Lâm Nhất Nhiên không biết mình đã ngồi bao lâu, mãi cho đến khi điện thoại vang lên, cô mới biết, trời đã tối rồi.

“Em đang ở đâu?”

Giọng nói quen thuộc, trước sau đều tràn ngập ý cười, Lâm Nhất Nhiên mở to hai mắt, lại cảm thấy mình giống như vừa mới bừng tỉnh sau một thời gian dài, “Em. . . .”

Lâm Nhất Nhiên muốn mở miệng nói chuyện, nhưng phát hiện cổ họng đã khàn, không thành tiếng, cô vội vàng hắng giọng, “Em đang ở bên ngoài.”

“Nên trở về nhà rồi.” Dù cho ngăn cách bởi một cái điện thoại, cô cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh, vẫn tự nhiên như vậy, giống như là một chuyện thường tình, “Đang ở đâu? Tôi đến đón em.” “Không!” Lâm Nhất Nhiên bỗng dưng cao giọng nói, cô mất tự nhiên, hét chói tai: “Không cần!”

Đầu bên kia điện thoại, bàn tay của Trần Tư Tầm ngừng động tác, anh chau mày, có chút kinh ngạc hỏi: “Em sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Nhất Nhiên hít sâu hai cái, ổn định lại tâm tình, “Tự em trở về là được rồi, thật đấy.”

“Được.” Trần Tư Tầm trầm mặc một hồi, cũng không kiên trì nữa, chỉ dặn dò một câu: “Đi đường nhớ cẩn thận.”

Lâm Nhất Nhiên khẽ ừ một tiếng, cô cảm thấy giọng nói của mình đang run lên.

Bội Tưởng nói, dáng vẻ của cô giống Lâm Tâm Thất hồi mười tám tuổi, chẳng phải, ý nói cô chỉ là một người thế thân thôi sao?

Cô muốn phản bác, thật sự rất muốn, cô muốn hét to lên rằng mình không phải! Nhưng mà, ngay cả cô cũng biết, đối phương sẽ hỏi lại câu gì.

Vậy cô dựa vào cái gì mà đòi hấp dẫn được Trần Tư Tầm?

Cô dựa vào cái gì đây?

Chính cô cũng không biết.

Như vậy xem ra, cái lý do thế thân này là chính xác nhất.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Nhất Nhiên đi ra khỏi quán cafe, giơ tay, mạnh mẽ xoa khóe mắt, rõ ràng là mùa hè nóng bức, cô lại giống như là đang đặt mình ở trong hầm băng, từ đầu đến chân đều lạnh toát.

Lúc về tới trường học để lấy cặp sách là đã hơn tám giờ tối, bởi vì sợ phải chạm mặt Trần Tư Tầm, cho nên Lâm Nhất Nhiên cố tình đi dạo ở bên ngoài hơn một tiếng, một mình cô đi bộ xung quanh sân trường, đầu óc hỗn loạn, không tự giác nhìn về phía xa, chiếc BMW quen thuộc đã không còn ở đó, tuy biết là vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được có chút thất vọng.

Hành lang im ắng, Lâm Nhất Nhiên từ từ đi đến, cô đẩy cửa, bước vào lớp học, lại kinh ngạc, chết đứng tại chỗ.

Quả thực. . . .lớp học trông giống như là vừa mới bị ăn cướp xông vào, khắp nơi bừa bãi.

Mấy bàn học trong phòng bị đạp đổ, sách vở, giấy bút nằm lăn lóc trên sàn, mà ở trong một góc phòng sáng sủa, Tân Lương đang gục đầu, ngồi co ro ở đó.

“A. . . .” Lâm Nhất Nhiên luống cuống tay chân, đứng ngoài cửa, có chút ngại ngùng chỉ về phía bàn học của mình, “Tôi tới lấy cặp sách.”

Tân Lương ủ rũ, khẽ ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.

Bởi vì mái tóc trên trán che khuất nên không thấy rõ vẻ mặt của Tân Lương, nhưng không biết tại sao, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy cô ấy đang cực kỳ bi thương.

Do dự một chút, cuối cùng, Lâm Nhất Nhiên lại đi vào lớp, nhấc bàn lên, thu dọn lại cặp sách.

“Tôi về đây.” Lâm Nhất Nhiên đeo cặp sách trên lưng, nhìn cô gái đang ngồi yên, không có chút động tĩnh nào, cô có chút lo lắng hỏi: “Tân Lương?”

Cô gái nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu, vén mái tóc trên trán, giọng nói khàn khàn: “Cậu khóc à?”

Khoảnh khắc Tân Lương vén mái tóc lên, thật sự là rất đẹp.

Nhớ tới khi Đường Cẩm nói, lúc mình vén tóc, thật sự là chả có chút khí thế nào, trong đầu Lâm Nhất Nhiên bỗng nghĩ tới điều này, sau đó, cô mới kịp phản ứng là Tân Lương vừa mới nói cái gì.

“Ôi?” Lâm Nhất Nhiên sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện, cô giơ tay, xoa xoa hai mắt của mình, hỏi lại: “Làm sao cậu biết?”

“Mắt cậu đỏ lên kìa.”

Tân Lương thản nhiên nói, rồi lại từ trên ghế đứng dậy, có chút lảo đảo, nhưng lại nhanh chóng đứng vững, hai tay nhét vào túi quần, dựa vào bàn học.

“A. . . .”

Nhớ tới điều này, tâm tình của Lâm Nhất Nhiên lại trầm xuống, lơ đãng nhìn đến ánh mắt của Tân Lương, kinh ngạc kêu lên: “Cậu cũng khóc à?”

Tân Lương hờ hững liếc nhìn Lâm Nhất Nhiên, không có trả lời, vẫn như cũ, dựa vào bàn hỏi: “Sao cậu còn chưa về nhà?”

Lâm Nhất Nhiên để cặp sách xuống, đỡ cái bàn lên, sau đó mới xoay người, “Cậu thì sao?”

“Tôi bỏ nhà đi ra ngoài rồi.”

Tân Lương nói một cách bâng quơ.

“A. . . .?” Lâm Nhất Nhiên suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi, “Bỏ nhà đi?”

Tân Lương nghiêng người, nhíu mày hỏi: “Thì sao?”

Lâm Nhất Nhiên sững sờ nhìn cô, động tác nhíu mày của Tân Lương rất giống Trần Tư Tầm, đến cả giọng điệu hờ hững cũng có chút giống anh. . . .

“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy nhất định là cậu không có nơi nào để đi.” Lâm Nhất Nhiên thở dài, nhìn Tân Lương, thật lòng nói: “Vậy cậu có muốn đến nhà tôi ở một đêm không?”

“Lớp trưởng tốt bụng giúp đỡ cô gái bất lương sao?” Tân Lương đeo cặp sách lên người, nói.

Lâm Nhất Nhiên trợn mắt, không hiểu tại sao tâm tình cô ấy đang xấu như vậy mà còn có thể đi trêu chọc người khác.

“Tôi không sao, Chiêu Dương không ngại là tốt rồi.” Lâm Nhất Nhiên phớt lờ nói, lại không chú ý thấy động tác của Tân Lương cứng đờ tại chỗ, ánh mắt hốt hoảng.

Sắp phải thi học kỳ, đêm nay lẽ ra là phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng có thể cố gắng đọc sách, nhưng mà bất kể là cái khả năng nào, thì việc cầm lon bia say sưa với một nữ sinh cá biệt, nổi tiếng nhất trong trường, ở tại căn nhà của chính mình mà nói là một việc phải nên cân nhắc.

Nhưng mà, mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.

Bà nội đã đi ngủ từ sớm, Tân Lương cầm lon bia, ngồi ở trên sàn, lười biếng hỏi: “Nói đi, sao cậu lại không vui rồi?”

“Cậu nói xem, nếu có một người thích cậu, mà anh ta không nói ra, cậu phải làm sao bây giờ?” Lâm Nhất Nhiên cân nhắc một chút, cũng không nói rõ ràng.

Tân Lương nhíu mày, nghiêng người nhìn về khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Nhất Nhiên, “Làm sao mà cậu biết anh ta thích cậu?”

“A?”

“Anh ta không nói ra, làm sao cậu biết được anh ta thích cậu?”

Lâm Nhất Nhiên bị hỏi như thế, cô cố gắng nhớ lại, “Bởi vì. . . . bởi vì. . . .”

“Đừng suy nghĩ nữa.” Tân Lương ngắt lời cô, không mặn không nhạt nói: “Nói như thế, chắc cậu cũng cảm nhận được là anh ta thích cậu, thế thì cậu còn buồn cái gì, cậu gấp gáp chỉ vì anh ta chưa nói mà thôi, yên tâm đi, rồi cũng có lúc anh ta sẽ nói ra thôi.”

Lâm Nhất Nhiên bị Tân Lương làm cho nghẹn họng, nói không nên lời, chỉ có thể bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nói: “Vậy, vậy nếu có người nói cho cậu biết rằng, anh ta thích cậu, chỉ vì cậu giống với mối tình đầu của anh ta thì sao?”

Tân Lương nuốt một ngụm bia xuống cổ họng, nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cái người cậu đang nói là Trần Tư Tầm sao?”

“A?”

Lâm Nhất Nhiên kinh ngạc thốt lên, bị người khác nói trúng tâm tư, khuôn mặt cô đỏ bừng, “Cậu. . . cậu. . .”

“Tôi cái gì mà tôi, có phải hay không?” Tân Lương nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, lắc lắc lon bia.

Lâm Nhất Nhiên ngập ngừng một lát, khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu trả lời: “Ừm. . .”

“Lâm Nhất Nhiên, cậu đừng tự đề cao bản thân.”

Tân Lương trầm mặc một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói: “Cậu là ai, anh ta là ai, mò mẫm lăn lộn ở cái xã hội này nhiều năm như vậy, Trần Tư Tầm là một người ưu tú, sợ rằng, cái loại phụ nữ như thế nào, chỉ cần anh ta muốn là đều có, không biết bao nhiêu người phụ nữ chủ động yêu thương, nhung nhớ anh ta, cho dù anh ta có muốn tìm một người giống như mối tình đầu, cũng không cần biết lý do tại sao anh ta không đi tìm lại mối tình đầu thật sự, cậu nói thử xem, trong vạn dặm, có bao nhiêu học sinh giống cậu? Vì cái gì mà Trần Tư Tầm lại chỉ chọn cậu? Anh ta cần gì phải hao tâm tổn sức đối với một đứa nhóc mới mười tám tuổi, chả có cái gì trong tay? Cậu có từng nghĩ tới hay không, nếu giống như lời cậu nói, vậy anh ta có ý đồ gì với cậu?” Nói xong, cô khẽ cười một tiếng, nâng lon bia, đưa đến bên môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play