Cuối cùng hai người họ cũng đến kịp, tôi vui sướng đến mức muốn ôm chầm lấy khuôn mặt đẹp trai tột độ đó.
"Ê! Mạc Y! Cấm cô đụng đến Tử Hy, nếu không đích thân Khâu Á Đông này
sẽ băm vằm cô ra thành từng mảnh đó" Ở bên dưới, giọng nói lanh lảnh của Á Đông vọng lên đây.
Tôi bừng tỉnh hoàn toàn, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới.
Có rất nhiều người, trong đó, tất cả học sinh lớp đặc biệt đều có mặt đông đủ, nét mặt ai nấy đều tỏ ra lo lắng.
"Mạc Y, cô muốn chết à, mau thả Lâm Tử Hy ra" Hạ Gia Anh như phát điên
lên, hắn chỉ thẳng tay vào mặt Mạc Y, quả đầu đỏ bốc khói, ánh mắt rực
lửa.
Liz Mạc cũng với gọi, giọng nói hòa cùng tiếng nấc"Chị...đừng như thế mà"
Cánh tay Mạc Y ngày càng cấu chặt lấy tôi, đau nhói. Nhỏ vẫn tỏ ra bình tĩnh trước thái độ căm phẫn của mọi người.
Mạc Y lúc này thật sự...thật sự rất tỉnh táo. Chính điều đó khiến nỗi sợ của tôi càng nhanh chóng lên tới đỉnh điểm.
Nhân cơ hội nhỏ đang lơ là cảnh giác, Âu Thần và Vương Thế Khải tách riêng, chầm chậm tiến về phía tôi.
Cố lên!
Chỉ một chút nữa thôi...
Tôi vui sướng nhìn bàn tay hai ngườ họ sắp chạm về phía mình thì...
Xoảng!
Chậu hoa hồng bị gió quật vỡ, đồng thời, Mạc Y cũng chú ý đến sự hiện diện của Nhị vị tướng quân.
"Dừng lại! Nếu không tôi đẩy cô ta xuống"
Âu Thần lo lắng, hết nhìn biểu cảm của Vương Thế Khải lại nhìn thẳng vào ánh mắt thấp thỏm này.
"Mạc Y! Chúng ta là bạn cùng lớp suốt thời gian vừa qua, chắc hẳn cũng
có chút tình cảm gắn bó giữa những người bạn. Cô nên kiềm chế lại, hãy
suy nghĩ thật kĩ. Tử Hy hoàn toàn vô can mà" Vương Thế Khải lúc này điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Hắn dường như đã lột bỏ chiếc mặt nạ đáng ghét.
"Suy nghĩ...Hơ, nghĩ cái gì chứ" Mạc Y lắc lắc đầu, đưa ánh mắt chán nản quét xoẹt qua người hắn.
"Lí do...lí do vì sao cô lại ghét Hy đến vậy, vì sao tình bạn giữa hai
người lại tan vỡ" Vương Thế Khải tiếp tục duy trì, ánh mắt liếc về phía
Âu Thần nãy giờ im lặng. Hắn biết, chỉ có Thần mới giải quyết được những vấn đề liên quan đến Mạc Y.
"..."
Trời vẫn đổ tuyết ngày một dày...
Gió thổi càng lúc càng mạnh...
Thời gian như ngưng đọng lại...
Nhưng, khoảnh khắc yên tĩnh đến đáng sợ ấy mau chóng bị phá vỡ bởi
giọng nói ấm áp như ngọn lửa bùng cháy giữa biển tuyết của Âu Thần.
"Mạc Y, mình biết cậu rất đau khổ, cũng rất hận Tử Hy, hận một cách
điên cuồng đến mức việc gì cũng có thể làm" Âu Thần cố gắng tập trung
cao độ, mắt của cậu và Mạc Y giao nhau...Đôi mắt tuyệt vọng...và đôi mắt phẫn uất...!
"Hãy tin mình, đó là vận mệnh mà mỗi chúng ta đã được an bài từ trước. Không có ai hại ai cả, không ai hết"
"..." Mạc Y vẫn im lặng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT