Khai giảng đã được vài ngày, sau khi ở chung một thời gian, dần dần Lâm Nhất Nhiên cũng có thể hiểu được phần nào tính cách của ba người bạn cùng phòng này.
Từ Tân Trúc rất dịu dàng, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, nói chuyện với mọi người cũng rất vui vẻ, tính tình rất tốt. Trương Huy Huy thì rất ngây thơ hoạt bát, buồn vui gì cũng đều hiện hết lên trên khuôn mặt, thật giống như một đứa trẻ, lúc tức giận chỉ cần hò hét một hồi sẽ lại cảm thấy thật tốt. Lưu Thiến thì lại rất ít nói, dường như là cực kỳ kiêu ngạo, nhưng mà gia cảnh lại giàu có, dáng người xinh đẹp, hơn nữa, thành tích đều là nhất nhì, trừ tính cách nóng lạnh thất thường và có chút kiêu ngạo ra thì cô ấy thật sự là một người đi cả trăm cây số mới tìm được, vài năm sau, nếu đem so với Bội Tưởng thì chắc có lẽ là sẽ trưởng thành hơn.
Nhắc đến Bội Tưởng, lâu rồi mình cũng không có tin tức của cô ta.
Lâm Nhất Nhiên xoay xoay bút trong tay, vô thức nhớ lại.
“Này, Lâm Nhất Nhiên!” Bỗng nhiên có người đẩy mình từ phía sau lưng khiến cho Lâm Nhất Nhiên giật mình bật dậy, tay run lên làm cho cây bút rơi xuống đất.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Nhất Nhiên nhặt bút lên, nhìn Trương Huy Huy đang cười tít mắt đứng ở sau lưng mình, cô có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Lại không tìm thấy thẻ mở cửa phòng rồi à?”
Tính cách của Trương Huy Huy y chang một đứa con nít, làm chuyện gì cũng hấp tấp, đồ đạc thì vứt bừa bãi, khai giảng chỉ mới được vài ngày mà thẻ mở cửa phòng đã mấy lần không tìm thấy.
“Không phải.” Trương Huy Huy cười hì hì ngồi lên trên bàn của Lâm Nhất Nhiên, hai chân lắc lư nói: “Chiều nay chúng ta đi chơi đi.”
Đi chơi?
Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới nhớ, mình đến thành phố B cũng đã được mấy ngày rồi mà vẫn chưa chính thức đi chơi một lần. Nghĩ vậy, Lâm Nhất Nhiên gật gật đầu, “Được, kêu Từ Tân Trúc và Lưu Thiến cùng đi.”
“Lưu Thiến không đi đâu, lớp cô ấy học buổi chiều, hôm nay còn có tiết học nữa.”
Chung phòng mà không chung lớp đúng là bất tiện, muốn đi ra ngoài chơi cùng nhau cũng không có thời gian.
Lâm Nhất Nhiên ừ một tiếng, “Để tớ hỏi mấy cậu ấy đã.”
“Vậy tùy cậu.” Trương Huy Huy le lưỡi, giơ tay nhìn đồng hồ, đột nhiên hét to: “Không nói chuyện với cậu nữa, không nói chuyện với cậu nữa. Tớ còn phải đi tìm thầy chủ nhiệm, chiều nay tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, bái bai bái bai!” Nói rồi cô nhảy xuống bàn, sau đó chạy ra ngoài.
“Cẩn thận một chút!” Lâm Nhất Nhiên nhìn theo bóng lưng của Trương Huy Huy, bất đắc dĩ lắc đầu, thật giống như trẻ con.
Một nữ sinh tóc dài đứng ngoài cửa nhìn vào, nói với Lâm Nhất Nhiên
“Lâm Nhất Nhiên, giáo viên phụ trách tìm cậu.”
Thoạt nhìn, giáo viên phụ trách xem ra là một người phụ nữ thông minh nhanh nhẹn, lúc này trong tay cô ta đang cầm một tờ giấy, “Lâm Nhất Nhiên, em hãy điền vào đây.”
“Vâng!” Lâm Nhất Nhiên có chút buồn bực, nhưng vẫn nhận lấy, nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung, sau đó cô cảm thấy kinh ngạc, “Cán bộ? Đúng là em. . . . . .”
“Tôi thấy lớp chúng ta, thành tích của em rất nổi trội, có năng lực đoàn kết tổ chức, đã vậy lúc còn học trung học, em đã từng là lớp trưởng đúng không? Chủ nhiệm cấp ba đánh giá về em không sai.” Lâm Nhất Nhiên cúi đầu, hơi đỏ mặt, mà cô phụ trách lại không nhận ra điều đó, tiếp tục nói: “Cho nên tôi cảm thấy em rất có năng lực làm tốt công tác bí thư chi bộ đoàn.”
“Nhưng mà. . . . . . hôm tranh cử, số phiếu của em không phải là cao nhất.”
Ngày đầu tiên khai giảng, trong lớp đã tiến hành bầu cử, kết quả, người tranh cử chức bí thư chi bộ đoàn có số phiếu cao nhất là một nam sinh, Từ Tân Trúc xếp thứ hai, Lâm Nhất Nhiên xếp thứ ba, như vậy. . . .
“Số phiếu bầu cử chỉ để thầy cô tham khảo mà thôi, hơn nữa những bạn kia sẽ được đảm đương công việc khác, trước tiên em hãy điền vào phiếu này đi.”
Giáo viên phụ trách nói như chém đinh chặt sắt, dường như là không hề có ý định cho đối phương cơ hội từ chối, cô liếc mắt nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái.
“A. . . . . . .”
Lâm Nhất Nhiên ngồi sang một bên, bắt đầu điền vào tờ giấy, âm thầm suy nghĩ xem có nên nói với Từ Tân Trúc một tiếng hay không.
Bởi vì hình như Từ Tân Trúc rất muốn đảm nhận cái chức vụ bí thư chi bộ đoàn này.
Thành phố B thật lớn.
Lâm Nhất Nhiên bị bọn họ kéo vào một khu thương mại, cuối cùng cô mệt mỏi ngồi sụp xuống chiếc ghế dài bên đường, trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ.
Thành phố này quả thật là cực kỳ phồn hoa.
Các nhà cao ốc, các khu xí nghiệp, công ty, còn có rất nhiều người ngoại quốc.
“Lâm Nhất Nhiên, mau đứng lên, chúng ta còn phải đi mua quần áo nữa.” Hai bàn tay của Trương Huy Huy đang khệ nệ xách túi to túi nhỏ, thúc giục Lâm Nhất Nhiên.
“Cậu để cho tớ nghỉ một lát.” Lâm Nhất Nhiên nhận lấy ly Coca của Từ Tân Trúc vừa đưa sang, nói một tiếng “Cám ơn!”
“Tiểu Huy, cậu để cho A Nhiên nghỉ một lát đi.” Từ Tân Trúc đỡ những túi lớn trên tay Trương Huy Huy đặt xuống ghế, “Cậu xem người ta đã mệt như vậy rồi kìa.”
“Hai người các cậu đồng lòng quá nhỉ.” Trương Huy Huy cũng ngồi xuống, rất không hài lòng nói: “Lười chết các cậu đi.”
“Làm ơn đi, lần trước tớ đến thành phố B cũng không mua sắm nhiều như vậy.” Lâm Nhất Nhiên rên rỉ, “Còn nói tớ lười nữa.”
“A Nhiên, cậu đã tới đây rồi à?”
“Ừ, lúc tốt nghiệp cấp ba đã tới một lần rồi.” Lâm Nhất Nhiên lắc lắc ly Coca nói.
“Vậy chắc là cậu đã quen với thành phố B phải không?” Trương Huy Huy nhanh chóng nghiêng đầu sang hỏi.
Lâm Nhất Nhiên trợn mắt, “Quen, tớ rất quen với những quán bán đồ ăn ở đây.”
Trương Huy Huy nhìn Lâm Nhất Nhiên từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói: “Tớ cũng biết từ lâu rồi. . . . .”
“Gì cơ?”
“Cậu chỉ hứng thú với đồ ăn thôi.” Trương Huy Huy làm bộ dạng như là một chuyện tất nhiên, nói: “Chúa ham ăn!”
“Này, cậu mới là người có hứng thú với đồ ăn đấy.” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt nhìn Trương Huy Huy, “Đi đi đi, xê ra một bên đi.”
Trương Huy Huy che miệng ngồi về bên cạnh Từ Tân Trúc, “Tiểu Trúc tiểu Trúc, cậu bảo tớ nói có đúng hay không?”
“A Nhiên, nói thật, chuyện ăn uống của cậu cũng là một vấn đề.” Hiếm khi Từ Tân Trúc tán thành với Trương Huy Huy.
Nhắc đến ăn uống, Lâm Nhất Nhiên lại cảm thấy ủ rũ.
Có lẽ là do nam bắc khác biệt, cô ở miền Bắc đã quen, cho nên khi đặt chân đến thành phố B, đối với những loại ẩm thực mới lạ và cực kỳ hấp dẫn này khiến cho Lâm Nhất Nhiên cảm thấy sung sướng chết đi được, nhưng sau khi tới thành phố B đi học, cô mới dần dần cảm nhận được khẩu vị của hai miền nam bắc hoàn toàn khác nhau, nhất là người miền nam rất thích ăn cơm, thật ra thì Lâm Nhất Nhiên cũng thích ăn cơm, nhưng cô không thể chịu nổi ngày nào cũng phải theo Từ Tân Trúc và Trương Huy Huy đi ăn cơm, mới chỉ có vài ngày mà cô đã nhớ món mì sốt tương đến phát điên rồi.
“Ăn không quen cũng phải từ từ tập cho quen.” Từ Tân Trúc nhìn thấu tâm tư của Lâm Nhất Nhiên, nhẹ nhàng an ủi: “Hôm nay chúng ta đi ăn mì sốt tương của miền bắc nhé?”
“Ừhm. . . . . .”
Lâm Nhất Nhiên thở dài gật đầu, nghiêng người dựa vào Từ Tân Trúc, “Tiểu Trúc, cám ơn cậu.”
Bởi vì bọn họ không cùng lớp với Lưu Thiến cho nên thời gian đi học khác nhau, quan hệ cũng như vậy, so với Trương Huy Huy và Từ Tân Trúc học cùng lớp với Lâm Nhất Nhiên thì quan hệ của ba người bọn họ có vẻ tốt hơn. Từ Tân Trúc và Trương Huy Huy đều là người miền nam, cho nên đối với thành phố B bọn họ đều thích nghi được rất tốt, mà Lâm Nhất Nhiên là người miền bắc, cho nên về mặt sinh hoạt vẫn còn nhiều chỗ không quen, Lâm Nhất Nhiên thật lòng muốn cảm ơn Từ Tân Trúc và Trương Huy Huy, nếu không có hai người bọn họ thì cô không biết bây giờ bản thân mình sẽ trở nên chật vật như thế nào nữa.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lâm Nhất Nhiên thật lòng cảm thấy, có thể gặp được những người bạn cùng phòng tốt như vậy quả thực là một điều may mắn.
“Tớ nữa, tớ nữa.” Trương Huy Huy đẩy đẩy Lâm Nhất Nhiên, “Tớ cũng đi.”
“Ừ, cậu cũng đi.” Lâm Nhất Nhiên liếc mắt nhìn Trương Huy Huy một cái, nói: “Chỉ mong buổi tối cậu ngủ đừng ngáy là tớ đã cám ơn lắm rồi.”