Mùi hôi thối xộc vào mũi Thanh Hạm, tai nàng ù đi vì những tiếng ụt à ụt ịt, mở mắt ra chỉ nhìn thấy phân heo đen thui, người thì bị heo đẩy tới đẩy lui. Nàng nhắm mắt lại, muốn vận công giải huyệt, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Lăng Nhược Tâm cực kỳ đặc biệt, nàng dùng phương pháp giải huyệt của Huyền Cơ Tử cũng không cách nào giải được.

Thanh Hạm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, chỉ biết dùng những lời lẽ ác độc nhất mà nàng biết để thầm nguyền rủa Lăng Nhược Tâm, cùng với ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn. Huyệt đạo không giải được, mắt thì có thể nhắm lại không nhìn nữa, nhưng âm thanh ụt à ụt ịt kia làm sao có thể không nghe được, ban đầu còn đỡ, âm thanh vẫn còn nhỏ, nàng còn chịu được, nhưng đến lúc chạng vạng, mấy con heo đã đói bụng, bắt đầu gào thét lên như muốn nói: "Ta đói bụng, ta đói bụng rồi!" Âm thanh to thì to, nhưng sao lại còn khó nghe đến thế này cơ chứ!

Nghe một con heo kêu cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu mấy trăm con heo cùng kêu một lúc thì sẽ thế nào? Có phải đây mới là chuyện thực sự khiến người ta hỏng người không?!

Lúc đầu Thanh Hạm còn có chút ngóng trông người nuôi heo lúc đến cho chúng ăn có thể phát hiện ra nàng, sau đó sẽ nổi lòng từ bi mà đưa nàng ra khỏi chuồng heo, đúng, chỉ cần đá văng nàng ra khỏi chuồng heo là tốt rồi, nàng không sợ đau, chỉ cần không phải ở trong chuồng heo nữa thì thế nào cũng tốt. Nhưng đến tận tối vẫn không có người nuôi heo nào phát hiện ra nàng, có lẽ mấy người đó thật sự rất bận bịu, phải cho rất nhiều heo ăn nên không ai phát hiện ra Thanh Hạm nằm trong chuồng heo cả.

Lúc này, Thanh Hạm không khỏi có chút nhớ nhung Đại sư huynh của nàng, hy vọng Đại sư huynh thần thông quảng đại, có thể tìm tới nơi này. Nhưng mà sắc trời càng ngày càng tối, cuối cùng là chẳng nhìn rõ được gì nữa, nàng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra, tối nay nàng chắc chắn phải ngủ trong chuồng heo này rồi. Nàng biết, điểm huyệt thông thường cũng phải mất sáu canh giờ mới tự giải, hiện giờ cùng lắm cũng mới chỉ qua được hai canh giờ thôi. Còn bốn canh giờ nữa nàng phải trôi qua thế nào đây?! Thôi, quên đi, ngủ đi‼!

Thanh Hạm không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm giác bên người giống như có người đẩy đẩy, tiếng bước chân ồn ào, vội vàng chạy đến. Người tập võ, dù có ngủ cũng nhạy bén hơn người thường, nàng mừng rỡ, có người là tốt rồi, nàng có thể chịu khổ ít đi một chút rồi. Nhưng mà người kia đi cực kỳ vội vàng, Thanh Hạm mở to mắt cũng chỉ có thể dựa vào ánh trăng mà nhìn thấy người đó mặc y phục màu xanh ngọc. Nàng vừa thấy thất vọng thì lại nghe thấy từ xa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, trong lòng lại khấp khởi hy vọng.

Đám người kia đến gần, Thanh Hạm chỉ thấy cả thế giới vụt sáng, một mặt là vì những cây đuốc sáng lòa kia, một mặt là vì hy vọng tràn trề trong lòng nàng. Nàng thầm cầu nguyện: "Như Lai Phật Tổ, Quan thế âm Bồ Tát, nhất định phải để đám người kia phát hiện ra con, cứu con ra khỏi chuồng heo, chờ đến khi con được tự do, nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho người, đắp tượng vàng cho hai người!"

Nàng vừa cầu nguyện xong, liền nghe có người hô to: "Ở trong này, ta bắt được gian phu rồi!" Giọng nói vừa có chút vui sướng, lại vừa có chút phẫn nộ.

Lúc Thanh Hạm bị hắn xách lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vừa định khấn Bồ tát thật linh nghiệm, nhưng lời nói tiếp theo của hắn lại khiến nàng trở nên mơ hồ: "Gian phu? Cái gì mà gian phu?" Nàng vẫn còn đang mải nghĩ ngợi, đã bị người kia ném ra bên ngoài chuồng heo. Nàng bất chấp đau đớn, mừng rỡ vì rốt cuộc cũng không phải ngửi mùi hôi thối đến cực độ kia nữa, nhưng trên người lại truyền tới những cơn đau nhức, giống như bị cả đám người xông vào đấm đá vậy.

Đám người kia vừa đánh vừa chửi: "Đồ gian phu vô sỉ, dám học người ta đi câu dẫn nữ nhân!"

"Đừng tưởng ngươi giả chết thì sẽ không bị đánh, loại người như ngươi, đúng là làm mất mặt nam nhân mà!"

"Ngươi chạy nhanh thì có ích gì, chẳng phải lại bị bắt lại đây sao! Mọi người, đánh chết hắn đi!"

"………"

Thanh Hạm là người tập võ, xương cốt tốt hơn so với người bình thường rất nhiều, người thường mà bị đánh đập như vậy, không tàn phế thì cũng gãy xương. Nhưng mà, dù xương cốt nàng có tốt đến mấy, bị từng này người xúm vào đánh, lại không thể vận công chống đỡ được, vẫn đau vô cùng. Đáng thương cho nàng, ngay cả kêu nàng cũng không kêu được! Vừa mới ra khỏi chuồng heo, đã bị một đám người xông vào hành hung, nàng mắc tội với ai đây hả trời! Thanh Hạm hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nói, chờ ta cử động được, ta sẽ đánh cho các ngươi thành đầu heo hết! Nàng lại lôi Lăng Nhược Tâm ra chửi lần nữa, thù này đã cao đến tận trời rồi!

Bỗng một người kêu lên: "Mọi người đừng vội đánh nữa, lỡ mà đánh chết người thì phiền phức lớn, hơn nữa, chúng ta đánh một hồi rồi, cũng không thấy hắn cử động, không khéo lại nhầm người. Chi bằng chúng ta đem ả tiện nhân kia lại đây, chứng minh thân thế xong, ngày mai báo lên Tri phủ đại nhân, nếu được phép thì tống cả hai kẻ gian phu dâm phụ này vào lồng heo, thả trôi sông." Người đó là vì thấy mọi người đánh hắn đã lâu mà không thấy hắn có động tĩnh gì, sợ là thật sự sẽ gây nên tai nạn chết người mất.

Lại có người khác nói: "Nếu là người đứng đắn, thì sao nửa đêm lại ở trong chuồng heo, mọi người đều thấy tên gian phu chạy hướng này, không phải hắn thì là ai? Hắn không nói lời nào, chắc là sợ đuối lý. Tên dâm tặc này, chết cũng chưa hết tội." Càng nói càng phẫn nộ, tiện chân lại đá thêm cho Thanh Hạm vài cái. Nàng tức giận, trong lòng chửi to: "Ta trêu chọc gì ngươi cơ chứ! Ngàn vạn lần ngươi đừng để rơi vào tay ta, nếu không, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!"

Người khác lại nói: "Tần tiên sinh nói cũng đúng, nếu đánh chết tên này, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị kiện mất. Nên làm theo lời Tần tiên sinh đi, đưa Diệp thị đến đối chất với tên này, chứng minh mọi việc, chờ đến sáng chúng ta sẽ đi báo quan!"

Thanh Hạm càng thống hận, có nhầm không, nàng là nữ nhân, làm sao có thể thành gian phu dâm phụ với một nữ nhân khác được? Đám người này mù hết rồi hay sao?

Chỉ một lát sau, đám người kia kéo một nữ tử lại, đưa đến trước mặt Thanh Hạm hỏi: "Có phải hắn không?"

Nàng kia nhìn thấy Thanh Hạm, hơi kinh hãi. Thanh Hạm cũng hơi thả lỏng cảnh giác, nàng không phải nam nhân, làm sao có chuyện tặng tịu cùng nữ tử này được. Hơn nữa, một nữ nhân sao có thể không nhận ra người thân mật với mình.

Mọi người thấy nàng kia sững sờ đứng đó, liền quát: "Có phải hắn không?"

Thanh Hạm không kìm được mà căng thẳng, những nghĩ lại, nàng cũng không phải gian phu, có gì phải sợ. Ai ngờ nàng kia nhìn Thanh Hạm một lát, rồi cắn răng nói: "Đúng vậy, chính là hắn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play