốc, mỗi một nét cũng rất chú ý, vẽ một cách tao nhã thành thục, bộ dạng cực kì chuyên nghiệp.
Hắn nhìn cô vẽ, không khỏi nhìn nhập thần, cho đến khi cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, hai người tầm mắt chống lại, hắn sửng sốt, thế này mới ý thức được mình nhìn lén cô vẽ tranh quá lâu.
“Mặt của bạn có thể hay không cho mình mượn dùng một chút?” Cô dùng bút thật nhanh vẽ trên tờ giấy nháp.
Hắn không thể hiểu ý của cô. Đem mặt cho cô mượn? Không phải là muốn giống như tiểu thuyết võ hiệp làm mặt nạ da người chứ?
Cô chỉ chỉ bức họa của mình, lại tiếp tục vẽ: “Vai nam chính của mình chưa có vẽ ngũ quan, mình muốn mượn ngũ quan của bạn, có thể không?”
Đúng vậy, nhìn cô vẽ nửa ngày, một mực khó hiểu cô tại sao thủy chung để trống khuôn mặt của người nam, nguyên lai là không biết làm sao vẽ.
Hắn quay mặt qua chỗ khác, bị “hoạ sĩ ” nhìn trúng bộ dạng này, hắn cũng hơi mất hứng.
“Không nói lời nào chính là ngầm cho phép?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Nhàm chán.” Hắn khạc ra hai chữ, lại không nói có cho phép hay không.
“Như vậy, mình liền dựa theo vẽ à nha?” Cô hỏi thêm một câu. Vẫn không nghe hắn trả lời, môi đỏ mọng nhếch lên, quay mặt lại toàn tâm vùi đầu vào tác phẩm.
Không nhịn được, hắn lại lặng lẽ liếc mắt nhìn cô vẽ. Cô đã bắt đầu vẽ khuôn mặt cho nam chính kia.
Một đôi lông mày thon dài, cũng không tệ lắm; cái mũi thẳng tắp, rất tốt; đôi môi, ừ, thật sự cô có thiên phú vẽ tranh. . . . . . Chờ một chút, cặp mắt kia, thế nào lạnh như vậy? Lạnh như tuyết ở Seberia, mang theo vài phần ngạo mạn, mấy phần lạnh lung cách người ngàn dặm. . . . . . Cô vẽ, rốt cuộc là ai? Là hắn sao?
Mi tâm nhíu chặt, giống như nội tâm che giấu rất tốt bị người khác đột nhiên vạch trần lớp vỏ bên ngoài: tâm sự hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.
Hắn đột nhiên vươn tay, che lại bức họa trên bàn bên cạnh, trầm giọng nói: “Cô đang vũ nhục tôi sao?”
“Không có, vẽ rất đẹp, bạn hoàn toàn có thể yên tâm.” Cô không hiểu hắn làm sao sẽ đột nhiên trở mặt, chỉ thấy tay của hắn dùng một ngón tay, đem tờ giấy cầm lên, vò thành một cục.
“Bạn!” Nhìn tâm huyết của mình bị người ta vò nát, Niệm Tình vừa nóng vừa giận, vỗ bàn, “Làm sao bạn có thể phá hư đồ của người khác như vậy?”
Cô không thèm để ý thầy giáo và các học sinh khác, mắt lom lom nhìn chằm chằm Minh Thiên Tàng, giống như là hận không được đem hắn chết ngay lập tức dưới chưởng.
Mọi người biết cô lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cô nổi giận, còn tưởng rằng côlàm chuyện gì đều lười biếng, tính khí thật tốt đấy.
Minh Thiên Tàng đem cục giấy tiện tay ném vào thùng rác sau lưng, lạnh lùng nói: “Mặt của tôi, tôi có quyền chi phối sử dụng nó.”
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, muốn xem xem cô còn có phản ứng hoặc là động tác gì lớn hơn, ngay cả toàn bộ người trong phòng học đều ở đây nín thở chờ đợi.
Một giây, hai giây, ba giây, ba giây đi qua, Niệm Tình lại nhoẻn miệng cười, “Được, trách mình không có cùng bạn trao đổi tốt, lần sau mình nhất định sẽ cùng bạn sử dụng quyền chi phối sử dụng này.” Cô ngồi xuống, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lấy ra một tấm giấy trắng vẽ lại từ đầu.
Minh Thiên Tàng nhìn nửa bên khuôn mặt cô, tròng mắt đen lóe lên, hồi lâu, hắn giương mắt nhìn về phía bục giảng, âm trầm ra lệnh, “Vào học!”
Thầy giáo và các học sinh khác đã sớm nhìn đến ngây ngô cũng dọa cho sợ đến toàn thân chấn động, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Minh Thiên Tàng mới vừa thay đồng phục ra, liền nghe người đang gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Thanh âm hắn bình tĩnh không có một tia phập phồng.
Cửa phòng mở ra một khe hở, lộ ra là nụ cười của đứa em gái Minh Thiên Hiểu, “Anh, anh bây giờ có rãnh không?”
“Làm gì?”
“Giảng cho em một đề này được không?” Cô từ phía sau lấy ra tập toán học.
“Em khi nào thì bắt đầu trở nên dốc lòng học rồi hả ?” Minh Thiên Tàng giễu cợt hỏi, cũng không phản đối.
Minh Thiên Hiểu chạy vào, đem bài thi bỏ lên trên bàn, “Có người anh ngôi sao nổi danh ở phía trên làm áp lực, em muốn không cố gắng cũng không được. Ba mẹ ngày ngày mắng em làm mất thể diện bọn họ, em nghĩ nếu thành tích kì này không chen vào được top 10, có lẽ bọn họ sẽ phải giám định DNA.”
“Có liên quan gì sao?” Minh Thiên Tàng lười phải nghe cô rầy rà.
Cô dùng tay chỉ trên sách một đề toán giải tích rất khó.”Hôm nay đi học thầy giáo nói quá nhanh, em nghe không hiểu.”
Minh Thiên Tàng liếc mắt một cái, từ trên bàn viết rút ra một cây viết, tiện tay ở bên cạnh đề viết một nhóm công thức.”Dùng cái nhóm công thức này giải.”
“Đây là cái công thức gì? Thầy giống như không có dạy qua.” Cô thắc mắc hỏi.
Minh Thiên Tàng hỏi ngược lại: “Thầy có nói qua hắn đã không dạy công thức thì không thể dùng sao?”
“Vậy cũng không có, bất quá, nếu như thầy hỏi công thức này ở đâu ra, em trả lời sao đây?”
“Khai thác định lý.” Hắn nói, sau đó đem bút ném vào hộp bút, lúc này mới chú ý tới tóc em mình, “Em lại cắt tóc?” Hắn khẽ cau mày, ” Vì một đề toán làm không được?”
“Đúng vậy!” Cô cười sờ sờ tóc của mình, “Anh cảm thấy như thế nào? Là một nhà tạo mẫu tóc rất tuyệt vì em thiết kế.”
“Tạm được.” Hắn cười lạnh nói: “Em luôn đem tóc cắt ngắn như vậy, về sau có nam sinh nào sẽ thích em đây?”
“Anh thật quê mùa, anh cho rằng bây giờ nam sinh nhất định sẽ thích tóc dài bay bay dịu dàng sao? Ngươi xem rất nhiều ca sĩ ngọc nữ hiện tại không phải đều là một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái?” Minh Thiên Hiểu dẩu môi đáp trả, lại nhíu lông mày, “A – em hiểu rồi, thì ra là anh thích cô gái tóc dài. Vừa đúng, lần trước ký giả của tập san ở trường hỏi tin bát quái của anh, lần sau em sẽ nói cho bọn hắn biết ngay.”
Minh Thiên Tàng ánh mắt chợt lóe, “Emdám nói bậy, về sau sẽ không ai viết bài anh văn dùm nữa.”
“Em thật là sợ nha.” Minh Thiên Hiểu cười cầm sách chạy đến cửa phòng, chợt nhớ tới cái gì lại xoay người lại, “Đúng rồi, nghe nói lớp các anh mới chuyển tới một nữ sinh IQ hai trăm, cô ấy như thế nào? Người có xinh đẹp hay không?”
“Tò mò cái gì, ngày mai chính mình tự đi gặp.” Hắn mới lười phải trả lời bất kỳ vấn đề gì có liên quan tới Phương Niệm Tình.
Nhưng Minh Thiên Hiểu hiển nhiên đối với học sinh chuyển trường này vô cùng hiếu kỳ, tiếp tục truy vấn: “Em nghe nói cô ấy nhập học thành tích rất cao, sáu môn thi 597 điểm, xem ra rất có thể uy hiếp được danh hiệu đệ nhất của anh, anh không sợ?”
“Nhàm chán.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng trả lời.
“Em nghe nói rằng tháng sau có tổ chức cuộc thi Olympic số học, học viên chúng ta chỉ có thể phái đại biểu đứng đầu tham gia, không phải hai người rất nhanh sẽ phải có một trận cạnh tranh rồi.”
Minh Thiên Hiểu nhìn có chút hả hê biến mất sau cánh cửa. Minh Thiên Tàng như không có việc gì rút ra trên giá sách một quyển tác phẩm tiếng Nga của Puskin.
Cái gì Olympic, cái gì thi đấu, cái gì học sinh mới IQ hai trăm, đối với hắn mà nói, những thứ này đều chẳng qua là sinh mệnh của dất cát, gió thổi không dấu vết, không cần phí đầu óc đi nghiên cứu. Bởi vì, hắn tuyệt đối sẽ là người thắng sau cùng.
Niệm Tình dưới nách đang kẹp một đống lớn bản vẽ vội vã chạy vào trường học, trước mắt thấy va phải một bạn học, người nọ rất nhanh mau tránh ra, nhưng cô lại thiếu chút nữa đụng vào vách tường, bản vẽ cũng rớt đầy đất.
“Xin lỗi, hôm nay mình nhất định ra cửa không xem hoàng lịch.” Cô vừa nói xin lỗi một bên nhặt bản vẽ trên đất, đợi đến cuối cùng đem tất cả giấy vẽ nhặt lên, cô mới ý thức tới người thiếu chút nữa va nhau với mình còn đứng ở trước mặt, không có rời đi.
Ngẩng đầu lên, cô cười, “Minh Thiên Tàng, thì ra là bạn.”
“Chút nữa có sơ khảo, cô không biết sao?” Minh Thiên Tàng ôm cánh tay trước ngực. Chưa từng thấy qua người hồ đồ như cô, đi bộ lảo đảo không nhìn đường, giống như tối hôm qua một đêm không có ngủ.
“Sơ khảo? Cái gì sơ khảo?” Cô nháy mắt mấy cái, “A, bạn nói là sơ khảo so tài toán học, ai nha, bạn không nói mình thật đúng là quên mất rồi, cảm ơn nhắc nhở. Hai giờ chiều phải không? Mình sẽ chạy tới .”
“Còn có mười phút.” Coi là hắn từ bi đi, lắm mồm nhắc nhở cô. Nhìn cô hiện tại loạn lên hết cả, có thể đúng lúc chạy tới hội trường thi đấu còn kịp là phải hoài nghi đấy.”Hội trường ở học viên phía tây.”
Học viện Danh Dương diện tích lớn vô cùng, phòng học của bọn họ nằm ở phía đông học viên, mà từ đông đến tây lái xe cần ba phút, nếu như là đi bộ, cần 20′. Nhìn bộ dáng cô bây giờ, gọi xe riêng nhất định là không còn kịp rồi, trong trường học cũng không có tuyến xe trung chuyển.
“Không sao, mình có thể mượn xe đạp của thầy, mười phút có thể chạy tới.” Cô cười đối với hắn phất tay một cái, “Chờ tin tức thắng lợi của mình đi!” Sau đó như gió chạy mất.
Đợi tin tức thắng lợi của cô? Thật là buồn cười, đợi tin tức cô thảm bại mới đúng.
Thân là danh hiệu đệ nhất thi đấu, Minh Thiên Tàng không cần trải qua sơ khảo mà có thể tiến vào trận chung kết. Nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, ngày mai lại chào đón những tiểu bạch thi đấu với mình.
Mà hôm nay môn học buổi chiều là — sinh vật.
Cũng chỉ có làm một chút thí nghiệm mới không làm cho hắn quá mức nhàm chán. Bất quá đối với có vài người mà nói, bất kỳ môn học nào tựa hồ cũng không có lực hút. Giờ sinh vật trước, thần ngủ Phương Niệm Tình lại có thể ngủ gật ngay trước mắt con ếch mình sắp mổ, còn ước chừng ngủ 35 phút. Cũng may tay chân của cô linh hoạt, mười phút trước khi hết tiết tỉnh dậy, chỉ lợi dụng năm phút đồng hồ liền hoàn thành mẫu giải phẫu hoàn chỉnh.
Người thông minh chính là học được cách phân phối thời gian hợp lý. Từ điểm này mà nói, Minh Thiên Tàng miễn cưỡng có thể đồng ý Phương Niệm Tình cũng coi là người thông minh, chỉ bất quá, không phải là loại hình mà hắn thích thưởng thức.
Hôm nay giữa trưa mặt trời thật ấm áp, có lẽ nên đề nghị thầy giáo không cần tiếp tục dưới ánh mặt trời xinh đẹp tại đây để cho bọn họ sát sinh rồi. Mùi máu tanh khiến người thích sạch sẽ như hắn có chút nôn mửa, khó có thể chịu được.
Thầy giáo phất tay vỗ vỗ quyển sách, đây là cách duy nhất ông có thể sử dụng để cảnh cáo học sinh, sau đó xoay người lại tiếp tục viết chữ trên bảng đen.
“Cho nên, tư tưởng của Khổng tử là được. . . . . .” Thanh âm của ông cũng giống như là nhiễm cái không khí buồn ngủ ảm đạm, càng ngày càng không có sinh khí.
Giữa phòng học, chỉ có một người, ngồi tựa ghế, làm ra vẻ đang nghe giảng. Nhưng mà trong cặp mắt đẹp đen láy lại rõ ràng viết hai chữ — nhàm chán.
Bài giảng nhàm chán, nội dung nhàm chán, thầy giáo nhàm chán, nhàm chán, buổi chiều nhàm chán, nhàm chán hết thảy. . . . . .
Bàn tay nắm hờ thành quyền chống bên má, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cằm dưới, khuôn mặt tuấn tú so với những người con trai khác mà nói không khỏi có vẻ vô cùng tinh xảo, nhưng vẻ lạnh lùng lắng đọng ở trên mặt lại như chưa từng hòa tan, hoàn toàn không có vẻ nhiệt quyết tươi trẻ của những bạn cùng lứa tuổi.
Có lẽ là bởi vì khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao ngạo quá hấp dẫn, nhưng lại làm cho người khác không dám chú ý quá lâu, chung quanh những nhóm thục nữ làm bộ ngủ say kia, luôn là thỉnh thoảng len lén ném qua một ánh mắt ngưỡng mộ lại vội vàng dời đi chỗ khác.
Thầy giáo vẫn còn viết chữ liên tục trên bảng đen, tất cả học sinh có mặt trong phòng vẫn còn buồn ngủ.
Cửa phòng học chợt bị mở ra, hiệu trưởng tự mình dẫn một cô gái đi tới.
” Thầy Lý, xin làm phiền thầy một chút, có học sinh mới cần báo danh.”
Đối với học sinh mới, sự nhiệt tình của các bạn học luôn cao hơn bất kỳ một môn học nào, người đang nằm sấp trên mặt bàn, ngoại trừ đang ngủ say, tất cả đều ngồi dậy, nhìn thẳng vào mỹ nữ đứng nghiêm bên cạnh cửa.
Đúng vậy, mỹ nữ, thật sự là mỹ nữ, nhìn lần đầu có lẽ không phải là rất xinh đẹp làm cho người khác sững sờ, nhưng đơn giản chỉ cần để cho người ta có một loại cảm giác khí chất thanh nhã ” Phúc có thi thư khí tự hoa”, vì vậy cả người như được nổi bật lên nhờ vào loại khí chất này.
“Xin chào mọi người, mình là Phương Niệm Tình, mới từ Nam bộ chuyển trường tới đây, về sau hi vọng các bạn có thể chăm sóc nhiều hơn.” Lời nói đầu rất đơn giản lễ phép, không thể nói bước phát triển mới, nhưng là bản thân mỹ nữ được ưa chuộng, cho nên các bạn học còn là đáp lễ tiếng vỗ tay lịch sự.
“Trước tiên đến ngồi kế bên bạn Thiên Tàng là được rồi.” Hiệu trưởng tự mình an bài chỗ ngồi, đồng thời mỉm cười vì học sinh mới giải thích, “Phương Niệm Tình có chỉ số IQ hai trăm, từ nay về sau, thiên tài trong học viên Danh Dương chúng ta lại có thêm một người, đây thật là vinh dự cho Danh Dương.”
Tiếng hút khí kinh ngạc hâm mộ vang lên khắp phòng học. Mặc dù trong học viện Danh Dương học sinh thông minh không ít, nhưng IQ đạt tới hai trăm lại lác đác lơ thơ. Ba năm gần đây người có trí lực kinh người cũng chỉ có Minh Thiên Tàng. Mà hắn cũng bởi vì ôm hết mấy giải vô địch thi đấu giữa các trường với nhau, mà nhận lấy danh hiệu thiên tài tuyệt thế bậc nhất thế kỷ mới. Hôm nay, bên cạnh thiên tài rốt cuộc cũng có “đồng bạn” rồi. . . . . .
Niệm Tình chầm chậm đi tới chiếc bàn trống, đối với Minh Thiên Tàng đang liếc xéo mình mỉm cười gật đầu, “Xin chào, Minh Thiên Tàng đúng không? Nghe đại danh đã lâu.”
“Ừm.” Minh đại suất ca đáp lại một chữ. Đối với lần đầu tiên gặp mặt, hắn như vậy đã coi như là ngoại lệ.
Niệm Tình cũng không ngại hắn lãnh đạm. Thiên tài phần lớn đều như thế, coi trời bằng vung, thanh cao kiêu ngạo,cô tuy tuổi còn trẻ, nhưng đã thấy qua không ít, đã sớm thấy nhưng không thể trách. Kéo ghế ra ngồi xuống, chuẩn bị xong sách giáo khoa, cô đã tập trung vào nghe giảng.
Minh Thiên Tàng hứng thú với cô cũng chẳng có bao nhiêu, lại phát hiện sự xuất hiện của cô ngăn cản tầm nhìn tốt nhất nhìn ra ngoài cửa sổ của hắn. Ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không thể thoải mái thưởng thức, giống như tước đoạt hứng thú duy nhất, lông mày thanh tú vì vậy khẽ nhíu lên.
Tan lớp thì các bạn học rối rít vây quanh, tò mò hỏi thăm.
“Phương Niệm Tình, bạn từ trường học nào ở Nam bộ chuyển tới vậy?
“Trường trung học Giai Nghệ.”
“A? Chính là Giai Nghệ chuyên đào tạo thiên tài sao? Bạn xếp hạng mấy, nơi đó học sinh có phải ai cũng IQ hơn hai trăm.”
“Nào có khoa trương như vậy, thật ra thì học sinh Giai Nghệ tất cả đều rất chú tâm chăm chỉ vào việc học của mình, cho nên thành tích thi mỗi năm mới có thể tỏa sáng như thế.” Niệm Tình trả lời đúng sự thật. Học sinh Giai Nghệ phần lớn xuất thân nhà bình dân, không có những thiên kim tiểu thư hay thiếu gia tốt số ngậm thìa vàng từ lúc mới ra đời, cho nên bọn họ cũng rất cố gắng chăm chỉ, hi vọng vì tiền đồ mà xây dựng nên nền tảng vững chắc.
“Phương Niệm Tình, nhà bạn làm cái gì? Tại sao chuyển trường đến đây vậy?”
Quả nhiên học sinh nơi này còn là tò mò nhất loại vấn đề này.
” Tổng công ty ba mình dời đến nơi này, cho nên cả nhà mình mới phải chuyển đến đây, ông ấy kinh doanh vi tính kĩ thuật.” Niệm Tình là người không hay thích khoe khoang gia thế, bất quá đã có người bắt đầu ở trong lòng sàng lọc bất kỳ họ Phương lại làm vi tính, công ty kinh doanh lớn mới vừa dời đến lân cận.
“Phương Niệm Tình, bạn nhập học thành tích là bao nhiêu?” Cũng có người tò mò IQ hai trăm của cô có đúng hay không. Quy định cho học viên Danh Dương nhập học là — tất cả học sinh nhất định trải qua kiểm tra sáu môn Địa lý, Anh văn, Quốc văn, Sinh vật, Lịch sử cùng Số học , thành tích đạt tới tiêu chuẩn mới có thể nhập học.
“Mình không có chú ý.” Cô trả lời, “Hơn nữa, hiệu trưởng cũng không có nói cho mình biết.”
Mọi người có chút thất vọng. Thấy Minh soái ca bên cạnh cô thủy chung không nói một câu, có người không nhịn được châm lửa, “Sẽ phải kiểm tra thử chứ, lần trước Minh Thiên Tàng thi 599 điểm, bạn có có thể đạt được 600 không?”
” Bạn nói là, muốn mình cùng so tài với hắn sao?” Niệm Tình liếc mắt nhìn Minh Thiên Tàng, cười cười, “Không cần đi! Học tập cũng không phải là vì người khác.”
Giờ nghỉ kết thúc, chuông vào học lại vang lên, mọi người giải tán lập tức.
Niệm Tình rất chủ động cùng Minh Thiên Tàng nói chuyện, ” Bạn thật lợi hại, chỉ thiếu một chút là max điểm.”
“Thiếu một chút vẫn không phải là max điểm.” Hắn nhàn nhạt nói.
Cô cười nhún nhún vai, giống như đang nói…, là max điểm thì thế nào?
Bởi vì thầy giáo vào phòng học, đoạn đối thoại giữa bọ họ không tiếp tục nữa.
Buổi chiều là thời điểm tốt nhất để ngủ, cho nên tốp học sinh ngồi phía trước vốn ngồi khá đàng hoàng, vẫn chưa có hoàn toàn nằm sấp trên bàn lúc này cũng giống mọi người nắm bắt thời gian, trong tiết lịch sử bổ sung giấc ngủ.
Minh Thiên Tàng vẫn tựa vào trên ghế ngồi, nhàm chán xoay bút trong tay. Hắn trời sinh thể chất tốt, một ngày chỉ cần ngủ sáu tiếng như vậy đủ rồi, muốn cho hắn đang ánh nắng mặt trời rực rỡ mà ngủ căn bản là không thể nào. Cho nên cho dù những môn học này nhàm chán đến cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn kiên trì đầu độc lỗ tai của mình.
” Niên đại của Đường Thái Tông. . . . . .” Giọng của thầy dạy lịch sử, so với thầy dạy quốc văn lúc nãy càng thêm cứng nhắc, căn bản là có thể trở thành bài hát ru con hiệu quả.
Minh Thiên Tàng vô cùng buồn chán, loáng thoáng , hắn đột nhiên cảm thấy có tiếng cãi nhau chui vào lỗ tai.
“Khò. . . . . . Khò. . . . . .”
Tiếng ngáy nhỏ, xen lẫn với giọng giảng bài xuyên vào lỗ tai. Hắn nghi hoặc cúi đầu, nhìn về phía hàng xóm mới bên cạnh — Phương Niệm Tình. Tiếng ngáy có tiết tấu, có thang âm, đều đều rất nhỏ lại là từ trong miệng cô ấy thoát ra.
Coi như là IQ hai trăm, cũng không cần miệt thị lão sư giảng bài chứ? Mặc dù lớp này xác thực nhàm chán tới cực điểm, nhưng là. . . . . . Có thục nữ nào lại làm ra chuyện mất mặt không chút khí chất này?
Minh Thiên Tàng cau mày nhìn cô, tiếng ngáy nho nhỏ tiếp tục rất có tiết tấu đều đều vang lên.
Tay của hắn không nhịn được đưa tay qua bàn bên cạnh, khe khẽ đẩy đẩy cánh tay hàng xóm mới, không nghĩ tới cô trở người, đem mặt cho chuyển sang cửa sổ bên kia, tiếp tục ngủ.
Hắn rất muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng tiếng ngáy của cô giống như là có con muỗi ở bên tai bay, quấy nhiễu tâm trí của hắn. Không có biện pháp, hắn tăng lực vỗ vỗ cánh tay của cô, đánh thức cô.
“Chuyện gì?” Thanh âm của cô không phòng bị phát ra rất lớn, ngay cả thầy giáo trên bục cũng giật nảy mình.
Mi tâm của hắn nhíu lại, trong đôi mắt đen xinh đẹp không biết là khinh thường cười lạnh, hay là không thể làm gì.
“Cô ấy đang ngáy, xin hãy yên lặng.” Hắn từng chữ rõ ràng nói ra, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rất rõ ràng.
Minh Thiên Tàng cho là cô sẽ đỏ mặt khốn quẫn không dứt, không nghĩ tới cô chỉ áy náy gật đầu một cái, “Ngượng ngùng, ngày đầu đi học, mình quên đeo khẩu trang rồi.”
À? Thì ra là cô đối với chuyện mình ngủ khi đi học không chỉ sớm đã thành thói quen, hơn nữa còn có thường dùng vũ khí trang bị?
Hắn không khỏi bất ngờ cũng quên phải giữ vững phong độ, rất không có khí chất trợn trừng mắt.
Ngày đầu tiên quen biết thiếu nữ thiên tài, lễ ra mắt của cô thật đúng là. . . . . .rất “đáng yêu”.
“Thiên Tàng, kì thi toán học Olympic quốc tế em sẽ tham gia chứ ?” Thầy dạy số học cầm giấy báo danh rất khách khí hỏi ý kiến của hắn.
Minh Thiên Tàng nhận lấy giấy báo danh, viết xuống ba chữ “Minh Thiên Tàng”. Tình cờ thoáng mắt nhìn, thấy trong tay thầy giáo một tờ giấy khác, không nhịn được nhíu mày, “Cô ấy cũng muốn tham gia?”
“Người nào? A, Phương Niệm Tình sao? Đúng vậy, thành tích nhập học môn toán là max điểm đấy.” Thầy giáo dạy toán dáng vẻ hưng phấn giống như là đào được bảo vật.”Năm nay học viện chúng ta có thể có hai người các ngươi tham gia thi đấu, ngôi quán và á quân coi như nắm chắc trong tầm tay.”
“Cô ấy, có thể không?” Minh Thiên Tàng chau mày.
Nhập học một tuần lễ, cũng không có nhiều bài kiểm tra, không biết thực lực của cô đến tột cùng như thế nào, ngược lại xế chiều mỗi ngày đều phải chịu đựng tiếng ngáy của cô, làm tinh thần của hắn bị hành hạ. Mặc dù ngày thứ hai cô cũng rất có lễ phép đeo khẩu trang, nhưng vẫn cảm giác được tiếng ngáy như ma âm luẩn quẩn chui vào lỗ tai, thế nào cũng đuổi không ra.
Cho dù là buổi sáng, lớp toán học cũng thấy cô ngồi vẽ bậy nguệch ngoạc, chưa từng thấy cô nghiêm túc nghe giảng. Biểu hiện như vậy là thiên tài nên có sao? Cô không học đàng hoàng không khỏi vô cùng khoa trương.
Lúc mới gặp mặt, còn tưởng rằng cô bề ngoài điềm tĩnh nhàn thục, là một người ngoan ngoãn, nhưng quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường.
Buổi chiều lại đến giờ học quốc văn , Minh Thiên Tàng trước đó chuẩn bị một quyển 《 Tam ngôn nhị phách 》, dùng để đọc giết thời gian. Đồng thời hắn tự mua cho mình một bộ máy trợ thính, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Bất quá hắn có chút ngoài dự đoán, tiếng ngáy như thường lệ trong giờ quốc văn cũng không có vang lên. Hắn nhìn lời cuối sách 20′ mới ý thức tới có cái gì không đúng, tiếp hắn phát hiện hàng xóm bên cạnh vẫn thần thái sáng láng vẽ bậy lên bàn, nhìn kĩ lại, cô lại đang vẽ tranh manga biếm họa rồi.
Trước kia cô thỉnh thoảng vẽ một chút tùy hứng,giống như hôm nay cô vẽ thầy giáo đang lên lớp nhưng mà lại là tranh manga chính gốc, mỗi một nét cũng rất chú ý, vẽ một cách tao nhã thành thục, bộ dạng cực kì chuyên nghiệp.
Hắn nhìn cô vẽ, không khỏi nhìn nhập thần, cho đến khi cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, hai người tầm mắt chống lại, hắn sửng sốt, thế này mới ý thức được mình nhìn lén cô vẽ tranh quá lâu.
“Mặt của bạn có thể hay không cho mình mượn dùng một chút?” Cô dùng bút thật nhanh vẽ trên tờ giấy nháp.
Hắn không thể hiểu ý của cô. Đem mặt cho cô mượn? Không phải là muốn giống như tiểu thuyết võ hiệp làm mặt nạ da người chứ?
Cô chỉ chỉ bức họa của mình, lại tiếp tục vẽ: “Vai nam chính của mình chưa có vẽ ngũ quan, mình muốn mượn ngũ quan của bạn, có thể không?”
Đúng vậy, nhìn cô vẽ nửa ngày, một mực khó hiểu cô tại sao thủy chung để trống khuôn mặt của người nam, nguyên lai là không biết làm sao vẽ.
Hắn quay mặt qua chỗ khác, bị “hoạ sĩ ” nhìn trúng bộ dạng này, hắn cũng hơi mất hứng.
“Không nói lời nào chính là ngầm cho phép?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Nhàm chán.” Hắn khạc ra hai chữ, lại không nói có cho phép hay không.
“Như vậy, mình liền dựa theo vẽ à nha?” Cô hỏi thêm một câu. Vẫn không nghe hắn trả lời, môi đỏ mọng nhếch lên, quay mặt lại toàn tâm vùi đầu vào tác phẩm.
Không nhịn được, hắn lại lặng lẽ liếc mắt nhìn cô vẽ. Cô đã bắt đầu vẽ khuôn mặt cho nam chính kia.
Một đôi lông mày thon dài, cũng không tệ lắm; cái mũi thẳng tắp, rất tốt; đôi môi, ừ, thật sự cô có thiên phú vẽ tranh. . . . . . Chờ một chút, cặp mắt kia, thế nào lạnh như vậy? Lạnh như tuyết ở Seberia, mang theo vài phần ngạo mạn, mấy phần lạnh lung cách người ngàn dặm. . . . . . Cô vẽ, rốt cuộc là ai? Là hắn sao?
Mi tâm nhíu chặt, giống như nội tâm che giấu rất tốt bị người khác đột nhiên vạch trần lớp vỏ bên ngoài: tâm sự hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.
Hắn đột nhiên vươn tay, che lại bức họa trên bàn bên cạnh, trầm giọng nói: “Cô đang vũ nhục tôi sao?”
“Không có, vẽ rất đẹp, bạn hoàn toàn có thể yên tâm.” Cô không hiểu hắn làm sao sẽ đột nhiên trở mặt, chỉ thấy tay của hắn dùng một ngón tay, đem tờ giấy cầm lên, vò thành một cục.
“Bạn!” Nhìn tâm huyết của mình bị người ta vò nát, Niệm Tình vừa nóng vừa giận, vỗ bàn, “Làm sao bạn có thể phá hư đồ của người khác như vậy?”
Cô không them để ý thầy giáo và các học sinh khác, mắt lom lom nhìn chằm chằm Minh Thiên Tàng, giống như là hận không được đem hắn chết ngay lập tức dưới chưởng.
Mọi người biết cô lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cô nổi giận, còn tưởng rằng côlàm chuyện gì đều lười biếng, tính khí thật tốt đấy.
Minh Thiên Tàng đem cục giấy tiện tay ném vào thùng rác sau lưng, lạnh lùng nói: “Mặt của tôi, tôi có quyền chi phối sử dụng nó.”
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, muốn xem xem cô còn có phản ứng hoặc là động tác gì lớn hơn, ngay cả toàn bộ người trong phòng học đều ở đây nín thở chờ đợi.
Một giây, hai giây, ba giây, ba giây đi qua, Niệm Tình lại nhoẻn miệng cười, “Được, trách mình không có cùng bạn trao đổi tốt, lần sau mình nhất định sẽ cùng bạn sử dụng quyền chi phối sử dụng này.” Cô ngồi xuống, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lấy ra một tấm giấy trắng vẽ lại từ đầu.
Minh Thiên Tàng nhìn nửa bên khuôn mặt cô, tròng mắt đen lóe lên, hồi lâu, hắn giương mắt nhìn về phía bục giảng, âm trầm ra lệnh, “Vào học!”
Thầy giáo và các học sinh khác đã sớm nhìn đến ngây ngô cũng dọa cho sợ đến toàn thân chấn động, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Minh Thiên Tàng mới vừa thay đồng phục ra, liền nghe người đang gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Thanh âm hắn bình tĩnh không có một tia phập phồng.
Cửa phòng mở ra một khe hở, lộ ra là nụ cười của đứa em gái Minh Thiên Hiểu, “Anh, anh bây giờ có rãnh không?”
“Làm gì?”
“Giảng cho em một đề này được không?” Cô từ phía sau lấy ra tập toán học.
“Em khi nào thì bắt đầu trở nên dốc lòng học rồi hả ?” Minh Thiên Tàng giễu cợt hỏi, cũng không phản đối.
Minh Thiên Hiểu chạy vào, đem bài thi bỏ lên trên bàn, “Có người anh ngôi sao nổi danh ở phía trên làm áp lực, em muốn không cố gắng cũng không được. Ba mẹ ngày ngày mắng em làm mất thể diện bọn họ, em nghĩ nếu thành tích kì này không chen vào được top 10, có lẽ bọn họ sẽ phải giám định DNA.”
“Có liên quan gì sao?” Minh Thiên Tàng lười phải nghe cô rầy rà.
Cô dùng tay chỉ trên sách một đề toán giải tích rất khó.”Hôm nay đi học thầy giáo nói quá nhanh, em nghe không hiểu.”
Minh Thiên Tàng liếc mắt một cái, từ trên bàn viết rút ra một cây viết, tiện tay ở bên cạnh đề viết một nhóm công thức.”Dùng cái nhóm công thức này giải.”
“Đây là cái công thức gì? Thầy giống như không có dạy qua.” Cô thắc mắc hỏi.
Minh Thiên Tàng hỏi ngược lại: “Thầy có nói qua hắn đã không dạy công thức thì không thể dùng sao?”
“Vậy cũng không có, bất quá, nếu như thầy hỏi công thức này ở đâu ra, em trả lời sao đây?”
“Khai thác định lý.” Hắn nói, sau đó đem bút ném vào hộp bút, lúc này mới chú ý tới tóc em mình, “Em lại cắt tóc?” Hắn khẽ cau mày, ” Vì một đề toán làm không được?”
“Đúng a!” Cô cười sờ sờ tóc của mình, “Anh cảm thấy như thế nào? Là một nhà tạo mẫu tóc rất tuyệt vì em thiết kế.”
“Tạm được.” Hắn cười lạnh nói: “Em luôn đem tóc cắt ngắn như vậy, về sau có nam sinh nào sẽ thích em đây?”
“Anh thật quê mùa, anh cho rằng bây giờ nam sinh nhất định sẽ thích tóc dài bay bay dịu dàng sao? Ngươi xem rất nhiều ca sĩ ngọc nữ hiện tại không phải đều là một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái?” Minh Thiên Hiểu dẩu môi đáp trả, lại nhíu lông mày, “A – em hiểu rồi, thì ra là anh thích cô gái tóc dài. Vừa đúng, lần trước ký giả của tập san ở trường hỏi tin bát quái của anh, lần sau em sẽ nói cho bọn hắn biết ngay.”
Minh Thiên Tàng ánh mắt chợt lóe, “Emdám nói bậy, về sau sẽ không ai viết bài anh văn dùm nữa.”
“Em thật là sợ nha.” Minh Thiên Hiểu cười cầm sách chạy đến cửa phòng, chợt nhớ tới cái gì lại xoay người lại, “Đúng rồi, nghe nói lớp các anh mới chuyển tới một nữ sinh IQ hai trăm, cô ấy như thế nào? Người có xinh đẹp hay không?”
“Tò mò cái gì, ngày mai chính mình tự đi gặp.” Hắn mới lười phải trả lời bất kỳ vấn đề gì có liên quan tới Phương Niệm Tình.
Nhưng Minh Thiên Hiểu hiển nhiên đối với học sinh chuyển trường này vô cùng hiếu kỳ, tiếp tục truy vấn: “Em nghe nói cô ấy nhập học thành tích rất cao, sáu môn thi 597 điểm, xem ra rất có thể uy hiếp được danh hiệu đệ nhất của anh, anh không sợ?”
“Nhàm chán.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng trả lời.
“Em nghe nói rằng tháng sau có tổ chức cuộc thi Olympic số học, học viên chúng ta chỉ có thể phái đại biểu đứng đầu tham gia, không phải hai người rất nhanh sẽ phải có một trận cạnh tranh rồi.”
Minh Thiên Hiểu nhìn có chút hả hê biến mất sau cánh cửa. Minh Thiên Tàng như không có việc gì rút ra trên giá sách một quyển tác phẩm tiếng Nga của Puskin.
Cái gì Olympic, cái gì thi đấu, cái gì học sinh mới IQ hai trăm, đối với hắn mà nói, những thứ này đều chẳng qua là sinh mệnh của dất cát, gió thổi không dấu vết, không cần phí đầu óc đi nghiên cứu. Bởi vì, hắn tuyệt đối sẽ là người thắng sau cùng.
Niệm Tình dưới nách đang kẹp một đống lớn bản vẽ vội vã chạy vào trường học, trước mắt thấy va phải một bạn học, người nọ rất nhanh mau tránh ra, nhưng cô lại thiếu chút nữa đụng vào vách tường, bản vẽ cũng rớt đầy đất.
“Xin lỗi, hôm nay mình nhất định ra cửa không xem hoàng lịch.” Cô vừa nói xin lỗi một bên nhặt bản vẽ trên đất, đợi đến cuối cùng đem tất cả giấy vẽ nhặt lên, cô mới ý thức tới người thiếu chút nữa va nhau với mình còn đứng ở trước mặt, không có rời đi.
Ngẩng đầu lên, cô cười, “Minh Thiên Tàng, thì ra là bạn.”
“Chút nữa có sơ khảo, cô không biết sao?” Minh Thiên Tàng ôm cánh tay trước ngực. Chưa từng thấy qua người hồ đồ như cô, đi bộ lảo đảo không nhìn đường, giống như tối hôm qua một đêm không có ngủ.
“Sơ khảo? Cái gì sơ khảo?” Cô nháy mắt mấy cái, “A, bạn nói là sơ khảo so tài toán học, ai nha, bạn không nói mình thật đúng là quên mất rồi, cảm ơn nhắc nhở. Hai giờ chiều phải không? Mình sẽ chạy tới .”
“Còn có mười phút.” Coi là hắn từ bi đi, lắm mồm nhắc nhở cô. Nhìn cô hiện tại loạn lên hết cả, có thể đúng lúc chạy tới hội trường thi đấu còn kịp là phải hoài nghi đấy.”Hội trường ở học viên phía tây.”
Học viện Danh Dương diện tích lớn vô cùng, phòng học của bọn họ nằm ở phía đông học viên, mà từ đông đến tây lái xe cần ba phút, nếu như là đi bộ, cần 20′. Nhìn bộ dáng cô bây giờ, gọi xe riêng nhất định là không còn kịp rồi, trong trường học cũng không có tuyến xe trung chuyển.
“Không sao, mình có thể mượn xe đạp của thầy, mười phút có thể chạy tới.” Cô cười đối với hắn phất tay một cái, “Chờ tin tức thắng lợi của mình đi!” Sau đó như gió chạy mất.
Đợi tin tức thắng lợi của cô? Thật là buồn cười, đợi tin tức cô thảm bại mới đúng.
Thân là danh hiệu đệ nhất thi đấu, Minh Thiên Tàng không cần trải qua sơ khảo mà có thể tiến vào trận chung kết. Nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, ngày mai lại chào đón những tiểu bạch thi đấu với mình.
Mà hôm nay môn học buổi chiều là — sinh vật.
Cũng chỉ có làm một chút thí nghiệm mới không làm cho hắn quá mức nhàm chán. Bất quá đối với có vài người mà nói, bất kỳ môn học nào tựa hồ cũng không có lực hút. Giờ sinh vật trước, thần ngủ Phương Niệm Tình lại có thể ngủ gật ngay trước mắt con ếch mình sắp mổ, còn ước chừng ngủ 35 phút. Cũng may tay chân của cô linh hoạt, mười phút trước khi hết tiết tỉnh dậy, chỉ lợi dụng năm phút đồng hồ liền hoàn thành mẫu giải phẫu hoàn chỉnh.
Người thông minh chính là học được cách phân phối thời gian hợp lý. Từ điểm này mà nói, Minh Thiên Tàng miễn cưỡng có thể đồng ý Phương Niệm Tình cũng coi là người thông minh, chỉ bất quá, không phải là loại hình mà hắn thích thưởng thức.
Hôm nay giữa trưa mặt trời thật ấm áp, có lẽ nên đề nghị thầy giáo không cần tiếp tục dưới ánh mặt trời xinh đẹp tại đây để cho bọn họ sát sinh rồi. Mùi máu tanh khiến người thích sạch sẽ như hắn có chút nôn mửa, khó có thể chịu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT