Boong! Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi...Khà Khà Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách...
Tôi lấy hết can đảm, hít hơi thật sâu...
Vèo!!!
"Oái! Thả ta ra, thả ta ra" Cổ áo tôi bị bàn tay to khỏe của tên ác a
đó túm chặt, hai chân vung vẩy trên không, mặt đỏ căng...
"Hơ Hơ Hơ. Sao tôi phải thả nhóc ra"
Cái tên chết tiệt này"HixHix. Đàn anh ới, tha cho em nà" (Giọng điệu ngọt xớt)
"Còn lâu"
"..."
HuHuHu. Tên Vương Thế Khải ngang ngược không chịu tha cho tôi, thân
hình mảnh mai này bị treo lủng lẳng mãi trên không. Đúng như lời tiên
đoán, gặp phải tên này đời tôi coi như HẾT!!!
Bụp!
"Ối"
Đau quá! Em mông xinh đẹp của 'anh' ơi, ngàn làn xin lỗi em!!!
Họ Vương ghé sát mặt vào tôi, gằn giọng"Theo như lời nhóc nói thì chúng ta là bạn bè. Hử???...E hèm! Mà bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau khi gặp
hoạn nạn. Đúng hơm???"