Mùa đông ngày ngắn, chớp mắt trời đã tối đen. Thị nữ sớm đã thắp đèn, giờ phút này trong điện đèn đuốc sáng trưng.
Nàng ôm khăn lông cừu, lặng yên lắng nghe gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, xuyên qua cây cối truyền đến những tiếng động lạnh run. Trong điện
bốn phía đều đốt lô than, trước cẩm tháp lại có lô hương, mùi hương
thoang thoảng ấm áp không khí mùa xuân.
Hắn ngồi bên sườn kia của cẩm tháp, trên tay còn cầm tấu sớ, mặt mày buông xuống rất là chuyên chú.
Hình ảnh lúc này khiến nàng nhớ lại quang cảnh lúc hai người mới thành hôn.
Một khắc kia lòng nàng dâng lên một cỗ chua xót. Khi đó mặc dù không
được coi là gắn bó như keo sơn nhưng cũng được coi là tương kính như
tân. Hiện giờ nhớ lại, lại có chút mơ hồ như mộng. Hóa ra, giữa hắn và
nàng cũng từng có những hình ảnh kiều diễm như thế.
Nguyên bản nàng có thể không tiến cung, nhưng nàng cố tính trở lại.
Nàng luyến tiếc Thừa Hiên, thì sao lỡ lòng nào bỏ được đứa con trong
bụng . . . . Nhưng hắn lại nghĩ nàng như thế?
Tựa như cảm nhận được ánh mắt nàng hắn quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, sau lại cúi đầu phần phó: “Uống hết chén canh đi” .
Chén canh này có mùi vị rất nồng, trước giờ nàng đều không thích
uống. Sau một lúc lâu, hắn lại ngẩng đầu trầm giọng nói “Uống nhanh đi,
đừng để cho ta phải nói lần thứ hai” .
Nàng khẽ cắn môi, không cam lòng cầm lấy, bóp mũi ngửa đầu đổ vào miệng.
Nhưng vừa vào tới yết hầu đã mãnh liệt ùa ra. Nàng che miệng liên tục nín thở, Mặc Lan đứng cạnh sớm đã đem chậu đồng tới, nàng vừa cúi đầu
đã ói ra liên tục, dạ dày trống rỗng co thắt, tựa như muốn nôn cả mật
xanh mật vàng ra mới chịu dừng lại.
Một đôi bàn tay to lớn khẽ đỡ lấy thắt lưng của nàng, khẽ vuốt vuốt
lưng. Nàng ôm ngực, giãy dụa đứng lên, lạnh lùng gạt tay hắn ra.
Hắn không khỏi thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo yêu chiều
khiến người ta khó nói thành lời: “Được rồi, sau này không uống thứ bỏ
đi này nữa” .
Bởi vì trong điện có đốt lô than và hương nên không khí ấm áp như
ngày xuân. Mặt của nàng không biết là do nôn mửa hay là vì không khí ấm
áp mà đỏ bừng như là thoa son, vô cùng bắt mắt.
Hắn vươn tay về phía nàng, nàng ngoái đầu đi, đỡ thắt lưng hướng hắn
hành lễ, nhưng không có mở miệng nói lời nào. Hắn lại hiểu ý tứ của
nàng: “Hoàng thượng, nô tì phải nghỉ ngơi. Mời hoàng thượng hồi cung”
Mặt hắn nghiêm lại, im lặng không nói. Nàng rõ ràng là đang đuổi hắn
đi. Vừa rồi nàng hành lễ, ước chừng là đang nói “Thân thể nô tì không
tiện, khó có thể hầu hạ hoàng thượng. Mời hoàng thượng hạ giá cung của
các vị tỷ tỷ khác đi”
Sắc mặt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng chống đỡ thắt lưng, yên tĩnh như hồ nước mùa đông, lạnh giá vô ngần.
Nàng vô cùng chán ghét hắn, hẳn là vậy. Từ lúc hai người lật bài ngửa với nhau, nàng không nguyện ý nói với hắn dù chỉ nửa lời.
Hắn đứng lên, phất tay áo lớn tiếng kêu “Thạch Toàn Nhất” . Thạch Toàn Nhất ở cửa xa xa lên tiếng trả lời “Có nô tài.”
“Bãi giá, đi Giáng Vân cung.” cứ theo ý của nàng đi, hắn nghiêm mặt rồi đi ra ngoài.
Nàng đứng ở một bên tháp, nhìn thấy hắn phất tay áo mà rời đi. Sau một lúc lâu mới kinh ngạc xoay người.
Mặc Lan ở phía sau cúi đầu thở dài “Tiểu thư, sao phải khổ vậy chứ?
Hoàng thượng rốt cuộc vẫn là hoàng thượng” . Nàng im lặng xoay người,
che giấu nỗi đau trong lòng Hắn gây cho nàng vết thương quá sâu, đến nay nhớ lại lòng vẫn đau quá. Bảo nàng phải làm như thế nào có thể tha thứ
cho hắn đây?
Nàng tiến cung cũng chỉ vì Thừa Hiên và Nguyễn Gia mà thôi. Đây là
mục đích tiến cung duy nhất của nàng. Đối với một người đã từng chết một lần như nàng mà nói hắn và những chuyện khác sớm đã trở lên vô nghĩa.
Sau ngày hắn ép nàng dung bữa kia hắn liền an bài Mặc Lan cùng Mặc
Trúc tới đây. Mặc Lan cùng Mặc Trúc đến lúc đó mới biết được Ngưng phi
nương nương thật ra chính là tiểu thư Nguyễn Vô Song. Hai người vừa khóc vừa cười hết buồn bã lại vui vẻ, mấy ngày sau mới bình tĩnh trở lại
Nhưng nàng vẫn lo lắng về Thừa Hiên bên kia, liền sai Mặc Trúc tiếp
tục ở lại hầu hạ Thừa Hiên. Mặc Trúc cùng Mặc Lan tự nhiên cũng luyến
tiếc chủ tử đã cùng các nàng lớn lên, nên an bài như thế cũng cảm thấy
vui mừng.
Từ ngày ấy hắn đi Giáng Vân Cung, liên tiếp mấy ngày không quay trở
lại Phượng Nghi Cung. Thị nữ trong Phượng Nghi cung đều bàn tán, mơ hồ
biết chủ tử của các nàng chọc cho hoàng thượng tức giận.
“Nghe nói hoàng thượng đã nhiều ngày nay không phải đi Giáng Vân cung thì chính là đi Lan Lâm cung” . Có người thở dài “Ai, như thế này rốt
cuộc là làm sao vậy? Rõ ràng là chủ tử của chúng ta đang mang long thai, sao lại như bị thất sủng vậy” .
Có người thấp giọng nói “Nghe thủ hạ của thạch công công nói hoàng
thượng thực ra vẫn quan tâm chủ tử của chúng ta, mỗi ngày đều hỏi thăm
việc ăn uống ngủ nghỉ của chủ tử . . .” . “Nhưng sao lại không đến thăm
chủ tử của chúng ta a?” .
“Ta cảm thấy việc này có điểm kì quái. Các người mới vào cung có một
số việc tất nhiên là không biết. Trước khi chủ tử của chúng ta vào cung, hoàng thượng không gần nữ sắc. Năm đó hậu cung có bốn vị nương nương,
hoàng thượng đều rất lạnh nhạt, thậm chí. . . .” Âm thanh của thị nữ kia càng thấp xuống “Thậm chí còn nghe nói hoàng thượng có. . . sau khi chủ tử được sủng hạnh, hoàng thượng cũng ngày nào cũng chỉ đến Phượng Nghi
Cung” .
“Ai, sao lại lạ thế được, tóm lại nguyên nhân là gì mà hoàng thượng
lại không đến nha. Cứ nhìn nương nương mấy ngày nay mà coi, bổ này bổ
kia cũng chả có chút ích lợi, đúng là chỉ vinh dự cái bụng, khuôn mặt so với khi mới vào cung đã gầy đi mấy phần. . . .”
*Vinh dụ cái bụng ý nói là cái bụng nổi bật lên hơn xưa.
Nguyễn Vô Song đón lấy chén thuốc từ tay Mặc Lan, nhịn xuống khó chịu uống một hơi cạn sạch. . . . . Sau đang ngậm một miếng sấu ướp đường
thì nghe thị nữ ở cửa bẩm báo: “Nương nương, thái tử cầu kiến” .
Nàng vui vẻ, Mặc Lan vội xốc mành đi ra ngoài, quả nhiên gặp ngay Mặc Trúc đi theo phía sau Thừa Hiên đang nhanh chóng tiến thẳng vào. Thừa
Hiên tiến lên phía trước ôm cổ nàng: “Mẫu thân, người là mẫu thân của
con có phải không?” . Nàng đột nhiên run lên, bát ngọc trong tay “Ba”
lên một tiếng vỡ vụn trên nền đá.
Thừa Hiên ôm nàng không chịu buông “Người nhất định là mẫu thân của
con. Chỉ có mẫu thân mới có thể đối tốt với Thừa Hiên như vậy” .
Mặc Trúc quỳ trên mặt đất, môt bên trộm gạt đi nước mắt nói: “Tiểu
thư, người phạt nô tỳ đi, nô tỳ đã nói chuyện người là mẫu thân cho thái tử biết. Nô tỳ không kìm lòng được, không nghĩ qua là lỡ miệng” .
Từ sau khi tiểu thư có bầu, tiểu thái tử ngày càng trở lên dè dặt.
Hôm nay lại kéo tay áo nàng, mang theo một chút sợ hãi cùng chút mơ hồ
hỏi nàng “Mặc Trúc dì có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội có phải sẽ
không thích ta nữa không? Có phải sau sẽ này sẽ không yêu thương ta đúng không?” . Vấn đề này tiểu thái tử lúc nào cũng muốn hỏi, Mặc Trúc sớm
đã nhận ra nhưng không thể trách. Mặc Trúc bị cậu bé quấn lấy, lại còn
nhiều việc bừa bộn, giúp thái tử thay quần áo, vừa làm chả hiểu sao lại
lỡ lời: “Sao có thể như vậy? Thái tử cũng là con ruột của tiểu thư a! Về sau như thế nào lại không yêu thương. . .” .
Mặc dù đã ý thức mình lỡ lời nhưng có bịt miệng lại cũng không kịp
nữa. Tiểu thái tử tuy rằng tuổi nhỏ nhưng tuyệt đối không phải là một
đứa trẻ tầm thường, sau bị cậu bé quấn lấy không có cách nào khác đành
phải nói: “Nô tỳ mang ngài đi gặp nương nương, để cho nương nương tự
mình nói với ngài” .
Trước mắt Nguyễn Vô Song một mảnh mơ hồ, lấy ra một bộ cẩm bào nho
nhỏ mới làm xong, giúp con mặc vào, lớn nhỏ đều vừa vặn. Nàng muốn cười, nhưng lệ lại cứ thế tuôn trào.
Thừa Hiên vuốt áo choàng, vui vẻ nói “Mẫu thân, đây là làm cho con
sao?” . Nàng vuốt tóc Thừa hiên, lệ nóng vờn quanh gật đầu “Nương đã rất nhiều năm không có làm quần áo cho Thừa Hiên” . Giờ phút này nàng cảm
thấy rất may mắn, may mắn vì mình đã tiến cung.
Thừa Hiên ôm cổ nàng, nghẹn ngào “Mẫu thân,. . . mẫu thân” . Nàng gắt gao đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực. Năm đó khi nó bị bọn thị nữ ôm đi,
cũng gọi nàng mẫu thân như thế. Mới chỉ một nháy mắt mà đã lớn như vậy. . .
Thừa Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu từ trong lòng nàng nhìn lên, bật thốt nói “Phụ hoàng. . .” .
Nàng chậm rãi xoay người, chỉ thấy hắn lại giống như thường lệ im hơi lặng tiếng xuất hiện. Luôn như vậy gây bất ngờ khiến kẻ khác không kịp
phòng bị. Tựa như mấy ngày nay hắn cũng không vui vẻ gì, thần sắc tiều
tụy cô đơn.
Cứ như vậy, hắn mỗi ngày đều tới. Coi như hai người chưa có phát sinh chuyện gì. Bụng của nàng càng ngày càng lớn, ngủ ở trên giường ngay cả
trở mình cũng khó khăn.
Nàng giống như chiếm toàn bộ cái giường, nhưng hắn cũng không để ý. Cảnh tượng thế này làm cho nàng có chút hoảng hốt.
Năm ấy khi mới thành hôn, hắn cũng như thế, cho dù bụng nàng lớn, mỗi lần xoay người đều làm cho hắn không thể nào yên ổn, nhưng hắn vẫn ở
bên cạnh nàng cho đến lúc sinh.
Cứ như thế qua ngày, cảnh xuân đã gần đến, trăm hoa đua nở, đảo mắt, cảnh xuân đã tàn, nắng hạ huy hoàng.
Trưa hôm đó, nàng lại như xưa nằm trên tháp nặng nề ngủ. Tuy rằng
Phượng Nghi Cung sớm bài trí mấy khối băng lạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy
oi bức khó chịu. Mơ hồ tỉnh giấc kêu “Mặc Lan, nóng. .” .
Mặc Lan bước chân cực nhẹ, đi đến cạnh tháp liền nhẹ nhàng dừng lại,
bắt đầu quạt,,, . Như thế mới hơn tốt một chút, nàng cọ cọ vào gối bạch
ngọc, lạnh lẽo như nước, cơn buồn ngủ lại lần nữa kéo tới.
Vừa chớp mắt nhưng ngủ khá say, tỉnh lại đã là chạng vạng. Có lẽ là
quạt lâu, thị nữ kia lúc quạt lúc không. Nàng từ từ nhắm hai mắt, miễn
cưỡng khoát tay áo nói “Không cần hầu hạ, lui xuống nghỉ ngơi đi” .
Người nọ vẫn như trước không hề động. Ngoài cửa sổ tiếng ve càng thêm đậm, một tiếng rồi lại một tiếng truyền đến, càng lộ ra sự yên tĩnh
trong điện.
Nàng đột nhiên cảm thấy khác thường, mở mắt ra. Đúng là hắn ngồi ở
bên tháp, khe khẽ quạt quạt. . . Nàng đột nhiên mở to mắt, khiến cho
Bách Lý Hạo Triết hoảng sợ “Làm sao vậy?” .
Nàng lại nhắm mắt, Bách Lý Hạo Triết mỉm cười nói “Cũng đã muộn rồi,
đứng dậy dùng chút điểm tâm đi” . Nàng im lặng không nói, vẫn tiếp tục
ngủ.
Sau một lúc lâu, chỉ nghe hắn phân phó nói “Người đâu, đem mấy đồ vật kia trình lên đây” . Có nội thị tay chân nhanh nhẹn bước vào.
Tâm trạng hoàng thượng dường như rất tốt, cười cười dùng cán quạt lay lay tay nàng nói: “Lễ bộ mới trình lên một bộ trang sức bằng ngọc phỉ
thúy, nàng đến đây nhìn một cái đi” .
Nội thị kia tay nâng khay vàng bên trong có mấy bộ vòng ngọc, trâm
ngọc, vòng ngọc, . . . , trắng sáng nhu hòa, xanh biếc nổi bật, liếc mắt một cái nhìn lại màu sắc tươi mới sống động như thật.
Nàng chỉ liếc mắt một cái, lại quay đầu đi. Có lẽ đã quen với nàng
như vậy hắn tự tay cầm lấy một cây trâm mẫu đơn trên khay, cài lên mái
tóc khẽ buông lỏng của nàng, quan sát một lúc lâu, thật là vừa lòng.
Đặt gương trước mắt nàng, nàng nhìn cũng không nhìn, lấy tay đẩy ra,
hắn vẫn là lơ đãng, đưa tay mình nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Nàng
nghĩ muốn giãy dụa rút ra, hắn lại càng nắm chặt còn cười nói “Ngủ từ
trưa đến giờ, ăn chút này đi” . Nàng miễn cưỡng nghiêng người lại cũng
không hề đụng tới.
Ánh mặt trời đỏ chói rọi qua song cửa tiến vào bên trong. Bên dưới
song cửa có một bàn trà cao, bình sứ phía trên có cắm hoa ngọc lan,
trắng xanh tương phản mùi hương ngào ngạt gợi nhớ những kỷ niệm xưa cũ.
Có nội thị bên trong khẽ bước về phía trước, hướng Thạch Toàn Nhất
đang hầu hạ phía sau long ỷ nói nhỏ mấy tiếng. Thạch Toàn Nhất cả kinh,
vội khom người đến bên tai Bách Lý Hạo Triết nhẹ giọng bẩm báo “Hoàng
thượng, khởi bẩm hoàng thượng. . . Ngưng phi nương nương mới vừa rồi
bụng đau dữ dội, Phượng Nghi Cung đã truyền thái y cùng bà đỡ” .
Bách Lý Hạo Triết “Đằng” một tiếng từ trên long ỷ đứng bật dậy, không để ý hướng các vị chúng thần trừng mắt nói “Cái gì?” . Vội hướng nội
thị phất tay nói “Tuyên bọn họ bãi triều đi.” . Dứt lời, lại vội vàng
hướng sau điện đi mất.
Ti lễ nội thị đã muốn cao giọng tuyên:”Bãi triều” . Chúng triều thần
hành lễ xong đều vội bàn tán “Hoàng thượng bãi triều gấp như vậy, hay là hậu cung có chuyện gì?” .
Lễ bộ đại thần vuốt chòm râu trắng, hướng Nguyễn Vô Lãng và Nguyễn Vô Đào liếc mắt một cái, cười nhạt nói: “Hậu cung chỉ có mấy vị phi tần sẽ có chuyện lớn gì? Đoán chừng là Ngưng phi nương nương của Nguyễn gia
thêm long thêm phượng cho hoàng gia rồi” .
Chuyện hoàng thượng sủng ái Ngưng phi nương nương cũng không phải là
ngày một ngày hai. Chúng đại thần đều rõ ràng. Lúc này nghe lễ bộ đại
nhân nói đều cảm thấy có lý.
Mục Ngưng Yên nằm ở trên giường Sắc mặt tái nhợt , hai tay gắt gao
nắm chặt lấy đệm phía dưới. Bách Lý Hạo Triết đau lòng nắm lấy tay nàng: “Vô Song, có ta ở đây. Ta sẽ ở đây với nàng. .” .
Ánh mắt của nàng kinh ngạc chuyển hướng về phía hắn, hình như có một
điểm nhu hòa. Đau đớn lại một lần nữa kéo đến, nàng nhíu chặt mày, hung
hăng cắn môi. .
Bách Lý Hạo Triết giơ tay đến trước miệng nàngcúi đầu ghé sát bên tai nàng nói “Vô Song, chúng ta cùng nhau đau, được không?” .
Nàng cắn môi, quay đầu đi. Nàng không cần hắn, bất luận hắn thế nào,
uy hiếp cũng được, sủng ái cũng tốt, tóm lại nàng cái gì cũng không cần
hắn.
Đau đớn tựa hồ càng ngày càng lợi hại, mồ hôi chảy ròng ròng mái tóc
ẩm ướt dính sát cần cổ, cả người mồ hôi đầm đìa như mới vớt từ dưới nước lên.
Ánh nắng một chút lại một chút chuyển Tây, không gian từ từ trở lên
mờ ảo rồi tối sầm nhưng đứa nhỏ vẫn chưa có ý định muốn đi ra.
Hắn bưng bát súp một ngụm lại một ngụm đút vào miệng nàng, cũng không có tác dụng gì, ánh mắt của nàng càng ngày càng tan rã, tiếng tiếng kêu cũng càng ngày càng thấp.
Nếu như có thể hãy để hắn gánh chịu mọi đau đớn đi. Chỉ cần nàng còn, chỉ cần nàng còn sống, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
Hắn lay nàng; “Vô Song, nàng tỉnh lại . . . . . nàng mau tỉnh lại cho ta” .
“Nàng nói đi, nàng muốn cái gì, chỉ cần nàng bình an ta đều đáp ứng
nàng. Vua không nói chơi. Ta thật sự cái gì cũng sẽ đáp ứng nàng” . Cho
dù nàng muốn xuất cung, hắn. . . hắn cũng đồng ý với nàng. Chỉ cần nàng
bình an mà sống trên đời.
Lông mi của nàng tựa hồ khẽ động đậy. Nhưng hồi lâu phản ứng gì cũng không có.
Thân mình hắn bỗng nhiên lạnh băng, nàng hận hắn, không cần hắn, cho
nên lần này thật sự muốn mang cả hài tử của hắn rời đi sao? Không,
không, hắn tuyệt đối không cho phép.
“Nguyễn Vô Song, nàng hận ta đến vậy sao?” .
“Ta nói cho nàng biết, nếu ngươi nàng dám bỏ đi, nàng dám mang con
rời đi thì ta nhất định không buông tha cho Nguyễn gia. Thủ đoạn của ta
nàng đã biết rồi đấy ta nhất định khiến cho người nhà nàng sống không
được mà chết cũng không xong” . Thế gian này, hắn chỉ vì nàng mà sống.
Nếu nàng không cần hắn, thật sự chuyện gì hắn cũng có thể làm.
Nàng mở to mắt ,mơ màng nhìn hắn. há mồm hung hăng cắn tay hắn. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT