Lại nói, sau khi thuật lại đầu đuôi sự việc kết oán với hắc
y nhân môn đồ của Hắc Sát Ma Vương rồi dẫn đến cuộc tử chiến, Linh Thông đạo
nhân khẽ liếc mắt nhìn Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :
- Hắn ta võ công cao cường như thế, còn chàng công tử này lại
càng ghê gớm hơn. Giá mà chúng ta có được dù chỉ một phần võ công ấy thì hay biết
mấy.
Không chỉ riêng lão, các đạo nhân trong viện không kể lớn nhỏ,
trên từ Linh Huyền Tử cho đến bọn tiểu đạo nhân ai nấy cũng đều có chung cảm
nghĩ như vậy nên càng sinh lòng ái mộ chàng.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, chàng khe khẽ thở dài, quay sang hỏi
Linh Huyền Tử :
- Sắp tới mọi người định thế nào ?
Lão đạo thở dài ảo não :
- Bọn bần đạo đã lỡ chuốc lấy oán thù với bọn Hắc Y Giáo, có
lẽ đành phải giải tán đạo quan mà đi tìm chỗ ẩn cư lánh nạn thôi.
Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
- Võ công mọi người thuộc về môn phái nào, thuộc lộ nào
trong võ lâm ? Hay mọi người đã từng gia nhập một bang hội nào chưa ?
Lão đạo đáp :
- Bọn bần đạo ở đây tu hành, chút ít võ công học được chỉ là
để rèn luyện thân thể, chưa từng hành tẩu giang hồ hay gia nhập một bang phái
nào.
Ngần ngừ giây lát, lão mới hỏi tiếp :
- Xin công tử đừng trách bần đạo mạo muội hỏi một câu : Công
tử phong thái như long phụng, ngọc lộ kỳ lân, chắc chắn thân phận phải thật phi
thường. Chẳng hay công tử có lai lịch thế nào ?
Bạch Thiếu Huy suy nghĩ giây lát, mới nói :
- Quả nhân họ Bạch ở Bích Dạ Cung, không phải người võ lâm.
Linh Thông Tử bỗng xúc động linh cơ, nói :
- Xin công tử thương cho tình cảnh nguy nan của bọn bần đạo
hiện giờ mà nghĩ cách bảo hộ cho. Bọn bần đạo muôn vàn cảm kích.
Bạch Thiếu Huy cau mày ra vẻ khó nghĩ, mãi hồi lâu sau mới
nói :
- Nếu mọi người thuận làm môn hạ bản cung thì chẳng những
không cần phải sợ bọn Hắc Y Giáo mà còn có thể đường hoàng dương danh trong võ
lâm.
Linh Huyền Tử vội nói :
- Dù sao thì hiện giờ bọn bần đạo cũng chẳng còn nơi nào để
đi. Nếu được công tử thu nhận thì còn gì hay hơn nữa.
Bạch Thiếu Huy gật đầu, nói :
- Được rồi. Vậy kể từ nay mọi người sẽ là môn hạ của bản
cung. Song cũng chẳng cần tránh đi đâu cả, cứ yên tâm ở lại nơi đây tu hành. Việc
của bọn Hắc Y Giáo quả nhân sẽ có cách thu xếp.
Ngẫm nghĩ giây lát, chàng lại nói :
- Bản cung có mấy pho Huyền Môn công phu chưa từng truyền thụ
cho ai. Nay trước tình hình này, quả nhân sẽ khai môn lập phái, gọi là ... là Huyền
Đô Quan, và đem tuyệt kỹ truyền cho mọi người. Kể từ lúc này, Linh Huyền Tử sẽ
là Huyền Đô Quan chủ, chưởng giáo của phái Thiên Đài Huyền Đô Quan.
Các đạo nhân cả mừng đồng vái tạ. Bạch Thiếu Huy để bọn họ
hành lễ xong, lại bảo cả bọn quay sang lạy mừng quan chủ là Linh Huyền Tử. Sau
đó, chàng mới lấy ra một tấm ngọc bội có khắc hình Sơn Hà Tứ Hải, trao cho Linh
Huyền Tử, nghiêm giọng nói :
- Đây là tín vật của bản cung. Sau này khanh mà thấy người
nào cũng có vật này thì người đó cũng là đại thần của bản cung. Giờ đây, quả
nhân cho khanh được có địa vị ngang hàng với giáo chủ Thiên Nhất Giáo và Bách Độc
Giáo.
Các đạo nhân thảy đều giật mình kinh hãi. Nhất là Linh Huyền
Tử. Lão không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt mà lão đã nhảy lên địa vị tôn cao như
thế. Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo uy danh lừng lẫy giang hồ suốt mấy năm
nay, võ lâm các đạo đều phải kiêng dè, bọn lão tuy ẩn tu tại đây nhưng cũng đã
nghe đồn đãi nhiều. Vậy mà giờ đây lão lại được sánh ngang với họ. Lão chừng
như không dám tin đấy lại là sự thật, ngơ ngác hỏi :
- Phải chăng bọn họ cũng là môn hạ bản cung ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Bọn họ đều là thần tử của bản cung. Nhưng quả nhân không
phải là người trong võ lâm, và bản cung cũng không can thiệp vào những ân oán
trong giới giang hồ. Do đó các khanh phải dùng danh nghĩa cá nhân mà hành đạo,
không được nhắc đến bản cung với người ngoài. Còn chuyện của các khanh với Hắc
Y Giáo, quả nhân sẽ giao cho Bách Độc Giáo xử lý, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Các đạo nhân đồng thanh vâng dạ. Ngẫm nghĩ giây lát, chàng lại
nói :
- Từ nay, tôn chỉ của Huyền Đô Quan sẽ là :
"Lòng trời là lòng ta
Hành thiện là chí hướng
Diệt ác tức làm lành
Kiếm bạt quỷ thần kinh.”
Nhìn khắp lượt các đạo nhân, chàng nói thêm :
- Từ nay về sau, các khanh đều phải luôn nhớ rõ tôn chỉ ấy mỗi
khi hành đạo. Còn giờ đây, tất cả hãy lo nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Sáng mai quả
nhân sẽ có sự sắp xếp.
Các đạo nhân vâng dạ, sau khi chuẩn bị tịnh thất cho chàng
nghỉ ngơi thì những người đã hồi phục chia nhau lo chăm sóc những người thọ
thương quá nặng, chưa hồi phục hoàn toàn. Bọn họ bộn rộn mãi đến gần nửa đêm mới
xong xuôi mà đi nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Bạch Thiếu Huy lại dùng kim châm để đả thông kỳ
kinh bát mạch cho bọn đạo nhân. Chàng còn dùng bản thân chân lực để khai mở Huyền
Quan, giúp cho bọn họ luyện công được dễ dàng và tăng tiến nhanh chóng hơn.
Sau đó, chàng truyền dạy môn Thiếu Thanh Kiếm pháp làm võ học
nhập môn. Tuy môn này không quá phức tạp, nhưng cũng có rất nhiều biến hóa. Bọn
họ luyện mất ba ngày mới tạm gọi là thông hiểu.
Trong thời gian này, chàng lại cho mua một trăm mẫu ruộng
xung quanh chân núi để làm phương sinh kế cho các đạo nhân Huyền Đô Quan, và
trao cho Linh Huyền Tử mười vạn lượng bạc để trùng tu đạo quán. Chàng dặn lão
thiết kế công trình sao cho có tám tòa đạo quan, để phù hợp với tên gọi Huyền
Đô Bát Cảnh Cung, và thu nhận thật nhiều môn đồ để mở mang đạo phái.
Đồng thời, chàng còn chép lại các môn tuyệt kỹ Thái Thanh Kiếm
pháp, pho chưởng pháp Vân Long Cửu Thức, môn khinh công Thái Ất Mê Tung Bộ,
cùng hai môn nội công thượng thừa là Thái Thanh Tâm Pháp và Thái Thanh Cương
Khí, và đặc biệt là Thái Thanh Kiếm trận dùng làm pháp bảo trấn quan. Lại phải
tốn thêm mười ngày nữa để giảng giải các môn này.
Sau đó, chàng lại lên đường. Trước khi rời khỏi đạo quán,
chàng ân cần dặn dò các đạo nhân phải ra sức rèn luyện tuyệt kỹ để sớm góp mặt
cùng võ lâm các đạo.
Thành Tây An, thủ phủ của tỉnh Thiểm Tây.
Tây An tên cổ là Trường An, từ nghìn xưa đã là nơi đô hội, là
đế kinh của rất nhiều triều đại, từ Tây Chu cho đến Hán Đường đều định đô tại
đây. Trong ngoài thành có vô số các cung điện đền đài quy mô to lớn.
Tây An còn nằm trên tuyến đường thông thương sang Tây Vực
nên kinh tế rất phồn thịnh.
Các cửa Bắc thành độ hơn mười dặm, trên một ngọn đồi không
cao lắm có tòa gia trang kỳ dị nhất Trung Hoa, được xây dựng cực kỳ kiên cố.
Bao quanh gia trang là bức tường đá cao hai trượng, trên đầu
tường lại có cọc sắt nhọn hoắc đâm xiên ra ngoài. Chân tường là vòng hào sâu
hơn trượng, rộng năm trượng, dưới đáy hào cắm đầy chông sắt, muốn ra vào chỉ
còn cách duy nhất là đi qua điếu kiều.
Trong trang, từ đại sảnh cho đến hậu viện cùng tất cả các kiến
trúc lớn nhỏ khác đều được xây dựng bằng gạch đá, giá như trên nóc có thể lợp bằng
đá tảng thì chắc chủ nhân của nó cũng đã làm rồi.
Bên trong trang viện còn có một tòa lầu cao gọi là Phong Hỏa
Lâu, khi đốt lửa hiệu thì ở xa ngoài mười dặm cũng trông thấy được. Chủ nhân của
tòa trang viện kỳ dị này là Kim Chấn Sơn, một đại tài chủ trong ngành tiền
trang, được tôn xưng là Vạn Lý Tài Thần.
Chính tòa trang viện xấu xí nhưng cực kỳ kiên cố khó vào này
lại là một trong các nguyên nhân khiến sinh ý của chủ nhân càng thêm thịnh vượng.
Dân chúng hết lòng tin tưởng, rủ nhau gửi vàng bạc tài sản vào các tiền trang của
lão.
Hơn thế nữa, họ sẽ lại càng thêm tin tưởng vào Kim Tài Thần
nếu như biết rằng Tổng đốc Thiểm Tây Kim Thượng Quan chính là biểu đệ của lão.
Vì thế mà các bang hội phe hắc đạo cũng như bọn cường khấu đạo tặc đều kiêng
dè, không dám động chạm.
Nhưng lỡ như có cường địch to gan dám đến tấn công, chỉ cần
Phong Hỏa Lâu phát hiệu báo động là chưa đầy nửa khắc sau binh mã trong thành sẽ
kéo đến ứng cứu. Đối địch với mười vạn quân triều đình, bọn cường đạo dại dột
nào đó chỉ còn đường tìm nơi thâm sơn cùng cốc ẩn lánh suốt đời nếu như không
muốn mất mạng hoặc vào ngụ tạm trong nhà lao quan phủ địa phương.
Kim Tài Thần còn là người trọng nghĩa khinh tài, sẵn sàng
thu nạp những nhân vật giang hồ hào khách thất cơ lỡ vận thuộc cả hắc bạch lưỡng
đạo. Chỉ trừ những kẻ đại ác đại nghịch - phóng hỏa, cưỡng gian, giết hại dân
lành - ngoài ra đều được giúp đỡ và thu nhận. Tuy không được như Mạnh Thường
Quân xưa, lúc nào trong nhà cũng có hơn nghìn thực khách, song hậu viện của họ
Kim quả không thiếu anh hùng hào kiệt. Nhờ vậy mà các phân hiệu của Kim ký tiền
trang làm ăn rất là thịnh vượng.
Nhưng thật ra, ít ai biết được rằng chính Kim Tài Thần và
Kim Tổng đốc đều là những tuyệt đại cao thủ có một thân võ học cao siêu vô tưởng,
bởi cả hai đều là những vị đại thần của Bích Dạ Cung.
Hôm đó, Kim Tài Thần đang tính toán công việc doanh thương
trong thư phòng thì được tin cấp báo điện hạ sắp giá lâm Tây An. Lão vội vàng bỏ
lại tất cả, tức tốc điều động gia nhân trang hoàng nhà cửa trang viện, đồng thời
tăng cường việc bố phòng. Còn lão thì đích thân dẫn bọn thủ hạ thân tín xuất
trang nghênh giá.
Kim Tổng đốc cũng được tin báo, liền vội điều động binh mã
canh phòng nghiêm ngặt khắp các ngả đường, rồi cũng xuất thành nghênh giá.
Trừ một số thủ hạ thân tín, hầu như bách tính ở Tây An đều
không hiểu có chuyện gì mà Kim gia nhị vị đại nhân phải lao sư động chúng như
thế.
Khi Bạch Thiếu Huy đến nơi thì đã thấy nhân mã đông đảo tập
trung ở ngoài thành mười dặm đang chờ nghênh giá. Trống chiêng inh ỏi, cờ phướng
rộn ràng, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Kim Tài Thần và Kim Tổng đốc sau khi hành lễ tiếp giá liền
rước Bạch Thiếu Huy về Kim gia trang. Hai lão thỉnh chàng vào đại sảnh dự yến tẩy
trần, rồi cho gia nhân thủ hạ lui ra hết, chỉ có hai lão ở lại bồi tiếp.
Vừa ăn uống, Kim Tài Thần vừa báo cáo sinh ý của các phân hiệu
do lão quản lý, cùng số nhân thủ vừa mới thu dùng. Thì ra thực lực của lão vô
cùng hùng hậu, chưa chắc đã kém hơn bốn đại giáo phái đang mưu đồ hùng bá võ
lâm.
Chờ lão báo cáo xong, Kim Tổng đốc mới cung kính nói :
- Hôm nay điện hạ đến đây thật là may quá. Thần có cấp sự
đang định thượng biểu trình tấu.
Bạch Thiếu Huy ngạc nhiên hỏi :
- Có việc quan trọng lắm hay sao. Mọi việc quả nhân đã cho
phép nhị vị khanh gia được tùy nghi hành sự rồi cơ mà.
Kim Tổng đốc đáp :
- Khải tấu điện hạ. Tổng đốc Hà Nam Dương Thiên Hành vốn là
bằng hữu thâm giao của thần. Cách nay mấy tháng, lão ta bỗng nhiên mắc phải tuyệt
chứng nan y, toàn thân suy nhược, cả việc ngồi đứng cũng rất khó khăn, đã mời
biết bao danh y mà vẫn không thể chữa khỏi. Lão đang lo ngại triều đình mà hay
được tin ấy sẽ cho rằng lão không đủ năng lực đảm đương trọng nhiệm mà bãi chức.
Kim Tài Thần ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện lớn như vậy mà sao ta vẫn không hay biết gì cả.
Kim Tổng đốc nói :
- Chuyện nghiêm trọng như thế đương nhiên là lão ta hết sức
giữ kín. Tiểu đệ sở dĩ hay tin là do mới hôm qua đây nhận được thư của lão, hãy
còn chưa kịp cho biểu huynh biết. Lão ta đã thúc thủ vô sách nên gửi thư nhờ tiểu
đệ tìm giúp danh y, nếu như có thể chữa khỏi tuyệt chứng thì tốn kém bao nhiêu
lão cũng chẳng tiếc.
Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Lão có nói triệu chứng thế nào không ?
Kim Tổng đốc cung kính nói :
- Khải tấu điện hạ. Dường như lão ta có triệu chứng khó thở,
miệng lúc nào cũng phải há ra để hấp thụ dưỡng khí. Tứ chi thì rũ liệt, cứ phải
nằm yên một chỗ.
Bạch Thiếu Huy trầm ngâm giây lát, đoạn nói :
- Chứng ấy chưa phải là tuyệt chứng nan y, cũng không phải
khó chữa. Theo ý nhị vị khanh gia thì nên thế nào ? Có nên giúp lão ta không ?
Kim Tài Thần nói :
- Điện hạ mà chữa khỏi bệnh cho lão ta, nhân tiện thu nạp
vào bản cung thì có lợi vô cùng.
Kim Tổng đốc cũng nói :
- Dù sao lão ta với thần cũng là bằng hữu thâm giao. Xin điện
hạ hãy cứu lão ta phen này. Còn việc hiểu dụ lão ta gia nhập bản cung, thần xin
đảm nhận.
Bạch Thiếu Huy gật đầu, nói :
- Vậy thì quả nhân sẽ di giá đến Lạc Dương vậy. Nhị vị khanh
gia hãy chuẩn bị mọi sự.
Hai lão cung kính vâng mệnh, lập tức sửa soạn mọi việc. Kim
Tài Thần triệu tập một trăm cao thủ và chuẩn bị xa giá, còn Kim Tổng đốc thì
huy động ba nghìn thiết kỵ tinh nhuệ để bảo giá.
Sáng hôm sau, đoàn nhân mã rầm rộ rời khỏi Tây An, nhằm hướng
Lạc Dương thành tiến phát.
Tại thành Lạc Dương ...
Trong dinh quan Tổng đốc Hà Nam, hiện tình đang vô cùng căng
thẳng. Bên ngoài quân binh phòng vệ nghiêm ngặt, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Bên trong, bọn gia nhân thuộc cấp ai nấy đều có vẻ khẩn trương, xem chừng chứng
bệnh của Tổng đốc đại nhân đều có ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Trong khi ấy, Dương Tổng đốc đang nằm ôm ngực nhăn nhó trong
phòng riêng, xung quanh có mấy danh y và vài thủ hạ thân tín thường xuyên túc trực.
Giữa lúc ấy thì hỷ tín báo về : Tổng đốc Thiểm Tây thân dẫn
ba nghìn thiết kỵ đang rầm rộ tiến vào địa phận Hà Nam. Dương Tổng đốc cả mừng,
tin rằng việc lão nhờ họ Kim đã có kết quả, liền vội sai người đi nghênh đón.
Đoàn quan binh Thiểm Tây đến cách thành Lạc Dương gần trăm dặm
thì đã gặp viên Chuyển Vận Sứ Hà Nam dẫn quân binh ra nghênh đón. Hai đoàn nhân
mã hợp làm một tiếp tục lên đường.
Khi vào thành, Kim Tổng đốc chỉ dẫn ít thuộc viên đến dinh Tổng
đốc Hà Nam, còn mọi người đến trú tại phân hiệu Hà Nam của Kim ký tiền trang.
Quân binh thì đóng ở một viên lâm cạnh đấy.
Tại dinh Tổng đốc Hà Nam, Kim Tổng đốc theo chân viên Chuyển
Vận Sứ vào thẳng phòng riêng của Hà Nam Tổng đốc Dương Thiên Hành. Dương Tổng đốc
rất đỗi vui mừng, cố gượng dậy đón tiếp.
Sau vài lời hàn huyên xã giao, Dương Tổng đốc hỏi ngay vào đề
:
- Việc đệ nhờ Kim huynh hôm trước không biết kết quả thế nào
?
Kim Tổng đốc không đáp ngay mà hỏi lại :
- Tình hình Dương huynh hiện nay thế nào rồi ? Có biến chuyển
gì quan trọng không ?
Dương Tổng đốc lắc đầu thở dài ngao ngán :
- Càng thêm tồi tệ. Dường như triều đình đã nghe phong thanh
sự việc. Nghe nói sắp tới sẽ có khâm sứ đến Hà Nam, chắc là để thẩm tra bệnh
tình của đệ đây.
Kim Tổng đốc nói :
- Cứ theo hiện tình thì bệnh của Dương huynh chưa phải là
tuyệt chứng nan y, vẫn còn có cách cứu chữa. Nhưng ...
Dương Tổng đốc cả mừng nhanh nhảu nói :
- Té ra Kim huynh tinh thông cả y đạo. Kim huynh cần gì xin
hãy cứ nói. Chỉ cần khỏi bệnh, tốn kém thế nào đệ cũng không tiếc.
Kim Tổng đốc lắc đầu nói :
- Đệ làm sao mà tinh thông y đạo. Chẳng qua là đệ có một vị
tôn trưởng có thể chữa khỏi chứng bệnh này cho Kim huynh. Nhưng vị ấy không cần
vàng bạc. Nói thật, toàn bộ tài sản của Dương huynh cũng chưa đáng cho vị ấy để
mắt tới nữa.
Dương Tổng đốc vội hỏi :
- Vậy vị đó cần điều kiện gì ?
Kim Tổng đốc ngẫm nghĩ giây lâu, mới nói :
- Điều kiện này đối với huynh trăm lợi mà vô hại.
Dương Tổng đốc nóng nảy nói :
- Điều kiện gì sao Kim huynh không mau nói thẳng ra cho rồi,
cứ rào trước đón sau mãi thế.
Kim Tổng đốc nói :
- Đệ cần phải suy xét kỹ. Nếu biết sau khi nói ra Dương
huynh sẽ không chấp nhận thì tốt nhất là không nên nói. Trong thiên hạ có nhiều
người rất cố chấp.
Dương Tổng đốc không nhịn được ngắt lời :
- Nhưng đệ không phải là người cố chấp. Bất kể điều kiện thế
nào, đừng nói là không có hại, chỉ cần nhẹ hơn cái hại bị mất chức thì đệ sẵn
sàng chấp nhận.
Kim Tổng đốc khẽ cười. Tính cách của người bạn thâm giao này
lão hiểu quá rõ. Lão ghé tai Dương Tổng đốc thì thầm mấy câu, đoạn họ Dương gật
đầu nói :
- Chuyện đó không thành vấn đề. Nhưng chuyện chữa bệnh cho đệ
chừng nào mới tiến hành được. Thời gian không còn nhiều nữa. Chỉ e mươi bữa nửa
tháng nữa người của triều đình sẽ đến đây. Nếu như đến lúc đó mà đệ vẫn chưa khỏi
bệnh thì xôi hỏng bỏng không.
Kim Tổng đốc mỉm cười nói :
- Dương huynh muốn chữa ngay bây giờ cũng được. Hiện điện hạ
đang ở phân hiệu Hà Nam của Kim ký tiền trang.
Không chút chậm trễ, Dương Tổng đốc lập tức ra lệnh sửa soạn
xe ngựa để đi theo Kim Tổng đốc.
Đến tiền trang, lão được đưa ngay vào hậu viện. Ở đấy đã có
Kim Tài Thần chờ sẵn, song phương chào hỏi khách sáo vài câu, rồi Kim Tài Thần
ra lệnh cho bọn thủ hạ ra ngoài hết. Sau đó, lão mới nói :
- Huynh đệ chờ đợi một lát. Điện hạ đang bận.
Kim Tổng đốc hỏi :
- Hiện điện hạ đang bận việc gì thế ?
Kim Tài Thần đáp :
- Trong trang hiện có người mắc trọng bệnh. Điện hạ đang xem
xét.
Giây lát, có tiếng hô khẽ :
- Điện hạ giá lâm.
Kim gia nhị lão vội đứng dậy nghiêng mình hành lễ. Dương Tổng
đốc ngẩng đầu nhìn thì thấy từ trong bước ra một chàng công tử mi thanh mục tú,
mặt trắng môi hồng, tuổi độ mười sáu, trong vận bạch y, ngoài khoác bạch bào kết
trân châu, thắt đai ngọc, tóc cột lụa trắng tơ vàng đính dạ minh châu, chân
mang giày trắng, tay phe phẩy chiếc quạt xếp vô cùng quý giá. Trông chàng thật
phong lưu tuấn dật, anh khí ngời ngời, nghi biểu đường bệ, phong thái phi phàm,
khiến người đối diện phải sinh lòng kính nể.
Tuy không ngờ vị tôn trưởng của Kim Tổng đốc lại trẻ như thế,
nhưng lão vẫn cúi đầu vòng tay thi lễ.
Bạch Thiếu Huy xua tay nói :
- Các khanh bất tất phải đa lễ.
Chàng đến bên Dương Thiên Hành cầm tay lão xem mạch và triệu
chứng, biết ngay tâm mạch lão ta bị tắt nghẽn. Chàng liền bảo huynh đệ họ Kim vực
lão ngồi thẳng dậy, rồi vận chân khí, dùng công lực chí dương đánh tan những cục
máu đông đang ngăn chặn đường lưu chuyển khí huyết. Chàng còn nhân tiện đưa
chân khí qua huyết mạch toàn thân lão, đả thông Kỳ Kinh Bát Mạch. Tuy đó là việc
rất khó, không mấy người có thể làm được. Nhưng với mấy giáp tý công lực, đối với
chàng lại rất dễ dàng.
Họ Dương cảm thấy toàn thân thư thái, sung mãn như thời
tráng niên. Lão càng thêm kính phục điện hạ, xem chàng như thần thánh.
Những danh y trước đây được lão mời đến tuy y thuật có thừa
nhưng nguyên dương yếu kém nên không thể chữa khỏi bệnh cho lão.
Chữa trị xong, Bạch Thiếu Huy nói :
- Các khanh cứ tự nhiên trò chuyện, quả nhân cần vào trong
nghỉ ngơi giây lát.
Họ Dương còn chưa kịp nói lời cảm kích thì chàng đã đi vào
trong. Kim Tổng đốc cười nói :
Lúc này, Dương Tổng đốc cảm thấy trong người hoàn toàn khỏe
khoắn, đi lại dễ dàng nên hết sức vui mừng. Lão vốn chưa từng luyện tập võ công
nên nghe Kim Tài Thần nói thế thì ngơ ngác hỏi :
- Huyền Quan ư ?
Kim Tổng đốc cười nói :
- Dương huynh chưa từng luyện võ nên không biết Huyền Quan
cũng phải. Nay Huyền Quan của huynh đã được thông suốt thì sẽ càng khỏe mạnh cường
tráng hơn xưa, và còn nhiều điều lợi khác nữa.
Dương Tổng đốc cả mừng nói :
- Nếu được vậy thì hay quá.
Ba lão thì thầm bàn tán hồi lâu rồi chia tay nhau. Dương Tổng
đốc hồi dinh thu xếp công việc, sẵn sàng chờ đón sứ giả triều đình. Kim Tài Thần
ở lại hầu phụng điện hạ và lo việc truyền thụ công phu cho Dương Thiên Hành,
còn Kim Tổng đốc thì cùng đoàn quan binh trở lại Thiểm Tây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT