Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao ba cô và bé gái kia lại dùng ánh mắt chỉ
trích cùng ai oán mà nhìn cô. Bởi vì đó là con của cô, cô lại để mất nó. Cô không có dũng khí sinh nó ra nên nó tự giác bỏ đi, để trừng phạt
người mẹ hèn nhát như cô. Trong giây phút đó, cô cảm giác mình đã nắm
được tay của ba, nhưng một sức lực mạnh mẽ nào đó đã kéo hồn phách của
cô vào lại cơ thể. Khi tỉnh lại, thần trí của cô vẫn mơ màng không tỉnh
táo. Mẹ cô đón cô về nhà, mọi người đều dùng thái độ vô cùng dè dặt để
chăm sóc cô, còn cô thậm chí không có cả tiếng cảm ơn trở lại.
Tim của cô đã chết, thần trí trống rỗng, chỉ còn lại một thân xác thoi thóp hơi tàn. Mãi đến khi Hồ Văn Cử đến.
"Hi, người đẹp!" Trên mặt anh vẫn là nụ cười đùa bỡn ấy. "Mặc dù tôi rất
muốn gặp cô nhưng thật sự rất không muốn dùng thân phận bác sĩ để gặp!"
Đối với anh, cô còn có thể ráng nở một nụ cười mỉm, thật là kỳ diệu.
"Woa!" Anh reo lên: "Đúng là vinh hạnh. Mẹ cô nói với tôi trừ ngây người ra
thì cô không có cảm xúc gì khác. Xem ra tôi vẫn có ảnh hưởng nhất định
tới cô."
Cô từ từ mở miệng, cảm giác có chút cứng nhắc. "Tôi chỉ không biết nên có cảm xúc gì."
Anh mỉm cười, đi đến ngồi lên giường của cô, nói sâu xa: "Cô biết không,
thói quen là một thứ rất đáng sợ. Khi cô đã quen với việc có một người
khác điều khiển cuộc sống và tình cảm của cô thì sẽ từ từ quên đi cách
tự xử lý thời gian trống. Cho nên khi sự điều khiển này biến mất thì cô
sẽ trở thành một tâm hồn không nơi nương tựa."
"Anh đang ám chỉ điều gì?"
"Haiz!" Anh thở dài: "Tôi rất nghi ngờ cô có phải là bệnh nhân hay không, sao
luôn luôn đoán được ý đồ của bác sĩ thế?" Cô không nói, chỉ nhìn anh.
Anh chìa tay, nhún vai: "Tôi ám chỉ điều gì cô biết rõ mà, có người muốn tôi nhắn giùm một câu."
Cô nói trước: "Tôi không muốn nghe!"
Anh xoay mặt cô qua: "Đối mặt với sự thật, không trốn tránh nữa là một bước trong tiến trình điều trị tâm lý. Anh ta bảo tôi nói với cô: anh ta
thật lòng yêu cô nên để cô được tự do."
Cả người cô run lên, trong bàn tay có làn da màu đồng của anh, sắc mặt cô càng thêm nhợt nhạt.
Anh tiếp túc nói: "Cô vốn đã bước 1 chân vào chỗ chết rồi, là lời của anh
ta đã khích lệ cô. Anh ta nói: 'chỉ cần em tỉnh lại thì anh sẽ để em
được tự do; nếu em đi rồi thì anh sẽ đuổi theo tới địa ngục'. Anh ta đã
khóc. Giây phút ấy, tôi đã nhìn thấy sự đau khổ của một người đàn ông bị buộc phải buông tay người mình yêu ra. Chúng tôi vốn không ưa gì nhau,
nhưng bây giờ tôi kính trọng anh ta. Khi anh ta không biết yêu, quả thật là đáng ghét. Nhưng khi đã biết yêu thì anh ta có thể làm được việc ‘yêu thì hãy để người ấy được tự do'. Nói thật, chưa chắc tôi đã có sự quyết đoán này!"
Cô lại quay mặt đi, rầu rĩ nói: "Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi anh ta, anh đừng có đẩy tôi vào vực thẳm nữa."
"Haiz!" Anh thở dài: "Tôi cảm thấy giữa 2 chúng ta thì cô càng giống bác sĩ
hơn, bởi vì cảm xúc của tôi luôn bị cô tác động. Thiên Lại..." Anh lại
nâng cằm cô lên, nhìn cô tha thiết: "Tôi có thể hôn cô không?"
Cô lập tức gạt tay anh ra, tức giận nói: "Hồ Văn Cử, anh là bác sĩ tâm lý của tôi, sao có thể đưa ra yêu cầu như thế?"
Anh ai oán. "Tôi là bác sĩ tâm lý của cô, nhưng cũng là một người yêu mến
cô. Tôi từng nói nếu có ngày cô cắt đứt hoàn toàn với Khúc Lăng Phong
thì hãy cho tôi một cơ hội."
"Không!" Cô lắc đầu. "Tôi không muốn đụng chạm đến tình cảm nữa."
"Tại sao? Chim sợ cành cong hay là suýt chết đuối nên sợ nước?"
Hồ Văn Cử, anh đúng là một bác sĩ vô trách nhiệm."
Anh lắc đầu cười: "Tôi là nhất đó, ít nhất thì hiện nay người trong nước
công nhận tôi giỏi nhất. Thiên Lại, đừng trốn tránh nữa, hãy nghĩ đến
những ngày tháng trước khi cô gặp được anh ta, không có mục tiêu, không
có sức sống, không có động lực, không có hy vọng. Chẳng phải chính cô
cũng nói có thể mình sẽ ngây người đến chết sao? Sau khi gặp anh ta thì
sao? Hận cũng được, yêu cũng được, phẫn nộ cũng được, đau lòng cũng
được, cô đã có cảm xúc, trở thành một con người sống động. Nếu không
tính quay đầu lại thì hãy quên một cách triệt để đi, bắt đầu lại. Tôi
không khuyên cô phải trở về bên cạnh anh ta, cũng không khuyên cô phải
tiếp nhận tôi, tôi chỉ muốn cô tích cực đối mặt với cuộc sống sau này."
Cô nhìn ánh mắt trong sáng nhiệt tình của anh, im lặng lắc đầu, chán nản
nói: "Đừng ép tôi, cho dù là bị thương ngoài da cũng cần thời gian lành
lặn, đúng không?"
Anh gật đầu: "Vậy được rồi, tôi cho cô thời gian, nhưng cô phải hứa với tôi là sẽ tốt lên, nếu không danh tiếng của tôi sẽ bị hủy trong tay cô
mất."
Cô cười: "Hủy cũng tốt, đỡ phải nghe anh kiêu ngạo khoe khoang."
"Woa, ác thật, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà." Rồi hai người cùng bật cười.
Sau đó, mỗi ngày anh đều đến nhà cô, bề ngoài là trị liệu tâm lý, thực tế
là tán gẫu trêu đùa với cô. Không thể phủ nhận là cách trò chuyện như
bạn bè rất thoải mái này làm cô dần thoát khỏi tình trạng ngây ngẩn cả
ngày. Giống như anh nói, anh vẫn có một ảnh hưởng nhất định tới cô. Anh
nhã nhặn lịch sự, hài hước dóm dỉnh, tinh ý hiểu chuyện. Ở chung với anh không có áp lực, không phải lo sợ, không quá vui hay quá buồn, cảm giác có được là thoải mái ấm áp, một niềm vui rất đơn sơ nhẹ nhàng. Cô từng
nói làm bạn gái của anh sẽ rất hạnh phúc. Vậy cô không có lý do gì để bỏ qua cho hạnh phúc rất dễ có này. Cho nên lần thứ hai khi anh đề xuất
hãy cho anh cơ hội thì cô đã nhận lời. Mặc dù cô biết rõ mình không yêu
anh nhưng có tình yêu chưa chắc đã có hạnh phúc. Cô tin rằng anh sẽ là
một người chồng tốt, một bạn trai tốt.
Con người luôn ích kỷ, luôn yêu bản thân mình hơn. Lúc trước cô biết rõ yêu Khúc Lăng Phong chính là không yêu chính bản thân mình, thế nhưng vẫn
yêu anh. Còn lần này, cô phải yêu chính mình.
~~~~~~~~~
Đêm, nổi lên trận tuyết đầu đông. Những bông tuyết nhẹ nhàng mềm mại mang
theo vị tươi mát và lành lạnh. Cô ngồi bên cửa sổ, xoa tan lớp sương mờ
trên cửa kính, lẳng lặng ngắm tuyết rơi. Những ngày tháng mất ngủ ngắm
mưa đã qua rồi, cơn bão tố giam cầm cô đã tan biến, thay vào đó là những bông tuyết lạnh. Không có sự mạnh mẽ của cuồng phong, nhưng lại có sự
mềm mại dễ chịu. Có lẽ đây mới là thứ cô cần. Thế nhưng tại sao sâu tận
đáy lòng cô lại cảm thấy trống trải? Giống như là mất mát thứ gì đó,
không thể tìm lại được.
Trên bệ cửa sổ có một quyển tạp chí, là Văn Cử mang đến để cô giết thời
gian. Trong mục 'những sinh vật hiếm lạ', cô đọc được một đoạn tin tức:
"Chim thiên đường[2], tiếng Phạn là Ca lăng tần già, là con chim thần có tiếng hót êm tai
nhất trong thế giới cực lạc. Tiếng trong veo, du dương uyển chuyển. Nghe nó hót, thậm chí người ta sẽ quên mất mình là ai. Nó có khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, đầu người mình chim, hình dáng giống như con hạc tiên,
lông sặc sỡ, hai cánh dang rộng, hai chân thon dài, đầu đội mũ hình đồng tử hoặc bồ tát, đứng trên hoa sen hoặc đài chơi nhạc. Nó sẽ vì người
mình yêu hót mãi, vĩnh viễn không ngừng, mãi đến khi khạc ra máu mà
chết, chấm dứt sinh mệnh thì tiếng ca mới dứt."
Lúc này cô mới biết thì ra hóa thân trong mộng của cô chính là một con chim thiên đường.
"Nó sẽ vì người mình yêu hót mãi, vĩnh viễn không ngừng, mãi đến khi khạc
ra máu mà chết, chấm dứt sinh mệnh thì tiếng ca mới dứt."
Vậy trong mộng cô đã yêu tên bạo chúa ấy sao? Sao thế được? Cô nên hận hắn
không phải sao? Nhưng ai biết được đâu là ranh giới giữa yêu và hận?
Cô kéo cửa sổ ra, hít lấy luồng khí lạnh mát, dẹp yên những suy tư hỗn
loạn trong lòng, bỗng thấy một bóng đen lướt qua. Cô dụi mắt nhìn cho kỹ thì không thấy gì cả nên thử gọi một tiếng: "Ai đó?" Chỉ có tiếng của
cô vọng lại trong sân vắng. Lẽ nào cô hoa mắt thật sao?
Thiên Kiều đẩy cửa ra, bước vào hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?" Phòng Thiên
Kiều ở sát phòng cô, có lẽ là đã nghe thấy tiếng cô kêu.
Cô quay lại đáp: "Hình như chị thấy trong sân có người."
"Khuya thế này rồi mà còn ai nữa? Chắc là con mèo của bác tài xế." Thiên Kiều bước qua kéo cửa sổ lại, động tác hơi vội vàng.
Cô đưa tay chặn cửa lại, chỉ vào dấu vết trên tuyết: "Đó là do mèo để lại sao?" Vết tuyết biến mất tại ngã rẽ.
Thiên Kiều chột dạ đáp: "Cũng có thể, có thể là bác tài xế ra tìm mèo."
Trực giác nói với cô Thiên Kiều đang nói dối. Trực giác của cô luôn rất chính xác, nó đang cố giấu cô điều gì đây?
"Thiên Kiều!" Cô nhìn vào mắt cô bé: "Là ai?"
"Sao em biết là ai được chứ?" Thiên Kiều vẫn chối cãi.
Cô không lên tiếng, nhìn Thiên Kiều chằm chằm, mãi đến khi cô bé đỏ mặt,
cuối cùng thì đầu hàng: "Được rồi được rồi, em nói. Là, là, là..."
"Là ai?" Trong lòng cô đã loáng thoáng có câu trả lời.
Thiên Kiều nhỏ giọng nói: "Là anh."
Quả nhiên! Cô đóng cửa sổ lại, trở về giường.
"Chị!" Thiên Kiều ngồi xuống đối diện với cô. "Thật ra anh thường đến thăm chị, chỉ có điều không dám vào thôi."
"Sao lại cho anh ta vào?"
Thiên Kiều khó xử, nói: "Đây cũng là nhà của anh ấy."
"Vậy được." Cô nằm xuống, trùm đầu lại. "Mai chị dọn về nhà ba."
"Chị." Thiên Kiều quýnh lên, vòng qua trước mặt cô: "Cần gì phải tuyệt tình như vậy? Sao không cho anh ấy một cơ hội?"
Cô thò đầu ra nói: "Đây là những lời em nên nói sao? Chẳng phải em càng nên hận anh ta hơn chị sao?"
"Phải!" Thiên Kiều kích động. "Em càng nên hận anh ấy hơn là chị, nhưng từ giây phút bước vào phòng cấp cứu, em đã không cách nào hận anh ấy nữa. Đó là người rất yêu chị, những việc anh ấy làm đều là vì yêu chị, dù anh ấy
đã làm những việc rất ngốc. Ngay cả em còn tha thứ được cho anh ấy thì
sao chị không tha thứ được?"
Cô lắc đầu thở dài: "Chị với anh ấy, vấn đề không phải là có tha thứ hay
không, chẳng qua là chị không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh ấy nữa
thôi. Có những chuyện, đã qua thì hãy để nó qua luôn đi."
"Chị!" Thiên Kiều nghẹn giọng.
Cô vỗ vỗ tay Thiên Kiều. “Khuya rồi, đi ngủ đi!"
Thiên Kiều nhìn cô một lúc, thở dài rồi bỏ đi. Cô nghe tiếng bước chân của cô bé thì nó không về phòng mình mà lại xuống lầu.
Đúng vậy, cô dựa vào đâu mà không tha thứ cho anh chứ? Tổn thương, đã là
chuyện của quá khứ. Yêu, anh cũng đã cho cô. Tự do, anh cũng cho cô nốt. Điều duy nhất mất đi chính là đứa con. Nhưng cô tin rằng anh còn đau
lòng hơn cả cô. Vậy cô có lí do gì để hận anh đây? Không, cô không
trách, cũng không hận anh, chỉ không muốn gặp lại, không muốn nhớ tới
thôi. Cái tên Khúc Lăng Phong nên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô.
~~~~~~~~~~
Mồng một tháng giêng là ngày cô và Văn Cử đính hôn. Nói ra thật xấu hổ, bọn
cô đã tới nước đính hôn rồi mà anh còn chưa hôn môi cô, nhiều nhất chỉ
là hôn lên trán. Anh nói không cần vội, để cho cô có thời gian. Sự quan
tâm và bao dung này làm cô rất cảm động. Đính hôn là ý của cha mẹ hai
bên. Mẹ cô chỉ ước sao cô lập tức lấy Hồ Văn Cử, quên sạch sẽ tên Khúc
Lăng Phong xui xẻo đi. Còn chú Khúc cũng không nói gì.
Văn Cử là con trai một, ba mẹ anh ở nước ngoài, về nước mới biết con mình
có bạn gái thì vui đến quên trời đất. Họ rất thương cô, đương nhiên là
hy vọng lập tức cưới cô về làm dâu. Văn Cử lấy lí do thời gian quen nhau chưa lâu để thoái thác nên quyết định chỉ đính hôn trước. Dưới sự kiên
quyết của Văn Cử, lễ nghi được đơn giản hóa, chỉ bao một phòng VIP trong nhà hàng, cha mẹ hai bên cùng ăn bữa cơm. Trước mặt cha mẹ hai bên, anh đeo một chiếc nhẫn kim cương nhỏ xinh xinh vào tay cô. Sau khi nghi lễ
kết thúc, mọi người thương lượng đến nhà chú Khúc để ăn mừng tiếp.
Xe của chú Khúc chạy trước nhất, xe cô và Hồ Văn Cử chạy giữa, còn xe của
ba mẹ anh chạy sau cùng. Khi quẹo vào con đường có nhiều cây dẫn về biệt thự, chiếc xe chạy trước bỗng dừng lại. Xe của cô cũng buộc phải ngừng
lại, Văn Cử nghi hoặc nói: "Sao thế không biết, đừng nói là tới nhà rồi
mà xe hư chứ?"
Họ cùng xuống xe xem thử. Khi tới xe của chú Khúc, cô nhìn thấy chiếc BMW
màu xám bạc rất quen thuộc kia... là xe của Khúc Lăng Phong. Cổng nhà đã được mở ra, đèn sau của xe nhấp nháy, dường như là vừa mới vào. Đèn sau tắt, Khúc Lăng Phong từ trong xe bước ra. Anh mặc một chiếc áo khoác
mỏng hơi rộng, áo không kéo lại làm lộ ra bộ đồ vest màu xám đậm. Anh
thắt nơ cổ điển ở cổ áo và ngực thì cài hoa, đầu tóc chải ngay ngắn,
khuôn mặt hơi gầy cũng được cạo rửa sạch sẽ, thậm chí không còn râu. Bộ
dáng của anh như đang đi tham dự một bữa tiệc rất trang trọng.
Thấy mấy người các cô cũng ăn mặc trang trọng, anh ngẩn ra, ánh mắt lướt qua quan sát những người đang lục tục bước ra, cuối cùng thì dừng lại ở cô, không chịu rời đi. Anh lấy từ trong xe ra một bó hoa bách hợp thật rực
rỡ, nắm thật chặt, đi về phía cô. Cô không thể ngăn được người mình run
lên. Văn Cử tới gần cô, im lặng ôm bờ vai cô, cho cô sự ủng hộ thầm
lặng.
Khúc Lăng Phong nhìn chằm chằm vào động tác thân mật của hai người, mày nhíu lại, chân cũng dừng bước. Hôm nay cô và Văn Cử mặc áo đôi. Anh mặc một
bộ vest trắng, cô mặc lễ phục trắng, khoác áo khoác trắng, cùng tôn lên
nhau trong ngày đông tuyết lạnh. Sự thật quá rõ ràng này, anh còn chưa
nhận ra sao?
Mẹ cô bỗng bước lên, kéo tay Khúc Lăng Phong, cười miễn cưỡng: "Lăng
Phong, con về thật là đúng lúc. Hôm nay Thiên Lại và Văn Cử đính hôn, dì vừa nói với ba con bảo con về chúc mừng đây."
Chú Khúc trầm giọng quát: "A Mai!" Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chú
Khúc dùng giọng nói nặng như vậy với mẹ cô. Mẹ cô xấu hổ bỏ tay ra, quay đầu nhìn chú Khúc với ánh mắt xin trợ giúp. Chú Khúc bước lên kéo bà
lại.
Cùng là người làm cha mẹ, mẹ muốn bảo vệ cô, nhưng dù sao Khúc Lăng Phong
cũng là con trai của chú Khúc, có người làm cha nào muốn nhìn thấy con
trai mình thất bại hay đau khổ chứ?
Thân mình Khúc Lăng Phong loạng choạng một chút, bó hoa bách hợp rơi xuống
đất, giọt sương trên cánh hoa bỗng hóa thành nước đá, giống như nhiệt
huyết sôi trào bỗng hóa thành băng đá. Khuôn mặt gọn gàng sạch sẽ của
anh bỗng chốc trở nên trắng bệch hơn cả áo khoác của cô.
Cô nhìn ánh mắt chấn kinh, hồ nghi, chua xót, đau lòng, tuyệt vọng đan xen của anh, không thể dời mắt.
Mẹ Hồ Văn Cử bước lên, nghi hoặc hỏi: "Văn Cử, vị này là..."
Chú Khúc vội vàng nói: "Là con trai của tôi, đứa con với vợ trước của tôi."
Cuối cùng thì Khúc Lăng Phong cũng có phản ứng, cô không phân rõ được vẻ mặt của anh là đau đớn hay đờ dẫn. Anh móc từ trong túi ra hai chiếc vé,
khóe môi giần giật, như cười như khóc nói: "Anh không biết hôm nay là
ngày đặc biệt như thế. Đây là vé vào đại hội âm nhạc mừng năm mới ở Viên năm nay, hy vọng làm quà mừng cho hai người thì không quá keo kiệt."
Trời ạ! Mọi người cùng thốt lên tiếng ngạc nhiên. Người yêu âm nhạc đều biết vé vào đại hội âm nhạc mừng năm mới ở Viên quý thế nào. Một trong những nguyện vọng hiếm hoi trong đời cô là chính tai được nghe một lần thôi. Vậy mà
anh lại biết, hơn nữa còn làm được!
"Cảm ơn anh!" Hồ Văn Cử khách sáo gật đầu, đưa tay nhận lấy. Khúc Lăng Phong né tay anh ra, đưa thẳng về phía cô.
Cô nhìn Hồ Văn Cử một cái để hỏi ý, anh cho cô một nụ cười khích lệ.
Cô dè dặt đưa tay ra, chạm vào 2 chiếc vé kia, cũng chạm phải những ngón
tay lạnh căm của Khúc Lăng Phong. Anh bỗng nắm chặt tay cô, cũng nắm lấy cả chiếc nhẫn lấp lánh kia, sau đó quỳ một chân xuống trong sự kinh hô
của mọi người, dùng giọng nói chân thành và dáng dấp hèn mọn nhất trong
đời, run rẩy nói: "Thiên Lại, hãy cho anh một cơ hội nữa, để chúng ta có thể bắt đầu lại."
Mẹ Hồ Văn Cử hét lên: "Văn Cử, thế này là sao?"
Hồ Văn Cử vẫn trấn tĩnh ôm vai cô, ánh mắt nhìn cô thắm thiết, như đang nói: "Anh chờ sự lựa chọn của em."
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy ánh mắt lo âu của mẹ, ánh mắt khích lệ
của Thiên Kiều, sự kỳ vọng khẩn thiết của chú Khúc, cái gãi đầu ngơ ngác của Lăng Vân cùng vẻ lo lắng và nghi hoặc của mẹ Hồ Văn Cử. Cuối cùng,
ánh mắt cô dừng lại trên người Khúc Lăng Phong. Trong mắt anh thậm chí
không có kỳ vọng, chỉ có tình yêu nồng nàn say đắm và chân thành, giống
như đang bị treo trên thánh giá, cam tâm tình nguyện chờ đợi sự tuyên
phán của thế nhân.
Cô chớp mắt, mặc cho nước mắt chảy xuống mặt, từ từ cứng nhắc rút tay ra, khàn giọng nói: "Em xin lỗi!"
Hôm nay, nếu không có Văn Cử bên cạnh, nếu cô và anh không đính hôn, nếu
anh không dùng ánh mắt tin tưởng ấy nhìn cô thì cô không biết mình có
nhận lời Khúc Lăng Phong không nữa. Nhưng dù sao đi nữa thì những cái
'nếu như' kia đều là sự thật sờ sờ, làm cô đương nhiên phải cự tuyệt
Khúc Lăng Phong. Nói lương tâm của cô không cho phép cô phản bội Văn Cử, chi bằng nói sự ích kỷ của cô làm cô sợ hãi tiếp nhận Khúc Lăng Phong.
Tình yêu của Hồ Văn Cử là cơn mưa dịu nhẹ, nhận được sự tưới mát của nó
luôn tốt hơn là giãy giụa sinh tồn trong giông bão rất nhiều.
Yêu và được yêu, cô chọn được yêu, bởi vì cô quyết định yêu chính bản thân mình.
Khúc Lăng Phong bỗng hóa thành một pho tượng, lâu lắm mà không nhúc nhích,
mắt cũng không nhìn cô, chỉ đờ đẫn nhìn bàn tay trống rỗng của mình,
dường như còn lưu lại độ ấm của cô. Cô nghe thấy vài tiếng thở phào cùng mấy tiếng thở dài. Ai vui ai buồn cô đã không còn sức quan tâm mà chỉ
lặng lẽ nhìn anh, lo lắng anh sẽ làm gì sau đó. Anh từ từ xòe tay ra, cô nhìn thấy một thứ gì đó lóe sáng trong tay anh, cư nhiên là nhẫn của
cô. Khi cô rút tay ra, không cảm giác được nhẫn đã tuột ra, rơi vào tay
anh.
Mặt Hồ Văn Cử cũng biến sắc, cánh tay đang ôm vai cô cũng run run.
Khúc Lăng Phong loạng choạng đứng dậy, thả chiếc nhẫn vào tay Hồ Văn Cử, trầm giọng nói: "Hãy yêu thương cô ấy."
Anh không nhìn cô thêm một cái mà đi thẳng về phía xe, mở cửa, đóng cửa, rồ máy, sang số, quay đầu xe, nâng kính lên. Cô nhìn kính xe màu trà dần
che khuất khuôn mặt anh, tim bỗng đập thình thịch, kêu lên theo trực
giác: "Khúc Lăng Phong!"
Ánh sáng lóe lên, nhanh như chớp, anh xoay vô lăng. Thế nhưng do tốc độ quá nhanh, không kịp tránh chiếc xe của ba Hồ Văn Cử đậu tại chỗ rẽ nên
trong tiếng thét của cô, một tiếng va chạm rung trời vang lên. Chiếc BMW xẹt qua thân chiếc xe kia, làm gãy phăng một cánh cửa, mất thăng bằng ở chỗ ngã rẽ nên xoay 3 vòng, cuối cùng lật ngửa ra và trượt dài khoảng
200 mét.
"Không!" Trong tiếng thét lớn của cô, chú Khúc và Hồ Văn Cử đã chạy qua.
Mấy người đàn ông hợp sức giật cánh cửa của chiếc xe đã biến dạng, lôi một
thân thể đầm đìa máu ra. Vừa đưa Khúc Lăng Phong ra được 2, 3 bước thì
một tiếng nổ tung trời vang lên, chiếc xe nổ tung. Chú Khúc khản giọng
hét với mấy người phụ nữ đang ngây người: "Còn không mau gọi xe cấp
cứu!"
Cô níu chặt vạt áo, trong phút chốc như ngừng thở.
Khi phục hồi được ý thức thì liền chạy về phía anh như phát điên. Hồ Văn Cử nghiêm giọng nói: "Mau lấy dao, băng gạc, thảm lông. Mau lên, giúp anh
cởi áo khoác của anh ta ra." Cô luống cuống chân tay định giúp, Hồ Văn
Cử thô lỗ gạt tay cô ra, ra lệnh: "Em giữ lấy đầu anh ta, nói chuyện với anh ta, không được để anh ta hôn mê."
"Được." Cô nghẹn ngào đáp lời, run rẩy ôm cái đầu đầy máu của anh vào lòng. Máu của anh nhuộm đỏ cả váy cô, nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng. Cô hoàn toàn
không biết anh bị thương chỗ nào, chỉ cảm thấy máu từ khắp nơi trên
người anh không ngừng tuôn ra.
"Khúc Lăng Phong, Khúc Lăng Phong!" Cô không ngừng gọi tên anh, những giọt
nước mắt nóng hổi lau đi vết máu trên mặt anh. Tay cô run run vén những
lọn tóc bê bết máu trên trán anh, liên tục hôn nhẹ lên đó. "Khúc Lăng
Phong, cố lên, phải cố lên, anh có nghe thấy không, phải cố mà chống
đỡ!"
Anh ho một tiếng, nôn ra một ngụm máu, yếu ớt mở mắt ra, cố sức vươn bàn
tay phải đầy máu, khẽ lau nước mắt của cô, miệng nở một nụ cười khổ làm
người ta đau lòng, nói thều thào: "Đừng khóc... thế cũng tốt... anh chết rồi... em sẽ thực sự được tự do... Nếu không... nếu không... anh không
biết... không biết ngày nào đó... sẽ đến... quấy rầy em..." Anh thở hắt
một cái, tiếp tục nói: "Anh chết rồi... em có thể... có thể đến trước mộ anh... hát... hát cho anh nghe không? Khụ!" Anh lại nôn ra một ngụm
máu.
Sao tình cảnh này lại quen đến vậy? Lẽ nào giấc mơ kia đã dự báo trước kết cục ngày hôm nay sao?
"Không, em không muốn. Anh muốn nghe em hát thì phải sống sót. Em không cho anh chết, em muốn anh đến quấy rầy em, còn muốn anh chiếm đoạt em một cách
ngang tàng vô lý. Chẳng phải anh nói đến sinh nhật muốn cùng em đi Hawai sao? Chỉ cần anh sống thì em sẽ đi với anh. Đi Hawai, đi Nhật, đi Viên, đi bất cứ nơi đâu, chân trời góc biển, anh đi đâu thì em theo đó. Khúc
Lăng Phong, Khúc Lăng Phong? Anh không được nhắm mắt, anh nhìn em đi,
hãy nhìn em, em bảo anh nhìn em có nghe hay không? Khúc Lăng Phong..."
Ánh lửa chiếu đỏ cả đất trời, chiếu đỏ mỗi một người ở gần đó, nhưng lại không chiếu đỏ được sắc mặt ngày càng trắng bệch của anh.
~~~~~~~~~~
Cùng một phòng cấp cứu, cùng một cánh cửa, cùng một ngọn đèn, điểm khác nhau chính là lần này anh ở trong còn cô ở ngoài.
Hồ Văn Cử bước ra, dắt tay cô, dẫn cô tới phòng sát trùng thay quần áo. Cô mặc cho anh làm gì thì làm, cứng nhắc nghe anh nói: "Trên người anh ta
bị gãy gương nhiều chỗ, 3 chiếc xương sườn bị gãy, nan giải nhất chính
là một chiếc xương sườn xuyên qua phổi, dẫn đến xuất huyết nội nghiêm
trọng. Lồng ngực hầu như toàn là máu, không nhìn rõ được các cơ quan, em phải chuẩn bị tâm lí."'
Trước mắt cô tối sầm, phải ôm lấy cánh tay anh mới có thể đứng vững. Cô không ngừng lắc đầu nói: "Không đâu, anh ấy sẽ không chết đâu. Sức khỏe của
anh ấy rất tốt, trước nay chưa từng bị bệnh, ngay cả bị cảm cũng không."
"Thiên Lại!" Hồ Văn Cử giữ cô lại: "Đừng như thế, ngay cả em còn không chống
được thì sao có thể khích lệ tinh thần anh ta? Lúc này ý chí sinh tồn
của bệnh nhân rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn bác sĩ, rõ
chưa?"
Cô gật đầu.
"Được, anh dẫn em vào, em nói chuyện với anh ta, anh ta sẽ nghe được."
Cô ngồi cạnh Khúc Lăng Phong, nắm bàn tay phải không bị thương của anh,
nhìn anh nhắm hai mắt. Thần sắc của anh rất bình tĩnh, dường như không
có dấu hiệu nào của sự sống. Giây phút này, cô hoàn toàn hiểu được cảm
giác của Khúc Lăng Phong khi hứa hẹn buông tay cô. Tại sao phải đến giờ
phút đứng giữa sự sống cái chết thì người ta mới nhìn rõ được lòng mình? Tình yêu của cô dành cho anh đã khắc tận đáy lòng, ăn vào máu thịt, sâu đến nỗi không có chọn lựa, không thể buông tay. Chỉ cần anh bình an thì cô nguyện dùng tính mạng mình để đổi.
Cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng máy móc vận hành cùng tiếng nói chuyện
của người khác, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn anh, nói chuyện với anh: "Còn
nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc ấy anh còn là một cậu thiếu
niên mười mấy tuổi nhưng mặt mũi đã đầy vẻ ngang tàng kiêu ngạo. Lúc ấy
em hoàn toàn không ngờ em và anh còn có quan hệ gì."
"Lần thứ hai chúng ta gặp nhau, anh cứu em thoát khỏi tay của đám phóng
viên, em cảm thấy anh như một đại hiệp phiêu bạt chân trời. Nhưng ngay
sau đó em liền nhận ra bộ mặt thật của anh - một tên cướp chính cống.
Tên cướp này, sau khi đã chiếm lấy cơ thể em, ý chí em, đầu óc em, tâm
hồn em, tình yêu của em rồi thì định vứt em lại mà đi sao? Sao anh có
thể tàn nhẫn thế được? Anh nói anh cho em tự do thì anh thật sự buông
tay sao, khi nào thì anh trở nên nghe lời thế chứ? Vậy bây giờ em bảo
anh phải sống sót, anh cũng nên nghe lời chứ. Chẳng phải anh thích nghe
em hát sao, bây giờ em hát cho anh nghe. Hát bài hát đầu tiên mà anh đã
nghe, em biết anh nghe rồi thì sẽ không nỡ ra đi."
Cô hôn khẽ lên cánh môi trắng tái của anh, từ từ hát:
"Nhiều lần tưởng rằng đã đến điểm cuối cuộc đời, nhưng phía trước vẫn đường xa tít tắp. Biển rộng trời cao, muôn màu muôn vẻ, sao ta chỉ thấy có trắng trắng đen đen.
Nhiều lần tưởng rằng đã đến điểm cuối cuộc đời, cập bến nhưng không biết đâu
là bờ. Chuyện thế gian yêu - hận - si - mê, sao ta vẫn thấy chẳng có gì
quyến luyến.
Nhiều lần tưởng rằng đã đến phút cuối cuộc đời, quay đầu bỗng thấy hoảng loạn rối ren. Sợ cô sơn, sợ hiu quạnh, sao ta còn muốn thoi thóp hơi tàn.
Nhiều lần tưởng rằng đã đến phút cuối cuộc đời, trái tim sao không thể thôi
ngừng đập. Muốn mở lòng đi hết đoạn đường, sao ta không thấy ai làm bạn.
Nếu cuộc đời chỉ có mù mịt hoang mang; nếu sống còn chỉ lãng phí thời gian, sao không để ta vẫy tay và đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Nếu tình yêu không có định nghĩa nào chính xác; nếu hạnh phúc khó mà hiện
hữu trên đời, sao không để ta mỉm cười và đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Thôi yêu, thôi hận, thôi thương, thôi oán, chỉ vì không ai cóp nhặt nó cho
ta. Không đến, không đi, không sinh, không tử, chỉ vì không ai quý trọng nó cho ta."
Cô thì thầm hỏi: "Khúc Lăng Phong, anh có bằng lòng cóp nhặt nó cho em
không? Anh nguyện quý trọng nó vì em không?" Anh vẫn nhắm mắt, cô mỉm
cười: "Nhất định là anh đã đi quá xa rồi, không nghe được tiếng hát của
em, em sẽ hát lại lần nữa cho anh nghe."
"Nhiều lần tưởng rằng đã đến điểm cuối cuộc đời…”
Hát xong, cô lại hỏi: "Khúc Lăng Phong, anh có bằng lòng nhặt nó cho em không? Anh nguyện quý trọng nó vì em không?"
Anh lặng im.
Cô lại hát, lại hỏi. Hát xong rồi hỏi, hỏi xong rồi hát... Cô cũng không
biết rốt cuộc thì mình đã hát bao nhiêu lần, hỏi bao nhiêu lần, mãi đến
khi loáng thoáng nghe tiếng của Hồ Văn Cử: "Thiên Lại, đừng hát nữa, em
khản cả giọng rồi kìa."
Tiếng hát của cô vang vọng trong phòng cấp cứu, hết lần này đến lần khác,
tiếng sau bi ai hơn tiếng trước. Cô cảm thấy cổ họng mình nóng bừng, có
gì đó tanh tanh ngọt ngọt, nhưng cô vẫn không dừng lại. Cô mà dừng lại
thì anh sẽ không tìm thấy đường về.
"Thôi yêu, thôi hận, thôi thương, thôi oán, chỉ vì không ai cóp nhặt nó cho
ta. Không đến, không đi, không sinh, không tử, chỉ vì không ai quý trọng nó cho ta."
"Thiên Lại! Thiên Lại!"
"Nếu cuộc đời chỉ có mù mịt hoang mang; nếu sống còn chỉ lãng phí thời gian, sao không để ta vẫy tay và đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Nếu tình yêu không có định nghĩa nào chính xác; nếu hạnh phúc khó mà hiện
hữu trên đời, sao không để ta mỉm cười và đi đến điểm cuối của cuộc đời."
Hồ Văn Cử nắm lấy vai cô, xốc người cô dậy, ra sức lắc: "Đừng hát nữa,
đừng có hát nữa, phẫu thuật thành công rồi, an ta sẽ không chết, em nghe thấy không? Đừng có hát nữa!"
Tiếng ca của cô bỗng im bặt, nước mắt lập tức trào ra, nghẹn ngào hỏi lại: "Anh ấy sẽ không chết?"
"Phải, anh ta sẽ không chết, tiếng hát của em đã gọi anh ta trở về!"
Cô từ từ thở phào, rồi bỗng ho khù khụ, sau đó ói ra một ngụm máu.
~~~~~~~~~~~
Đoạn kết
Hawai vào tháng 8, ánh nắng chói chang, biển xanh biêng biếc, hấp dẫn du
khách khắp nơi trên thế giới đến đây nghỉ mát. Cô đứng trên ban công của khách sạn, mỉm cười ngắm thiên nhiên biển trời. Một bóng người cường
tráng bơi nhanh thoăn thoắt, tư thế đẹp như cá mập bơi thu hút ánh nhìn
của rất nhiều du khách. Da thịt màu đồng cùng nước biển màu xanh tạo
thành hai thái cực đối nhau, kích thích thị giác của mọi người, nhất là
vết sẹo rõ ràng trên ngực và đùi càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm chết
người của anh. Có đôi khi, cô cảm thấy có một ông chồng xuất sắc như thế thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Điện thoại vang lên, cô bước vào phòng.
"Alo? Xin chào... Văn Cử? À, phải, ở đây rất đẹp, khi nào được nghỉ phép thì
em đề nghị anh hãy đến đây... À à, anh ấy đang bơi... Em? Đương nhiên là đang nghỉ ngơi... Phải phải, bác sĩ, xin tuân lệnh... Ừ, ừ... Thật sao? Ha ha, anh thật là hài, em chết cười mất... Được, em biết rồi..."
Một đôi tay từ sau ôm tới, lồng ngực ướt đầm dát vào lưng cô, nhanh chóng
thấm ướt làn áo mỏng. Mái tóc còn nhỏ nước đang trêu chọc hai má cô. Cô
tranh thủ quay sang hỏi: "Sao không bơi nữa?"
Giọng nói trầm trầm gợi cảm vang lên bên tai cô: "Em không nhìn nữa nên anh hết hứng."
Sự chú ý của cô còn đặt vào điện thoại. "Alo? À, anh ấy lên rồi, không sao, anh cứ nói đi."
Tay anh xấu xa sờ soạng lung tung, thò vào trong áo cô. Cô đập tay anh một cái: "Đừng giỡn, em đang nói chuyện."
Anh ai oán: "Anh không thích em nói chuyện điện thoại với anh ta."
Cô vỗ mặt anh một cái như an ủi.
"Ừ, không sao, em nghĩ ra rồi, anh có thể hỏi Thiên Kiều ấy, bạn trai nó làm bên kiến trúc mà."
Tay anh linh hoạt cởi nút áo cô ra, cô hít một hơi, vội vàng che ống nghe lại, thở gấp: "Lăng Phong, em giận đó."
Anh hà hơi vào tai cô, cười đểu giả: "Đừng để ý tới anh, cứ nói chuyện của em đi."
Cô còn chưa kịp phản bác lại thì đã phải ứng phó với điện thoại: "Em đang nghe, anh nói tiếp đi."
Đôi môi nóng cháy ngậm lấy vành tai cô, hai tay anh như hai đám lửa, nhen
nhóm trên người cô. Cô cố gắng áp chế giọng nói run run, nói yếu ớt:
"Văn Cử, lát nữa em gọi lại cho anh nha, được không?"
Ống nghe rơi trên đất, câu trách mắng của cô bị anh nuốt trọn lấy, phát ra chỉ là tiếng rên rỉ không tự chủ được.
"Lăng Phong?" Cô giãy giụa. "Cẩn thận, thai nhi."
"Yên tâm!" Anh nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống, cẩn thận kề sát người cô: "Anh biết chừng mực!"
Bão táp, lại bắt đầu rồi!
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT