Khi buồn, người ta sẽ có xu hướng chọn một trong hai phương pháp: tìm cái WC hoặc uống rượu. Trong hoàn cảnh này, Madi chọn cái thứ hai.

Lúc này, nó vẫn ngồi bệt dưới sàn, ôm chai rượu Tây tôi vừa ném cho, mắt lờ đờ lờ đờ nhìn vào một điểm hư vô nào đó, chỉ thiếu điều hát nghêu ngao "Kiếp đỏ đen" nữa thôi là giống mấy thằng cha chán đời vất vưởng.

- Ê, định ngồi đây cả đêm hả? - Tôi nãy giờ vừa chơi billard một mình vừa nhìn một đứa tự kỷ mất-khả-năng-trả-lời-vì-một-cú-shock-vô-nghĩa chán quá bèn hỏi. Mà thực ra "nãy giờ" cũng không lâu lắm, mới có khoảng năm phút là cùng, kể ra cũng có chút giải trí.

Không biết nó có nghe thấy không, mà lại thản nhiên uống rượu tiếp, sau đó ném cho tôi một câu chết giẫm lạc đề:

- Quán này vắng khách nhỉ?

Đồ điên. Tôi ngừng chơi, cười bảo nó, bằng một chút lương tâm còn sót lại:

- Biết mấy giờ rồi không? Về đi!

- "Về" hả? Về đâu? - Nó hỏi lại như đúng rồi, khiến tôi liên tưởng tới mấy con ma cụt đầu lảng vảng ngoài đường.

- Về nhà chứ về đâu?

Càng lúc tôi càng thấy mình đang giải đáp thắc mắc cho một đứa thiểu năng trí tuệ. Ông già nó mà biết chắc ổng đập đầu vào đá chết tại chỗ.

Cún Cún bỗng gọi điện. Tôi quên mất là có hẹn nó về sớm để đánh bài. Tội lỗi. Tội lỗi. Phen này chắc nó phát điên đi trèo tường ăn trộm nhà hàng xóm mất. Tôi đi ra ngoài, vừa bắt máy đã nghe cái giọng như thể sắp khóc đến nơi:

- Đi lâu dữ vậy??? Tớ thành hươu ăn lá cây rồi này!!!

- Ngủ đi! Mai chơi! - Tôi cắt cái "rụp" màn cao hứng của nó. Đúng là đồ bệnh, làm thế quái nào mà nó ngồi đến một giờ sáng để chơi bài chứ? Rảnh đến kinh dị.

- KHÔNG! - Nó gào lên như thể mai là ngày tận thế và món bài tuyệt chủng rồi.

"Rụp!", cúp máy là một điều vô cùng cần thiết lúc này. Bây giờ mà về thì tôi cũng hết hứng chơi rồi, ok?

"Rù rù...rù rù". Tuyệt vời, âm hồn thứ hai đang gọi, đó là con Liên. Đại khái là nó tuôn một tràng hại não kiểu tao chán lắm, tao mệt mỏi, tao xyz... như mấy thằng thổ dân đọc rap và tôi đếch hiểu bao nhiêu. Kệ tám đời nhà nó, tôi chốt lại một câu chí lí trước khi cúp máy nốt:

- Đi chết đi cho nhẹ quả đất!

Do màn cải lương hòa trộn với "chuyện tình Lan và Điệp" của hai đứa điên khùng rảnh rỗi kia mà khi quay vào trong, tôi thấy Madi đã ngủ tự đời tám hoánh nào, trên sàn là chai rượu vơi một nửa. Hình như nó say. Quá hay, sao không có lúc nào ông trời để cho cái đầu óc ngây thơ của tôi bớt đen tối đi một tẹo nhỉ, chịu sao nổi?

- Ê, dậy đi! - Tôi lay lay vai nó. Dậy và cuốn gói về nhà đi chứ, tôi không dễ làm người tốt đâu!

Nó đang ngồi ngủ, bị lay thì đổ gục qua một bên, thành ra một tư thế rất chi là...đốt mắt. Cái vẻ say ngủ của nó hồn nhiên đến đáng ghét, chỉ muốn...

"Rồi đêm qua đi chỉ còn mình tôi với đêm thâu,

Chỉ còn cô đơn với cơn đau vì ngày mai ta đã xa nhau..."

Tôi còn đang "phiêu theo cảm xúc" thì tiếng nhạc chuông bài "Ngày mai" chết giẫm vang lên. Hình như là điện thoại của nó.

Nhưng mặc kệ trời sập hay không, nó vẫn ngủ như chết rồi.

...

Đưa tiền cho tay tắc xi quen thuộc xong, tôi làm nghĩa vụ của một thằng có-vẻ-nai-tơ là bế một sinh vật có tác dụng làm vẩn đục tâm hồn vào nhà. Madi thì nằm gọn trong vòng tay tôi, vẫn không có dấu hiệu của sự thức giấc. Nóng. Cái cảm giác này thật khó chịu, và tất nhiên là cái tâm hồn đen tối của tôi vẫn hoạt-động-mạnh. Vâng, người nó rất mềm và ấm. Đến mức khốn nạ.n.

Căn nhà tối om như mực. Tôi còn chưa bật đèn thì Cún Cún đã nhảy xổ ra, "hù" một tiếng như thể phim kinh dị không bằng. Hình như nó là con mèo, giỏi nghe tiếng động về đêm ấy. Nó nhanh nhẹn vừa bật đèn lên vừa hỏi:

- Tưởng cậu ngủ ngoài đường rồi chớ? Ớ...

Tiếng "ớ" phía sau là vì đèn đã sáng và nó nhìn thấy Madi. Nó hơi ngạc nhiên, rồi trở lại vẻ nhí nhảnh, tò mò:

- Con nhà ai vậy?

Tôi không trả lời mà hỏi nó:

- Dễ thương không?

Trong mắt nó ánh lên vẻ gì là lạ, nó quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm:

- Dễ thương gì? Trông như thằng gay!

Trời ạ, so sánh kiểu gì thế không biết. Hình như nó ở Mỹ quen rồi nên quên mất vốn tiếng Việt hay sao ấy. Con người ta xinh thế mà bảo như thằng gay, điên rồi! Madi mà nghe được chắc nó cho Cún Cún một chiếc dép ăn khuya.

- Cho cậu đấy! - Tôi ngỏ ý giao Madi cho Cún Cún xử lý. Haizz, tôi là người tốt, tốt chán ấy chứ.

Nó tròn mắt lên, cười khúc khích, vẻ hứng thú lắm lắm:

- Cho tớ á?

- Chứ chả lẽ bắt tớ ăn nó?

Tôi trả lời bằng một câu hỏi "rùng rợn" rồi chuyển nhượng sinh vật mê ngủ qua tay Cún Cún, xong đi lên phòng, mặc kệ nàng Cún kia có nổi cơn biến thái hay không.

Sáng hôm sau, cũng là một sáng chủ nhật đẹp trời, không khí trong lành và dễ chịu hẳn qua trận mưa đêm. Hình như ông trời vừa hồi phục sau một cuộc thất tình, rủ rê nắng về ban phát sức sống cho lũ người gàn dở của hạ giới. Mấy em gió cũng bớt phẫn nộ hơn nhưng vẫn thích chơi đểu, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cành cây đẫm nước rồi đập mạnh một cái. Rào. Trận nước làm mấy đứa nhóc vừa đi lễ Nhà thờ về rảnh rỗi chơi trốn tìm ướt hết cả tóc tai.

Đang vừa huýt sáo vừa nhòm mấy đứa nhóc "tuổi thơ dữ dội" qua khung cửa sổ to đùng, tôi bỗng nghe một tiếng "Rầm!" hoành tráng, hình như phát ra từ cái phòng nàng Cún đang đóng đô. Chuyện quái gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ hai đứa kia mộng du buổi sáng nên choảng nhau? Hay Cún Cún dở trò bệnh hoạn gì ra?

"Bụp! Ầm!", hai âm thanh nữa vang lên liên tiếp, không khéo cái nhà mình biến thành cái trại tâm thần. Tôi bỏ dở cảnh đẹp, phóng xuống cầu thang. May cho hai đứa này là giờ này bà già kia không ở nhà, nếu không tụi nó sẽ bị tống cổ ra ngoài ngay lập tức. Bà già mẹ nuôi tôi đã không về nhà thì thôi chứ, về là phải ngủ một tăng dài tưởng hơn thế kỉ. "Ta mệt", bà thường bảo thế.

Tôi vừa tới chân cầu thang thì thấy cửa căn phòng đó mở toang, mấy cái gối nằm chỏng chơ ngay dưới cửa, và tiếng hai đứa con gái cãi nhau vang lên không ngớt:

- Đồ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Đồ thần kinh! Đồ điên khùng! Đồ ma bắt quỷ tha! Đồ âm hồn...- Giọng Madi, có vẻ hơi bực bực.

- Hơ...cậu vừa phải thôi nhá! Tớ có làm gì đâu? Đồ hoang tưởng! - Giọng Cún Cún "hiền lành".

Chậc, xem ra em Cún Cún này lại giở trò choc ghẹo người khác rồi! Tôi thò đầu vào thì thấy một cảnh hỗn chiến, hai đứa khùng đang lấy các đồ vật choảng nhau như điên, y chang phim hoạt hình. Cún Cún liếc thấy tôi, bèn kêu lên vờ vĩnh:

- Vào mà xem này, bạn của cậu đang bắt nạt tớ!

Madi nghe vậy thì ngừng lại, quay ra cửa ngó tôi, rồi như vỡ lẽ ra được điều gì, gật gù rồi hỏi:

- Hơ? Hóa ra đây là nhà cậu hả?

- Chứ không lẽ cái trại điên? - Tôi đi vào trong, nhìn cái cảnh tàn tích mà tự hỏi bọn này trẻ lâu vậy là vì sao.

- Hừm, còn con điên này là ai vậy? - Madi chỉ vào Cún Cún, tiếp tục hỏi, giọng đã bớt bực hơn.

- Bạn tớ.

- Ê, đánh chết giờ! Ai là con điên hả? Có cậu điên thì có! - Cún Cún chụp cái đồng hồ, giơ lên doạ Madi. - Cậu phá tan hoang cái nhà của người ta rồi còn ở đó mà chử.i!

Thật nhức đầu quá, Cún Cún là một đứa đùa dai kinh khủng. Nó đã làm gì khiến Madi nổi sùng lên vậy kìa? Chắc hẳn là một trò đen tối rồi.

"Vèo!"

Tôi đang định bắt hai đứa điên dọn dẹp thì một cái gối to đùng bay vèo tới chỗ Cún Cún, nó nhảy sang một bên né, vụng về kiểu gì lại đụng phải cái tủ đầu giường, thế là...

"Rầm! Xoảng! Xoảng!", mấy đồ vật nhẹ hều trên tủ chịu không nổi rơi xuống, ôm đất lần cuối trước khi "đi tong".

- Hơ...tớ không cố ý à nha! - Madi vội thanh minh khi nhìn thấy hậu quả của cú ném vừa nãy.

Nhưng vấn đề không nhỏ như thế. Cún Cún đang vui vì chọc tức được nạn nhân, bỗng đứng hình, sa sầm nét mặt, mắt mở to nhìn xuống đất, chỗ có mấy món đồ vừa bị vỡ.

Đó, trong vài phút trước, là một tấm ảnh đóng khung đẹp đẽ. Giờ thì ảnh đi đường ảnh, khung đi đường khung.

Tệ hơn, đó là ảnh của mẹ tôi. Bức ảnh duy nhất hồi mười tám tuổi của mẹ. Bức ảnh tôi cho Cún Cún mấy năm trước và vì nó xem mẹ tôi như mẹ của nó nên luôn mang theo, để trên tủ đầu giường như báu vật.

Căn phòng bỗng dưng rơi tõm vào một sự im lặng kinh dị. Madi ngạc nhiên trước biểu hiện của Cún Cún, nó nhảy xuống khỏi giường, tiến lại gần, hỏi nhỏ:

- Sao vậy?

Nếu tôi không ngăn lại kịp, có lẽ Cún Cún đã cho nó một cái tát ăn sáng rồi.

Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi lại thấy Cún Cún tức giận và phẫn nộ như vậy. Nó hơi run rẩy. Có một cái gì đó bùng lên trong mắt nó. Như là đau đớn. Nó không giống tôi, nó vẫn có những cảm xúc tiêu cực. Tôi mới là con của mẹ, là người yêu mẹ nhất và đáng lẽ trong trường hợp này người thấy tức giận, thấy đau, thấy buồn phải là tôi. Nhưng không, chả có gì trong mớ cảm xúc đó xảy ra hết. Không một chút nào. Bình thường. Đó là cảm xúc mà tôi đang có bây giờ. Không biết từ lúc nào, nhưng chắc là khá lâu rồi, tôi không còn cảm thấy đầy đủ cảm xúc như một con người đúng nghĩa nữa, chả hiểu vì cái quái đản gì. Có lần Cún bảo tôi điều đó làm nó thấy sợ.

- Bình tĩnh đi, thay khung mới là xong mà! - Tôi vừa giữ Cún lại tránh trường hợp nó tức quá hóa dại vừa bảo.

Madi thì giờ đã hiểu ra tai họa, vội vàng nhìn Cún e dè, nói bằng giọng hối hận:

- Xin lỗi...

Cún Cún dường như kiềm lại được cơn tức giận, nó hạ giọng xuống:

- Xin lỗi con này làm quái gì? Biết đó là mẹ của ai không hả, xin lỗi Assa đi!

Madi nhìn sang tôi, ngơ ngác rồi chạy lại, cúi xuống vội vội vàng vàng nhặt tấm ảnh lên. Hậu đậu thế nào, mảnh vỡ của cái khung đâm vào tay nó, chảy máu.

- Đừng có làm bẩn ảnh chứ! - Cún Cún thấy thế liền tức giận, giựt phăng bức hình khỏi tay Madi.

Bức ảnh không dính máu, nhưng vì lực hơi mạnh, chỗ khung bị vỡ được nước cứa vào tay Madi lần hai, sâu hơn và máu chảy ra đỏ tươi. Nhưng nó không kêu đau, cũng chả nói gì, chỉ nhăn mặt. Cún Cún cũng không thèm thương hại, cười bảo:

- Cho chừa, lần sau khỏi đi phá nhà người ta nữa!

Máu lạnh. Cún Cún là một đứa rất máu lạnh, chả kém tôi là bao.

- Đứng yên đó đi! - Tôi bình thản bảo Madi rồi đi lấy đồ cầm máu.

Nhưng trước khi đi khỏi đó, tôi kịp nhìn thấy sự kinh hoàng và ghê sợ trong mắt nó. Hình như nó vừa nhận ra, ngôi nhà này không-bình-thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play