Sáng ngày hôm
sau, Hữu Duy giật mình tỉnh giấc, anh hồi tưởng lại những việc xảy
ra tối qua, anh đã gặp lại người con gái ấy. Nhưng đang có một sự
hồi hộp bất an đang lan toả trong anh bởi vì anh sợ...sợ đó chỉ là
một giấc mơ mà thôi. Ko được, ko thể được. Anh phải đi kiểm chứng mới
được.
Hữu Duy ra khỏi
phòng, anh bắt gặp Shin đang nhàn nhạ đứng dựa lưng vào tường, hai tay
xỏ túi quần âu trắng thanh lịch.
- Sao lại ở
đây.? - Hữu Duy hỏi.
Shin chỉ cười,
anh biết tên bạn thân lạnh lùng của mình đang nghĩ gì:
- Bảo vệ em
gái.
- Tôi ko phải
sói.....hả? Em gái?
- Ừh.
- Vậy đó là
sự thật? Cô ấy còn sống? Đã quay trở lại? Cô ấy đâu?
- Phải. Đang
ngủ trong phòng.
Nghe được lời
này, lớp băng quanh trái tim Hữu Duy vỡ vụn, anh mỉm cười toại
nguyện. Ngày sinh nhật anh là ngày nó rời khỏi anh và cũng chính
vào ngày sinh nhật, nó trở về bên anh. Phải chăng đây là sự sắp đặt
của ông trời?
Hữu Duy quay
trở về phòng của mình, đưa tấm ảnh nhỏ bên đầu giường lên xem: "
cuối cùng thì em đã quay trở lại rồi gà ngốc".
Anh giật mình,
hình như vui quá hoá điên hay sao mà anh lại đứng ở đây. Anh phải sang
phòng kế bên gặp nó chứ!
Ý nghĩ đi liền
với hành động là phong cách làm việc của Hữu Duy. Anh đạp cửa ra
ngoài, nụ cười trên môi vụt tắt thay vào đó là một ánh mắt toé
lửa. Anh vui vì anh đã thấy nó, một người bằng xương bằng thịt nhưng
xem kìa, cái tên bạn đáng chết kia đang làm gì vậy hả? Còn cả nó
nữa, sao lại ôm cổ người ta chặt thế kia.
Hữu Duy bật
cười, nhịn ko được đặt lên má nó một nụ hôn.
Còn Shin, anh
đứng chứng kiến cái cảnh này thật bất ắc dĩ, anh lắc đầu nói bâng
quơ:
- Ngủ mà vẫn
còn mê trai.
- Ít ra cô ấy
mê tôi chứ ko phải ông. - Hữu Duy lườm anh, hừ nhẹ - Cho tôi một lời
giải thích.
Nói rồi Hữu
Duy xoay người bế nó xuống cầu thang mà ko hề biết phía sau, Shin đang
gật đầu cười khổ. Còn những ngón tay sau lưng Hữu Duy đang đưa về
phía Shin ra ký hiệu OK. chủ nhân của nó ko ai khác là cái người giả
vờ ngủ kia.
...................................nhà
Hữu Duy.
Sau bữa sáng,
Hữu Duy đưa con gà Small cho Windy chơi ở ngoài vườn rồi vào trong, tuy
lòng anh đang lâng lâng hạnh phúc nhưng cũng ko quên phải làm việc với
tên bạn giả nai kia.
Anh và Shin
ngồi đối diện trên sofa. Với vẻ mặt hình sự, anh hỏi:
- Tại sao cô ấy
ko nhớ gì hết? - quả thực mới vừa nãy anh thật shock khi nó chỉ vào
con Small và nói : - Chồng đẹp trai, đây là con gì?
Trên khoảng
vườn, người nam trẻ vừa hét lớn, tay ôm đầu, chân đang đi dật lùi
nhìn người con gái mặc bộ váy trắng đang tiến về phía mình.
- Người ta đã
đồng ý rồi mà. Nhưng tại sao nhà lại ở giữa cánh đồng cỏ vậy anh?
- Em thật sự ko
nhớ nơi này sao? - Anh khẽ buồn, ngôi biệt thự này chính xác được
đặt giữa cánh đồng cỏ, nơi mà anh trao trái tim mình cho nó. Anh nhớ
nó đã từng nói ước mơ về một cuộc sống tách xa với ồn ào ngoài
kia nên đã xây ngôi biệt thự tại đây, ko có xe cộ ồn ào, ko có những
toà nhà cao tầng, chỉ có hương thơm hoa cỏ, chỉ có một cuộc sống
đầy màu xanh mà thôi.
Nó tựa đầu
vào vai anh, nhìn xa xăm về cánh đồng đầy hoa ngoài kia:
- Em xin lỗi vì
đã ko thể nhớ ra tất cả mọi thứ nhưng em biết trước đây em đã yêu anh
rất nhiều cho nên khi gặp mặt anh trên tivi, tim em đã đập rất nhanh
đấy.
- Anh biết. Em
sẽ nhớ ra tất cả mà thôi.
- Em không biết
nữa. Nhưng việc đó đâu còn quan trọng khi mà hiện tại, em vẫn yêu anh.