Trống ngực tôi đập liên hồi. Có ai không cứu tôi với???
"Lâm Phong" Là Vương Thế Khải ư? Hắn ta đến rồi
sao?
Tôi lau lau nước mắt đang chảy xuống gò má, sụt sùi"Tôi
ở...đây...Dưới hố này..."
"Cậu ở dưới đó" Giọng nói này của Âu Thần. Xem ra,
tôi đã hoang tưởng rồi, làm gì có chuyện tên họ Vương đó đi cứu một đứa nửa nam
nửa nữ này chứ!
Tôi ngẩng đầu lên, ánh đèn pin rọi vào mắt. Dường như trong
cái miệng giếng u ám này bỗng trở nên ấm áp bởi ánh sáng kì ảo do một vị thiên
xứ tạo ra. Cảm giác nghẹn ngào như xâm nhập vào tôi, khiến khóe mắt rưng
đỏ...Sao lại muốn khóc quá?
"Đừng khóc mà! Đưa tay đây, mình kéo lên" Âu Thần
trấn an tôi, cậu lại nở nụ cười quen thuộc rồi đưa bàn tay thon dài về phía đứa
xấu số này.
Tôi không ngần ngại nắm chặt lấy bàn tay ấm áp ấy, một lực
dồn nén bấy lâu như trỗi dậy, kéo cả thân hình đang ở dưới hố sâu lên. Người ta
nói, con trai luôn là chỗ dựa vững chắc cho một cô gái trong tâm trạng buồn bã,
muốn bật khóc thật to và được ai đó dỗ dành như ngày còn bé. Quả đúng như vậy!
Tình cảnh của tôi lúc này chẳng khác gì cô gái đó, rất cần
một chỗ dựa do riêng mình. Nhưng, dường như ở đây lại không có hình bóng đó...
Một bàn tay vòng qua eo, ôm chặt lấy tôi, kéo đầu tôi tựa
vào bờ vai bên cạnh"Đừng sợ, mình sẽ thay cậu ấy bảo vệ cậu. Mình sẽ làm
tất cả những gì có thể"
"HuHuHu" Tôi bỗng bật khóc thật to, núp vào bóng
dáng cao to trước mặt, như muốn trốn tránh sự thật...
Phía sau thân cây cổ thụ gần đó, một bóng đen dường như đã
chứng kiến tất cả, cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía đó, ánh mắt xa
xăm...
-_-_-_-_-_-
Sáng hôm sau, cả lớp có mặt đông đủ tại trung tâm của ba cái
trại, bao quanh lấy tên đang quỳ, chất vấn.
"Nhất Nhất! Cậu đã biết tội của mình chưa? Nếu hôm qua
thiếu gia đây không phát hiện kịp, có lẽ cả bọn đã đi chầu Diêm Vương rồi"
Hạ Gia Anh nhìn chằm chằm vào tên béo Đại Nhất Nhất, vẻ mặt hắn thật ngứa đấm.
Nhỏ Á Đông cũng xía mồm theo"Tôi phải cho cậu một trận
mới được"
"Haizz! Đã nói rồi mà có ai chịu nghe đâu chứ, thật
tình" Mạc Y phe phẩy mái tóc vừa chải chuốt gọn gàng, mỏ chu lên.
"..." Tên Nhất Nhất nghe mắng nhiều đến nỗi người
đờ ra như khúc gỗ nhưng không dám hó hé câu gì.
Chỉ có bốn người ở cùng một trại - tôi và ba Super Idol Minh
Khánh là im bặt. Hàn Âu Dương thì chịu thôi, Tôi và Âu Thần đều mệt mỏi vì hôm
qua lạc đường, chẳng ai buồn hé răng...Còn...Vương Thế Khải???
Bình thường tên này hung hãn lắm mà, chỉ cần ai nói đểu một
câu thì hắn cho lên bờ xuống ruộng luôn.
Thế việc hệ trọng như vậy mà bản mặt vênh váo đó như đang suy nghĩ điều gì,
không hề chú ý đến mọi người xung quanh. (Xem ra số tên béo Nhất Nhất còn may
chán)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT