Lâm Nhất Nhiên ôm áo sơmi vào lòng, hương vị trong xe thật quen thuộc, bỗng nhiên cô cảm thấy cực kỳ an tâm.

Một chút buồn bực và khổ sở khi nhìn thấy Lý Điển và Trình Tân cũng đều quên hết.

Trần Tư Tầm chú ý đến vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh điều chỉnh âm nhạc trong xe nhỏ lại, tốc độ lái xe cũng chậm dần.

Xe chạy rất êm, giống như không hề cảm nhận được chấn động nào, Lâm Nhất Nhiên tựa lưng vào ghế, tiếng nhạc nhẹ nhàng bên tai, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, thần trí bất tri bất giác trở nên mơ hồ, không đến một phút, cô đã ngủ thiếp đi.

Trần Tư Tầm tắt máy lạnh, hơi hạ tấm kính cửa xe xuống, không khí oi bức trong xe bị đẩy ra ngoài, gió nhẹ ùa vào, cảm giác thật thoải mái, tóc trên trán của Lâm Nhất Nhiên bị gió thổi lệch sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, hô hấp của cô bình ổn, có vẻ như là ngủ rất ngon.

Tháng tư, cách hôm thi tốt nghiệp chỉ còn một trăm ngày, e rằng cô bé này gần đây phải thức đêm học bài mà không biết bản thân mình có chịu được hay không, Trần Tư Tầm xoay vòng vôlăng, quẹo vào một khu thương mại, đang tìm một nhà hàng nào đó.

Nhưng mà Lâm Nhất Nhiên lại ngủ say như vậy. . . .Trần Tư Tầm bất đắc dĩ gọi to tên cô: “Lâm Nhất Nhiên! Lâm Nhất Nhiên!”

Cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng, giọng nói có vẻ lười biếng, ỷ lại, cho dù là người như Trần Tư Tầm cũng không nhịn được, trong nháy mắt, anh cảm thấy kinh ngạc.

Bên này Lâm Nhất Nhiên còn đang ngủ say, bên kia Từ Thụy và Đường Cẩm đã sớm tới nơi, Đường Cẩm nhìn Trần Tư Tầm lái xe vào chỗ đậu, cũng không trông thấy có ai bước ra khỏi cửa, cô không nhịn được quay đầu hỏi: “Từ Thụy, sao bọn họ còn chưa đi ra?”

Từ Thụy đang gõ gõ vào mui xe, vẻ mặt cũng buồn bực: “Anh cũng không biết, hay là chúng ta đi xem thử một chút vậy?”

Đường Cẩm suy nghĩ, tuy rằng Trần Tư Tầm này là người nghiêm túc, đứng đắn, nhưng dù vậy cũng không bảo đảm là sẽ không làm gì đối với Lâm Nhất Nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Thụy, thấy anh ta cười cười, vẻ mặt bí hiểm, liền gật đầu, mở cửa xuống xe.

Sau khi xuống xe, Đường Cẩm liền chạy về phía chiếc BMW của Trần Tư Tầm, đến nơi mới phát hiện. . . . .Trời ạ! Thì ra là Lâm Nhất Nhiên đang ngủ, mặc cho Trần Tư Tầm có kêu như thế nào thì cô ấy cũng chỉ ừ một tiếng chứ không thèm tỉnh dậy.

Trần Tư Tầm đã nhìn thấy vẻ mặt của Từ Thụy cười mờ ám từ rất xa, anh mở cửa xuống xe, Đường Cẩm đứng bên kia hắng giọng kêu lên: “Thầy Trần, vẫn để Lâm Nhất Nhiên ngủ à?” Vừa nói cô vừa vịn cửa xe.

Lâm Nhất Nhiên này ngủ cũng say thật đấy, Đường Cẩm mở cửa, kéo Lâm Nhất Nhiên xuống xe, dọa cô sợ hãi, thét chói tai.

Từ Thụy đứng ở bên cạnh thấy vậy cười cười: “Lâm Nhất Nhiên quả thực là một bảo vật! Rất tuyệt vời!” Nói xong anh nhìn Lâm Nhất Nhiên, phất phất tay: “Em gái Lâm, đến nơi rồi, đi ăn thôi!”

Em gái Lâm???

Lâm Nhất Nhiên đột nhiên lảo đảo một cái, chỉ còn không té úp mặt xuống đất mà thôi, cô cười haha một tiếng, trong lòng nói: Tôi trở thành em gái Lâm của anh từ khi nào, tại sao tôi lại không biết vậy?

Từ Thụy nhìn Lâm Nhất Nhiên như thế thì cảm thấy thật vui vẻ, Đường Cẩm thì lại không đồng ý, cô chống nạnh nói: “Tôi nói này, Lâm Nhất Nhiên sao lại thành em gái Lâm của anh rồi? Cô ấy cùng anh có quan hệ gì sao?”

“Được được, anh sai rồi, anh sai rồi!” Từ Thụy giơ hai tay lên làm bộ dạng đầu hàng, nhìn Đường Cẩm nói: “Đi thôi, đại tiểu thư!”

Đường Cẩm hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, cũng không thèm nhìn đến Từ Thụy, cô lập tức đi vào nhà hàng.

Lâm Nhất Nhiên đi theo phía sau Đường Cẩm, tạch lưỡi, giỏi lắm Đường Cẩm, cậu với Từ Thụy quan hệ tốt như vậy từ khi nào? Lại nhìn sang Trần Tư Tầm bên cạnh, trông bộ dạng của anh giống như không nhìn thấy gì. Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà cô không biết sao?

Đi theo bồi bàn lên đến lầu hai, lúc bước vào phòng, Lâm Nhất Nhiên mới cảm thấy bữa cơm ngày hôm nay quả thật là mình không nên tới.

Không vì cái gì khác, chỉ là vì Bội Tưởng ăn mặc lộng lẫy đang ngồi bên trong phòng.

Kể ra thì lúc đầu Bội Tưởng chỉ muốn mời một mình Trần Tư Tầm dùng cơm, về sau bất đắc dĩ phải gọi thêm Từ Thụy, mà bây giờ, trước mặt lại có thêm hai cô gái nhỏ, vốn là một kế hoạch hoàn mỹ, bữa tối dưới ánh nến chỉ có hai người lại biến thành một buổi tiệc liên hoan, trông thấy Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đi vào, sắc mặt Bội Tưởng có chút khó coi.

Nhưng mà bản lĩnh của Bội Tưởng vẫn còn tốt lắm, vẻ mặt khó chịu chỉ xuất hiên trong giây lát rồi lại biến mất, lập tức nở một nụ cười thật tươi, còn không quên dặn bồi bàn chuẩn bị thêm ghế ngồi.

Từ Thụy ngồi xuống trước tiên, Đường Cẩm cũng không khách sáo, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh anh, Từ Thụy không nói gì, vui vẻ nhìn cô, Trần Tư Tầm ngồi xuống đối diện Từ Thụy, động tác tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh, còn lại một mình Lâm Nhất Nhiên đang cảm thấy lúng túng.

Cái bàn này vốn là hình vuông, trước mắt có năm người, nhất định sẽ có người phải ngồi một mình, Đường Cẩm và Từ Thụy đã ngồi một bên, Trần Tư Tầm ngồi đối diện, vậy cô phải ngồi ở đâu đây?

Nhìn Bội Tưởng trang điểm xinh đẹp như vậy, Lâm Nhất Nhiên cắn răng, định gọi bồi bàn chuẩn bị thêm một chỗ ngồi nữa, nào ngờ vừa bước ra, tay cô đã bị Trần Tư Tầm nắm lại.

“Ngồi đây.”

Trần Tư Tầm hơi dùng lực kéo tay của Lâm Nhất Nhiên, làm cô hơi lảo đảo, ngồi xuống bên cạnh anh.

Đường Cẩm ngồi đối diện nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên, cười một cách bí hiểm, Từ Thụy ngồi bên cạnh lại nháy mắt ra hiệu với Trần Tư Tầm, Bội Tưởng đứng một bên, biểu hiện có vẻ tức giận, trái lại, vẻ mặt của Trần Tư Tầm thản nhiên, giống như anh không làm cái gì cả, nhìn Bội Tưởng gật đầu: “Ngồi đi.”

Từ Thụy rất muốn cười, sắc mặt của Bội Tưởng đã tái mét, cứng ngắc ngồi xuống.

Khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên đỏ đến nỗi muốn chảy máu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cô cảm thấy ánh mắt Bội Tưởng nhìn mình có mang theo dao găm, nhưng mà những điều này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là. . . . . . . Trần Tư Tầm còn đang nắm tay của cô!

Anh vẫn còn nắm tay cô!!!

Lâm Nhất Nhiên cúi đầu, không dám thở mạnh, cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nửa người bên phải đều trở nên cứng ngắc, không dám động đậy, tim đập càng lúc càng nhanh.

Bồi bàn đi tới, có người đang gọi món ăn, có người đang nói gì đó, toàn bộ, Lâm Nhất Nhiên đều không cảm giác được, tất cả cảm giác của cô đều tụ tập lên bàn tay phải, thậm chí còn từ tay phải truyền sang người bên cạnh.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cười một tiếng, cô hiểu rõ.

Bởi vì anh đang nắm tay cô.

Từ Thụy thật sự muốn khom lưng xuống nhìn xem, có phải Trần Tư Tầm cứ nắm tay cô gái nhỏ này mãi không chịu buông ra hay không. Nhưng rồi anh lại nhịn xuống.

Ai cũng có thể nhìn ra biểu hiện của cô gái này không được tự nhiên, Trần Tư Tầm thì hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng bình thản, giống như cái người đang nắm tay cô không phải là anh. Thật là biết cách giả bộ mà!

Đang nói chuyện, cửa bị đẩy ra, bồi bàn đem đồ ăn tiến vào, đến khi các món ăn đã được dọn lên hết, mọi người bắt đầu ăn cơm, lúc này Trần Tư Tầm mới buông tay Lâm Nhất Nhiên ra, anh cầm đũa, chậm rãi gắp thức ăn.

“Em gái Lâm, sao lại không ăn?” Tuy nói là nói với Lâm Nhất Nhiên, nhưng ánh mắt Từ Thụy lại nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm: “Có phải tay đã tê hết rồi đúng không?”

Nụ cười của Bội Tưởng cứng đờ, Đường Cẩm khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn, Trần Tư Tầm nhíu mày, cười với Từ Thụy: “Ăn cơm của cậu đi.”

Đương nhiên Từ Thụy biết đây là nụ cười cảnh cáo, anh nhún vai: “Em gái Lâm, anh đùa thôi, ăn cơm, ăn cơm nào!”

Lâm Nhất Nhiên ngượng ngùng cười, cầm chén cơm lên, lúc này cô mới phát hiện, lòng bàn tay phải của mình đã ướt sũng, quay đầu nhìn về phía Bội Tưởng, Lâm Nhất Nhiên vội vàng ngậm miệng, không để ý tới bọn họ nói chuyện, chỉ chăm chú ăn cơm.

Chợt nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh cười khẽ, giọng nói của anh trầm thấp, gợi cảm, đột nhiên Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trái tim mình vừa bình tĩnh, lại bắt đầu không nghe lời, cô vội vàng bưng chén canh lên uống.

Trần Tư Tầm liếc nhìn cô một cái, nụ cười trên khóe môi anh càng lúc càng sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play