Thanh phong từng trận, bụi mù cuốn bay, không khí tràn ngập chiến ý, sẳn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Như thế nào?” bộ dáng tự cao, dường như đã nắm chắc phần thắng, Khinh Âm hai tay đặt phía sau, trầm giọng hỏi.
“Ngươi nên biết, vô luận như thế nào, ta cũng không để cho Ngân Nhi có chuyện.”
Lạc Dật nhướng mày, nhớ tới ngày trước, sư phó đã đem toàn bộ công lực tu luyện suốt hai trăm năm của bản thân toàn bộ truyền thụ vào người hắn, pháp lực cường đại cơ hồ làm cho hắn phát cuồng, nhưng mà, cuối cùng cũng hòa nhập vào cơ thể, hơn nữa, thể chất của hắn cũng không giống người thường, không nghĩ tới, pháp lực kia khi đã hòa quyện vào cơ thể, lại tiến thêm một bậc, biến hóa tăng cấp, khiến sư phó cũng kinh ngạc không thôi, thầm khiên hắn võ học kì tài.
Nhưng mà, cho dù pháp lực có cường đại như thế nào, khi hắn gieo quẻ, quẻ tượng hiển hiện làm cho hắn bất an, lo lắng không thôi. Ba tháng trước, nếu như hắn không kịp ra tay, cứu lấy mạng nhỏ của nàng, thì mãi mãi hắn sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa, đời đời kiếp kiếp cũng không….
Vì thế, gấp rút trở về, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại tánh mạng của nàng, còn về sau, khó có thể biết được.
“Giết hắn.” Môi đỏ mọng nhất câu, Khinh Âm cười quyến rũ, thanh âm mềm nhẹ, không chút vướng bận, dường như mệnh lệnh kia ban ra chỉ là hạ lệnh giết một con kiến, mà không phải là một mạng người.
“Sát!”
Nhận được mệnh lệnh, trường mâu chuẩn xác nhắm ngay sau lưng của bạch y nam tử, chỉ có như thế, mới không thương đến phu nhân, nhưng mà, mũi giáo còn chưa đâm đến, chỉ cảm thấy một dòng khí cường đại thổi quét mà đến, đem mũi giáo đánh lệnh sang một hướng, đâm trúng, là người một nhà!
Mà bạch y nam tử bị vây bên trong thậm chí ngay cả quần áo đều hoàn hảo không tổn hao gì, đôi mắt ôn nhu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
Quả nhiên là một đối thủ cường đại!
“Bẩm, tướng quân, chúng tiểu nhân giết không được hắn, thực tà môn a!” Một binh lính nhát gan nhìn lưỡi nâu sắc nhọn của đồng đội sém chút nữa là chọc mù hai mắt, hai chân run rẩy, thanh âm sợ hãi vạn phần, lắp bắp nói.
Có mấy binh sĩ bị trường mâu đâm trúng ngực đã ngã xuống đất bỏ mình, máu tươi chảy đầy đất, nhiễm đỏ vó ngựa, từ xa nhìn lại, dưới chân bạch mã, phảng phất một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, tựa như tái hiện một truyền thuyết: vó ngựa thần linh.
“Ngươi có pháp thuật?” Khinh Âm nhíu mắt, đột nhiên nhớ tới ngày ấy, lão giả từng nói dưới đáy cốc có cao nhân bày trận, không nghĩ tới, cao nhân này lại là hắn.
“Không đáng nói đến” Lạc Dật tựa hồ không quan tâm lắm, liếc mắt nhìn những xác người nằm bất động dưới vó ngựa, đáy mắt nổi lên vô hạn tiếc hận,
“Đừng tiếp tục động can qua, ngươi thắng không được ta.”
Không nghĩ tới, hắn đúng là ngay cả thuật từ cũng không cần niệm, Khinh Âm không khỏi cả kinh, điểm ấy ngay cả lão giả cũng không có thể làm được.
Mấy năm cách biệt, hắn đến tột cùng tao ngộ cái gì, lại có thể kịch biến như vậy?
“Lạc Dật ca ca”
Từ trong lòng nhô đầu ra, Ngân Nhi vẫn chưa nhìn thấy thượng đỏ tươi, nhìn bốn phía đều là trường mâu, có chút không sợ hãi
“Bọn họ vì cái gì không cho chúng ta đi? Vây quanh như vậy Ngân Nhi thật là khó chịu.” Nói xong, dùng sức đẩy vũ khí ở trước mặt mình.
“Ngân Nhi cẩn thận.”
Hai người trăm miệng một lời nhắc nhở, nhìn nàng thiếu chút nữa đụng tới lưỡi giáo sắc nhọn của trường mâu, không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng, đầu trường mâu thoa đầy kịch độc, nếu tiếp xúc với da thịt, chỉ trong nháy mắt có thể khiến người mất mạng.
Thừa dịp Ngân Nhi ngẩn ngơ, bàn tay của Lạc Dật vừa lật, nhất thời, một dòng khí lại thổi quét mà đến, đem tất cả trường mâu thổi bay, “binh bang bang” cắm phập vào những gốc cây cách đấy mấy chục bước.
“Đừng lộn xộn, Ngân Nhi.” Lạc Dật từ từ phun ra một hơi, cẩn thận lật xem lòng bàn tay của nàng, xác định không có miệng vết thương.
“Ngân Nhi, nàng có việc gì không?”
Khinh Âm chạy vội qua, nhưng lại nhìn thấy nàng trợn mắt trừng hắn, một bộ bộ dáng rất là chán ghét, bàn tay quan tâm muốn vươn ra nhưng lại không cách nào đưa tới.
“Hiện tại, tính tình của nàng cùng tiểu hài tử giống nhau, rất nhiều chuyện nhớ không rõ.” Lạc Dật liếc mắt nhìn hắn, tuy là tự mình chuốc lấy đau khổ, nhưng lại cảm thấy có chút đáng thương.
“Lạc Dật ca ca, đừng cùng hắn nói chuyện, hắn đúng là một gã điên mà.” Ngân Nhi rõ ràng giận dỗi, hướng Khinh Âm le lưỡi nhăn mặt.
Giật mình tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, Khinh Âm thật không biết nên thích ứng như thế nào với Ngân Nhi tính tình một như đứa nhỏ, mặc dù nàng mất đi trí nhớ, đối chính mình chưa hẳn là chuyện không tốt.
Nàng hận chính mình giết chết một nhà Viêm Hi, thà chết cũng không nguyện ý cùng chính mình Hồi tướng quân phủ.
Hiện tại, cái gì cũng không nhớ rõ, liền ngay cả chuyện của Viêm Hi cũng quên sao? Nếu là như thế, mình càng phải mang nàng trở về, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
“Ngân Nhi, là lỗi của Khinh Âm ca ca ”
Áp chế thanh âm, trên mặt hiện lên một chút tươi cười, Khinh Âm kéo kéo ống tay áo của nàng, “Theo Khinh Âm ca ca về nhà được?”
Mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, nàng cũng không tính đáp lại, trực tiếp tựa đầu uốn éo, nhưng mà, cũng vừa thấy được mấy cỗ thi thể đầy máu tươi, sắc mặt nhất bạch, che miệng muốn phun.
Trước mắt, lại hiện lên hình ảnh quỉ dị, yêu tà, những đóa hoa máu đỏ tươi như tường vi, đóa đóa nở rộ, che kín cả mặt đất…
“Máu……” Nàng nỉ non mở miệng.
Phát giá thiên hạ trong lòng có điểm không thích hợp, Lạc Dật cuống quít nâng mặt của nàng lên, quả thực sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lập tức hiểu được nàng đã nhìn thấy những cái không nên xem.
Áo bào trắng nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên gương mặt bé nhỏ, nghiêng đầu nhìn Khinh Âm, vẫn đang khăng khăng một mực, mím môi, cầm dây cương, liền tính giục ngựa rời đi.
“Còn muốn chạy?”
Phát hiện ý đồ của hắn, Khinh Âm rút bảo kiếm bên hông ra, lắc mình một cái đã chặn đầu bạch mã, mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng hai người.
“Ngươi điên rồi sao? Nếu tiếp tục trì hoãn thời gian sẽ làm cho bệnh của Ngân Nhi phát tác, ngươi luôn mồm nói thích nàng, yêu nàng, chẳng lẽ đây chính là cách ngươi yêu nàng, thích nàng hay sao?”
Không muốn tiếp tục dây dưa, kéo dài thời gian, gương mặt ôn nhu của Lạc Dật khẽ bật ra tức giận, song chỉ hé ra, chặt chẽ chế trụ thân kiếm trước mặt.
“Bên trong Vương phủ, muốn dược liệu nào mà không có? Mặc dù thật sự phát tác, lấy thân phận của ta – đường đường là một Vương gia, còn sợ tìm không được một người có thể cứu sống Ngân Nhi sao? Lạc Dật, nếu ngươi muốn cướp Ngân Nhi đi liền nói thẳng, nam tử hán đại trượng phu, chớ làm rùa đen rút đầu, cho dù lời ngươi nói là sự thật, cho dù phải thương đến nàng, ta cũng nhất định phải đem nàng mang về tướng quân phủ.” Hừ lạnh một tiếng, chuôi kiếm chậm rãi thu hồi, trên mặt hắn nổi lên một tầng sát ý.
Hai tay khinh hạp, đầu ngón tay nhất cuốn, ánh lửa màu lam nhất thời ở lòng bàn tay thiêu đốt mà ra.
“U hỏa phá thế, nhiên!”
Hỏa cầu mãnh liệt, điên cuồng mà mở rộng, từ một hỏa cầu màu lam nhỏ như đầu ngón tay nháy mắt hóa thành hỏa cầu lam nhạt lóe sáng, lớn hơn bàn tay, thẳng tắp bắn về phía lưng ngựa của Ngân Nhi.
Khóe miệng không khỏi gợi lên một chút âm lãnh tươi cười, lần này, trốn đâu cho thoát .
Không tốt! Lạc Dật không dự đoán được hắn sẽ ra chiêu này, hỏa cầu màu lam đúng là nghênh hướng Ngân Nhi, cuống quít vươn tay, cánh tay nhất chắn.
“Oành!”
Ngay lúc Khinh Âm trợn mắt há hốc mồm, hỏa cầu màu lam tựa như bị một cường lực chế trụ, “oành”, nổ vang một tiếng, phiêu khởi tầng tầng khói trắng, bụi mù vừa tan, nhìn rõ được sự vật phía trước.. Người ngồi ở lưng ngựa thế nhưng lại không có nửa điểm vết thương.
Vỗ nhẹ nhẹ, phất khai tro bụi, Lạc Dật thùy hạ mi mắt, nhìn Ngân Nhi trong lòng rõ ràng đã bị kinh hách, bên môi không khỏi cười khổ.
“Nếu ngươi kiên trì, cũng được, cho nàng đi xuống, đi năm mươi bước, nếu ngươi có thể cứu nàng, liền cho ngươi mang nàng trở về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT