“Nghe nói phụ nữ thất tình thường hay giận chó đánh mèo, lấy đồ vừa mua được đem đi trút giận hết những thống khổ trong lòng, chẳng lẽ cậu cũng có tật xấu này?”
Đường Cẩm đi theo sau lưng Lâm Nhất Nhiên, nhìn cô đang đứng lựa đồ ở cửa hàng bên cạnh quảng trường, khó hiểu hỏi: “Nhưng sao cậu không đi đến chỗ bán đồ cho phụ nữ, lại đến khu bán đồ đàn ông làm gì?”
“Charvet là gì?” Lâm Nhất Nhiên nhìn xung quanh những tấm bảng hiệu, cũng không quay đầu lại, hỏi Đường Cẩm: “Cậu biết không?”
“Cái gì?” Đường Cẩm đặt mông ngồi xuống băng ghế đá, “Cậu nói gì vậy?”
“Nhãn hiệu! Cậu lấy điện thoại ra tra thử xem nhãn hiệu này là gì, C-h-a-r-v-e-t.”
Đường Cẩm ừ một tiếng, lấy điện thoại ra bắt đầu lên mạng.
Lâm Nhất Nhiên nhớ lại ngày hôm qua lúc cô kéo áo sơmi củaTrần Tư Tầm, ống tay áo của anh có in nhãn hiệu sản phẩm bằng tiếng Anh, nhìn một vòng những tấm bảng hiệu ở quảng trường này, cô thầm nghĩ có lẽ mình nhớ nhầm rồi, nếu không thì tại sao lại tìm không thấy cửa hàng bán đồ của nhãn hiệu đó chứ?
“Lâm Nhất Nhiên. . . . . . . “ Tiếng Đường Cẩm vang lên sau lưng cô, trong giọng nói có chút kỳ lạ: “Cậu làm sao biết được cái nhãn hiệu này?”
“Sao vậy?” Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại, trông thấy Đường Cẩm không chỉ riêng giọng nói kỳ lạ mà cả vẻ mặt cũng kỳ quái, “Không có cái hiệu này à?”
“Có thì có nhưng. . . . . . .” Đường Cẩm đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt Lâm Nhất Nhiên, chỉ vào màn hình: “Xếp hạng thứ ba trong Top mười thương hiệu nổi tiếng nhất trên toàn thế giới, áo sơmi cao cấp của Pháp, thương hiệu Charvet, ba trăm Đôla. . . . . . .” Đường Cẩm dừng lại một chút, trợn mắt nhìn Lâm Nhất Nhiên, nói tiếp: “Lên giá rồi.”
Lâm Nhất Nhiên sững sờ ngay tại chỗ, nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Tương đương với hai ngàn một cái áo sơmi?”
“Không sai!” Đường Cẩm cất điện thoại: “Hơn nữa trong nước không có cửa hàng bán nhãn hiệu này.”
“. . . . . . . . .”
Nhớ tới cái áo sơmi ngày hôm qua bị mình giày xéo thê thảm không nỡ nhìn, Lâm Nhất Nhiên hiện giờ chỉ muốn khóc.
“Cậu biết cái hiệu này từ đâu vậy?” Đường Cẩm đẩy Lâm Nhất Nhiên một cái: “Làm gì mà nhìn cậu giống như muốn khóc mà không ra nước mắt thế?”
“Tớ quyết định rồi, tớ muốn đi bán thân!” Sắc mặt Lâm Nhất Nhiên nặng nề nhìn Đường Cẩm.
“Gì? Tại sao?”
“Kiếm tiền.” Lâm Nhất Nhiên phun từng chữ từng chữ ra ngoài: “Mua áo sơmi!”
“. . . . . . .” Gương mặt Đường Cẩm có chút hung dữ: “Cậu làm gì phải mua áo sơmi?”
“Bởi vì, tớ nhất thời xúc động, đã gây ra một chuyện sai lầm.” Lâm Nhất Nhiên nhìn về phía xa xa, trầm giọng nói.
“Mau khai thật ra cho tớ!” Đường Cẩm đạp Lâm Nhất Nhiên một cái, “Đừng có nói nhảm!”
“Này, rất đau đấy!” Lâm Nhất Nhiên xoa xoa cái mông hét to.
“Cậu mà còn nói nhảm nữa thì sẽ đau hơn đấy.” Đường Cẩm giơ nắm đấm, “Nói mau! Cho cậu ba phút.”
“Ok, Ok!” Lâm Nhất Nhiên giơ tay làm bộ đầu hàng nói: “Chuyện là như vậy. . . . . . . .”
Trần Tư Tầm đứng bên cửa sổ, thưởng thức cái ly đang cầm trong tay.
“Tư Tầm à, cậu như vậy quả thật là làm khó cho tôi.” Hiệu trưởng vỗ vỗ cái bụng tròn vo, hớn hở tiêu sái bước đến bên cạnh Trần Tư Tầm, “Tôi biết cậu đã từng là sinh viên của trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, nhưng bộ giáo dục bên đó cũng không giống như nước ta, các cậu dạy học sinh trung học, bây giờ đã là cuối tháng ba, còn có hơn hai tháng nữa là sẽ thi tốt nghiệp, lúc này lại tổ chức đi du lịch quy mô lớn như vậy, e rằng. . . . . “
“Thầy Từ, tôi hiểu ý của ngài.” Trầm Tư Tầm hơi cân nhắc, lại tiếp tục mở miệng: “Nhưng áp lực của lớp mười hai quả thực không nhỏ, bây giờ lại càng thêm nặng nề, đầu óc luôn luôn phải căng lên như dây đàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, càng ngày sẽ càng khó chịu, sợ rằng mọi người sẽ không chịu nổi. Cho nên tôi cảm thấy làm như vậy sẽ động viên được tinh thần học tập của các em học sinh.”
“Chuyện này mặc dù cũng có đạo lý, nhưng mà. . . . . . . .”
“Thầy Từ, tôi biết ngài đang băn khoăn điều gì.” Ngón tay phải của Trần Tư Tầm xẹt qua cái ly, nở nụ cười: “Ngài cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không làm trễ nải việc học tập, bảo vệ an toàn cho các em học sinh.”
“Cứ như vậy đi, để xem thành tích thi cử tháng này. . .” hiệu trưởng suy nghĩ một chút, “Nếu như điểm số trung bình của toàn trường cao hơn điểm số trung bình của thành phố, chúng ta sẽ làm theo ý cậu, được không?”
“Được.” Trần Tư Tầm sảng khoái gật đầu: “Học sinh của tôi không thành vấn đề!”
“Các cậu còn trẻ tuổi, đầu óc sáng suốt, thật tràn đầy sức sống!” Hiệu trưởng cười híp mắt vỗ vỗ vai Trần Tư Tầm, trong đôi mắt không che dấu được sự tán thưởng.
“Ngài quá khen rồi.” Trần Tư Tầm đem cái ly đến bên cửa sổ, nhìn xuống từng nhóm học sinh bên dưới lầu, từng khuôn mặt rạng rỡ, còn có thể sảng khoái cười, tùy ý khóc, bộ đồng phục rộng lớn không thể che hết được sức sống và tinh thần phấn chấn của họ.
“Bọn họ mới là những người có đầu óc của tuổi trẻ!”
Ngồi bên cửa sổ đón ánh mặt trời, Trần Tư Tầm nheo mắt nhìn nụ cười tươi như hoa, còn có lúm đồng tiền của Trình Tân, Lý Điển đang bị Trình Tân lôi kéo, không nhìn rõ vẻ mặt.
“Ý của cậu là. . . cậu trực tiếp bôi hết nước mắt nước mũi lên người thầy ấy?”
“Không có nước mũi!” Lâm Nhất Nhiên vội vàng phản bác, “Chỉ có nước mắt!”
Đường Cẩm nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái: “Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có!” Lâm Nhất Nhiên nhỏ giọng nói, sau đó mặt mày đăm chiêu ủ dột, kéo kéo áo của Đường Cẩm: “Cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?”
“Buông tay, buông tay.” Đường Cẩm gỡ cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, đem ống tay áo của mình rút ra: “Làm hư thì cậu bồi thường là được rồi.”
“Bồi thường cũng được, khu chợ đồ cũ bán hai mươi đồng một món!” ( zã man, thầy Trần mà biết chị nói vậy không biết vẻ mặt thầy sẽ như thế nào =)) )
“Vậy sao cậu không đi mà mua một món hai mươi đồng cho thầy ấy?” Đường Cẩm liếc mắt hỏi ngược lại cô, “Cậu đi mua đi.”
Lâm Nhất Nhiên bỗng chốc tức giận: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Dù sao Trần Tư Tầm cũng không bắt cậu bồi thường, cứ coi như xong rồi đi.” Đường Cẩm đứng lên, phủi phủi bụi dính trên quần, “Trở về thôi.”
“Không được đâu.” Lâm Nhất Nhiên có chút do dự, “Áo sơmi mắc như vậy lại bị tớ làm cho không thể mặc được nữa.”
“Haizz, làm sao mà cậu biết không mặc được nữa?” Đường Cẩm vung tay, hỏi ngược lại: “Hơn nữa, cậu không nhìn thấy thầy ấy đi xe gì sao? BMW đấy! Chẳng lẽ còn quan tâm đến số tiền nhỏ như vậy?”
“Không được, tớ phải mua một món gì đó.” Lâm Nhất Nhiên lắc đầu: “Thầy ấy có tiền là chuyện của thầy ấy.”
“Ôi trời, tại sao cậu sống chết lại để ý chuyện này như vậy?” Đường Cẩm lớn tiếng than thở, “Vậy cậu muốn thế nào đây? Hàng hiệu đó ở tút bên Pháp, cậu định bay qua đó mua sao?”
“A. . . . . .”
“Vì vậy, tốt nhất là chúng ta nên trở về thôi.”
“Từ từ đã.” Lâm Nhất Nhiên buông tay Đường Cẩm, chạy đến quầy phục vụ.
Đường Cẩm liếc mắt nhìn bóng lưng của Lâm Nhất Nhiên, cam chịu đi theo cô bước đến quầy phục vụ.
“Trang phục dành cho nam giới nằm trên lầu hai, áo sơmi ở khu B.” Cô gái ở quầy phục vụ mỉm cười khéo léo: “Những hiệu áo sơmi nổi tiếng nhất là Hermes, Thomas pink, Armani các loại, cô có thể dựa theo nhu cầu của bản thân, tự mình lựa chọn.”
“Cám ơn.” Lâm Nhất Nhiên gật đầu, kéo Đường Cẩm đi lên lầu hai.
“Cậu thật sự muốn mua áo sơmi đắt tiền như vậy cho thầy ấy?” Đường Cẩm kéo tay Lâm Nhất Nhiên nói: “Cậu điên rồi!”
“Ừ, nếu không tớ sẽ cảm thấy áy náy lắm.”
“Anh ta đại gia như vậy còn so đo những thứ này sao? Đừng có ngu ngốc thế!”
“Vậy cũng không được.” Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên rất nghiêm túc: “Đây là nguyên tắc, tốn tiền gì chứ, tớ không đau lòng, thật sự không đau lòng.”
Nói xong liền đẩy cánh cửa bên phải ra.
Thomas pink.
Nhìn giá niêm yết của năm loại tây trang, Đường Cẩm vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bắt đầu kiểm tra vắn tắt đẳng cấp của từng nhãn hiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT