-Ha...hắt...hắt...xì ì ì!!!

Đất trời thay áo mới, xuân về trên từng con ngõ nhưng tiết trời vẫn lạnh đến khốn nạ.n. Đã vậy, trong căn nhà chết giẫm số 48 đường chết tiệt, ngõ chết bằm, máy quạt vẫn chạy ào ào nhưng hướng ra ngoài khung cửa sổ mở toang, tivi có bao nhiêu cái mở bấy nhiêu, bóng đèn và các vật dụng bằng điện cũng vậy,hoạt động một cách vô tổ chức ứ cần biết tiền điện phải cạp đất bao lâu mới trả xong.

Chủ nhân, hay nói chính xác là thằng con trời đánh của chủ nhân ngôi nhà mắc dịch này, là một thằng điên, đang vừa trùm chăn kín mít ngồi trên ghế trong phòng nó vừa hắt xì liên tục vì bị cảm cúm. Còn trên cái giường màu nâu kinh dị sát đó là bốn thằng điên khác đang làm trò dở người. Thằng Cường thì tựa vào tường, gặm điếu thuốc mèo con đã tắt từ đời tám hoánh nào của nó, mắt lim da lim dim. Kế bên là thằng Hùng, cũng tựa vào tường, mắt dán chặt vào màn hình Nokia, tay bấm lia lịa để nhắn tin cho em bồ cũ. Ngay sát phía trước, ở giữa hai thằng là thằng Thuận đang nằm vô tư, một tay gác lên đùi thằng Cường, chốc chốc lại vuốt vuốt để làm trò giải trí cho cả hai, tay kia làm công việc cao cả là nặn mụn một cách thận trọng. Gần đó là tôi, cũng ngồi tựa tường, chân gác hiên ngang trên người thằng Thuận, tay thì bận xóc bộ bài thân quen.

- Hắt...x...

Tiếng "hắt xì" của Exdi, tức chủ nhân ngôi nhà chưa kịp tròn thì thằng Cường bất ngờ đạp một đạp làm nó lăn cái "rầm" xuống đất. Nhưng tác dụng phụ ngoài mong đợi của cú đạp là làm thằng Thuận lỡ tay cào mạnh một cái, máu đỏ chảy ra thành dòng từ em mụn to tướng trên mõm. Kinh dị.

- Thằng điên này! - Cả thằng Exdi và thằng Thuận cùng bật dậy, gào lên. Một thằng khóa tay, một thằng bóp cổ tên vừa động thủ.

May phước là tôi rút chân lại kịp.

- Ọc...a...ặc...ch...chết...- Thằng Cường ngáp ngáp như thể đi tong đến nơi.

- Mấy thằng điên! - Tôi vơ con cá sấu bằng bông kinh tởm gần đó ném cái bụp vào cả ba.

Thằng Hùng cũng góp vui, nhào tới đạp vào mỗi thằng một đạp. Thằng Exdi và thằng Thuận vội buông nạn nhân ra, nhảy lui. Rồi thằng Thuận kiếm cái khăn giấy lau máu, ghê hơn cả phim bựa.

- Tao cá lấy mủ trong mụn trên mõm thằng Thuận đủ để làm sinh tố cho tất cả các quán nước trên đất Hà Thành này! - Thằng Exdi vừa cẩn thận trùm cái chăn lại kín người vừa phán một câu xanh rờn.

- Há há há! Chí lí quá! - Cả ba thằng còn lại bò ra cười.

Nhờ vậy mà Exdi ăn một đạp của thằng Thuận, bò lăn ra giữa nhà, nhìn nó y chang một con sâu non.

- Hê, đừng đánh thương binh chứ mày, nó nói đúng còn gì? - tôi chọc thằng Thuận, cái mặt nó cũng không đến nỗi nào, mỗi tội hơi nhiều mụn, mà nó thì sống theo phương châm: mụn tao, tao nặn.

"Vèo!", nó đang cầm bịch khăn giấy liền ném về phía tôi...

Ném kiểu gì lại trúng cái máy quạt gần cửa sổ, thế là quạt ta sém "hun" đất từ trên tầng hai xuống. Nó vội vã lao tới giữ lại nhưng thằng Exdi bất ngờ mò tới, đạp một đạp. Cái máy quạt nhảy lầu luôn.

- Tao thích thế! - Thằng Exdi cười nửa miệng, giải thích khi mấy cặp mắt của bọn tôi nhìn nó như nhìn bệnh nhân tâm thần trại vượt ngục.

Ok, nó là một kẻ "phá gia chi tử" đúng nghĩa, lúc nào bà già và ông dượng ghẻ đi vắng là nó phá cái nhà banh chành luôn. Tôi mà là ông dượng nó, cam đoan là tôi sẽ buộc cái đầu nó vào một tảng đá bự, sau đó dìm nó vào bồn nước.

- Động đất hả? - con Liên và em Quạ đang phá dưới bếp bỗng thò đầu vào hỏi.

Tình hình là được nghỉ Tết mấy ngày nên bọn tôi tranh thủ đi phá hoại nơi ở của các thành viên trong hội, dịp này là để "thăm nuôi" thằng Exdi sau vụ "lên nóc nhà" của nó. Bây giờ nhìn lại, người nó chỉ còn mấy vết bầm nhưng vẫn không thèm mặc áo vì lười giặt, trùm chăn ngồi trước máy quạt như thổ dân thời hiện đại.

- Đàn bà biết cái giề? Xuống nấu bếp đi! - Tôi cười cợt.

- Đúng đó, nhanh lên, mấy anh đói lắm rồi. - Thằng Exdi hùa theo, giờ thì nó trùm chăn qua đầu như con nhộng.

- Bọn này láo! Tao không làm nữa, tao mệt lắm rồi! - Con Liên càu nhàu, đá cửa xông vào ngồi một góc, lại giở trò đàn bà ra đây.

Quạ thì ôm cửa cười sặc sụa vì bộ dạng thảm hại của thằng Thuận, thật mất mặt hết nói.

Mùa Tết nào cũng vậy, khi người ta về đoàn tụ với gia đình thì mấy mống "con hoang đàng" không có phúc phận đó thường tụ tập lại với nhau tìm niềm vui, vui hơn cả chữ "gia đình" đúng nghĩa.

"Kính coong!", bỗng có tiếng chuông dưới nhà.

- Ông bà già mày về hả Exdi? - Thằng Cường nói gở, xách dép chuẩn bị chuồn vào WC, liền bị ăn một cuốn sách từ thằng Hùng.

- Hay đại ca tới nhập cuộc? - Tôi hỏi đểu cả lũ, tiện thể ngó cái mặt nguy hiểm của thằng Exdi.

Năm ngoái, trên cái giường bệnh hoạn này có cả thằng Nodi, nhưng năm nay nó về quê chơi với ông bà già rồi, thằng chết cháy.

- Nó về quê chăn bò rồi, mày đừng có nói bậy! - Con Liên lườm tôi, mặt nhăn như khỉ, nó sợ Exdi giận đây mà.

- Tao cá nó mà tới, tao sẽ...- Thằng Exdi giựt mớ giấy thằng Thuận vừa nặn mụn xong, cười đắc ý-...sẽ nhét cái này vào mõm nó!

Cả lũ bò ra cười. Thế là thằng Exdi - vẫn trùm chăn- đi trước, cả lũ chạy ầm ầm theo sau xuống nhà xem ai tới. Hấp dẫn đây!...

Không phải anh đại ca chết cháy. Cũng không phải ông bà già ghẻ nhà thằng điên đó.

Đứng đợi trước cái cổng màu xám mới chỉn chu lại nhưng vẫn tróc sơn do thằng Exdi nổi hứng tự kỉ đứng cào là một đứa con nhà đại gia - một đứa "trông như thằng gay" - với vẻ mặt buồn xo. Nó có vẻ ngạc nhiên khi thấy cả lũ.

-Tìm tớ làm gì? - Thàng Exdi không được tự nhiên khi thấy Madi. Và nó vẫn chưa chịu mở cửa.

- Sang thăm cậu. - Con bé cúi đầu ngắm đất, nói lí nhí, hình như đang thấy tội lỗi đầy đầu.

Thái độ của nó làm thằng Exdi được thể chảnh lên tận mây xanh:

- Cảm ơn, chưa chết đâu!

- Thằng này, mày làm gì mà ghê thế? Mở cửa cho bạn vào đi, làm như thăm tù không bằng! - Tôi đứng cạnh thấy cảnh "lâm li bi đát" nản quá bèn chen vào. Thằng này nên tận dụng cơ hội đi chứ.

- Đúng đó! - Thằng Thuận đạp Exdi qua một bên, mở cửa cái "cạch" bằng chìa khóa vừa móc được trong túi khổ chủ. Chẹp, thời đại này toàn dân móc túi nghiệp dư.

- Kệ bọn mày! - Thằng Exdi không chịu hợp tác, phủi chăn cái "soạt" rồi bước vào trong. Cái thái độ gì vậy kìa?

- Đồ điên! - Con Liên lầm bầm chửi theo rồi cười niềm nở với Madi - Vào chơi đi! Nó nói thế nhưng không nghĩ gì đâu.

Con này làm như biết tuốt ấy, Madi chơi với Exdi từ nhỏ chả lẽ nó không hiểu cái tính điên khùng của thằng đó sao? Hiểu rõ nữa là đằng khác, lần này thì đúng là Exdi không được vui thật.

- Không vào đâu! - Madi cười nhạt, chán nản nhìn theo thằng bạn. Có lẽ đến lúc này nó phải bỏ cuộc thôi.

Lằng nhằng thật, tôi bước ra lôi nó vào.

- Làm gì thế? Không vào đâu! - Nó phản đối, đoạn ngồi hụp xuống như muốn ăn vạ.

- Đã đến rồi thì vào đi chứ, chả lẽ đi về? - Tôi thôi không kéo nó nữa, khuyên bằng giọng có vẻ chân thành.

Chả hiểu nó nghĩ gì mà lại ngồi tự kỉ ngắm kiến bò, kết một câu chết tiệt:

- Exdi không muốn gặp tớ.

- Vậy cậu nghỉ chơi nó luôn...

Con Liên còn chưa hỏi xong thì có tiếng thằng Exdi oang oang:

- Ê! Cháy hết cái bếp bọn mày ơi!!!

Mùi khét lẹt bay ra ngoài làm con Liên và Quạ đen loạn lên, chạy ầm ầm vào. Thằng Cường và Hùng cũng phóng theo.

- Thế tóm lại là có vào không để tớ đóng cửa? - Thằng Thuận bình chân như vại hỏi Madi, nửa đùa nửa thật. Thàng này bị bệnh phũ phàng à?

- Không vào đâu! - Con bé đứng dậy, nhớ ra điều gì bèn hỏi - Mà Exdi có bị gì ghê gớm lắm không?

- Nhìn là biết, nó khỏe như trâu bò. - Tôi nhún vai - Thế bây giờ cậu đi về hả?

- Haizz...Biển người bao la nhưng không có ai thèm chơi với tớ. - Nó nói như thể bà già, rồi cười dụ đỗ tôi - Hay cậu đi chơi với tớ đi BH, coi như tớ đền!

Sặc, bảo tôi bỏ bạn theo gái hả? Nhưng mà nghe cũng có vẻ hay ho, con bé này táo bạo đấy, dám cả gan cù rủ cả dân bệnh hoạn. Mà tất nhiên là nó chỉ muốn xả stress với cả đền bù thiệt hại.

- Nghe cũng được. - Tôi gật gù, quay sang bảo thằng Thuận - Anh xé lẻ, mấy chú ở nhà vui vẻ!

Thằng Thuận cười man dại, ném cho tôi cái mũ bảo hiểm, không quên giơ hai ngón tay, ý nói: "đi hai về hai", thằng này thú quá.

Madi có vẻ phấn chấn, nó tra chìa vào em moto xinh xắn nãy giờ đứng bên cạnh, rồi nhảy lên, đội mũ vào.

- Xuống đi! - Tôi đá đá vào chân nó. Em này định giở trò gái chở trai à?

- Không, cậu ngồi sau đi! - Nó cười tí tởn.

Dân khoái đua xe bao giờ cũng vậy, không cho người khác điều khiển xe của mình.

- Vậy để xem cậu làm ăn ra gì!

...

Xuân Hà Nội lạnh giá. Bầu trời trong xanh. Dòng người qua lại vội vã. Phố xá đông vui. Những con đường đầy hoa, rộn rã tiếng cười. Nhưng tình hình bây giờ chả khác bão cấp cao là mấy vì con bé này chạy xe kiểu bạt mạng, phóng vèo vèo vèo vèo, lạng bên này, lách bên kia. Chiếc moto như một con rắn điên cuồng luồn lách giữa phố, đã vậy Madi còn hỏi tôi:

- Phê không?

- Phê lòi.

Câu đó là xạo nha, nói cho ẻm vui thôi nha, chứ cái tốc đọ này còn chậm lắm, phê con khỉ.

- Vượt đèn đỏ đi! - Tôi xúi dại nó. Đã chơi phải chơi hết mình.

Nó nghe lời thật, tăng tốc hơn nữa. Tiếng động cơ rú lên sảng khoái. Gió lùa mạnh bạo, mát lạnh, rít lên như phẫn nộ với những kẻ thích chơi liều. Nó đang buồn nên phóng càng lúc càng nhanh. Cứ đi kiểu này có ngày bỏ mạng như thật.

- Cậu thích trò này từ bao giờ? - Tôi hỏi nó.

- Năm lớp sáu.

Nó ham cười tự hào với "sự nghiệp" của mình mà suýt đâm vào chiếc ô tô trước mặt, giỏi vậy đấy. Trời thương là nó phanh cái "két" lại kịp. Tôi đã quen những vụ như này nên không bị đâm đầu tới trước, có điều cũng nên lợi dụng một tí.

- Ê...- Nó thoáng giật mình khi tay tôi ôm lấy eo nó. Người nó vẫn ấm thật đấy, giống như đêm hôm nọ.

- Mất đà! - Tôi nhịn cười giải thích.

Thê mà nó gỡ tay tôi ra rồi mới phóng tiếp, chảnh như cờ hó!

Vừa đi vừa chém gió một hồi, tôi mới nhận ra là nó không hề có ý định dừng lại.

- Ê, tóm lại là cậu muốn đi đâu?

- Lang thang. - Nó tỉnh như ruồi.

- Sắp hết xăng rồi đó.

- Đùa thôi, đi cà phê trước đã!

Nó và tôi vào một quán cà phê kiểu xưa, cây nhà lá vườn nằm ở một góc phố nhộn nhịp. Điều đặc biệt là quán mở nhạc Trịnh, rất vắng khách. Đơn giản, thể loại này giới trẻ đa phần không thích, chỉ giành cho người già, mà người già không hay đi ăn chơi đàn đúm. Chủ quán là một thằng cha trạc ngoại ngũ tuần, thích đùa và hay cười.

- Cho cháu hai ly như mọi khi! - Madi kéo ghế ngồi, cười thật tươi với lão chủ, rồi nhìn tôi gian manh - Tớ gọi gì cũng phải xơi đấy nhé!

Nó lại muốn chọc tôi đây mà, bản tính khó dời. Đã vậy, tôi trêu lại nó:

- Giờ thì tớ đa hiểu tại sao cậu không thích hai thằng bạn tớ rồi.

- Hả? - Nó tròn mắt ngạc nhiên.

- Vì cậu chỉ khoái mấy ông già!

Chứ gì nữa, theo phán đoán của tôi thì người thường đi cùng nó tới đây hẳn là một lão bồ già khú đế. Tội lỗi. Tội lỗi. Mà khoan...

- Haha! - Nó bật cười - Tưởng tượng phong phú quá, đâu phải thích mấy chỗ giành cho người già thì phải già chứ?

Vậy là tôi đoán đúng, nó thường đến đây với... Mà thôi, liên quan quái gì tới mình?

"Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đóa hoa tường vi...", giọng ca Khánh Ly vang lên da diết, có cảm giác tiếng hát này đã thấm đều vào từng thớ gỗ, từng cành lá, từng dòng suy nghĩ của chủ quán và khách. Hình như thời trẻ mẹ tôi cũng thích danh ca này lắm, tôi mò được một đống đĩa nhạc trong tủ mà.

- Ấm quá! - Madi áp tay quanh cốc cà phê đen phảng phất khói, reo lên thích thú như con nít.

Hương vị cà phê đắng và thơm lừng càng bủa vây mớ kí ức hiện về trong tôi.

Đằng kia, mấy vị khách già đang xúm quanh lão chủ quán, lão đang cầm đàn ghita đệm theo tiếng nhạc. Tự do và rất thư thái. Chả hiểu sao nhìn lão ta, tôi chợt thấy có cảm giác là lạ, giống như là thân quen lắm. Chỗ này hay thật, sao trước đây mình không thấy nhỉ?

- Cậu thích bác ấy à? - Con bé lại cười ranh mãnh - Nhìn dữ vậy?

Ôi cái... Con bé này thật là quái đản!

- Ừ, đẹp trai chết được! - Tôi khen chân thành.

Nó suýt sặc nước.

- Uống từ từ thôi, ai giành mà gấp gáp vậy, sặc chết giờ! - Tôi chơi xỏ nó lại.

Nó ho sù sụ, rồi hồn nhiên đổ cả hũ muối vào ly cà phê của tôi. Nó không chịu thua chứ gì? Đã vậy, tôi lấy ly cà phê của nó, uống một hơi.

- Ngon!

- Ê...- Nó cười khổ, nhăn nhó - "Chơi" tớ đấy à?

Máu liều nổi lên, nó cầm ly cà phê đầy muối, cười đen tối:

- Muốn tắm cà phê không?

- Có thách cậu cũng không dám! - Tôi cười đáp lại.

Con bé này đúng là con nít, khoái mấy trò trẻ con. Nó không có gan tạt cả ly nhưng cái máu liều đủ để nó lấy thìa nước trà vẩy vào tôi. Holy s****! May mà tôi bay qua chỗ khác kịp. Nó đùa dai thật đấy, ngồi cười kìa.

- Ê...muốn cái gì? - Nó vẫn cười nhưng có vẻ phòng thủ khi tôi tiến lại gần.

- Muốn cái gì đâu! - Tôi cười gian. Muốn chơi thì chơi luôn.

Và chẳng để nó đợi lâu, tôi nhanh chóng giữ được hai tay nó bằng một tay, rồi cầm ly cà phê đưa lên ngang đầu nó hỏi:

- Bây giờ bé ngoan muốn nhuộm tóc không?

- Không, huhu, tha cho tớ, huhu, lần sau tớ không dám nữa! - Nó giả vờ khóc, năn nỉ nịnh nọt.

Nhưng đâu có dễ thế, dân BH vốn làm gì có lòng trắc ẩn.

- Màu đen rất hợp với cậu, để tớ giúp một tay nhé! - Tôi nghiêng ly cà phê lại, làm như sẽ đổ xuống đầu nó thật. Công nhận là tôi không thích màu vàng của tóc nó.

- Không! - Nó cố vùng ra nhưng không được, bèn gọi cứu viện - Bác ơi cứu cháu!

Ai dè lão chủ quán phản bạn, cười hô hố:

- Màu đen đẹp quá còn gì?

Lão già này được đấy, còn xì tin chán!

- Đừng mà! Làm người ai làm thế? - Madi biết không ai giúp nó nên lại van xin tôi, cái mặt buồn cười kinh khủng.

- Muốn tha thì lặp lại câu này: "Thưa anh, em sai rồi, lần sau em không dám nữa!"

- Gì? - Nó nhăn mặt - Không! Ai là "em" chứ?

- Một! - Tôi bắt đầu đếm, nghiêng cái ly thêm chút nữa. Trò này vui thật đấy.

- Không! - Nó vẫn mạnh mồm.

- Hai!

- Thưa anh, em...sai rồi... - Lần này thì nó đã chịu thua, miễn cưỡng nói.

- Không nghe gì hết. - Tôi giả điếc.

- THƯA ANH, EM SAI RỒI, LẦN SAU EM KHÔNG DÁM NỮA! - Nó gào lên như muốn làm bể cái quán.

- Em ngoan! - Tôi cười thỏa mãn, xoa đầu nó như đàn anh, xong tiện thể nhúng mấy ngón tay vào ly cà phê, quẹt lên má nó.

- Ê! - Nó gào ầm lên căm phẫn - CHẾT TIỆT!

Đáng tiếc là tối đa chuồn qua cái bàn bên kia, đứng cười đắc thắng.

- Agh.... - Nó nổi máu tức lên, cầm ly cà phê tạt thẳng về phía tôi. Thù dai thế?

- Á Á Á... - Tiếng la thất thanh của một bà cô đỏng đảnh vừa đi vào quán và lãnh đủ thứ chất lỏng màu đen xé gió vang lên làm hết thảy mọi người thủng tai.

Tuyệt vời, thảm họa của thảm họa. Bà cô mắt xanh mỏ đỏ này không lột da nó ra mới lạ. Tôi nhanh chóng chạy lại, đập đại tờ tiền lên bàn của mình rồi kéo Madi chuồn gấp, không quên gửi gắm lại một câu cho lão chủ quán:

-Tạm biệt bác!

Cho đến khi bà cô kia định thần lại thì hai kẻ gây họa đã vi vu tận chân trời rồi.

- Ê...làm vậy thật tội lỗi! - Ngồi sau xe, Madi có vẻ cắn rứt lương tâm vì phục vụ tắm miễn phí cho người đẹp.

- Chả lẽ muốn bị xé xác? - Tôi cười.

- Đâu đến nỗi! Mà nói chung là tại cậu!

- Tại cậu thì có!

- Tại cậu í!

...

Cãi nhau một hồi nửa đùa nửa thật, Madi đòi đi xem phim, phim kinh dị. Và từ khi phim bắt đầu chiếu cho đến khi kết thúc, nó ngồi...cười hoài cười mãi như coi hài không bằng trong khi mấy người xung quanh thì sợ hãi run như cầy sấy. Tôi thì không khoái thể loại này, chỉ thích phim hành động, kiếm hiệp, tâm lí hay trinh thám gì đó, bi kịch càng tốt.

- Có gì đáng cười đâu? - Tôi tò mò hỏi nó.

- Có chứ...ôi buồn cười...chết mất...- Nó đáp mà không thành câu vì bận cười, cười chảy cả nước mắt.

Hình như nó bị bệnh tâm thần phân liệt, vô phương cứu chữa rồi, nguy hiểm quá!

- Đi chơi tiếp đi! - Xem phim xong, đã trưa rồi mà nó vẫn còn hăng.

- Tớ phải về đây. - Tôi cắt cụt sự hung phấn của nó. Cún Cún vừa nhắn tin mà, để nó ở nhà một mình sang giờ tội lắm. Tội cho cái nhà tôi ấy.

Mà kể cũng lạ, mấy bữa nay Cún Cún rất kì cục, chả giống nó trước đây tẹo nào. Hình như nó giận cái gì đó, cười mà giả tạo lắm, bố khỉ!

- Vợ gọi à? - Madi đứng hai tay đút túi, hết liếc tôi đến liếc cái điện thoại, có vẻ nham hiểm. Giống như một thằng đang hỏi chuyện-nhà một thằng khác vậy.

- Vợ con gì chứ? - Tôi vừa nhắn tin lại cho Cún vừa đáp bâng quơ. Con bé này lại nghĩ ra trò điên gì nữa đây?

- Hì hì! Nếu không phải vợ con thì miễn, đi chơi tiếp! - Nó tuyên bố như hoàng đế không bằng.

- Mười hai giờ rồi đó em à!

- Huhuhu! Cậu nỡ bỏ rơi tớ à? - Nó bỗng òa lên như khóc - Có biết bây giờ tới chiều tớ phải lang thang một mình không?

- Cháy nhà rồi hả? - Tôi hỏi đểu. Nó có vẫn đề gì vậy chứ?

- Không phải cháy, nhà tớ buồn lắm, không có ai hết! Mà thôi! - Nó đang tỏ ra tội nghiệp bỗng cười cợt nhả, phẩy tay - Về với con vợ của cậu đi!

- Vợ nào?

- Con điên hôm nọ ấy. - Nó ám chỉ Cún Cún, có vẻ còn bực chuyện kia. Đúng là lòng dạ đàn bà!

- Cậu ghen hả? - Tôi cười "hiền lành" nhìn nó vẻ chăm chú.

Nó hơi ngẩn người trong giây lát rồi lườm tôi:

- Hứ, ai thèm!

- Vậy lang thang tiếp đi, tớ về!

- Không!!!

Rốt cuộc, giữa trưa nắng chang chang (nói vậy chứ trời xuân không nóng lắm), trước rạp chiếu phim, có hai kẻ điên đứng oẳn tù tì. Nó thắng thì đi chơi tiếp, tôi thắng thì về. Kết quả: tôi thua vì không rành mấy trò con nít. Thôi kệ, đi chơi với nó cũng vui, không biết lúc về Cún Cún có...đốt nhà tôi không.

Hôm đó, tôi và Madi đi chơi nguyên một ngày hết trò này đến trò khác, điểm dừng chân sau cùng là...bệnh viện tâm thần. Không phải vì nó phát bệnh bất ngờ, chỉ là bảo vào thăm người quen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play