Mỗi con người sinh ra đều gắn với một nỗi sợ, có lẽ vậy. Lũ bạn tôi nhìn hầm hố thế nhưng lại là những thằng sợ đủ thứ điên rồ và nhảm nhí. Thằng Nodi sợ ông bà già biết chuyện "giang hồ" nó làm cùng chúng tôi, con Liên sợ bị bạn bè bỏ rơi, thằng Thuận sợ bị trầm cảm (nếu chẳng may nó hết điên), thằng Hùng sợ chó cắn, thằng Exdi sợ bị bồ đá, thằng Cường sợ bố già xách dao rượt... Và hôm nay, tôi lại biết thêm 1 nỗi sợ rất vớ vẩn nữa: nỗi sợ lớn lên của Madi.

Tôi đọc được điều đó qua thái độ của nó tuy nó không nói thẳng ra. Lớn lên là 1 điều hiển nhiên đối với cuộc sống con người, có gì đáng phải sợ chứ? Đúng là rảnh quá hóa khùng!

- Làm người lớn hết được đi chơi suốt ngày chứ gì? - Tôi hỏi nó, đoán là nó ham chơi quá nên sợ sau này không biết làm sao. Nhưng mà cũng phải nghĩ lại, làm người lớn đúng là thiệt thòi, không được đánh nhau nữa, không được nghĩ ra mấy trò bỉ ổi trẻ trâu nữa, không được cười sặc sụa nhạo báng nhau như mấy thằng điên ngoài đường nữa, kể cũng tiếc thật.

- Đúng rồi. - Nó gật đầu, cười nhạt rồi nói như thể ta đây đã suy nghĩ chín chắn lắm - Làm trẻ con thì tốt hơn. Nhưng đối với trẻ con chỉ có tình bạn là bền vững, thế nên tớ không biết phải làm thế nào để từ chối 2 người đó.

Xong phim. 2 anh thiêu thân siêu pro của Badboy sao lại ra nông nổi này? Đi thích 1 đứa "trọng bạn khinh sắc" đến nỗi đấu đá lẫn nhau và giờ thì chuẩn bị tan nát con tim rồi.

- Thì nói thẳng ra suy nghĩ của cậu chứ sao nữa? - Tôi tuy thấy buồn cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt đúng chất của 1 người nghe tin bạn mình bị thất tình, khuyên nó "chân thành" - Xử lý nhanh gọn nếu không muốn bị hiểu nhầm!

- Là cậu bảo tớ làm đấy nhé! Nếu có chuyện gì xảy ra cậu đi mà dọn hậu quả, tớ vô can! - Nó cười ranh mãnh, lại thêm 1 lần nữa đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Đúng là lòng dạ đàn bà rất khó lường.

- Được thôi, cùng lắm chỉ tốn vài nghìn! - Tôi đồng ý tỉnh bơ.

- Vài nghìn? - Nó chột dạ hỏi lại.

- Mua nhang thắp lên mồ bọn nó.

Chứ sao nữa? 2 anh chàng nhà ta sẽ đi "nhảy cầu kinh hoàng" nếu có cơ hội khi trái tim đã vỡ làm ngàn mảnh, haha...

Con bé cười khổ sở, lắc đầu kết luận:

- Đúng là dân máu lạnh! - rồi nó nháy mắt, đổi thái độ gian tà - Tiện thể thay tớ thắp vài nén nhang luôn nhá!

Thế đấy! Cái này gọi là cười trên nỗi đau của bạn bè.

Nhưng đùa cợt thế thôi chứ có những suy nghĩ mà người ta không thể nói ra được, chỉ có thể giữ cho riêng mình. Madi phần nào giống con Liên, có 1 nỗi sợ là mất bạn bè...

Và giờ thì thằng Exdi, Thuận, Cường, nhỏ My đã thực hiện xong nhiệm vụ, đập tay nhau ăn mừng. Riêng Madi vẫn giữ nguyên lập trường yêu hòa bình và ghét đánh nhau của nó, nguýt dài thằng Exdi 1 cái rồi cho tay vào túi, bỏ đi với dáng vẻ như dân bất cần đời chính hiệu.

- Trời ạ! Lại giận nữa rồi! - Thằng Exdi vò đầu bứt tóc nhìn theo.

Giận theo cái kiểu trẻ con này á? Kì cục!

- Đuổi theo đê! - Nhỏ My huých tay Exdi đề nghị nhưng cái mặt thì cười như thể sung sướng lắm.

- Không cần đâu! Madi chỉ tỏ ra thế thôi chứ giận nhanh mà quên cũng nhanh. - Thằng đó lải nhải như ta đây tâm lý lắm.

Phải rồi, chỉ đáng tiếc là tim nó làm bằng sắt Exdi ạ, nó chỉ tôn thờ cái tình bạn chết giẫm nào đó. Nếu có thích ai thì thằng đó cũng không phải mày, mà là X-pít, dù nó nói là chỉ muốn làm trẻ con mãi thôi, ok?

...

Trễ đến 20 phút tính từ lúc chuông reo vào học. Kiểu này mà "vác xác" vào lớp thì thể nào cũng bị "siêu nhân trừ điểm", tức cô giáo dạy Văn yêu quý của lớp mời ra ngoài tham quan trường nên thay vì về học 2 tiết cuối như bọn kia, tôi với thằng Thuận mò vào thư viện nói chuyện nhảm.

"Giải quyết được 35 thằng tất cả. Số đẹp mày nhỉ ^^", tin nhắn của con Liên nhảy vào máy tôi.

Liền sau đó là "báo cáo" của thằng Nam: "Bọn nó trên 50 mạng, toàn học 11, chỉ có thằng Saker học lớp 10, kinh dị @@".

- Hố hố...Vậy là bọn nó chỉ còn mười mấy thằng "nguyên vẹn", cú này thắng chắc! - Thằng Thuận vừa ngó qua 2 cái tin nhắn tôi đưa cho xem thì vỗ đùi cười hềnh hệch.

- Ừ, quá phê! - Tôi cười theo.

Nhưng chưa cười được bao lâu thì tin nhắn của thằng Nodi bay tới: "Kiểm tra 15 phút Văn đột xuất mày ơi! Cho mày chết, chết mày chưa, cho mày chừa!"

Thằng khốn. Đời cũng khốn nốt. Sao lại kiểm tra giờ đó chứ?

Nhưng mà thằng này láo, nếu không có tôi cho nó nhìn bài thì môn Văn nó chỉ có rơi tự do, thành ra nó không thể ba hoa chích chòe như thế này được.

"Tao mà chết thì đời mày cũng hết", tôi nhắn lại, xong nhìn ngó xung quanh xem có gì chơi không.

Cái thư viện trường tôi rất rộng, bàn ghế nhiều, sạch sẽ và thoáng mát, sách thì phong phú thôi rồi, từ sách tham khảo các môn học cho tới truyện dày kiểu Dan Brown. Nhưng không đem thẻ theo thì không mượn được sách nên 2 thằng đành ngồi...ngắm gái mặc dù giờ này hơi vắng người.

- Y dược điểm chuẩn 24 rồi! - Thằng Thuận vừa ngó đăm đăm vào cái điện thoại vừa bảo tôi. Chậc, thằng này lại giở cái điệp khúc về con đường Đại học trong tương lai đây mà. - Thi với tao Assa!

Thằng này mới học có lớp 10 mà ngày nào cũng lên mạng tra cứu thông tin tuyển sinh Đại học rồi ngồi cày Toán, Lý, Hóa, Sinh như thể sĩ tử không bằng. Nó bảo 4 môn đó với nó vừa là vợ vừa là người yêu, lỡn mợn gớm!

- Mày rủ tao đi mổ lợn nghe hay hơn đó, tưởng làm bác sĩ dễ lắm hở?

Nói thế thôi chứ cỡ nó thì thi khối A hoặc B trường nào mà chả đậu. Điều nó nên lo là cái bệnh điên của nó kìa, có khi học 3 năm giỏi như rồng mà vào phòng thi nổi cơn điên nhảy tưng tưng thì xong đời.

Nhưng nó là thằng nghĩ thấu đâo nhất trong lũ bạn của tôi, biết lo lắng cho tương lai trong khi vẫn sống thoải mái với hiện tại.

Tôi vừa nghĩ tốt cho nó xong thì nó phang 1 câu sến rền như tri kỉ gặp nhau dốc bầu tâm sự không bằng:

- Mày có nghĩ 1 ngày nào đó Badboy sẽ tan rã không?

Ai biết? Chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Nhỡ đâu 1 ngày đẹp trời Badboy sẽ trở thành "Tâm thần hội" hay "Biến thái hội" gì gì đó, hoặc mắc H5N1 chết lâm sàng cả lũ thì sao?

- Có. Đến lúc tóc bạc lưng còng rồi làm sao đánh nhau được nữa mà không tan rã, haha... - Tôi trả lời theo kiểu phó mặc cho thời gian. Tự dưng thấy buồn cười khi nghĩ đến viễn cảnh mấy ông già lụ khụ đi không vững mà xách gậy choảng nhau ầm ầm giữa đường giưã phố. Chết thật, đầu óc mình ngày càng có vấn đề, phải tránh xa thằng điên này gấp!

- Nói cũng phải! - Thằng Thuận thôi không nhòm cái điện thoại nữa mà ném mắt tới chỗ mấy chồng sách cao ngất trên giá, khẳng định 1 câu chắc chắn - Nhưng từ bây giờ cho đến khi thi đại học, tao sẽ không để cho Badboy tan rã đâu!

- Chỉ sợ chưa đến lúc đó mày đã bị hốt vào nhà thương điên rồi!

...

Giờ tan học vừa điểm là bọn học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, chạy nháo nhào đi học thêm hoặc về nhà lấp cho đầy khoảng trống trong dạ dày vì như thằng Thuận đã nói là "đói sặc máu", riêng Badboy, bọn đối thủ và những phần tử cuồng bạo lực thì kéo nhau ra sân bóng.

Sân bóng trường tôi nằm cách thư viện 1 dãy nhà kho, nhìn rất đã mắt với không gian rộng lớn và bãi cỏ xanh mướt, là địa điểm lý tưởng cho "sự ngiệp phụt bon (football)" huyền thoại của cả 3 khối và mấy thầy cô yêu thể thao, cũng là nơi dành cho giờ học Thể dục và Quốc phòng. Mỗi tội cho thằng nào đến muộn là bị phạt chạy vài vòng xong mệt le lưỡi thiếu điều cạp đất luôn...

Cạnh đó là 1 cái sân bóng rổ nằm sát thư viện, rồi đến nhà thi đấu - nơi học Thể dục nếu trời mưa, cho nên quên chuyện chuồn giờ đi nếu không muốn bị trừ điểm.

- Bọn mày đã làm ra cái trò gì đây?

Đó là câu hỏi chứa đầy sự ngạc nhiên xen lẫn ngộ ra chân lý của thằng Saker, tức oắt con, khi nhìn thấy 35 trong tổng số trên 50 thành viên của bọn nó bị ăn đòn tơi tả chỉ thiếu nước lăn vào băng ca.

- Bọn tao có biết gì đâu! - Thằng Exdi cười ngây thơ trong sáng chối bay chối biến những gì đã làm.

- Phải rồi! - Thằng Thuận tiếp tục giải thích bằng ý niệm tuyệt đối của nó - Như tao đã nói, học xong 5 tiết là đói sặc máu rồi, làm sao uýnh bọn này thành ra thế được?

Thằng Hùng thì cười sung sướng như trẻ thơ, giơ cho tôi xem cái Nokia thân yêu ngày nào nó vừa đòi lại được, cũng tài thật.

Lũ khán giả đã quá quen với mấy trò bỉ ổi của bọn tôi nên đứng cười chờ đợi, có cả em Phương hôm nào trong số đó. Và hôm nay tụi Ladykiller cũng có nhã hứng ra xem kịch hay, Madi cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên thằng oắt con kia vẫn không hề tỏ ra 1 gram sợ hãi hay tức giận nào. Nó ung dung vứt điếu thuốc xuống, dập tắt như thường làm rồi cười cợt:

- Sao hả? Solo chứ?

Lần này nó không bị lé nữa, nhìn đúng đối tượng là anh Nodi học sinh gương mẫu nhất nhà, cái này gọi là bệnh mãn tính không cần chữa cũng khỏi. Thật là khó mà bắt kịp sự phát triển của ngành y học!

- Tất nhiên rồi! - Thằng Nodi nhún vai nói gọn, đưa cái cặp cho con Liên cầm rồi bước ra đối diện với đối thủ. Nhưng nó đâu biết là đã giao trứng cho ác!

- Mày mà thua là tao ăn cướp hết tiền trong này luôn! - Con Liên giơ cái cặp đó lên, lầm bầm sau lưng thằng đại ca, cái mặt gian phải biết.

- Mơ đi! 5 xu chó cạp cũng không có trong đó đâu mày! - Thằng Thuận cười hô hố dìm hàng đại ca.

- Đúng đó! Đem tiền cho gái hết rồi còn đâu! - Cường chêm vào.

Đúng là 1 lũ theo gương đại ca đâm sau lưng...đại ca.

- Im! - Thằng Nam gắt lên, giơ nắm đấm dọa bọn đó.

- Há há há... - Lũ "con hoang đàng" lại phá lên cười như những lần trốn trại trước đây.

Nhưng cuộc chiến hôm nay không đơn giản 1 chút nào. Thằng oắt con tuy mắc nhiều chứng bệnh y học bó cả chân tay nhưng lại là 1 thằng bản lĩnh, điều khiển được cả 1 lũ lớp 11 khối trên mà, thế nên anh đại ca chúng ta đã gặp khó khăn.

5 phút đã trôi qua kể từ lúc cuộc đánh solo bắt đầu nhưng vẫn chưa phân được đẳng cấp. Thằng Nodi né được 1 cú đấm Boxing của thằng Saker thì đòn karatedo của Nodi nhắm vào vùng bụng đối phương cũng hụt. "Bốp! Binh!...", 2 thằng thay phiên nhau lãnh đòn của đối phương, ăn miếng trả miếng hay còn gọi là "tiền trao cháo múc", nhưng "cháo" ở đây không phải cháo bình thường mà là cháo "hành", ăn vào rụng răng như chơi.

Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều sắp chết rọi xuống trên 2 thằng đang hăng say quần nhau giữa sự thích thú theo dõi của lũ người không bình thường, khắc họa nên mảng màu cuộc sống bạo lực đằng sau vẻ hồn nhiên của tuổi học trò, nơi thầy cô và cha mẹ chúng ít ai biết đến. Gió thổi về từ 1 cõi thiên thai nào đó xoa dịu cảm giác căng thẳng và những nhịp thở dồn dập của 2 thí sinh trên võ đài, đồng thời phần nào làm bọn khán giả nổi da gà da vịt.

Đã 15 phút đi tong.

Có vẻ như 2 thằng này đã thấm mệt, mồ hôi mẹ mồ hôi con mồ hôi cháu chắt chút chít thi nhau chảy tong tong. Bọn nó thở phì phèo như ngày mai là tuyệt chủng khí oxi. Bây giờ không còn là phân ai mạnh hơn ai nữa mà là ai dai sức hơn. Đám đàn em thì vẫn cổ vũ cuồng nhiệt trong im lặng (không im lặng giám thị ra "hốt" mà chết à?).

- Mày nghĩ giữa 1 thằng học sinh thanh lịch và 1 thằng nghiện ai lì đòn hơn ai? - Tôi hỏi thằng Exdi đang đứng bên cạnh, không biết nó nghĩ gì mà mùi sát khí nồng nặc thế kia. Tất nhiên là sát khí dành cho tay đại ca rồi.

Nó đang say sưa theo dõi trận đấu nhưng vẫn nghe rõ câu hỏi, quay snag nhìn tôi cười man dại không thành tiếng:

- Mày biết rõ điều đó mà!

Thằng này học cách nói nguy hiểm từ ai thế? Kiểu giống cái tay Godi già dặn kia quá, đúng là bị nhiễm rồi. Mà nhắc tới tay Godi X-pít khốn kiếp kia, tôi lại ném ánh nhìn sang chỗ Madi và thấy nó cũng đang chống mắt lên xem "action phim", tai đeo phone nghe nhạc như muốn thêm phần kịch tính.

Quay lại với trận đấu, 2 thằng điên kia vẫn đang ra sức tung đòn hạ đối phương nhưng thế trận chưa ngả về ai. Có lẽ thằng Nodi đa quá xem thường oắt con, không chuẩn bị trước để lúc vào cuộc rồi mới trắng mắt ra. Nó sẽ thua nếu tôi đoán không sai. Chó nhà đương nhiên chơi không lại sói hoang, đó là bài học thực tế, dù chó nhà có được huấn luyện bài bản.

- Ê, đến lúc rồi đấy! - Tôi khều mấy tay đầu sỏ trong Badboy, nói gọn nhưng vẫn rất khoái trá.

- Lúc gì chứ? Đang hay...- Con Liên mơ màng nói, mắt vẫn tràn đầy hình ảnh cuộc chiến kia. Đúng là dân cuồng bạo lực không dứt ra được!

"Bốp!"

Phải đánh vào đầu nó mới tỉnh ra, thần kinh có vấn đề mà.

Và một màn xử hội đồng đã xảy ra trước mắt lũ khán giả. Mặc kệ sự bàng hoàng của tụi kia, bè lũ Badboy xông lên tiếp ứng cho đại ca. Phe thằng oắt biết là bị chơi đểu nhưng không còn đường khác cũng phải xông vào. ĐÁng tiếc là trứng chọi với đá thì chẳng khác nào thắng bằng niềm tin. Dòng thác lũ mang tên "bầy sói hoang đàng" mới quét qua một lượt mà đã cuốn bay hết những kẻ đối đầu.

- Giờ tới phiên mày! - 1 thằng trong Badboy cười bảo oắt con, kẻ còn sót lại sau cuộc hỗn chiến.

Trong khi tay Saker phớt đời chuẩn bị tới giờ hành quyết thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.

- Dừng lại ở đây được rồi! - Giọng nói đầy đểu giả của thằng Godi vang lên và nó bước vào chắn trước mặt thằng nhóc, mỉm cười theo style người lớn.

Ladykiller vào cuộc sao? Cái này lạ, vì lí do gì chứ? Thằng này có máu anh hùng rơm hay bỗng dưng đổi khẩu vị, thấy "em" Saker mặt baby dễ xương nên "kết" rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play